Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Mời mọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn Lưu Nhiên không nhớ còn có miếng dây chuyền này, sau khi Phong Nhã đưa cho cô nói rằng lúc nào suy nghĩ lại muốn gia nhập, có thể thông qua miếng dây chuyền này liên lạc. Kiểu dáng dây chuyền đơn giản đẹp đẽ, mặt dây hình trăng khuyết dưới bóng tối còn phát ra tia khúc xạ lung linh. Vì vậy Lưu Nhiên chỉ coi nó thành vật trang trí, tùy tiện đeo lên cổ.

Cho tới khi gặp được Yên Chi, cô mới sực nhớ ra còn có vật này.

Đối phương sau khi nhìn thấy dây chuyền kia, vẻ mặt cảnh giác nhanh chóng thay đổi thành sửng sốt. Trong một ngày mà khuôn mặt cô gái có thể thay đổi thành mấy loại biểu cảm, quả thực khiến người thấy thú vị.

Yên Chi không nhịn được cất giọng đầy ngạc nhiên:

- Tiểu Nhã gặp cô khi nào?

Cô không hoài nghi miếng dây chuyền kia là giả, bởi vì cô cảm nhận được sợi dây cảm ứng giữa dây chuyền của cô và Lưu Nhiên. Càng không sợ cô ta lấy cắp của ai đó, bởi dây chuyền chỉ có hiệu ứng khi người đang sở hữu là người Phong Nhã chọn.

Mà hiện tại dưới bóng đêm phủ xuống, mặt dây chuyền kia vẫn có thể phát ra ánh sáng như kim cương dịu nhẹ.

- Khoảng vài ngày trước, cô ấy muốn mời tôi gia nhập.

Lưu Nhiên thẳng thắn trả lời.

Ánh mắt Yên Chi không tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, không tiếng động gọi quỷ khế ước của mình về. Động tác này dĩ nhiên lọt vào tầm mắt của Lưu Nhiên, cô nhìn sang A Ngôn để cậu thu hồi khí áp của mình.

Thì ra trong lúc nãy Yên Chi đã sai khiến quỷ khế ước của mình phóng tới vòng ra sau gáy Lưu Nhiên. Cho nên mới khiến A Ngôn trong lúc đó bắn ra uy áp khiến đồng thời cả hai không thể cử động.

Thấy Lưu Nhiên nhìn về phía này, Yên Chi lại khôi phục vẻ ngượng ngùng của mình, lên tiếng nói:

- Thật xin lỗi! Tôi tưởng cậu là kẻ địch, rất xin lỗi cậu!

Lưu Nhiên xua tay tỏ vẻ không hề gì, cất giọng đáp lại:

- Nếu cậu không ngại hay phiền gì có thể ở lại đây một ngày. Dù sao tôi cũng muốn hiểu một chút về đội các cậu.

Thời gian này không hợp để nói chuyện. Bây giờ đã quá khuya, hơn nữa Yên Chi vẫn còn vết thương cần nghỉ ngơi. Vì vậy, Lưu Nhiên không cần thiết phải sốt ruột đi tìm hiểu. Cô cũng đang muốn nhanh nhanh chóng chóng ngủ một giấc.

Nghe lời nói thiện ý của Lưu Nhiên, Yên Chi vui vẻ gật đầu. Nếu đây là người Phong Nhã muốn vào đội, cô càng phải giữ chân "đồng đội" này mới được. Với cả, nghe ý tứ của Lưu Nhiên thì chắc cô cũng có ý định.

Yên Chi lập tức gật đầu. Quay đầu nói với con bướm nhỏ trên cánh tay mình thì thầm với nó, một lúc sau con bướm kia liền hoá thành một luồng gió xuyên qua cửa kính bay vút đi.

Kết giới này chỉ ngăn chặn người tiến vào, không chặn người đi ra. Nên con bướm của Yên Chi mới dễ dàng bay ra ngoài.

Tiếp đến Yên Chi quay người lại hướng Lưu Nhiên giải thích:

- Tôi phải hướng người trong đội mình báo cáo... cho họ yên tâm. Nếu cậu đã đồng ý, vậy tôi xin phép... ở lại nhé!

Nói xong, cô còn vụng về cười hì hì.

Lưu Nhiên nghe vậy gật đầu. Dặn dò vài câu chúc ngủ ngon, sau đó cũng cùng A Ngôn về phòng ngủ của mình.

Căn nhà Lưu Nhiên không có phòng dành cho khách, chỉ có ghế sô pha đa dụng. Kéo tấm đệm dưới chân ghế là có thể biến thành một chiếc giường nhỏ. Dáng người Yên Chi nhỏ nhắn linh hoạt, dư sức nằm lăn lộn thoải mái.

...

Sáng hôm sau, đón chào Lưu Nhiên là từng trận âm thanh đổ vỡ loảng xoảng. Khiến cô đang ngủ ngon giấc bỗng giật mình choàng tỉnh, hốt hoảng tông cửa ra ngoài nhìn xem tình huống gì.

Lập tức tình cảnh trước mắt làm Lưu Nhiên kinh hãi, khoé miệng run rẩy cất giọng lắp bắp:

- Yên - Chi! Cậu làm cái quỷ gì vậy?!

Trước mắt cô nào còn phòng bếp xinh đẹp sáng sủa. Một đống bát đĩa rơi xuống loảng xoảng vỡ thành từng mảnh la liệt khắp sàn bếp. Đâu đó tiếng leng keng của đũa dĩa inox khi va chạm mặt bàn. Trên bếp còn đang đun nấu gì đó, nhưng mùi hương truyền đến từ nó lại làm Lưu Nhiên bất giác muốn lùi bước. Sắc mặt cô xanh mét nhìn kẻ đầu sỏ gây nên, kiềm chế nghiến răng:

- Cậu làm gì phòng bếp của tôi thế?!

Kẻ đầu sỏ là Yên Chi lúc này đang trèo lên kệ bếp với lấy ngăn tủ cao nhất. Lúc thấy Lưu Nhiên bắt quả tang tại trận, cô cười hề hề từ trên cao ngó xuống nói:

- Mình muốn làm bữa sáng cho cậu.

Bữa sáng là đây hả?

Không cần biết bữa sáng ngon hay không, nhưng phòng bếp của cô đã vì thế mà hi sinh oanh liệt rồi.

- Cậu xuống đi! Xuống đã rồi nói.

Nhìn Yên Chi người nhỏ con đứng chơi vơi trên kệ bếp, lại nhìn đủ thứ lỉnh kỉnh cũng bày không kém như dao thớt trên kệ. Vẻ mặt Lưu Nhiên vẫn chưa thôi hoảng hốt vội dỗ Yên Chi trèo xuống.

Sau đó, Lưu Nhiên không khách khí cường ngạnh ép Yên Chi ngồi yên một chỗ. Tự mình sắn tay áo dọn dẹp, cứ hễ Yên Chi nhấp nhổm muốn đứng dậy giúp là lại nhận được cái nhìn "nóng cháy" của Lưu Nhiên. Khiến cô đành phải ngoan ngoãn ngồi im.

Ngồi được một lúc lại nhấp nhổm, Yên Chi không có việc gì khác đành kiếm cớ bắt chuyện:

- Con thỏ kia của cậu tên gì vậy?

Lưu Nhiên đang dùng tâm trạng khó tả để dọn dẹp, cộng thêm máu ghen từ hôm qua đang nhen nhóm. Cho nên giọng điệu sáng sớm của cô không mấy thân thiện:

- Cậu còn chưa hỏi tên tôi.

Yên Chi nghe vậy mới giật mình nhận ra. Từ tối qua đến giờ chưa có thời gian để giới thiệu, cô thầm nghĩ mình sơ sót. Âm thanh cất lên ngượng ngùng:

- Thật xin lỗi! Tại thấy con thỏ đáng yêu quá...

Nói được một nửa cô bỗng im bặt, trực giác phụ nữ mách bảo Yên Chi rằng cô không nên nói ra tiếp. Không biết nghĩ thế nào, cô bật thốt lên theo bản năng:

- Tôi có bạn trai rồi.

Dứt lời, thần kỳ là không khí trong phòng đã bớt căng thẳng lại.

Ngay sau đó nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Lưu Nhiên truyền từ phòng bếp:

- Tôi là Lưu Nhiên, đây là A Ngôn. Con bướm kia của cậu tên gì?

Người ta đã hỏi tên A Ngôn nhà cô, nên cô cũng hỏi lại tên quỷ khế ước của Yên Chi. Trong lòng cũng thấy tò mò, trừ con cương thi của ông thầy Lê thì đây là lần đầu tiên cô nhìn tận mắt quỷ khế ước của kẻ khác. À, nếu còn tính thêm con sư tử bên cạnh Phong Nhã.

- Nó là Tiểu Điệp. Tuy không thể gây sát thương cao nhưng về mặt thăm dò tin tức và mê hoặc lại rất có thành tựu. - Vừa nhắc đến Tiểu Điệp là giọng nói Yên Chi lại vui vẻ thêm năm phần.

- Ra là hôm qua cậu định mê hoặc tôi?

Lưu Nhiên đã thu dọn xong đống đồ, còn định tiện tay vứt nồi đồ ăn có mùi hương kì lạ kia. Nhưng nghĩ kĩ đây là thành ý Yên Chi nấu cho, vậy nên cô mở nồi ra xem. Bên trong là súp nấm, nhấp thử thì bất ngờ có vị không tệ. Kiểu như sầu riêng có mùi khó ngửi nhưng ăn vào lại ngon.

Lưu Nhiên múc ra mỗi người một bát con, đưa một bát cho người trước mặt.

Yên Chi xấu hổ nhận lấy, lên tiếng:

- Tiểu Điệp của tôi cấp bậc không cao, chỉ có thể bám vào gáy đối phương để xâm nhập trí não mê hoặc. Nếu cấp bậc cao hơn thì có thể đối mặt trực diện mê hoặc. Nhưng A Ngôn của cậu rất giỏi, là quỷ khế ước bậc cao sao?

- Quỷ khế ước có phân chia cấp bậc sao? - Lưu Nhiên kinh ngạc nói.

Khẽ gật đầu, Yên Chi hướng Lưu Nhiên nở nụ cười rõ tươi:

- Nếu không hôm nay cậu đến trụ sở của bọn mình đi. Có rất nhiều thông tin mà cậu không biết đến đó!

Nghe giọng điệu thần bí của Yên Chi là biết cô đang muốn dụ dỗ mời chào rồi. Lưu Nhiên đăm chiêu ngẫm nghĩ, theo thói quen vuốt lông mềm của A Ngôn trên vai.

Xem ra cô phải tới đó một chuyến!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top