Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24: Tiến vào toà nhà X (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Xà trong miệng Cố Uyển Đồng ngọ nguậy dời khỏi cổ thỏ đen trườn về phía cô. Lúc này mới khiến cho Cố Uyển Đồng có cảm giác an toàn. Cô nhìn con thỏ đen kia, nhận ra nó là con thỏ của Lưu Nhiên.

Nhắc đến Lưu Nhiên, cô vội vàng cố gắng lay tỉnh cô dậy. Giọng nói gấp gáp:

- Lưu Nhiên, cậu mau tỉnh dậy! Chúng ta có cơ hội rồi.

Có quỷ khế ước bên người, không có gì là không thể đánh cả.

Thế nhưng có lẽ là do vừa rồi bị đau đớn ập tới quá nhiều. Máu từ trên đầu cô vẫn không ngừng chảy, đôi mắt vẫn nhắm nghiền không có dấu hiệu mở ra. Cố Uyển Đồng sốt ruột, suy đi nghĩ lại chỉ còn cách nhanh chóng thoát khỏi đây cứu chữa Lưu Nhiên.

Trong lúc đó, con thỏ đen là A Ngôn đang đối diện với thứ người không ra người, ma không ra ma. Toàn thân nó lúc ẩn lúc hiện, khi thì trong suốt khi thì chân thật. Đôi chân nó dưới lớp vải giống như trống rỗng. Bộ mặt kinh khủng được giấu dưới lớp tóc đen dài quá khổ khiến A Ngôn liên tưởng đến mấy con ma trong phim.

Cậu thầm nói ghê tởm. Tính toán ma lực tích trữ trong người, cậu nghĩ hiện tại không cần lấy máu của Lưu Nhiên. Khoé mắt A Ngôn nhìn Lưu Nhiên đang bất tỉnh, lửa giận trong người không hiểu sao bùng phát lên. Trong khoảnh khắc ánh sáng chợt loé, A Ngôn liền biến về thành người. Toàn thân màu đen, tay phải cầm thanh kiếm kiểu nhật cẩn thận lùi về tư thế phòng thủ. Ánh mắt cậu sắc bén nhìn kẻ địch hòng tìm ra điểm yếu.

Cố Uyển Đồng thấy vậy, vội vàng truyền ma lực cho Tiểu Xà, lên tiếng thúc giục:

- Mau đi hỗ trợ!

Tức thì Tiểu Xà đang quấn quanh cổ tay Cố Uyển Đồng được làn khói xanh bao phủ. Giây tiếp theo liền hoá thành hình người giống A Ngôn. Thân hình khuôn mặt không xác định được là nam hay nữ, mặc trên người một bộ váy thời xưa. Trên tay cầm roi thi thoảng quất xuống mặt đất. Tiểu Xà không chậm trễ lên trước một bước cùng A Ngôn đối mặt thứ đó.

Thứ đó sau khi bị làn khói độc của Tiểu Xà phun ra, nó lăn lộn một hồi rồi tự động biến thân thể mình trong suốt. Khiến cho làn khói độc không thể tìm thấy mục tiêu mà bám vào da. Để tránh bị ngộ thương đồng đội, Tiểu Xà đã thu hồi khói độc của mình về.

Lúc này thứ đó giống như được giải phóng, hàm răng trong miệng va vào nhau lạch cạch. Vẻ mặt nó từ hả hê biến thành tức giận méo mó.

A Ngôn không nhìn đến Tiểu Xà bên cạnh, cậu trong tức khắc phi tới cho thứ đó một nhát. Nhưng khó khăn nhất là, thanh kiếm không thể tiếp xúc với thứ kia. Vì vậy lần đầu tiên, A Ngôn chém hụt.

Cố Uyển Đồng cũng nhìn thấy, biểu cảm không thể tin nổi nhìn một màn trước mắt. Cô lên tiếng ra lệnh quỷ khế ước của mình:

- Tiểu Xà, vận dụng kĩ năng!

Tiểu Xà nghe lệnh, trong ánh mắt nó có tia sáng kì dị loé lên. Lập tức nó lia mắt nhìn thẳng vào thứ đó.

Chuyện thần kỳ xảy ra, thứ đó sau khi chạm phải con mắt của Tiểu Xà. Từ bàn chân trở lên lập tức bị thạch hoá, phút chốc liền biến thành người đá.

- Có tác dụng! Tiểu Xà, đánh nó!

Cố Uyển Đồng vui vẻ kêu. Lập tức ra lệnh Tiểu Xà giết nó. Trên tay Tiểu Xà có một cuộn roi dài, nó nâng roi lên. Nhanh như chớp dùng sức quật xuống, khiến người đá bị vỡ thành từng mảnh. Nền gạch trên sàn nhà cũng bị dư chấn mà nứt đoạn.

- Thành công rồi!

Cố Uyển Đồng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng A Ngôn vẫn chưa nới lỏng cảnh giác, nhanh như vậy đã xong rồi sao? Cậu đây không tin.

Quả nhiên, một làn khói từ những viên đá vụn như bốc hơi dâng lên. Dưới ánh mắt của mọi người nhanh chóng hợp lại thành như cũ, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

- Không thể nào!!!

Vui vẻ trên gương mặt chưa kịp rút đi, Cố Uyển Đồng đã kinh hãi nhìn thứ trước mắt. Đến kĩ năng của Tiểu Xà cũng dùng đến, vậy mà không khiến nó có thương tổn mảy may.

Kế tiếp các làn khói hợp lại, vẫn là khuôn mặt ghê tởm đó. Lần này nó không còn mang lớp da tạm bợ nữa, từng thớ thịt trở nên săn chắc và cứng rắn. Không đợi nhóm người A Ngôn kịp thời phản ứng, thứ đó đã phóng tới như gió xông về phía hai người Cố Uyển Đồng và Lưu Nhiên.

Không thể được!

A Ngôn vận khởi kĩ năng, trong phút chốc đã đứng chắn trước mặt hai người. Cậu đồng thời giơ kiếm chống đỡ, may mắn có thể chặn được một kích của nó. Nhưng lực công kích quá mạnh mẽ, A Ngôn không đủ ma lực tuyệt đối không thể chọi lại.

- Ư...

Lưu Nhiên bất ngờ tỉnh lại, ý thức vừa quay về đã cảm nhận được cơn đau kinh khủng trên đỉnh đầu. Nhưng trong đầu Lưu Nhiên lo lắng không phải nó bị sao, mà là lo sợ không biết bị bứt hết tóc hay không. Đến khi ngón tay sờ được sợi tóc, cô mới thấy yên tâm.

Quay đầu sang, đập vào mắt là hình ảnh quen thuộc. Tầm mắt Lưu Nhiên không dời nhìn cậu, nhưng rất nhanh phát hiện ra có điểm bất thường. Lưu Nhiên cố gắng cựa mình muốn đứng lên.

Động tác này thu hút chú ý của Cố Uyển Đồng, cô vội vàng nâng Lưu Nhiên dậy.

- Ơn trời, cậu tỉnh rồi!

- Đỡ tôi!

Lưu Nhiên ôm đầu ong ong. Sau khi đứng dậy, cô nhanh chóng vòng cánh tay qua đưa sát bên miệng A Ngôn.

A Ngôn đang vất vả muốn đẩy lùi thứ đó, chợt ngửi được mùi hương dễ chịu kèm theo "đồ ăn" dâng đến miệng khiến cậu không cưỡng lại được há miệng cắn xuống. Tới khi chất lỏng tuột xuống cổ họng rồi cậu mới phát giác ra, cậu cắn Lưu Nhiên rồi!

Máu nóng xông lên đỉnh đầu, A Ngôn dùng chân đạp mạnh con quỷ đó. Có vẻ sau một lần bị thạch hoá khiến nó không thể trong suốt được nữa, vì vậy lập tức bị hứng chịu một đòn tấn công khiến nó bị bật ra xa vài mét. Thân thể va phải vách kính vỡ vụn.

Tiểu Xà cũng không thua kém, nhân cơ hội quất mấy roi xuống. Từng vết roi đều mơ hồ mang theo đạo sấm sét hằn sâu vào cơ thể, không dễ dàng mờ đi. Ngay lúc này, A Ngôn dùng tốc độ trong chớp mắt hạ thẳng mũi kiếm cắm phập xuống, đúng vị trí tim mạch.

Một loạt thao tác khiến con quỷ kia không kịp trở tay. Nó kêu lên tiếng phẫn hận, hoá thành từng mảnh nhỏ tan vào không khí.

Tiểu Xà xong việc, hoá về lại hình rắn trườn lại vị trí cũ. A Ngôn có thể giữ hình người lâu hơn một chút. Nhưng để tránh nghi ngờ, cậu vẫn tiết kiệm ma lực hoá về dạng thỏ chạy tới bên Lưu Nhiên. Cô cũng đang mở rộng vòng tay ôm lấy cậu.

Giây phút hội tụ chưa được bao lâu, thân thể hai người Lưu Nhiên và Cố Uyển Đồng đột nhiên giống như bị ai đó hút về một phía. Tầm mắt cũng nhanh chóng bị màn đen bao phủ.

Tới khi hai người mở mắt ra, trước mặt không còn là không gian tầng hai bị phủ sương mờ, mà là ba người Tử Minh đang vây quanh. Phát hiện Lưu Nhiên và Cố Uyển Đồng đã tỉnh dậy, Yên Chi mới nước mắt lưng tròng kêu một tiếng:

- May quá! Rốt cuộc hai cậu cũng tỉnh lại.

Tử Minh bên cạnh cũng thở dài một hơi. Hạo Hiên không vội bỏ kết giới xung quanh, tạm thời giữ nguyên một lúc chờ cả bọn.

- Các cậu biết không, các cậu làm bọn mình sợ chết khiếp! Tưởng là có chuyện gì xảy ra rồi...

Đúng là có chuyện xảy ra thật! Lưu Nhiên âm thầm nói, ôm A Ngôn không biết đã về từ lúc nào.

- Hai em nghỉ ngơi một chút đi! Còn sức thì đi tiếp, không thì hôm nay chúng ta lại quay về chờ dịp khác. Nào, giờ nói cho anh nghe đã xảy ra chuyện gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top