Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31: Rời khỏi toà nhà X

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian như ngưng đọng lại, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Một hồi lâu, mới có một thanh âm cất lên:

- Thật... khủng khiếp!

Con ngươi Cố Uyển Đồng vẫn trân trối nhìn bãi thịt vụn còn vương trên mặt đất. Rốt cuộc, cô cũng tìm lại về được năng lực nói chuyện của mình.

Hạo Hiên và Tử Minh hoàn hồn, ánh mắt nhìn A Ngôn tràn đầy hâm mộ. May mắn thay, ngoài biểu cảm hâm mộ ra thì không có lòng tham ghen ghét nào khác.

Trong lòng Lưu Nhiên vẫn như bọn họ, nhưng biểu tình trên khuôn mặt cô ngoài cứng nhắc thì không hề lộ cảm xúc kinh ngạc nào ra ngoài. Ánh mắt cô thật sâu nhìn A Ngôn.

Ra đây mới là năng lực thật sự của anh!

Thiếu niên áo đen vẫn đứng đấy. Một vài mảnh thịt vụn bắn một phần lên khuôn mặt góc cạnh kia. Ánh sáng xanh biếc trong con mắt nhạt dần rồi đạm hẳn, không còn chiếu rọi như lúc nãy. Cậu vung vẩy thanh kiếm của mình tạo ra một trận gió nhỏ quét gọn bãi thịt vụn văng vật khắp nơi gom lại một chỗ. Sau đó dùng bật lửa lấy trộm được của Hạo Hiên ném vào đám thịt vụn kia.

Ngọn lửa bùng lên. Tiếng kêu lách tách hoà cùng mùi nướng phảng phất truyền tới.

A Ngôn không quan tâm lắm, sau khi làm một loạt thao tác trên. Cậu quay người bước chậm rãi về bên cạnh Lưu Nhiên, những việc còn lại đẩy hết cho nhóm người kia.

Ví như sợi dây chuyền nào đó vẫn được đại bàng A Lỗi bảo vệ. Hay ví như A Ngôn cảm nhận được dưới tầng vẫn còn vài con quái nhỏ sót lại. Cậu bỏ mặc đi về phía Lưu Nhiên, tinh thần mệt mỏi hơn bao giờ hết.

Có lẽ do khế ước tương thông, hoặc có lẽ vì đây là bạn trai mình, Lưu Nhiên lập tức liền phát giác A Ngôn hơi không đúng. Suy nghĩ chút liền hiểu, cô không hỏi han gì mà vội vàng chạy tới bên A Ngôn.

Ánh mắt cậu nâng lên nhìn Lưu Nhiên một cái, cả người vô thức dựa hẳn vào người cô. A Ngôn hướng chóp mũi mình tham lam ngửi mùi thơm quen thuộc. Giây lát ánh mắt màu xanh dần nhắm lại, lập tức hoá thành con thỏ đen cuộn tròn thành cục bông trong lòng ngực. Vù vù ngủ say!

'Anh vất vả rồi! Thương anh lắm!'

Bàn tay Lưu Nhiên giơ lên vuốt nhẹ cục bông đen, trong lòng thầm nói. A Ngôn hoá thành người chưa được bao lâu, mỗi khi xong đều về luôn hình thái thỏ đen khiến họ không có thời gian tâm tình.

- Hai người giỏi lắm! Nhờ hai người mà bọn anh có thể ngăn chặn được lần này.

Tử Minh chậm bước đi tới, mở miệng không tiếc lời khen ngợi. Anh nhìn lên ánh sáng được dệt thành tấm lưới đang dần dần ép nhỏ vết nứt không gian. Cho đến khi trên không trung không còn vòng xoáy dị động. Tử Minh lấy sợi dây chuyền về, khuỷu tay nâng lên để đại bàng bay tới đậu vào.

- Nhiên theo Đồng Đồng xuống trước nghỉ ngơi trong xe đi! Bọn anh sẽ xử lý sạch sẽ nốt những thứ còn lại.

Ngoài A Ngôn ra, còn có Tử Minh cũng cảm nhận được dưới tầng năm và tầng sáu vẫn còn vài con quái nhỏ dư lại. Hiện tại vết nứt không gian đã đóng, năng lượng của những con quái này sẽ bị giảm đi đáng kể. Thêm cả quái lớn đã bị tiêu diệt rồi, hai đàn ông trong nhóm chẳng nhẽ không xử được hết.

Hạo Hiên trong cuộc chiến với lão ốc sâu chưa có cơ hội sử dụng năng lực của mình đã bị A Ngôn một chiêu phá huỷ, vì vậy cậu vẫn còn rất sung sức. Thêm cả Tử Minh bên cạnh cũng nghỉ ngơi điều tức đủ rồi.

Dưới cái thúc giục của nhóm trưởng, Cố Uyển Đồng và Lưu Nhiên cõng theo Yên Chi xuống tầng một ra khỏi toà nhà. Trong quá trình đi xuống vẫn có hai người kia bảo kê nên rất nhẹ nhàng.

Vào trong xe, việc đầu tiên của Lưu Nhiên là nhắm mắt nghỉ ngơi. Cố Uyển Đồng thì lấy điện thoại trong túi ra bấm màn hình. Yên Chi thì vẫn còn đang ngủ.

Ở một góc nào đó bên toà nhà đối diện, một bóng người đứng trên sân thượng toà bên kia. Mượn góc khuất che đi thân hình, thu hết cảnh tượng diễn ra vào trong mắt. Thanh âm cười nhạt truyền đến, pha lẫn chút coi thường:

- Chỉ là hai con côn trùng rác cũng đánh mãi không xong. Nhưng ngược lại con thỏ kia làm ta cảm thấy hứng thú!

Lời nói thì thầm, không biết là đang tự nói hay còn có kẻ nào bên cạnh. Sau đó, chớp mắt liền không thấy bóng dáng. Tựa như hình ảnh vừa rồi chỉ là ảo giác.

...

Xe rẽ về lại căn biệt thự, cả bọn đều lần lượt xuống xe. Hạo Hiên bế Yên Chi đi vào trước, theo sau là Cố Uyển Đồng mệt mỏi lê chân về phòng mình. Chỉ có Tử Minh là quay sang nói một câu với Lưu Nhiên:

- Nhiên tạm thời ở lại đây một hôm. Sau đó chúng ta sẽ bàn chuyện kia sau.

Chuyện Tử Minh nhắc đến là gì, Lưu Nhiên không cần nghĩ cũng biết. Vì vậy cô gật đầu, theo chỉ dẫn lúc trước của Yên Chi về lại căn phòng kia.

Lúc này đã quá nửa đêm, ai cũng mệt lả cả. Cho nên khi Lưu Nhiên áp lưng xuống mặt giường, chẳng mấy chốc cũng đi theo mộng đẹp.

...

Sáng hôm sau, tiếng chuông cảnh báo vang lên khắp biệt thự.

Tất cả mọi người đều không quan tâm hình tượng tông cửa chạy ra phòng khách. Mắt mở trừng trừng tìm kiếm kẻ xâm nhập.

Phong Nhã ôm túi đồ trong tay, một tay vô tình nhấn phải nút nào đó. Sau đó liền thấy hình ảnh không đẹp đẽ mấy của một số người, cô cười xuề xoà. Giơ tay lên thân thiện nói:

- Xin chào!

Lập tức chưa đến một giây, cánh cửa các phòng đều đóng lại.

Lưu Nhiên từ sớm đã dậy tham quan quanh vườn, phát hiện Phong Nhã đứng ở cửa cùng với tiếng chuông cảnh báo vang lên đâu đó. Lưu Nhiên nghiêng đầu, bước chân nhanh chóng tới gần:

- Chào buổi sáng, đã lâu không gặp!

Người sau nghe tiếng gọi quay đầu lại, thấy là Lưu Nhiên liền vui vẻ cười. Không khách khí đẩy một nửa đống đồ trên tay cho Lưu Nhiên, nháy mắt:

- Tôi biết cậu sẽ ở đây mà. Khuân cùng tôi đi!

Lưu Nhiên bỗng nhiên bị nhét vào mấy túi, nhìn xuống thì giống như mấy túi đồ hàng hiệu. Bên trong có đủ nước hoa, giày dép, mũ áo,...

Trong não không hiểu sao có tiếng đàn quạ bay ngang, ngay cả A Ngôn nằm trên đầu cũng chỉ lười biếng liếc một cái rồi nhắm mắt. Không thèm để ý.

Một hồi lộn xộn trôi qua, vài phút sau liền đông đủ người đi xuống. Cậu nhóc Hứa Bạch được nhắc đến hôm qua cũng tự chiếm cho mình một chỗ ngồi trong góc.

Tầm mắt Lưu Nhiên dạo quanh một vòng, cuối cùng ngồi xuống ghế kế bên gần ti vi.

Phong Nhã so với lần đầu gặp thì khác nhau rất nhiều. Không còn bộ đồ công chúa rườm rà, cũng không có con sư tử vốn đi theo người. Cô ăn mặc bộ đồ đi chơi thường ngày, có ném vào giữa đám người cũng sẽ không nhận ra khác biệt nào.

Thấy Lưu Nhiên nhìn mình, Phong Nhã quay đầu sang. Nhe răng cười tinh nghịch:

- Đây là phân thân của tôi thôi!

- Cậu đến đây làm gì?

Cố Uyển Đồng đã thay bộ đồ bó sát, khác với dáng vẻ đầu tóc quần áo ngủ bù xù vừa rồi. Đám người Tử Minh vẫn chưa lên tiếng, dùng ánh mắt dò hỏi.

- Tôi biết hôm qua mọi người vừa trải qua trận chiến...

Phong Nhã điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình đoan chính hơn, cô hắng giọng nói:

- Dãy núi Tư Bà phía bắc xuất hiện một di tích cổ dưới lòng đất. Năng lượng của tôi cảm ứng được bên trong đó có nhiều thứ giúp mọi người đề cao sức chiến đấu của mình. Tuy nhiên ba tháng sau, cửa di tích mới mở ra. Ở đó có thứ tốt thì cũng sẽ kèm theo nhiều hung hiểm. Vì vậy từ giờ tới lúc đó mong mọi người có thể tăng cường nâng cao lực lượng, chuẩn bị đối phó những chuyện kế tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top