Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34: Mua sắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong laptop của Lưu Nhiên thật ra không có nhiều tệp thư mục riêng hay bí mật gì. Chủ yếu nếu mất nó sẽ thêm khó khăn trong công việc thôi. Mọi dữ kiện của công ty cô đều tổng hợp trong đó cả. Nghĩ đến ngày mai đi làm, Lưu Nhiên lại cảm thấy đầu phát trướng.

- Có khi nào là kẻ thù công ty đến lấy cắp dữ liệu không?

Yên Chi hay xem nhiều phim, cô cảm thấy tình huống này rất có thể lắm. Không trộm gì, chỉ trộm mỗi laptop. Thì ngoài về nội bộ ra thì chả có gì cả.

- Lấy cắp dữ liệu thì chỉ cần lấy luôn laptop là được rồi. Đâu cần phải bới tung mọi ngõ ngách thế này.

Lưu Nhiên nhìn căn nhà yêu quý của mình bị lật thành mớ bòng bong, bỗng dâng lên cảm giác đau lòng.

- Hoặc có thể là kẻ nào đó không ưa cậu?

Cố Uyển Đồng cũng chen vào nói. Cô nghĩ chỉ có lí do này là hợp lý. Nói gì thì nói, lấy mỗi cái laptop cũng làm Cố Uyển Đồng đâm ra khó hiểu. Trong suy nghĩ của cô, nếu đến trộm cướp kẻ mà cô ghét. Chắc chắn phải khuân hết không chừa một cái gì.

- Tôi không nghĩ mình có thể gây thù cho ai.

Lưu Nhiên uể oải nói. Bình thường cô ăn ở hiền lành, anh chị em đồng nghiệp đều yêu quý giúp đỡ. Thi thoảng có đồ gì ăn cũng đều rủ rê mời nhau. Hơn nữa công ty cô làm không phải to lớn gì, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy chục người. Nghĩ thế nào vẫn không thấy có khả năng.

- Cậu thử nghĩ lại xem, trong đó ngoài dữ liệu công ty thì còn gì khác không? - Yên Chi lên tiếng nhắc nhở Lưu Nhiên.

Nghe vậy, Lưu Nhiên nhắm mắt tận lực nhớ lại. Nhưng rốt cuộc không thể nhớ ra được gì.

Thấy vẻ mặt cô vẫn nhăn mày suy tư. Cố Uyển Đồng thở dài, vỗ vai Lưu Nhiên nói: "Thôi, không nghĩ ra thì tạm thời đừng nghĩ đến. Chuyện gấp rút bây giờ là chuyển cho xong đồ đạc. Cậu cảm thấy cái gì quan trọng thì mang đi. Vật dụng cá nhân ở biệt thự đã chuẩn bị sẵn rồi, cậu có thể lược bớt."

Nhắc đến vấn đề chính, Lưu Nhiên đành gác lại chuyện laptop sang một bên. Cô đi quanh nhà lấy những thứ quan trọng cho gọn vào va li hành lý. Ánh mắt Cố Uyển Đồng lia đến mấy bộ đồ của cô, nhíu mày:

- Sao cậu ăn mặc như bà già vậy?

Kính đen lụp xụp, đầu tóc rối bù. Trang phục váy luôn dài quá đầu gối, cộng thêm đôi giày búp bê kiểu cũ. Hình ảnh như vậy khiến bàn tay Cố Uyển Đồng không ngừng ngứa ngáy.

- Có gì không ổn à?

Lưu Nhiên gấp gọn một chiếc váy dài khác cho vào vali, vẻ mặt khó hiểu hỏi.

Cố Uyển Đồng và Yên Chi liếc mắt nhìn nhau. Sau đó cả hai đều nhất trí đồng thanh:

- Đi mua sắm với tụi này không?

Lời nói hùng hồn, giọng điệu đồng thanh khiến Lưu Nhiên giật cả mình. Kéo nốt khoá kéo dựng xong va li, cô mở miệng định lên tiếng từ chối.

- Mấy bộ này xuề xoà không tiện chiến đấu. Cậu phải ăn mặc gọn gàng hơn. - Cố Uyển Đồng chém đinh chặt sắt bồi thêm câu.

Thấy Lưu Nhiên đã thu dọn xong, Yên Chi nhanh nhảu kéo va li của cô mang về xe. Còn Cố Uyển Đồng thì kéo người đi tân trang dưới biểu cảm ngơ ngác của Lưu Nhiên.

A Ngôn trên đầu thì đã tỉnh từ lúc nào. Hai mắt sáng lấp lánh âm thầm hướng Cố Uyển Đồng giơ ngón tay cái.

- A Nhiên, cháu định chuyển nhà à?

Giọng nói của bác hàng xóm từ nhà kế bên vang lên. Bác gái này đôi lúc hay sang cho vài đồ ăn ngon, vì thương Lưu Nhiên ở nhà một mình nên bác gái cũng coi cô như con ruột.

- Dạ vâng, cháu đến ở với bạn.

Lưu Nhiên nở nụ cười lên tiếng. Cô định sang chào tạm biệt, không ngờ bác ấy đã sang trước. Cố Uyển Đồng bên cạnh cũng lễ phép nói:

- Cháu chào bác.

Bác ý cũng lớn tuổi. Thấy Lưu Nhiên có bạn tốt như vậy thì mừng, bèn mở miệng khi nào rảnh nhớ ghé sang chơi.

Về đến chỗ để xe thì đã thấy Yên Chi đứng tựa ở cửa xe đợi, nhìn hai người họ đi ra liền vẫy vẫy tay vui vẻ. Khuôn mặt hứng khởi không thể chờ được.

Mua sắm, luôn là thú vui khiến mọi cô gái đều muốn đi.

Đã vậy Cố Uyển Đồng còn nói cô sẽ bao thầu, khiến Yên Chi chỉ đi ké lập tức vui vẻ. Nói vậy là cô cũng có thể mua sắm.

Ba người lên xe, Cố Uyển Đồng ngồi ở ghế lái. Xe khởi động, bắt đầu thẳng tiến tới khu trung tâm thương mại.

Khu thương mại Bách Hoa là khu thương mại sang chảnh nhất trong Bách Hoa City. Kiến trúc rộng lớn chia làm mấy tầng lầu, mỗi tầng đều bán một mặt hàng riêng thuận tiện cho mục đích mua sắm. Các cánh cửa đều làm bằng mặt kính trong suốt nhưng chắc chắn. Vừa có thể để ánh nắng chiếu vào ấm áp, vừa tạo cảm giác rộng rãi thoáng đãng sang trọng. Dĩ nhiên, an ninh ở đây cũng rất an toàn.

Khi cửa chính mở ra, đập vào mắt Lưu Nhiên là ánh sáng chiếu rọi. Làm cho những đồ vật trang sức trong tủ kính toả ra lấp lánh, thu hút ánh mắt người nhìn.

- Chúng ta lên tầng ba!

Vừa vào, Cố Uyển Đồng đã trực tiếp nói ra chỗ cần đến.

Tầng ba là mặt hàng chuyên về quần áo giày dép. Mỗi quầy hàng đều được phân thành các gu thời trang khác nhau. Có lẽ Cố Uyển Đồng đã tới đây nhiều lần, vừa lên thang cuốn đã không chút do dự đi tới một quầy cách đó không xa.

- Cậu cứ tin tưởng Đồng Đồng, cô ấy rành về cái này lắm!

Về điểm này thì Lưu Nhiên không có ý kiến. Một minh tinh thì điều cần thiết nhất là phải có mắt thẩm mỹ mà, đúng không.

Sau đó, Lưu Nhiên được dẫn vào quầy hàng chuyên về gu nữ sinh. Kế tiếp cô bị chìm nghỉm trong đống quần áo nhiều đến mức khiến sắc mặt tái xanh. Chưa hết còn bị xoay đi xoay lại, thử đi thử lại. Lưu Nhiên thề với lòng, đây là lần đầu và cũng là lần cuối cô đi mua quần áo.

Cửa ở phòng thay đồ mở ra, Cố Uyển Đồng và Yên Chi ngồi ở ghế chờ đều ngước mắt nhìn lên.

Trước mắt là một chiếc váy ngắn xếp ly dài tới ngang đùi, kèm một chiếc áo sơ mi trắng nhẹ nhàng. Dưới cổ áo được luồn qua một chiếc khăn lụa thắt thành nơ xinh xắn. Bên ngoài khoác một áo khoác dài đậm màu tăng thêm phần trưởng thành. Dưới chân là đôi tất lửng cùng đôi giày thể thao trắng đơn giản nhưng vẫn lộ ra vẻ trẻ trung.

Một bên mái tóc được vén lên bằng cái kẹp hình chiếc lá, làm cho khuôn mặt trở nên sáng sủa và nhẹ nhàng không ít.

- Ồ! Kiểu này đẹp này!

Yên Chi hai ba bước nhảy đến trước mắt, cái đầu lung la lung lay ngó nghiêng. Cố Uyển Đồng thì gật gù tỏ vẻ hài lòng.

Riêng A Ngôn bị ép ngồi lên ghế chờ, lúc này cặp mắt xanh ngọc khẽ chớp nhìn chăm chú hình ảnh trước mắt này.

- Có hở quá không?

Vẻ mặt Lưu Nhiên không được tự nhiên, hai tay vô thức kéo xuống mép váy của mình.

- Dưới váy có quần rồi, có bị tốc lên cũng không sợ.

Cố Uyển Đồng nói xong, xoa cằm nhìn chiếc kính đen có chút dày của Lưu Nhiên. Tựa như lẩm bẩm:

- Hôm nào đi đặt kính màu khác hoặc dứt khoát đeo kính áp tròng đi.

Về vấn đề kính mắt này, Cố Uyển Đồng ngược lại không mãnh liệt bắt Lưu Nhiên phải đổi. Bản thân cô thấy đeo kính hay không đeo cũng đều đẹp cả. Đeo thì thấy giống sinh viên, không đeo thì thấy chín chắn hơn. Kiểu gì thì vẫn thoát ra khỏi hình tượng lụp xụp trước đây là được rồi.

Lưu Nhiên đang nghe Cố Uyển Đồng nói, khoé mắt bỗng nhìn thấy A Ngôn vốn đang nhìn cô chăm chú chợt ngửa đầu nhìn lên tầng. Trong lòng hiếu kỳ, cô bước qua tới nâng A Ngôn lên, thì thầm nói:

- Có chuyện gì đó?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top