Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40: Vũ khí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói đến A Ngôn, trong đầu cậu giống như bị bắt ép tiếp nhận một thứ gì đó bành trướng, đến nỗi dây thần kinh trong não bị đè ép đau đớn. Cậu nỗ lực cuộn tròn thân mình muốn làm tan đi cơn đau kia, nhưng hình như chẳng hề xi nhê gì.

Từ vị trí mi tâm mà viên đá quý bất ngờ chui vào kia, cậu có thể rõ ràng cảm nhận được nó đang không ngừng xoay tròn rồi nhỏ dần. Giống như muốn hoà tan vào cơ thể cậu. Mỗi một lần bị thu nhỏ kia, những dòng khí lưu màu đen đều tản ra bám vào mạch máu lưu chuyển khắp toàn thân. Khiến cơ thể cậu không chỗ nào là không nóng ran như phát sốt.

Bên tai cậu mơ hồ nghe thấy tiếng nói của Lưu Nhiên, nhưng tâm trí cậu hiện tại đang phải dồn hết sức vào chống đỡ. Trực giác nói cho cậu biết, nếu cậu không thể mạnh mẽ tiếp thu. Cậu sẽ bạo nổ mà chết!

Kết quả như vậy, là điều cậu không thể chấp nhận!

A Ngôn rên lên một tiếng, thanh âm ma sát giữa các răng thỏ phát ra két két.

Cứ giằng co như vậy, cho tới khi A Ngôn mệt mỏi thiếp đi.

Ánh mắt Lưu Nhiên từ đầu tới cuối chứng kiến toàn bộ, bộ dạng cô lúc này tám phần lo lắng hai phần hoang mang. Không thể dằn lòng, cô ngước mắt lên nhìn về phía gương mặt người đàn ông:

- Ông cho A Ngôn thứ gì vậy?!

Giọng điệu chất vấn, dường như chỉ cần ông ta nói thứ đó có thể gây hại đến A Ngôn. Là cô liền không chút do dự tìm cách xông lên.

Cho dù cô biết mình chẳng có nửa phần thắng!

Tinh thần như vậy, làm cho gương mặt ông xuất hiện một tia hứng thú. Giọng nói mệt mỏi trầm thấp vang lên:

- Yên tâm, thứ đó tương thích! Có thể giúp cậu ta trở nên mạnh mẽ hơn! Biết cách sử dụng, chính sức mạnh mình đang sở hữu.

Con mắt Lưu Nhiên lúc sáng lúc tối, như đang cân nhắc xem lời ông ta nói có ý nghĩa gì. Sau đó bên tai cô lại lần nữa vang lên giọng nói ấy:

- Ta sẽ không làm hại con người!

Trong lòng giật mình, Lưu Nhiên ngẩng mạnh đầu nhìn đôi mắt đầy đường vân của ông. Câu nói kia làm cho cô biết, ông ta biết thân thế của A Ngôn!

Lưu Nhiên rũ mắt mím môi, bàn tay dịu dàng vuốt nhẹ A Ngôn giống như đang ngủ. Cô đặt cậu yên vị dựa vào mỏm đá. Nếu ông ta nói thứ này tốt, vậy cô đành thử tin tưởng một lần.

Đứng dậy, Lưu Nhiên đưa mắt nhìn chiếc ô bị mình vứt một bên lúc nãy. Bước tới cầm lên ngắm nghía, chiếc ô này nhìn ở khoảng cách gần càng thấy đẹp mắt.

Những đường nét vẽ hoa văn trên mặt ô rơi vào tầm mắt, có cảm giác chúng như biết sống, nhẹ nhàng uyển chuyển. Càng nhìn lâu, tầm mắt càng sẽ đắm chìm không dời nổi.

Xung quanh viền ô nhô ra thứ nhọn hoắt được điêu khắc tỉ mỉ. Ngay cả cán ô cũng đều không đơn giản. Lưu Nhiên không tùy tiện mở ô ra, hỏi ông cây:

- Thứ này là gì vậy?

- Đây là vũ khí! Một trong ba pháp bảo dùng trấn áp tà khí. Tương truyền có ba món pháp bảo là Kiếm gỗ đào ngàn năm, Gương chiếu yêu và Trấn hồn tản. Trong đó trấn hồn tản là vũ khí chuyên hút tà khí ác linh, mỗi một lần mở ô ngay cả ma quỷ đều phải kiêng kị tránh xa. Thu được một ác linh, hoa văn trên mặt ô liền được tô thêm một màu. Đợi đến khi tô đủ, sẽ mở ra năng lực đặc biệt. - Thanh âm già nua chậm rãi lên tiếng. Ông cây đưa mắt nhìn xuống chiếc ô trên tay Lưu Nhiên.

Từng câu nghe vào tai Lưu Nhiên làm cô kinh ngạc mở to mắt. Không ngờ thứ này lại có lai lịch kinh khủng như thế, nghĩ nghĩ cô lại hỏi:

- Vậy thứ này dùng thế nào?

Vừa hỏi xong, một lúc sau không thấy tiếng đáp lại. Lưu Nhiên không hiểu ngẩng đầu lên, phát hiện ra là ông ấy đang thở lấy hơi. Có lẽ tuổi tác đã khiến ông mệt nhọc, ông dừng lại một lúc rồi nói tiếp:

- Hiện tại, nó chỉ dùng để bảo vệ. Chỉ cần đứng trong phạm vi che chở của Trấn hồn tản, sẽ không một ác linh hay quỷ dữ nào dám xông vào. Chờ tô đủ, mới có thể dùng để chiến đấu...

Lưu Nhiên nhẹ gật đầu, không có ý kiến gì. Có thêm một pháp bảo giữ mạng bên cạnh cũng không tồi.

- Không nên mở ô trong nhà, sẽ bị phản tác dụng. Trấn hồn tản có thể hút ác linh, nhưng một khi mở trong nhà sẽ vô tình phóng ra các ác linh bị nhốt trong ô. Trừ khi là bất đắc dĩ, nếu không đừng mở ô trong nhà.

Gương mặt người đàn ông chuyển động, nghiêng đầu nhìn lên cây xanh rợp bóng. Đoạn lại thở dài:

- Ta cứ ngỡ sẽ phải ôm hai thứ này xuống mồ, có thể sống leo lắt đến giờ đều là chờ người hữu duyên. Bây giờ đã đến lúc, ta nên nghỉ ngơi!

Dứt lời, tiếng thở dài vang lên, phả ra từng trận gió.

Lưu Nhiên nghe thấy hàm ý trong lời nói, không biết phải nói sao cho phải. Tuy mới gặp lần đầu trong hoàn cảnh xa lạ, nhưng cô vẫn cảm thấy phần nào luyến tiếc.

Tựa như ông ta tùy thời có thể từ giã cõi đời.

- Ông sẽ thế nào? - Lưu Nhiên mở miệng.

Người đàn ông khẽ cười, không trả lời. Cành lá xào xạc phía trên như đang nô đùa cao hứng. Giây lát, ông nói:

- Đi đi thôi!

Vừa dứt lời, toàn bộ chiếc lá trên cổ thụ đều rời ra đổ về phía Lưu Nhiên. Dưới biểu cảm ngạc nhiên của cô, hàng ngàn hàng vạn chiếc lá quây lại cuốn một người một thỏ lên cao rồi biến mất.

Khoảnh khắc, hình ảnh cuối cùng trong mắt Lưu Nhiên chính là cây đại thụ xum xuê tươi tốt kia, phút chốc như bị rút đi sinh mệnh. Trở nên xơ xác tiêu điều.

...

Thời điểm Lưu Nhiên một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt không còn là bầu trời xanh thẳm hay không gian bao la, mà là trần nhà quen thuộc. Lưu Nhiên theo bản năng nghiêng đầu nhìn, thấy mình đang nằm trên chiếc giường mới mua. Bên cạnh là A Ngôn vẫn như cũ đang cuộn người ngủ.

- Nhiên Nhiên, cậu tỉnh rồi à?

Bất ngờ, giọng nói Yên Chi vang lên cuối giường. Lúc này Lưu Nhiên mới nhận ra trong phòng còn có một người khác. Cô hơi nâng cổ nhìn xuống, thấy Yên Chi đang bưng một tô cháo. Hình như cháo vừa nấu xong, vẫn còn khói trắng toả ra.

Lưu Nhiên há miệng định nói, lại phát hiện cổ họng hơi khàn. Thấy thế, Yên Chi vội vàng rót một cốc nước cho cô, lên tiếng quan tâm:

- Cậu cảm thấy trong người không khoẻ chỗ nào không?

- Bây giờ là... mấy giờ rồi? - Lưu Nhiên lắc đầu, miễn cưỡng chống tay ngồi dậy. Cô tựa người vào thành giường lên tiếng hỏi.

Yên Chi để cô tự cầm cốc nước xong, mới nói:

- Bây giờ mới mười giờ tối thôi!

Nghe vậy, Lưu Nhiên hơi bất ngờ. Lúc bọn họ ăn xong bữa tối, rồi Tử Minh còn vừa đi chậm vừa để cô tham quan, xong đến không gian kì lạ và gặp được cây cổ thụ biết nói. Nhiều chuyện diễn ra như thế, vậy mà mới chỉ mười giờ tối? Cô cứ tưởng phải muộn hơn thế chứ. Ngẫm nghĩ, Lưu Nhiên lại hỏi:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Cô chỉ biết đám lá kia kéo cô và A Ngôn đi thật xa, sau đó khi tỉnh dậy đã ở trong phòng mình rồi.

- À, là anh Tử Minh dẫn cậu ra đó. Lúc đấy bọn mình đã đứng ngoài cửa chờ sẵn! - Yên Chi vừa nói, trong con mắt lại đột nhiên loé lên tia sáng tò mò: - Nè nè, nói cho mình biết cậu có được cái gì đi!

Có được cái gì à?

Lưu Nhiên nghe Yên Chi nói, mới để ý cái ô gì đó của cô đi đâu rồi. Mà thay vào đó, cô phát hiện ra lòng bàn tay trái mình có hình vẽ giống như là vết xăm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top