Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53: Lo lắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống, một người một thỏ cứ vậy trò chuyện với nhau suốt đêm. Tính ra đây cũng là lần hiếm hoi A Ngôn có thể nói chuyện lâu như vậy. Tuy dưới dạng thỏ cậu vẫn không thể nói, nhưng tốc độ đánh chữ trên màn hình đã bù đắp cho giọng nói của cậu.

Đợt chiến đấu với Mạc Dương trưa nay đã làm cho cậu tiêu hao phân nửa ma lực, không thể lại biến thành người. A Ngôn vừa rồi hấp thu viên đá đều dồn vào năng lực bản thân, cũng không phải để bổ sung ma lực.

Tâm sự cả buổi, cuối cùng Lưu Nhiên ngủ thiếp đi. A Ngôn thấy vậy không làm phiền. Mũi thỏ dí một cái hôn trên má cô, thân thể cuộn tròn lại nằm bên cạnh.

Sáng hôm sau, hai người Tử Minh và Hạo Hiên đã trở về. Biểu cảm trên mặt họ bình tĩnh, lại ẩn ẩn nét sầu lo.

Khi Lưu Nhiên đi xuống tầng liền cảm nhận ngay được một bầu không khí nặng nề bao phủ khắp phòng khách. Tử Minh, Yên Chi, Cố Uyển Đồng, Hứa Bạch đều tập hợp ngồi quây quanh trên sô pha. Có tiếng động trong phòng bếp, có lẽ Hạo Hiên đang ở trong đó chuẩn bị bữa sáng.

Thấy Lưu Nhiên đang bước xuống bậc thang, Tử Minh nâng mắt lên nhìn. Đoạn anh lên tiếng:

- Nhiên cũng ngồi đi!

Giọng điệu nghiêm túc kia làm Lưu Nhiên hơi ngưng mắt, nhìn sang mấy người còn lại đều là biểu tình không hiểu ra sao. Hình như họ cũng không biết gì.

Không chần chừ, Lưu Nhiên đi tới ngồi xuống chỗ còn trống. Tinh thần nâng cao chờ đợi lời nói kế tiếp của Tử Minh.

Tử Minh ngược lại không nói gì vội, chờ cho đến khi Hạo Hiên theo thường lệ mang bữa sáng đưa cho từng người. Bản thân anh cũng cầm một phần ngồi xuống bên cạnh Yên Chi.

Thấy mọi người đã đông đủ, Tử Minh liền lên tiếng:

- Bên điều tra đã xác nhận vụ mất tích của một bộ phận cảnh sát và vụ Giản Thu chết có liên quan.

Nghe vậy, lông mày Lưu Nhiên chợt nhảy lên. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Tử Minh, bàn tay cầm bánh mì bắt đầu hơi run rẩy.

Hạo Hiên bên cạnh giải thích qua cho một vài người không biết rõ tình huống. Nghe xong tia mờ mịt trong mắt mọi người mới tan đi.

Tử Minh cất giọng nói tiếp:

- Tổ trinh sát đã mò được ra tất cả manh mối đều dẫn đến căn trạch viện Cổ Tây. Ngoài ra không chỉ riêng vụ Giản Thu, trước đó bọn anh đã lật lại hồ sơ của những nạn nhân mất tích và tử vong trong thời gian gần đây. Không ngờ cũng đều liên quan đến căn trạch viện đấy.

Toà trạch viện Cổ Tây? Chẳng phải đó là căn viện được liệt vào danh sách thời cổ đại cần được bảo tồn của chính phủ sao?

Lưu Nhiên sững sờ, cô đã từng được nghe qua ngoại ô bên ngoài thành phố có một toà trạch viện được xây dựng trên đồi. Bốn phía đều là cây cối, không có người nào sinh sống.

- Vậy bọn anh đã thăm dò vào trạch viện chưa? - Cố Uyển Đồng khoanh tay trước ngực, thả lưng ra sau. Nghe Tử Minh nói vậy, cô khẽ cau mày lên tiếng.

Hạo Hiên gật đầu, thay Tử Minh lên tiếng:

- Đã phái một đội vào, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy ra. E rằng lành ít dữ nhiều.

Bầu không khí trở nên im lặng hẳn, từng người đều có biểu cảm khác nhau.

Tử Minh vẫn chưa động đến bữa sáng, đôi tay day nhẹ hai bên thái dương. Mệt mỏi lên tiếng:

- Đã vậy vào đêm qua nhân lúc chúng ta xin chỉ thị điều động nhân số tới muốn phong toả để theo dõi thêm. Thì lại nghe được tin một nhóm nam nữ thanh niên chơi trò thi lá gan lẻn vào toà trạch viện đó, gia đình các nhà đều liên tục gọi đến sở.

Hả?!

Lưu Nhiên trợn tròn mắt, những người còn lại cũng há hốc mồm không thể tin vào lỗ tai mình. Thanh niên bây giờ đều can đảm như thế sao? Không phải căn nhà đó ở vùng ngoại ô hẻo lánh sao? Lại có thể chịu khó đến đó chơi trò thi lá gan?

- Chuyện này... không thể tin được... - Yên Chi hoàn hồn, chỉ biết thốt lên một câu như vậy.

- Hừ! Đúng là chỉ biết gây hoạ, không ở yên trong nhà còn thích chơi trò mạo hiểm. - Cố Uyển Đồng hừ mũi, vẻ mặt miễn bàn có bao nhiêu khó chịu.

Ngay cả Hứa Bạch ngày thường không hay nói chuyện cũng phải thốt lên hai từ "phiền phức".

Lưu Nhiên không biết nói sao cho phải, cô cũng rất cảm thấy ba chấm. Nghĩ đến, Lưu Nhiên cất giọng hỏi:

- Vậy mọi người dự định sẽ xử lý thế nào?

Vừa hỏi xong, Tử Minh ngồi thẳng người dậy. Anh nhìn qua tất cả mọi người đang ngồi ở đây, thanh âm cất lên:

- Đội cảnh sát đã phái ra trước đó, cộng thêm nhóm thanh niên này từ đêm qua tới giờ vẫn chưa ra. Đêm nay Nhiên, Đồng Đồng, Hạo Hiên và anh sẽ vào đấy. Còn lại mọi người ở nhà.

Yên Chi nghe vậy liền giãy nảy đứng dậy, kêu lên:

- Em cũng muốn đi, sao lại để em ở nhà chứ?

Hạo Hiên ngồi bên cạnh nhanh tay kéo cô ngồi xuống, thấp giọng nói:

- Lần này không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì, em vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà đi.

Yên Chi không cam lòng, muốn mở miệng. Sau cùng rốt cuộc bị Hạo Hiên thuyết phục, đành không tình nguyện yên lặng. Bản thân Yên Chi biết mình năng lực yếu kém, có vào cũng không giúp ích được gì.

Tử Minh nhìn xem cặp đôi nói chuyện, chợt thay đổi chủ ý:

- Yên Chi có thể theo chúng ta tới, Tiểu Điệp của Yên Chi có khả năng dò thám. Em trước tiên đứng bên ngoài toà trạch viện, đồng thời nếu bên trong bọn anh có xảy ra chuyện gì em cũng có thể nhanh chóng tiếp ứng.

Bấy giờ mới làm cho mặt Yên Chi buông lỏng chút, gật đầu đồng ý.

Bàn bạc xong xuôi, lúc này chẳng còn ai có tâm trạng dùng bữa. Mỗi người đều ăn qua loa cho xong, rồi ai về phòng người nấy.

Từ giờ đến tối có mấy tiếng thời gian, Lưu Nhiên tranh thủ chuẩn bị một xấp bùa cho gọn vào túi bên hông. Không biết có phải nhờ tác dụng của Trấn Hồn tản hay không, mà từ khi nhận được nó Lưu Nhiên liền thành thạo vẽ bùa. Thậm chí ánh mắt cô đã có thể nhìn thấy được tia khí tức uy lực mơ hồ của mỗi chiếc bùa.

Điều này làm cho cô cảm giác có niềm tin hơn vào bản thân.

Đến tối, nhóm người tụ tập trước cửa biệt thự. Không như lần trước, lần này Hứa Bạch chuẩn bị cho mỗi người một chiếc áo giáp mỏng bằng tằm ti, trọng lượng không làm ảnh hưởng đến hoạt động của mọi người. Ngoài ra, cậu nhóc đó còn đặc biệt chuẩn bị cho Lưu Nhiên một thiết bị liên lạc dưới hình dạng đồng hồ đeo tay và một khẩu súng tương tự giống Cố Uyển Đồng. Lưu Nhiên kinh ngạc, hành động này của Hứa Bạch đã ngầm biểu lộ chấp thuận cô gia nhập tổ đội.

Đối với suy nghĩ của người thiên tài, Lưu Nhiên tỏ vẻ chỉ có thể nhận lấy.

Xong xuôi, tất cả ngồi lên xe hướng tới trạch viện Cổ Tây.

- Lần này mọi người phải cẩn thận, anh có cảm giác chuyến đi này sẽ không yên ổn.

Thanh âm Tử Minh vang lên từ ghế phụ trên đầu xe, trong giọng nói bình tĩnh lộ ra một tia lo lắng.

Lần này là bọn họ lén tiến vào. Bởi vì toà trạch viện thuộc quản lí của chính phủ, cảnh sát bọn họ vẫn đang trong quá trình xin chỉ thị. Cho nên chỉ có thể lẻn vào, không thể tùy tiện quang minh chính đại như hồi ở toà nhà X.

Nhưng dù thế trong ban cảnh sát mọi người đều ngầm hiểu, sẽ nhắm một mắt mở một mắt để bọn họ đi vào. Dù sao nếu không phải liên quan đến nhóm thanh niên bạo gan kia, bọn họ khẳng định sẽ muốn chờ một thời gian suy xét kĩ càng mới hành động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top