Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 56: Trạch viện Cổ Tây (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần đầu tiên Lưu Nhiên thấy Tử Minh giở ra một ít thủ đoạn của mình. Ánh mắt cô hiếu kì nhìn tấm mộc bài trên tay Tử Minh. Muốn nhìn rõ nó hoạt động ra sao.

Cố Uyển Đồng đứng bên cạnh nhìn thấy thì không kinh ngạc, chỉ là lúc nhìn mộc bài thì ồ lên một tiếng. Thì ra là thế!

Tử Minh dĩ nhiên cảm nhận được biểu tình khác nhau của hai người, anh không nói gì thêm. Bây giờ là thời điểm nào, không có thời gian để giải đáp thắc mắc. Anh hướng hai người bên cạnh mình lên tiếng:

- Chúng ta đi tiếp!

Tạm thời không cần để ý đến căn phòng kia, màn sáng của mộc bài có thể ngăn chặn kẻ đó ra ngoài.

Ba người bọn họ cẩn thận nhẹ chân từng chút một tiến về phía cổng vòm. Vừa đi qua cổng vòm, ánh mắt cả ba rất nhanh quan sát xung quanh. Đề phòng có cái gì bất ngờ.

Ở đây không có phòng nào, chỉ có một khoảng sân vườn hoa cỏ. Chính giữa dựng lên hòn núi giả, có thể đoán trước kia chỗ này là một hồ cá.

Lưu Nhiên nhìn thấy đằng sau núi giả thấp thoáng hiện ra cái gì đó, cô lên tiếng gọi lại hai người. Cả ba từ từ tiến gần hòn núi giả.

Một đoạn cánh tay bị đứt lìa, máu chảy xung quanh chỉ mới đông lại không lâu.

Lưu Nhiên sững sờ, ánh mắt theo bản năng muốn tránh né nhìn đi chỗ khác. Sắc mặt không mấy dễ coi.

Biểu tình Tử Minh không có bao nhiêu thay đổi, trong con ngươi nghiêm túc. Anh ngồi xuống nắm cánh tay soi xét. Cách một lớp găng tay nhưng Tử Minh vẫn cảm nhận rõ ràng lạnh lẽo và tử khí tràn ngập.

Không chạm lâu, Tử Minh đứng dậy. Ánh mắt anh lần theo vết máu muốn tìm kiếm thêm. Nhưng kì lạ vết máu chỉ đọng lại ở chỗ này, không hề lan sang những nơi khác.

Tầm mắt Cố Uyển Đồng thì luôn ngờ vực nhìn hòn núi giả, sau đó lại nhìn một mảnh vườn hoa cỏ. Cô cất giọng đầy nghi ngờ:

- Mọi người có để ý không, hình như hoa cỏ trong vườn này sinh trưởng cũng quá tốt đi.

Nghe vậy, Lưu Nhiên và Tử Minh đều sửng sốt. Bấy giờ họ mới phát hiện cây cối trong vườn xum xuê, đủ các loài hoa đua nhau khoe sắc. Hoa nào hoa nấy đều giống như được tưới tốt đầy đủ.

Lưu Nhiên vốn không để ý, đến khi được Cố Uyển Đồng nhắc nhở mới biểu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Nhớ ra nơi đây đã lâu không có người tới, vì sao còn có thể nở hoa?

- Chỗ này rất quỷ dị, chúng ta trước tiên tránh xa đám hoa này.

Tử Minh ra hiệu mọi người lùi lại, lựa mảnh đất trống đi tới. Cách đám hoa đó một khoảng.

Nhưng bỗng, thời điểm bước chân bọn họ muốn lùi về. Cành dây leo dưới mặt đất không biết từ khi nào đã trườn tới gần Cố Uyển Đồng. Tức khắc quấn chặt cổ chân cô treo lên.

- A...!

Cố Uyển Đồng không kịp phản ứng, kêu lên một tiếng. Thân thể bất ngờ bị dốc ngược nâng lên không trung. Hai cánh tay cô cố gắng tìm một điểm tựa nhưng không thể. Trong lúc nguy cấp Tiểu Xà nhảy tới cắn mạnh vào dây leo khiến nó ăn khổ buông lỏng xuống.

Ngã phịch một cái, Cố Uyển Đồng hoảng hồn.

Biến cố xảy ra chưa đầy mấy giây, khiến Tử Minh và Lưu Nhiên bất ngờ chưa kịp làm ra hành động gì. Tới khi Cố Uyển Đồng ngã xuống đất, Tử Minh nhanh chóng chạy tới bế cô lùi về sau.

Nhưng dây leo không chỉ có một, từ khắp nơi bay ra năm sáu dây leo khác uốn lượn đập tới. Vẫn may nhờ có kết giới của Lưu Nhiên và vòng khí độc của Tiểu Xà nên tạm thời đám dây leo đó không đụng đến được bọn họ, chỉ đập bùm bùm lên màn chắn.

Tiếng xèo xèo vang lên, một cái dây leo tiếp xúc đến khí độc bị ăn mòn phân nửa.

Lưu Nhiên lấy ra một lá bùa đập xuống mặt đất. Trận pháp như ẩn như hiện ngăn cản phần lớn dây leo mọc từ lòng đất. Nhưng hiển nhiên trận pháp này hao tổn sức lực rất nhiều, với khả năng của Lưu Nhiên bây giờ chắc chắn không thể duy trì được lâu.

- Chúng ta cần thoát khỏi đây!

Lưu Nhiên ôm ngực thở hào hển, vội vàng nói.

Tử Minh thay đổi sắc mặt, nhìn cổ chân Cố Uyển Đồng bị sưng tấy một mảng. Khẳng định trên thân dây leo có tẩm độc.

Lúc này hàm răng sắc nhọn của Tiểu Xà cắn vào mảng xanh tím kinh khủng kia, hút độc cho Cố Uyển Đồng.

- Chúng ta quay về... - cảm thấy tình hình không ổn, Tử Minh cất giọng. Lúc này không thể đi tiếp, chỉ còn cách tạm thời trở về.

Lưu Nhiên gật đầu, đang muốn lùi chân. Đột nhiên một thanh âm yếu ớt vang lên, mang theo sợ hãi:

- Cứu tôi với...

Ánh mắt cả bọn nhìn chung quanh, nhưng không thấy người nào xuất hiện.

Thanh âm kia tiếp tục vang lên, thêm vài phần nức nở:

- Tôi không muốn chết... Cứu tôi với...

- Là ai?! - Lưu Nhiên cao giọng. Trước mặt ngoại trừ một đám dây leo điên cuồng xông tới, còn có cái gì khác?

Cố Uyển Đồng được Tiểu Xà hút độc, sắc mặt đã tốt hơn. Cô cứng rắn bỏ qua cơ thể suy yếu, lấy ra một cuộn băng qua loa quấn vào. Nghe thấy âm thanh này, ánh mắt Cố Uyển Đồng ngưng lại. Theo phản xạ cô nhìn về phía hòn núi giả lúc đầu mình quan sát, lên tiếng:

- Có thể là hòn núi giả kia.

Lúc đó cô cảm giác núi giả này rất quái dị, lại không nói nên lời. Lúc này xem ra hình như có một người kẹt trong đó.

Núi giả này không nhỏ, nhìn xem diện tích thì một hai người vào đó vẫn có thể.

Vừa nghĩ cô vừa nói cho hai người nghe. Tử Minh nghe xong biến sắc, lẽ nào là một người trong nhóm thanh niên đó? Hoặc nhỡ đâu đấy là một cái bẫy?

- Mọi người nhanh lên, tôi không kiên trì được lâu.

Lúc này Lưu Nhiên khó khăn lên tiếng, sắc mặt hơi khó coi. Nếu cứ tiếp tục, cả hai kết giới này sẽ bị hủy.

Tử Minh cắn răng, nhanh chóng quyết định. Trước tiên phá dây leo rồi chạy tới hòn núi giả xem.

Cố Uyển Đồng đã hồi phục lại một chút. Cô cầm khẩu súng thuần thục di chuyển bắn một phát vào đầu dây leo, ngăn cản công kích của chúng. Trong lúc đánh, Cố Uyển Đồng chợt nghĩ đến bên trong dây leo này có độc, vậy thì dùng cách này thử xem. Nghĩ xong, Cố Uyển Đồng ra lệnh cho quỷ khế ước của mình:

- Tiểu Xà, hút hết độc của bọn chúng.

Thân rắn màu lục hơi uốn éo, cặp mắt lập loè khi nghe Cố Uyển Đồng nói liền sáng lên. Trong phút chốc nhảy tới một dây leo gần nhất, há miệng cắn.

Mắt thường có thể nhìn thấy dây leo sau khi bị Tiểu Xà cắn liền trở nên héo rũ, phút chốc mềm oặt xuống không còn động tĩnh.

Thấy chiêu này có tác dụng, Cố Uyển Đồng vui sướng. Có Tiểu Xà tham gia, áp lực được giảm bớt đi rất nhiều.

Đám hoa bên kia vẫn không bị ảnh hưởng, luôn tươi tốt sắc màu. Nhưng từ nãy đến giờ không thấy chúng ra tay, có vẻ vô hại. Tử Minh không dám mồi lửa thiêu trụi chỗ này, chưa nói đến ở đây đầy rẫy cây cối, riêng toà trạch viện bằng gỗ này cũng sẽ bị thiêu trụi.

Giằng co suốt một hồi lâu, đến khi không còn dây leo nào xông tới. Tử Minh không do dự dẫn hai người đi tới hòn núi giả, cẩn thận soi xét.

Giống như phát giác được bọn họ vẫn còn ở đây, âm thanh kia lần nữa kêu lên, lộ vẻ gấp gáp van nài:

- Cứu với...

Lần này thì bọn họ đều nghe rõ ràng phát ra từ trong núi giả. Nhưng nhìn khe hở bé tí này, ba người không dám lách vào.

- Chúng ta nâng tảng đá này ra chỗ khác, là có thể nhìn đến bên trong.

Cố Uyển Đồng lên tiếng đề nghị.

Hai người còn lại gật đầu. Tảng đá tuy nặng, nhưng với khả năng của họ vẫn có thể đẩy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top