Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 58: Trạch viện Cổ Tây (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh tượng trước mắt cho dù là người chậm chạp cũng biết ở đây không tầm thường. Vì vậy ba người Tử Minh không vội vào, vẫn dè dặt đứng trước cổng. Bọn họ đã đi được tới nơi này, chắc chắn sẽ không sợ hãi mấy thứ quái quỷ. Chỉ lo lắng phía trước sẽ có cạm bẫy nào hay không.

- Chúng ta có nên vào không?

Vẫn là Cố Uyển Đồng lên tiếng phá vỡ không khí. Cứ đứng ở đây cũng không an toàn. Xung quanh bốn phía tối tăm, tốt nhất vẫn nên vào trong coi chừng.

Lưu Nhiên nghiêm túc đánh giá, thông qua cánh cổng mở có thể nhìn vào bên trong. Đặt vào hoàn cảnh bối cảnh khác thì ở đây cũng rất bình thường, không có bao nhiêu đồ vật.

Chợt trên đầu hơi giựt một cái, Lưu Nhiên ngước lên. Thấy A Ngôn ám chỉ về một hướng. Động tác này của cậu làm Lưu Nhiên lúc đầu hơi mờ mịt, sau đó nhanh chóng hiểu ra. Cô gọi hai người còn lại, cất giọng nói:

- Tôi cảm thấy bên trong có người còn sống.

Lời nói vừa dứt, Cố Uyển Đồng và Tử Minh đều hai mặt nhìn nhau. Cố Uyển Đồng nhíu mày hỏi:

- Cậu chắc chắn?

Lưu Nhiên ngẩng lên nhìn A Ngôn, thấy người sau gật đầu liền cũng khẳng định nói:

- Chắc chắn, tôi không nhầm đâu.

Thấy vậy mọi người vốn chần chừ, lại quyết định đi vào. Nếu bên trong có người còn sống, vậy bọn họ phải cứu ra.

Hình nhân giấy của Lưu Nhiên vẫn đang thời gian hồi, lúc này vẫn không thể sử dụng. Tử Minh đi vào đầu tiên, đại bàng A Lỗi đã rời khỏi vai anh. Bay vòng quanh ba người cảnh giác nhìn bốn phía.

Vừa bước vào, bọn họ liền nhìn thấy một cửa trong số đó giống như bị đẩy ra. Tử Minh thấy vậy quay đầu nói với hai người, trước tiên đi về phía mục tiêu là cánh cửa đó.

Lưu Nhiên đi sau cùng, lúc đi qua gốc cây bỗng cô nghe thấy tiếng động rất nhỏ. Lưu Nhiên nghi ngờ nhìn ra, không thấy có gì khác lạ.

- Cậu nhìn gì vậy? - Cố Uyển Đồng đi đằng trước ngoái lại thì thấy ánh mắt Lưu Nhiên nghi hoặc nhìn về một phía, cất giọng hỏi.

- Không có gì, chắc tôi nghe nhầm.

Lưu Nhiên thu hồi ánh nhìn, nhưng nghi ngờ trong mắt vẫn chưa tản đi. Đành tạm thời lưu ý trong lòng.

Viện này không lớn, chẳng bao lâu ba người đã tới trước một căn phòng có cánh cửa mở. Ánh mắt Tử Minh thận trọng nhìn vào trong.

Nơi đây là căn phòng ngủ, từ cửa đi vào là một bộ bàn ghế, bên trên vẫn đặt khay trà đã giăng đầy bụi. Bên trái trong cùng là giường ngủ thời xưa, rèm trên giường đã kéo xuống không nhìn thấy bên trong. Bên phải có nhiều cuốn tre được đặt ngay ngắn trên giá, trước bàn thì có đầy đủ bút, nghiên mực và một cuộn tranh dường như đang vẽ dở. Bên cạnh đặt một cây cổ cầm thời xưa, cũng đã đầy bụi không còn bóng loáng.

Có thể thấy chủ nhân của căn phòng này là một người am hiểu cầm kì thư hoạ, theo phán đoán trước đó của Cố Uyển Đồng. Thì chắc chắn đây là nơi cho con gái ở, mà cô gái này còn là kì nữ.

Nhưng cái họ quan tâm nhất vẫn là, người đâu rồi nhỉ?

Cố Uyển Đồng cau mày, nhìn một lượt không gian trong phòng. Cô nâng cao giọng đủ để trong này nghe thấy:

- Này, có ai không? Bọn tôi đến cứu, mau ra đi.

Một lúc sau, vẫn không có động tĩnh nào đáp lại. Điều này làm cho Cố Uyển Đồng và Tử Minh dâng lên lòng nghi ngờ, đến ngay cả Lưu Nhiên cũng phải tự hỏi mình có đang hiểu đúng ý A Ngôn không.

Mãi đến khi ba người đang có ý định đi ra, thì bên trong giường ngủ bỗng có tiếng động. Giữa rèm mở ra một cái khe hở, lộ ra nửa mặt của một người. Biểu tình người đó sợ hãi, e dè hỏi:

- Các người... là người?!

Giọng nói người này run rẩy, phỏng chừng nếu bọn họ nói không thì chắc chắn người kia sẽ hồn vía lên mây mà rụt sâu vào trong.

Cố Uyển Đồng chợt có suy nghĩ muốn trêu tức, kéo dài giọng:

- Không phải người...

Thấy mặt người kia thoắt cái trắng bệch, Cố Uyển Đồng phì cười hài hước:

- Là cứu tinh!

- Đồng Đồng!

Tử Minh liếc mắt nhìn Cố Uyển Đồng, thở dài.

Người bên cạnh bĩu môi, chỉ là trêu một tí thôi mà.

Ánh mắt Lưu Nhiên thì nhìn người kia, giọng điệu nhẹ nhàng ôn hoà:

- Cậu có thể ra đây không?

Người kia chần chừ một hồi, mới rụt rè đi ra.

Cô gái mặc trên người bộ đồ thể thao gọn nhẹ, tóc dài cột gọn ra sau. Trên tay ngoài chiếc đèn pin thì không có gì cả, nhưng cổ tay cô gái thì có đeo chiếc vòng ngọc thạch màu đỏ. Giữa bóng tối mơ hồ phát sáng. lưu Nhiên nheo mắt, cảm thấy chiếc vòng này có năng lượng hơi giống Trấn Hồn tản.

Từ ngày nhận được Trấn Hồn tản, cô đối với những thứ tâm linh như bùa chú, đồ vật liên quan đều đặc biệt mẫn cảm. Không biết là tốt hay xấu.

Lưu Nhiên đoán có lẽ là nhờ chiếc vòng này mà cô gái đó thần kì bình an. Nhưng cô nhìn rõ ánh sáng của chiếc vòng ảm đạm dần rồi, nếu cứ tiếp tục ở đây thì cô gái này sớm muộn cũng xảy ra chuyện.

Tử Minh đã tiến thêm một bước, điều chỉnh vẻ mặt sao cho thân thiện nhất. Anh vươn bàn tay hướng về phía cô gái, nói:

- Cô đừng sợ, đi cùng chúng tôi cô sẽ an toàn.

Ánh mắt cô gái nhút nhát nhìn Tử Minh, sau đó vội vàng chạy tới bám lấy cánh tay anh. Bộ dạng giữ chặt không rời.

Thấy một màn này, biểu cảm hai người Lưu Nhiên hơi kì quái. Tử Minh cũng lộ ra bối rối khó xử, muốn giải thoát cho cánh tay của mình.

Nhưng cô gái kia vẫn giữ chặt không buông, nhắm mắt sợ hãi. Ngay cả A Lỗi bực tức bay phần phật lại gần doạ nạt cũng không ăn thua.

Hết cách, Tử Minh đành buông tha. Một tay khác khó xử vỗ vỗ bờ vai cô an ủi:

- Cô yên tâm, chúng tôi sẽ đưa cô ra ngoài!

Giọng nói của Tử Minh như viên thuốc an thần, cô gái rốt cuộc mở mắt ngước nhìn anh, gật đầu. Nhưng hai tay vẫn không chịu buông lỏng.

Lưu Nhiên đứng bên cạnh ho nhẹ một tiếng, mở miệng:

- Cô tên gì vậy?

Ánh mắt cô gái rụt rè chuyển sang nhìn Lưu Nhiên, nhỏ giọng lí nhí:

- Tôi là.. là Nhã Lan...

- Cái tên rất hay. - Lưu Nhiên nở nụ cười, muốn làm cho cô gái thả lỏng.

Nhã Lan khẽ gật đầu, phút chốc lại chôn đầu vào cánh tay Tử Minh.

Ánh mắt Cố Uyển Đồng hơi giựt, muốn lên tiếng mở miệng lại bị Lưu Nhiên âm thầm nhéo một cái. Cô đành hậm hực im lặng.

Một nhóm ba người có thêm một người. Sau khi nói chuyện xong, Cố Uyển Đồng lạnh lùng nói:

- Người đã cứu rồi, chúng ta không thể dừng lại đây.

Những người còn lại gật đầu, nhấc chân muốn rời khỏi căn phòng. Lúc Lưu Nhiên đi qua gốc cây giữa sân, cái cảm giác kì lạ kia lại tới. Tầm mắt cô cứ vô ý vô tình nhìn xích đu được dựng ở đó. Nhưng nhìn mãi vẫn không phát hiện ra được gì, cho đến khi bọn họ rời khỏi căn viện Vân Uyển thì vẫn không thấy có gì phát sinh. Lưu Nhiên đành quy cho mình là đang sợ bóng sợ gió.

Nhã Lan từ đầu tới cuối vẫn ôm chặt lấy cánh tay Tử Minh, ánh mắt rụt rè không dám nhìn xung quanh. Cố Uyển Đồng không nhịn được lên tiếng:

- Tôi nói này, cô nhát gan như vậy còn tham gia trò mạo hiểm này làm gì. Không biết thân biết phận mà ở nhà đi...

- Đồng Đồng!

Cô đang muốn nói tiếp liền bị Tử Minh quát lại một tiếng. Nhã Lan bên cạnh càng chôn đầu sâu hơn, có xu hướng sắp khóc tới nơi.

Trong lòng Cố Uyển Đồng bỗng dâng lên tủi thân. Cô cứng rắn quay đầu đi, một đường đều không nói câu nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top