Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 66: Trấn Hồn tản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần đầu tiên Lưu Nhiên đối mặt với một thứ hung tà ở khoảng cách gần như vậy. Nếu không phải biết còn có A Ngôn và bọn người Tử Minh đứng bảo vệ các phía, thì cô đã xoay người vọt lẹ từ lâu.

Cây long não như cảm nhận được sự uy hiếp, từng đám thi thể bị sợi dây điều khiển bắt đầu rục rịch. Bọn chúng bổ nhào vào vị trí đám người Tử Minh, há cái miệng rộng ngoác muốn cắn đứt thớ thịt trên người họ. Hơn hai phần ba số thi thể còn lại cũng kịch liệt lay động, dần dần rụng xuống. Sợi dây nối liền từ cành cây tới đỉnh đầu thi thể như bay múa, rậm rạp chằng chịt.

Tuy vậy nhưng không phải dễ dàng có thể cắt đứt, cứ hễ bọn họ muốn tiếp cận sợi dây. Nó liền uyển chuyển xảo diệu tránh đi. Hệt như ta biết rõ ở đây có một bó, nhưng đánh tới thì lại chẳng mảy may đụng đến cái nào.

Này chẳng khác gì bị trêu đùa bỡn cợt.

Thấy sợi dây càng như có linh tính giảo hoạt, Mạc Dương đen mặt. Cậu lập tức ra lệnh cho Tiểu Thử phân thân thành nhiều người. Chọn phương thức đơn giản và trực tiếp nhất, bao vây.

Lấy năm phân thân cùng ra tay, bao vây kín kẽ một thi thể cũng như sợi dây trên đỉnh đầu. Trực tiếp dùng một kiếm cắt đứt.

Phương pháp như vậy tuy tăng độ chính xác và đỡ mất sức, nhưng mất quá nhiều thời gian. Giết một thi thể, vẫn còn nhiều thi thể khác đang "chờ".

Về phần Lưu Nhiên, cô chỉ bần thần chưa đến mấy giây. Kế tiếp cô không chần chừ, nhanh chóng mở bung dù Trấn Hồn ra.

Trước khi cô nhận được món vũ khí này từng nhận được khẩu quyết hấp thu ác linh trong đầu. Trấn Hồn tản có thể tự động hấp thu một ít ác linh còn sót khi kẻ đó đã chết, nhưng trường hợp này muốn Trấn Hồn tản chủ động hấp thu thì cần có Lưu Nhiên làm một cái khẩu quyết.

Lúc Mạc Dương nhìn thấy Lưu Nhiên bắt đầu vận dụng đến Trấn Hồn tản, một vũ khí nào đó trên hông cậu ta được bọc bởi tấm vải đen, bất ngờ rung động. Mạc Dương lấy ra, đó là một thanh kiếm gỗ đào tạo hình không mấy bắt mắt và tinh xảo, nhưng khí tức bao trùm lên thanh kiếm lại khiến động tác những thi thể có phần e dè. Hay nói chính xác hơn, là sợi dây gắn với thi thể hơi chút e dè thanh kiếm này nên không tiến tới quá gần.

Mạc Dương khẽ lẩm bẩm nói vài câu. Đây là bảo bối gia truyền của nhà cậu, không liên quan gì đến người và quỷ. Hôm nay được cậu ta mang đi, đơn giản vì muốn có thêm một thứ bảo mệnh. Nói gì thì nói, tuy Mạc Dương không tu Đạo, nhưng cậu dẫu gì cũng biết cây kiếm gỗ này có thể đánh tan oán khí lệ quỷ. Nhưng giờ đây phản ứng dữ dội của thanh kiếm này, phải chăng có liên quan gì đến cây dù trên tay cô ấy?

Lông mày Mạc Dương hơi nhíu. Một bóng đen nhào qua, Mạc Dương theo phản xạ dùng kiếm gỗ chắn đỡ. May mắn kiếm gỗ không đơn sơ dễ gãy như tưởng tượng.

Thầm mắng mình lơ đãng, cậu ta phối hợp với Tiểu Thử tiếp tục lao vào vòng chiến.

Trấn Hồn tản được thả lên lơ lửng giữa không trung. Sau khi khẩu quyết của Lưu Nhiên vừa chấm dứt, lập tức cây dù toả ra hơi thở nồng đậm. Bay lên phóng đại, bao trùm cả một gốc cây long não to lớn. Mặt dù liên tục xoay tròn, càng xoay càng nhanh.

Một luồng ánh sáng mê ly hồng đỏ bao phủ, mang theo từng tia kim tuyến lấp lánh rắc xuống.

Ở ngoài chỉ cách một đoạn đường, Nhã Lan đang ngồi thu lu một góc. Thấy ánh sáng màu hồng đỏ bắt mắt, khoé miệng hơi há ra mấp máy một hồi.

Mà ở xa hơn, Hạo Hiên đang chăm sóc cho Yên Chi cũng theo bản năng nhìn về hướng Trấn Hồn tản. Nét mặt lộ ra nghi hoặc.

Những người còn lại, phàm là người hay quỷ đều dừng lại động tác. Tựa như thời gian bị đình trệ ở trong toà trạch viện.
Giây tiếp theo, từ bên trong cây long não thét lên âm thanh đau đớn chói tai.

Những sợi dây cấp tốc thu về, bấy giờ mới làm cho mọi người biết sợi dây kia không phải sợi dây bình thường, mà chính là mạch máu sức sống của gốc cây.

Vậy mà bị bọn họ cắt dứt dây cũng không hề cảm thấy đau đớn. Chỉ khi bị động tác bây giờ của Trấn Hồn tản mới làm long não thống khổ.

Hiển nhiên làm cho long não thống khổ không phải là mặt ngoài bị thương, mà là ác linh trú ngụ đang không ngừng bị hút vào trong.

Tử Minh, Cố Uyển Đồng và Mạc Dương nhìn thấy luồng khói đen từ từ bị ép rút khỏi cây long não. Khói đen mờ ảo giãy giụa, bên tai là tiếng thét như đứa trẻ.

Sau đó ánh sáng hồng nhạt toả ra từ cây dù nhạt dần rồi biến mất, từ từ hạ xuống vào tay Lưu Nhiên. Trên mặt dù lúc này đã có thêm một hoa văn hoa đỏ tươi, mê hoặc tinh thần.

Từng thi thể đổ rạp xuống như thủy triều, mạch máu hiển lộ trên gốc long não cũng ảm đạm đi.

Qua một lúc, cây long não không còn dị tượng nào nữa. Chỉ là một gốc cây bình thường héo tàn.

Lưu Nhiên thấy vậy, thu hồi Trấn Hồn tản ẩn về vết xăm nơi lòng bàn tay. Những người còn lại thì ngồi thụp xuống, mỗi người dựa một chỗ thở dốc.

Bọn họ không lôi ra át chủ bài của mình, nhưng đối phó với loại này thì đúng là mất sức.

- Mệt chết tôi rồi!

Mạc Dương dựa vào lưng Tiểu Thử, không chút hình tượng ngồi bệt xuống đất.

Cố Uyển Đồng liếc mắt khinh thường. Trong mắt cô, người ra tay ít sức nhất chính là Mạc Dương, vậy mà còn dám than thở!

Tử Minh thì không so đo như thế, tầm mắt nhìn về phía Lưu Nhiên. Anh mở miệng, nói với giọng điệu chẳng biết mang cảm xúc gì:

- Cảm ơn Nhiên.

Chuyện tiêu diệt được long não chủ yếu đều nhờ vào Lưu Nhiên, cho nên Tử Minh mới nói như vậy.

Lưu Nhiên nghe câu này thì vội vàng lắc đầu, nói:

- Mọi người đều ra sức nhiều hơn, em thì tính là gì.

Quả thật, cô chẳng động lấy một ngón tay ngón chân. Đi tới gần long não cũng là bọn họ vất vả mở cho cô một con đường, còn giúp cô kéo dài thời gian.

Tử Minh cười cười, không nói gì nữa.

- Đi thẳng tiếp là đến trung tâm trạch viện. Tôi không thể đi tiếp được nữa, nếu đi sẽ bại lộ hành tung của mình.

Mạc Dương chợt ngồi thẳng lưng, nói.

Không đợi Tử Minh nói gì, Cố Uyển Đồng đã nhăn mi xuống:

- Vì sao?!

Vẻ mặt Mạc Dương pha thêm chút bất đắc dĩ, không che giấu nói thêm một tin tức:

- Nhân vật mà các người đang sắp đối mặt, chính là kẻ thuộc phe phái đối địch với các người. Tên kia đã phát hiện ra tôi, nếu để tên kia tóm được bắt về. Vậy tôi sẽ phải sây gút bai mấy người.

Ánh mắt Tử Minh nhạy bén, từ trong lời nói của Mạc Dương anh nhìn ra được một tin. Phỏng chừng cậu ta không phải rời khỏi phe phái kia dễ dàng, hẳn trên người có mang theo cái gì đó quan trọng.

Cảm giác chuyện này đối với nhóm người họ sẽ rất có lợi. Lúc thấy Mạc Dương chuẩn bị rời đi, con ngươi trong mắt Tử Minh khẽ loé. Anh cất giọng gọi lại:

- Nhã Lan là do cậu chịu trách nhiệm bảo vệ. Người đi rồi chẳng nhẽ phân thân cậu tạo ra khi nãy còn ở lại? Thế này đi, tôi không ép cậu đi cùng. Nhưng tôi mong cậu tạm thời có thể bảo đảm an toàn cho Nhã Lan ra ngoài. Dù sao đấy là người bình thường duy nhất còn sống sót ở đây.

Lời của Tử Minh không nhìn ra ý nào khác, đơn giản chỉ muốn nhờ Mạc Dương trông Nhã Lan một chút.

Vẻ mặt Mạc Dương đăm chiêu, cuối cùng đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top