Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 79: Tin đồn nhảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đây là vị đạo sĩ kia?

Giọng nói Tử Minh vẫn không tin tưởng lắm. Nhưng may mắn Tử Minh không như Yên Chi, ánh mắt tuy có hoài nghi nhưng không có hành động mạnh mẽ nào khác. Điều này làm cho Lưu Nhiên âm thầm thở ra.

Nói gì thì nói, bị người ghét bỏ công khai sẽ có chút tổn thương. Cô cũng nên suy nghĩ cho người ta chứ, phải không.

Lâm Khang dĩ nhiên không biết trong lúc mình ngủ say đã suýt có người nào đó có suy nghĩ muốn ném anh ta ra ngoài. Mà kể cả có biết, thì phản ứng của Lâm Khang chẳng để bụng.

Cố Uyển Đồng khi thấy Tử Minh thì đứng dậy. Ngay đến câu chào hỏi cũng không nói, mím môi nhìn Tử Minh.

Lưu Nhiên cảm nhận bầu không khí khác lạ, quay ra hết nhìn Cố Uyển Đồng và Tử Minh, thở dài.

Hai người này từ khi ở trạch viện Cổ Tây đến nay cứ ở trạng thái dở dở ương ương như vậy. Lưu Nhiên thấy nhưng không thể giúp được gì, đành chờ hai người họ tự mình hòa giải.

- Hai người về rồi, thì cũng nên gọi anh ta dậy chứ? – Lưu Nhiên đứng ở giữa mở miệng.

Cố Uyển Đồng rũ mắt nhìn Lâm Khang cuộn người ngủ ngon lành trên sô pha. Tự nhiên coi luôn đây thành nhà mình, mức độ thích nghi bậc này thật đáng khâm phục.

- Nãy giờ chúng ta gọi đâu có ăn thua. – Cố Uyển Đồng nói.

Lưu Nhiên cười trừ. Khi nãy bọn họ dùng đủ biện pháp nhưng vẫn không thể lay tỉnh người này dậy, điều này làm cho cô hiếm khi cảm thấy bất lực.

Tử Minh nghe sơ qua như vậy thì hiểu. Anh gọi A Lỗi của mình bay ra, nó nhận lệnh dùng cái mỏ sắc bén của mình, không khách khí mổ vào người Lâm Khang. Đương nhiên A Lỗi vẫn biết chú ý lực đạo, mổ xuống không gây chết người.

- Ai ui, bà cô của tôi. Tôi chỉ ngủ có một tí thôi mà.

Lâm Khang theo phản xạ, việc đầu tiên sau khi bị gọi dậy là kêu réo Cố Uyển Đồng. Lưu Nhiên nhìn cô, thấy cô vẫn vẻ mặt thong dong.

Bị gọi dậy, Lâm Khang vò xù mái đầu tổ quạ. Mắt vừa giương lên thì phát hiện trong phòng lại xuất hiện thêm một người. Anh ta ồ lên một tiếng, hai ngón tay xoa cằm không kiêng nể đánh giá Tử Minh.

- Số mệnh của anh rất mạnh. – Lâm Khang chân thành nói. Người có dương khí mạnh chói lóa thế này, sẽ khó bị ma quỷ quấy nhiễu.

Mà Tử Minh chỉ nhàn nhạt đáp lại:

- Cảm ơn lời khen.

Cùng lúc đó, Hạo Hiên mang vẻ mặt khó hiểu đi ra từ phòng bếp, hỏi hai người Lưu Nhiên:

- Hôm nay có ai dùng phòng bếp à?

Lưu Nhiên và Cố Uyển Đồng quay lại nhìn Hạo Hiên, không hiểu ra sao. Lưu Nhiên chần chừ hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Hạo Hiên lại lắc đầu, chỉ nói:

- Con gà tôi nhốt tạm trong bếp, giờ không thấy đâu. Chắc bị sổng chạy đi đâu rồi.

Cố Uyển Đồng nghe vậy thì bĩu môi, nói:

- Khi nãy Nhã Lan có vào, hỏi cô ta xem.

Hạo Hiên nghe thế thì thôi không nói gì thêm. Cậu cũng biết ý, mấy ngày nay Yên Chi giận dỗi không thèm nhìn mặt cậu. Giờ mà tới gặp Nhã Lan nữa, khéo khi có khả năng Yên Chi từ mặt cậu luôn.

- Chúng ta vào chuyện chính đi, thời gian không nhiều.

Tử Minh lên tiếng, bảo Hạo Hiên tạm gác chuyện phòng bếp lại. Sau đó anh dẫn mọi người lên lầu đi tới trước cửa phòng khám.

Lưu Nhiên vẫn ôm thỏ thỏ đang ngủ của cô theo sát. Cô tò mò muốn nhìn xem vị đạo sĩ Lâm Khang này có khả năng gì.

Bàn tay Tử Minh vặn nắm tay cầm cửa. Chỉ nghe cạch một tiếng, mọi người liền thấy không gian bên trong. Bày trí căn phòng đúng tiêu chuẩn phòng khám, cái gì cần có đều có. Mạc Dương đang ngồi cạnh giường, nghe tiếng thì quay đầu nhìn sang.

- Đây là Lâm Khang, chúng tôi muốn anh ta thử chữa cho người của cậu. Có thể chứ?

Tử Minh theo phép lịch sự nhẹ lên tiếng. Mạc Dương không nhìn anh, trực tiếp bỏ qua anh nhìn một người khác. Không nói gì, nhưng đã đứng dậy ý định nhường ghế.

Trên đường đến biệt thự, Lâm Khang đã được Cố Uyển Đồng trình bày vấn đề một chút. Đại khái là muốn anh chữa bệnh. Trước đó thì không biết chữa cái gì, nhưng từ khi vào căn nhà này thì anh đã biết rồi.

Vì vậy khi được dẫn tới chỗ này, Lâm Khang không ngạc nhiên. Anh đã đoán ra người thiếu hồn là cậu trai trẻ trên giường kia.

Lúc này cậu trai trẻ đó đang nhắm nghiền mắt ngủ say. Lông mi dài thả xuống che khuất con ngươi trong suốt. Khuôn mặt dưới ánh nắng non nớt dễ vỡ tựa thủy tinh, chỉ cần một tác động nho nhỏ sẽ có thể làm tan vỡ.

Lâm Khang nheo đôi mắt lại nhìn. Anh ta không cần tự tay chạm vào, ngón tay di chuyển bấm đốt. Sau đó mới nói:

- Cách thì có, nhưng ở đây thì không được.

- Cách gì?

Vừa nghe nói có cách, Mạc Dương đang trầm mặc một bên bỗng gấp gáp lên tiếng. Trong đôi mắt lóe lên vẻ sốt ruột, lại như có tia sáng hy vọng. 

- Sao ở đây không được? – Lưu Nhiên nhíu mày, cô quan tâm đến vấn đề khác hơn.

Lâm Khang thu hồi tầm mắt. Con ngươi đăm chiêu nhìn Mạc Dương rồi nhìn Lưu Nhiên, suy nghĩ kĩ càng rồi cất giọng:

- Ở đây không có thứ tôi cần.

Tử Minh và Cố Uyển Đồng đã tiến lại gần. Cả Hạo Hiên cũng tập trung mắt nhìn sang. Tất cả đều không khỏi hỏi:

- Là thứ gì?

- Một thứ ở biển Trường Sinh.

Lâm Khang quẳng ra một cái tên, lập tức làm cho đám người thở dài. Lại là biển Trường Sinh!

Im lặng một lúc, Cố Uyển Đồng lên tiếng:

- Bọn tôi đã nghĩ đến Phục Hồn đan ở biển Trường Sinh, không ngờ anh cũng có suy nghĩ như vậy.

Nhưng ngoài dự liệu, Lâm Khang lại lắc đầu. Dưới bộ tóc và chòm râu lùm xùm, ánh mắt lộ ra phần khinh thường:

- Nghe báo lá cải tung tin đồn nhảm, làm gì có Phục Hồn đan. Nếu thế đã có vô số người tranh nhau vỡ đầu đi giành rồi. Báo lá cải chính là báo lá cải, bịa đặt khả năng siêu nhiên thần bí của đan dược biết chữa lành linh hồn gì đó. Nhưng có một cái nó nói đúng, chỗ đấy nhiều nguy hiểm cạm bẫy, một người không thể đơn độc đi tới. Mà cho dù nhiều người tới thì xác suất chẳng cao hơn bao nhiêu.

Giọng nói ồm ồm vang lên, làm cho đám người sững lại. Nhất là Lưu Nhiên, hai hàng lông mày cô hơi chau. Chẳng nhẽ ông thầy Lê cũng là nghe được từ tin đồn nhảm? Nếu không vì sao trong kiến thức của ông ta có danh từ Phục Hồn đan?

Nhưng nghĩ lại thì cũng có phần đúng. Lưu Nhiên chỉ biết ông ta từ làng quê nhà cô, chẳng có bối phận cao thâm hay năng lực to lớn gì ngoại trừ khả năng vẽ bùa, xem phong thủy.

Vậy không lẽ Cố Uyển Đồng cũng như thế? Cô xuất thân từ Cố gia, quan hệ rộng lớn. Vậy mà cũng bị tin đồn nhảm che mắt sao?

Mỗi người đều mang vể mặt khác nhau, Lâm Khang quan sát nét mặt của mọi người thì hiểu ra. Anh ta nói:

- Mấy người không phải cũng tin đấy chứ? Phục Hồn đan cái gì, bây giờ là thời đại nào. Mấy đan dược loại siêu nhiên đấy cho dù vẫn còn nhưng sớm đã bị niên đại làm mốc hỏng rồi, dược lực khẳng định đã bị bay hết. Điều cơ bản này chẳng nhẽ mọi người không nghĩ ra?

Nghe Lâm Khang nói thấy cũng có lý. Cho dù Phục Hồn đan có thật, thì có phương pháp bảo quản nào có thể lưu giữ đến vạn năm không phai?

Mạc Dương từ khi nghe Lâm Khang nhắc đến biển Trường Sinh, trong miệng luôn lẩm bẩm. Sau đó cậu ta hỏi:

- Thứ cần là gì?

Đúng vậy, nếu biển Trường Sinh không có Phục Hồn đan. Vậy Lâm Khang cần thứ gì ở đấy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top