Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 80: Giọt nước mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là vấn đề mấu chốt nhất, rốt cuộc Lâm Khang cần gì ở biển Trường Sinh?

Mọi người đều đưa mắt nhìn con người lôi thôi trước mắt, trong căn phòng đầy ánh sáng nơi đây rõ ràng hình thành thế đối lập.

Lâm Khang vuốt chòm râu xù xì của mình, nói:

- Là giọt nước mắt ở biển Trường Sinh.

Sao nghe mơ hồ vậy? Lưu Nhiên hoang mang, nước mắt sao? Nước mắt của ai? Trong đầu Lưu Nhiên vừa nghĩ, vừa vô thức nói ra.

Bộ dạng Lâm Khang liêu xiêu giống như muốn ngủ, lại bị ánh mắt đe dọa của Cố Uyển Đồng phóng tới. Anh ta miễn cưỡng lên tiếng:

- Vạn vật trên đời đều hấp thu linh khí trời đất, khi hấp thu quá sung túc sẽ sản sinh ra một giọt nước. Người ta gọi là tâm! Mà biển Trường Sinh trải qua vô số năm tháng không bị hao mòn, sớm đã hình thành ra được tâm của mình, 'tâm' của biển cả chính là bảo vật trị thương tốt nhất trong ngũ hành thiên nhiên.

Mấy vấn đề thật ra khó mà nói rõ ràng được, nhưng có thể giải thích thế này. Vạn vật đều có hạch tâm, giống như con người thì có trái tim vậy.

Lưu Nhiên là người nhạy cảm, cô suy nghĩ một chút liền hiểu ra. Sau đó cô đưa mắt nhìn xung quanh xem phản ứng của mọi người.

- Tôi sẽ đi. – Mạc Dương sau phút trầm mặc đã lên tiếng đầu tiên.

Thấy Mạc Dương kiên định như vậy, mọi người không ai cảm thấy bất ngờ. Vốn chính là chữa cho người của cậu ta, Mạc Dương chạy tới chỗ bọn họ là đủ biết người này quan trọng với cậu ta ra sao. Cho nên chuyện đi tới biển Trường Sinh, chắc chắn sẽ không thiếu Mạc Dương.

- Chờ đã! – Tử Minh bất ngờ giang tay ngăn lại.

Ánh mắt Mạc Dương nhìn chăm chú vào Tử Minh, muốn hỏi vì sao anh lại chặn cậu.

Một tay Tử Minh ngăn trước mặt, một tay khác thì hơi đẩy gọng kính. Anh nói:

- Cái gì cũng cần có kế hoạch tổ chức, cậu đùng đùng đi như thế. Không có sự chuẩn bị. thì chỉ có thể tìm chết.

Câu nói này thành công áp xuống sự xúc động của Mạc Dương. Cậu dần bình tĩnh lại, nhưng không có dấu hiệu lùi về. Thấy thế Tử Minh lại nói thêm:

- Cậu chờ đợi lâu như vậy rồi, chờ thêm một khoảng thời gian nữa thì có là gì. Chuyện này không thể ngày một ngày hai là đi ngay được. Hơn nữa sắp tới bọn tôi có chuyện phải ra ngoài một thời gian, không có người cùng cậu đi. Vậy một mình cậu đi chắc chắn sẽ chẳng giúp được gì cho cậu trai này, mà có thể sống trở ra được hay không còn khó nói.

Lưu Nhiên sực nhớ ra, bọn họ còn có một chuyến đi đến núi Tư Bà. Như vậy Mạc Dương phải chờ ít nhất bốn đến năm tháng.

- Các cậu đi đâu? – Mạc Dương hỏi.

Tử Minh không giấu giếm, anh nói cho Mạc Dương biết thời gian địa điểm bọn họ đi.

- Vậy là không rõ ngày về?

Mạc Dương bồn chồn, cậu giỏi nắm bắt tin tức. Chuyện về núi Tư Bà thì Mạc Dương có biết. Từ câu nói đơn giản của Tử Minh, Mạc Dương nhìn ra nhất nhiều điều. Chỉ sợ chuyến đi này lành ít dữ nhiều. Như vậy thì chuyện của cậu thì tính thế nào bây giờ?

Lưu Nhiên đứng bên cũng có suy nghĩ này, cô nói:

- Tôi có ý này, sao Mạc Dương không đi cùng?

Mọi người bao gồm Mạc Dương đều nhìn Lưu Nhiên, suy nghĩ khác nhau. Mạc Dương nói:

- Vì sao tôi phải đi cùng?

Hai tay Lưu Nhiên vẫn còn ôm A Ngôn, bàn tay từ tốn vuốt lông thỏ. Cô bỗng nhiên phát hiện ra, hễ mình căng thẳng đều theo bản năng vuốt ve bộ lông mềm mại ấy, nó làm cho cô trấn tĩnh lại rất nhiều. Lưu Nhiên nhìn Mạc Dương, nói:

- Nếu có cậu đi cùng, khả năng chúng tôi quay về càng sớm hơn dự định. Thêm một người là một sức, cũng được coi là trả công trước cho chúng tôi. Tôi đoán cậu chắc sẽ không muốn nợ nần gì chúng tôi. Hơn nữa tôi nghĩ chuyến đi không phải không có thu hoạch, nhỡ đâu xuất hiện thứ gì có ích cho cậu, một công đôi việc.

Lưu Nhiên chậm rãi nói ra. Cô nói lời này là đứng trên góc độ cá nhân Mạc Dương, còn về góc độ bản thân thì đương nhiên cô muốn tổ đội mình có thêm một cao thủ. Phải nói rằng, năng lực của Mạc Dương không thua kém gì A Ngôn, thậm chí là ngang tay. Nếu có cậu ta gia nhập thì chắc chắn sẽ thêm phần bảo đảm.

Mạc Dương lộ ra vẻ mặt có chút do dự không dễ nhận ra, cậu chăm chú nhìn Lưu Nhiên, hỏi lại:

- Tôi làm sao biết mấy người có thể chữa được cho Tống Mặc, nếu không thể chữa được vậy chẳng phải tôi làm công vô ích?

- Cậu chẳng còn cách nào khác ngoài tin tưởng chúng tôi. – Thanh âm Tử Minh bất ngờ vang lên.

Thì ra cậu trai trẻ nằm trên giường này tên là Tống Mặc, Lưu Nhiên nhìn thân hình yếu ớt kia. Lại nghe thấy lời nói đanh thép của Tử Minh, trong lòng có hơi thấp thỏm. Đội trưởng à, anh nói như vậy không sợ chọc giận người ta hay sao?

Gì mà không còn cách nào? Để Mạc Dương giận lên là cậu ta mang người đi thẳng, tìm kiếm chỗ mới cho xem.

May là Mạc Dương không phải dạng người chấp nhặt, cậu dời ánh mắt nhìn sang Tử Minh. Qua một lúc lâu không thấy đáp lại.

- Ý, các người định đi tới núi Tư Bà?

Thanh âm ồm ồm đậm chất Lâm Khang đột nhiên xen vào, phá vỡ sự tồn tại vô hình của bản thân.

Cố Uyển Đồng liếc mắt nhìn qua, hời hợt nói:

- Đạo sĩ thối, anh muốn đi cùng?

Đi cùng thì không thể không được, chỉ sợ tên đạo sĩ này sẽ bị tam quan vỡ nát. Tưởng tượng người thường như anh ta xông vào thế giới quỷ, sẽ có phản ứng như thế nào. Cố Uyển Đồng hả hê nghĩ.

Trực giác Lâm Khang ngửi thấy mùi nguy hiểm. Anh ta lập tức lắc đầu nguầy nguậy, xua tay nói:

- Thân già này yếu đuối, không đi được đường xa xóc nảy. Nếu mấy người đi tới chỗ đấy, thì cho tôi xin một cái vòng ngọc lục bảo trong quan tài nữ âm.

- Ai mà nhớ được trong quan tài nữ là quan tài nào? Mà sao anh không đi cùng luôn đi, đây chẳng rảnh để nhớ cái vòng khỉ gió nào đó. – Cố Uyển Đồng cục súc nói.

Lâm Khang hơi rụt đầu, nhưng vẫn rướn cổ nói:

- Mấy người vẫn cần tôi chữa thương cho cậu trai trẻ này mà, giúp tôi một chuyện nhỏ đấy là được rồi.

Lưu Nhiên bỗng nhiên bật cười. Cô tự dưng nghĩ quan hệ giữa người với người thật vi diệu, nhóm bọn họ cần sức chiến đấu của Mạc Dương, đổi lại phải chữa được thương thế cho người của cậu ta. Lâm Khang lại cần một việc ở bọn họ, đổi lại anh ta sẽ giúp hoàn thành việc chữa trị.

Mối quan hệ này thật giống một cuộc giao dịch lợi ích.

Nghĩ đến đây, tâm trạng cô lại cảm thấy không tốt lắm. Lưu Nhiên hướng mọi người trong phòng nói:

- Nếu không chuyện gì, vậy em xin phép về phòng trước.

Cô vẫn là nên về phòng chơi đùa cùng A Ngôn nhà cô thì hơn.

Thấy đúng là không còn chuyện gì, Tử Minh đồng ý cho Lưu Nhiên về phòng, đồng thời giải tán mọi người. Người cần thiết thì lưu lại.

Cố Uyển Đồng xoay người ra ngoài, lúc ra tới cửa ánh mắt cô như vô ý nhìn về phía Tử Minh. Thấy anh đang nghiêm túc nói chuyện với Mạc Dương. Trong lòng giống như nghẹn một bụng khí, cô thở hắt một chút rồi rời khỏi phòng.

Lúc thanh âm cửa phòng đóng lại, Tử Minh cảm nhận được quay đầu nhìn sang. Ánh mắt anh trở nên tối đi, nhưng rất nhanh trở lại bình thường.

Bây giờ trong phòng ngoại trừ thiếu niên Tống Mặc trên giường, thì còn có ba người Mạc Dương, Tử Minh và Lâm Khang.

- Cậu chắc chắn giọt nước mắt có thể phục hồi linh hồn cho Tống Mặc? – Tử Minh lên tiếng hỏi, muốn xác nhận chắc chắn lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top