Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 86: Tới hiệu thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Nhiên ôm A Ngôn đi xuống phòng bếp, lúc này tuy đã qua bữa sáng được một lúc. Nhưng cô biết Nhã Lan vẫn còn ở đó, cô (Nhã Lan) hay lọ mọ làm những món ăn bánh ngọt mới. Phải công nhận từ khi có Nhã Lan thì khẩu vị của mọi người đã được nâng lên tầm cao mới.

- Nhiên à? Cậu tìm mình về việc con thỏ nhà cậu sao?

Bỗng, giọng nói của Nhã Lan vang lên từ phía đối diện.

Một tay Lưu Nhiên đang đặt trên cánh cửa vừa đẩy ra, cô ngẩng đầu nhìn Nhã Lan đang khoác tạp dề quay lại phía mình.

Lưu Nhiên không ngượng ngùng, cô gật đầu. Không nói thì Nhã Lan cũng biết. Người còn lại bỏ cái muỗng trên tay xuống, rửa tay lau khô sơ qua rồi mới đi tới chỗ Lưu Nhiên.

Bàn tay Nhã Lan cẩn thận chạm đến một vài vị trí trên thân thỏ để kiểm tra. Cô biết Lưu Nhiên không thích người khác đụng đến thỏ của mình, cho nên không bắt buộc cô đưa cho mình để kiểm tra cặn kẽ hơn.

- Cậu có tra mạng chưa? - Nhã Lan lại hỏi thêm một câu.

Lưu Nhiên chần chừ một lúc, rồi khẽ gật đầu.

Nhã Lan thả tay ra, nhìn Lưu Nhiên tiếp tục nói:

- Bệnh này không hiếm lạ gì, nhưng nếu chủ quan sẽ gây chết. Bây giờ thỏ nhà cậu đang sắp có dấu hiệu sốt, không chữa kịp thời là không được đâu. Nhiên chỉ cần ra ngoài hiệu thuốc mua thuốc đặc hiệu streptomycin hoặc loại tiêm kanamycin, tiêm trong ba ngày liền là khoẻ rồi.

- Vậy là ổn rồi sao?

Lưu Nhiên hơi nheo mắt, dễ dàng như vậy sao? Thế nào mà Nhã Lan chỉ sờ sờ vài cái đã lưu loát chẩn ra được vậy?

Chỉ thấy Nhã Lan gật đầu, sau đó cười ngại ngùng giải thích:

- Mình có nói ba mình là bác sĩ, ông ấy là bác sĩ thú y. Chắc lúc các cậu điều tra... cũng có biết rồi. Ông ấy dạy mình nhiều thứ chuyên ngành, mình thì lại chỉ thích mấy con vật nhỏ dễ thương để nghiên cứu. Nhiên yên tâm, điều này thường xuyên xảy ra với động vật, đều có chung triệu chứng. Bây giờ Nhiên ra phòng khám thú y thì người ta cũng nói y chang vậy. Chỉ cần dùng thuốc đúng lúc là khoẻ ngay.

Câu nói này làm tan đi nghi hoặc trong lòng Lưu Nhiên. Quả thật ba của Nhã Lan là bác sĩ thú y, điều này thì ai cũng biết. Có thì chắc chỉ có Hứa Bạch là không quan tâm tới.

Lưu Nhiên nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn về phía Nhã Lan thêm một phần trêu đùa:

- Cậu không nói lắp nữa rồi, xem ra nhắc đến chuyên môn của mình làm cậu tự tin hơn hẳn.

- Cũng không phải... chuyên môn gì.

Nhã Lan cười ngu ngơ.

Hai người nói chuyện một hồi, chủ yếu là Nhã Lan xem kỹ một lúc. Sau đó lại dặn dò Lưu Nhiên vài điều cần lưu ý.

Kế tiếp Lưu Nhiên lần nữa tới chỗ đội trưởng xin phép.

- Chỉ là ra hiệu thuốc rồi về?

Trong phòng, Tử Minh đang ngồi xem giấy tờ trước bàn làm việc. Thấy Lưu Nhiên vào xin phép như vậy thì đặt giấy tờ xuống, nghiêng mắt nhìn cô.

Lưu Nhiên gật đầu, nói:

- Hiệu thuốc cách đây không xa, em đi một lát sẽ trở lại. Sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng Tử Minh là người cẩn thận, sao có thể bỏ qua một chi tiết nhỏ có khả năng tạo lỗ hổng. Anh híp mắt rồi nói:

- Nhiên bảo họ ship tới đi. Giờ là thời buổi nào, mua online là chuyện bình thường.

- Nhưng em không yên tâm. - Lưu Nhiên lắc đầu. Hàng online sao có thể bảo đảm, mua trực tiếp là tốt nhất.

- Vậy để anh gọi người tới mua hộ. - Tử Minh nói xong thì dứt khoát lấy điện thoại gọi cho người nào đó.

Thật ra với tài chính của anh, gọi một bác sĩ thú y tới khám không phải là không thể. Chỉ là anh đã gọi cho rất nhiều nơi, nhưng trùng hợp tất cả đều gặp chuyện, không ốm thì là có việc đột xuất hoặc công tác. Chung quy là không thể đến được.

Điều này làm cho Tử Minh ôm mối nghi ngờ, không biết có chuyện gì ẩn giấu ở đây hay không.

Mà hiển nhiên việc Lưu Nhiên xin ra ngoài lúc này làm cho nỗi nghi ngờ của anh càng nặng.

Thấy Tử Minh không cho mình ra ngoài, trong lòng Lưu Nhiên cảm thấy không vui. Nhưng cô cũng hiểu tình huống bây giờ, đành nghe theo ý của đội trưởng.

Vậy là Lưu Nhiên ở trong phòng chờ đợi, cô cứ luôn truyền âm cho A Ngôn muốn biết được tình trạng của anh. Nhưng sức khoẻ thỏ đen ngày một yếu, bắt đầu có dấu hiệu phát sốt.

Lưu Nhiên sốt ruột, mà càng làm cho cô sợ hãi hơn là số lần A Ngôn truyền âm càng ngày càng ít.

- Không được, cứ tiếp tục chờ thế này sao được.

Đã qua cả một buổi chiều rồi, nhưng người mà Tử Minh gọi đi mua vẫn chưa thấy đâu. Rõ ràng hiệu thuốc cách đây không xa, vậy mà cô phải chờ đến nguyên ngày.

Đúng lúc này, vừa vặn Nhã Lan đi qua hành lang. Thấy Lưu Nhiên mang bộ dạng sốt sắng đẩy cửa ra. Cô thấy thế thì hiếu kỳ hỏi:

- Nhiên sao vậy? Vẫn chưa đi mua thuốc sao?

Thấy Nhã Lan xuất hiện kèm theo câu hỏi mang ý 'đổ dầu vào lửa', làm cho tâm trạng lo âu của Lưu Nhiên càng tăng thêm. Cô nhìn phía Nhã Lan, vội vàng hỏi:

- Nếu chậm chạp chưa có thuốc uống thì bệnh tình có nặng thêm không?

Vẻ mặt Nhã Lan tràn đầy ngạc nhiên, cô cũng bắt đầu mang vẻ mặt lo lắng giống Lưu Nhiên, nói:

- Đến giờ vẫn chưa dùng thuốc sao? Để lâu nữa sẽ gây nguy hiểm đấy, còn chưa kể bất ngờ gặp trường hợp cấp tính thì có thể chết đột xuất luôn...

Nói đến đây, không đợi Nhã Lan nói hết câu, Lưu Nhiên đã phóng thẳng lên tầng. Phút chốc cô đã tới trước cửa phòng Tử Minh.

Lúc Tử Minh mở cửa ra, chưa kịp định thần lại thì đã thấy bóng người chạy đi mất dạng. Chỉ quẳng lại một câu:

- Em đi ra ngoài!

Tử Minh chưa kịp ngăn lại, vẻ mặt bất đắc dĩ thêm sốt ruột:

- Chết tiệt! A Lỗi!

Đại bàng không biết từ đâu bay tới, dựa theo mệnh lệnh của Tử Minh trực tiếp bay về phía Lưu Nhiên.

Lưu Nhiên lúc này đã đứng ở phía cửa, nhìn thấy con đại bàng của Tử Minh thì tưởng nhầm đội trưởng định ngăn mình. Nhưng sau đó con đại bàng chỉ bay quanh Lưu Nhiên một vòng, cũng không có biểu hiện gì khác.

Ánh mắt Lưu Nhiên hơi chớp, đây là để A Lỗi tới bảo vệ mình.

Có lẽ Tử Minh sợ Lưu Nhiên đi một mình sẽ gặp vấn đề gì.

Cô chỉ nhìn A Lỗi mấy giây, sau đó không chần chừ liền rời khỏi biệt thự.

Nói là hiệu thuốc cách đây không xa, nhưng vẫn phải đi một đoạn đường. Từ đây đến đó chính là con đường cao tốc, hai bên đều rậm rạp cỏ xanh cây cối, ngẫu nhiên sẽ có tiệm bánh ngọt hoặc tạp hoá nằm lẻ loi rải rác. Bởi vì khu biệt thự này ở trong Bách Hoa City là khu biệt thự cao cấp, đồng nghĩa sẽ cách biệt với thế giới lộn nhộn bên ngoài. Nên xung quanh đều đặc biệt yên tĩnh.

Bây giờ là mùa hè, có thể rõ ràng nghe thấy tiếng ve kêu.

Hiệu thuốc nhỏ được xây nên ngay trước con đường cao tốc, từ xa nhìn lại liền rõ ràng nhìn thấy biển hiệu có chút cũ.

Lúc Lưu Nhiên bước vào, bên trong có một ông lão đang gật gù chống hai tay vào quầy thuốc. Bộ dạng ngon lành đến mức ngay cả Lưu Nhiên vào cũng không thèm phản ứng.

- Bác ơi, cháu đến mua thuốc. - Lưu Nhiên cất giọng, thanh âm đủ to để ông lão nghe thấy.

Đối phương đang gật gù, thân hình miễn cưỡng ngồi thẳng dậy. Ánh mắt lờ đờ nhìn Lưu Nhiên một lúc, mới lên tiếng:

- Mua thuốc gì?

Lưu Nhiên nói ra tên thuốc mà Nhã Lan nhắc đến.

- Thuốc đấy à? Vậy đợi lão vào trong lấy thuốc cho cô.

Nói xong, ông lão đã đứng dậy đi vào gian phòng nhỏ sau quầy, để Lưu Nhiên đứng một mình ở đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top