Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 93: Tiệm tạp hoá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe đi ra khỏi nội thành, một đường chạy trên đường cao tốc.

Lưu Nhiên hơi ngoái lại nhìn ra sau, thành phố ồn ào náo nhiệt rộng lớn dần mơ hồ. Chỉ còn những bãi cỏ mảnh đất rộng lớn ngoài thành, thấp thoáng một hai ngôi nhà được dựng lên nhưng không nhiều.

Con đường cao tốc không vắng, vẫn có xe cộ nườm nượp qua lại. Lúc này bọn họ mới đi xa không bao lâu, Lưu Nhiên thu hồi tầm mắt nhìn sang Yên Chi bên cạnh mới đầu còn phấn khích, bây giờ đã ngủ gà ngủ gật.

Vì để tranh thủ thời gian nên bọn họ đã chuẩn bị đồ đạc hành lý đi từ rất sớm, vẫn may là khi đó Hạo Hiên bắt mọi người ăn sáng trước. Nếu không chắc ai nấy cũng ủ rũ mệt mỏi.

Lâm Khang được Cố Uyển Đồng lệnh ở lại để trông nom cho Tống Mặc. Về phần Nhã Lan thì để cô nấu nướng chăm sóc cho hai người kia. Tử Minh lấp lửng chưa quyết định về chuyện của Nhã Lan, nên cô nàng tạm thời vẫn ở lại. Dĩ nhiên biệt thự không chỉ có ba người họ, vì dù sao biệt thự cũng ẩn chứa nhiều bí mật, nên Tử Minh gọi đến trợ lý đắc lực của mình, Cố Uyển Đồng cũng mang quản gia của Cố gia tới. Đây đều là người biết bổn phận trách nhiệm của mình, cũng có thể yên tâm đôi chút.

Con đường rất dài, đến gần trưa Hạo Hiên đánh xe dừng lại bên đường để mọi người nghỉ ngơi. Tử Minh trước đó đã ăn qua, chuyển mình đổi vị trí cho Hạo Hiên, tiếp tục chạy xe.

Lưu Nhiên không cần lo lắng đến A Ngôn, cậu có cả một không gian đựng cà rốt.

A Ngôn nằm trong lòng Lưu Nhiên, tùy tiện lấy ra một củ cà rốt gặm ăn. Tiếng gặm rột rột thu hút ánh mắt của Yên Chi ngồi bên cạnh. Cô nàng chớp chớp mắt, thầm nói:

- Nếu con thỏ nhà cậu mà không có chủ, tôi chắc chắn sẽ mang về nuôi. Nè hay là bọn mình đổi quỷ khế ước cho nhau đi, chắc là được nhỉ A Nhã?

Nhắc đến tên mình, Phong Nhã ngồi ghế sau hơi hé mắt. Tay đưa lên xoa cằm ra vẻ trầm tư.

Hừm, chưa nghe qua bao giờ. Nhưng chắc không phải không có.

Cố Uyển Đồng và Tử Minh nghe vậy thì nhướng mày. Có lẽ chỉ có hai người họ biết A Ngôn không giống như những quỷ khế ước bình thường khác, nhưng cả hai đều ăn ý không nói gì.

Lưu Nhiên cười cười, nói với Yên Chi:

- Tiếc quá, nhưng thỏ nhà mình có chủ rồi. Cậu không thó được một chân vào đâu.

- Tôi chỉ nói “nếu” thôi, cũng không chắc có nuôi nổi không. – Yên Chi bĩu môi, ai mà chẳng biết Lưu Nhiên cưng nhất là thỏ của mình. Ngày nào cũng phải ôm theo mới chịu.

Hạo Hiên ngồi ở ghế phụ không quan tâm đến cuộc nói chuyện của mấy người ngồi sau, ánh mắt nhìn vào máy định vị trên bản đồ, nói:

- Tầm một hai cây số nữa là đến thị trấn gần nhất, có muốn dừng lại đây nghỉ ngơi không?

Cố Uyển Đồng hơi nghiêng đầu dõi mắt nhìn con đường phía trước, hỏi:

- Sau thị trấn này còn thị trấn nào khác không? Bây giờ dừng lại tá túc có hơi sớm.

Ngón tay Hạo Hiên di động trên màn hình phóng đại bản đồ rõ hơn, đáp lại:

- Sau thị trấn này thì phải đi thêm hai chục cây nữa mới đến thị trấn tiếp theo.

- Vậy tới đó đi.

Với tốc độ của ô tô thì hai chục cây cũng chỉ mất cùng lắm là một tiếng mà thôi.

Tử Minh đang lái xe không nói gì, đồng ý với quyết định của Cố Uyển Đồng.

Phong Nhã lúc đầu còn thấy thú vị vì được ngồi cạnh mỹ nam, xong thấy đối phương rõ ràng không thèm nhìn đến mình. Cô khẽ bĩu môi, một bên là đứa nhóc Hứa Bạch cả ngày không thèm hé răng, một bên là thanh niên đậm chất phong lưu nhưng không thèm mở miệng. Thành ra không khí ở hàng ghế cuối có chút lúng túng.

Than thở là vậy, nhưng rất nhanh Phong Nhã đã chỉnh đốn tâm tình. Cô lần nữa nhoài người chọc chọc Cố Uyển Đồng, chớp mắt nói:

- Hôm nay cảm thấy Đồng Đồng đúng chất ngự tỷ lắm nhé.

- Bình thường tôi không phải? - Cố Uyển Đồng khoanh tay thoải mái dựa ra sau.

- Cũng không phải.

Nhớ ngày đầu đều là Cố Uyển Đồng nổi lên tính nóng nảy bốc đồng, phải có Tử Minh đi bên cạnh trấn áp mới không vô ý gây loạn. Nhưng bây giờ dường như Cố Uyển Đồng đã thu bớt tính khí của mình, trở nên bình tĩnh không ít. Phong Nhã âm thầm tặc lưỡi, ánh mắt lại nhìn Lưu Nhiên an tĩnh ngồi một bên. Trong lòng không khỏi cảm thấy sáng suốt, từ ngày Lưu Nhiên về đã có biết bao chuyện tốt.

Cảm nhận được ánh nhìn của ai đó, Luay Nhiên theo phản xạ quay đầu lại. Thấy Phong Nhã vẫn dùng vẻ mặt như ăn tươi nuốt sống kia, cô không tiếng động xoa xoa da gà nổi đầy trên cánh tay. Vẻ mặt không khỏi thắc mắc:

- Làm sao vậy?

Cô nhớ mình không làm gì sai mà ta, nhìn chằm chằm như vậy ngại lắm biết không.

- Bỗng dưng cảm thấy Nhiên Nhiên nhà ta giống thần may mắn đó. – Phong Nhã không keo kiệt nói câu khen ngợi.

- Thôi thôi, cậu lại có chuyện gì cần nhờ vả hả?

Lưu Nhiên vẻ mặt đầy tình cảnh giác nhìn lại Phong Nhã.

- Xem ra mấy người bọn mình là thần xui xẻo rồi. – Yên Chi ngồi bên cạnh bỗng thở dài một tiếng, trên tay còn cầm miếng bánh cắn dở.

- Nào có, tất cả đều là thần may mắn hết. – Phong Nhã vội vàng sửa miệng, khen hết người này người nọ.

Mọi người trong xe đều nói chuyện giết thời gian, Yên Chi còn mở nhạc cho không khí trở nên sôi động.

Xe cộ qua lại càng ngày càng thưa dần, thi thoảng mới có một hai xe đi ngang qua. Đoàn xe bọn họ lăn bánh mấy chục cây số, rốt cuộc tới được thị trấn đã được quyết trước. Vừa tới gần cổng trấn liền thấp thoáng thấy có trạm xăng gần đây, Tử Minh đánh xe vào. Mới thấy rõ trạm xăng này là kiểu tự túc, không có người.

Mọi người lần lượt đi xuống, Lưu Nhiên ngồi gần cửa xe nhất. Đưa tay đẩy ngang ra, bước xuống đầu tiên. Đập vào mắt chính là không khí trong lành từ gió khác hẳn với không gian điều hoà trong xe. Lưu Nhiên lia mắt nhìn quanh, phát hiện có một tiệm tạp hoá xây sát bên cạnh trạm xăng.

- Chúng ta ghé qua xem không?

Nhóm bốn cô gái rủ rê nhau vào khám phá, để lại bốn con trai ngoài xe.

- Đi thôi. – Lưu Nhiên gật đầu, đi vào trước.

Cô cũng muốn mua chút đồ ăn vặt đi đường đỡ chán.

Bây giờ mới gần chiều, trời vẫn còn sáng nên trong tiệm không bật nhiều đèn. Cửa tiệm vừa mở ra, thì có một bác trai đứng trong quầy nở nụ cười hiền hậu, cùng với đứa cháu gái nhỏ núp đằng sau mở to đôi mắt hiếu kỳ nhìn bọn họ.

Lưu Nhiên cũng trưng nụ cười đáp lại hai bác cháu, xong cũng đi vào nhìn ngó quầy hàng xung quanh.

- Mình sẽ mua thêm bim bim. – Yên Chi vừa vào, việc đầu tiên là ghé ngay gian hàng để các loại bim bim đủ vị. Ánh mắt tràn ngập lấp lánh.

- Tôi cũng xem với. – Phong Nhã không yếu thế, lập tức cũng nối gót theo Yên Chi.

Cố Uyển Đồng thì đứng trước chỗ để lọ kẹo, nhìn một lúc rồi lựa mấy lọ đem theo.

Thấy mọi người đang đắm chìm trước quầy hàng, Lưu Nhiên ôm theo A Ngôn đi tới tủ để nước ngọt nước lọc các loại.

Ánh mắt xuyên qua cửa tủ trong suốt trầm ngâm nên mua nước uống nào, đột nhiên có gì đó kéo góc áo mình. Lưu Nhiên cúi đầu nhìn, phát hiện là cháu gái của bác trai chủ tiệm.

- Có chuyện gì vậy bé? – Lưu Nhiên dùng giọng điệu nhẹ nhàng, khẽ hỏi.

Cô bé không nhìn vào Lưu Nhiên, ánh mắt cứ luôn dừng trên người cục bông đen. Cánh tay đưa lên chần chừ, bộ dạng muốn mà không dám, miệng nhỏ nỉ non nói:

- Thỏ của chị đẹp quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top