Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 11:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Hôm nay không biết đã là lần thứ mấy đánh chữ sai rồi, trước kia cô chưa bao giờ từng như vậy, bắt đầu từ sáng sớm, tâm trạng của cô đã không yên, giống như có chuyện gì đã xảy ra vậy, Hứa Kim Ngưu phiền chán đứng dậy, cầm lấy cái cốc, muốn pha cho mình một cốc cà phê. 

Đi vào phòng trà nước, cô tùy tay cầm một gói cà phê ba trong một pha với nước nóng, đột nhiên tim cô nhói lên, nước nóng rớt ra tay cô, nhưng cô không quan tâm mình đã bị bỏng, mà nâng tay đè lên ngực trái, nơi đó đột nhiên đau đớn như bị bóp nghẹt, gần như muốn cô không thể hô hấp, cô thống khổ cúi gập thắt lưng. 

“Kim Ngưu, em làm sao vậy?” Có một nữ đồng nghiệp đi đến, thấy cô ấn ngực lộ ra vẻ mặt đau đớn, quan tâm hỏi. 

“Không có gì ạ.” Cô miễn cưỡng lắc lắc đầu, rồi mới chậm rãi đứng thẳng người dậy. 

“Nhưng vừa rồi chị nhìn thấy em giống như đang rất khó chịu, thân thể em có chỗ nào không thoải mái à?” 

“Chỉ là đột nhiên em thấy đau ngực thôi, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.” 

“Chị nghĩ em đã quá mệt mỏi rồi, hơn nửa năm nay, hầu như ngày nào em cũng tăng ca tới khuya, thân thể sẽ không chịu nổi đâu, hôm nay em vẫn nên về nhà nghỉ sớm một chút đi.” Đồng nghiệp nữ cũng là thư ký như cô, quan tâm nói. 

Vị trí trái tim cô không hiểu sao vẫn co rút đau đớn, có điều đã không nghiêm trọng như vừa rồi, xem ra đúng là cô đã quá mệt mỏi, ngay cả thân thể cũng đang kháng nghị. Hứa Kim Ngưu miễn cưỡng cười nhẹ và nói:“Vâng, cám ơn chị.” 

Cô bưng cái cốc trở về chỗ cũ ngồi xuống, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một khuôn mặt tuấn mỹ. Cắn răng vẫy vẫy đầu, muốn đá đi gương mặt khiến cô cứ nghĩ đến là đau lòng đó. 

Khuôn mặt và cái tên đó đã sớm bị cô chôn vùi, đã lâu rồi cô không muốn nghĩ đến nó. Cô không hiểu, vì sao bây giờ lại nghĩ đến anh ta một lần nữa? 

Cô vừa nắm tay đấm lên ngực, nhìn vào tài liệu để quên đi cảm giác đó, vừa ép mình ném ra khỏi đầu bóng dáng đột nhiên xuất hiện kia. 

Cùng thời gian ấy, trong một phòng bệnh của bệnh viện Hòa An. 

Hốc mắt của Hoàng Song Ngư đã hồng hồng, gắt gao cầm tay em trai, thời gian trước anh bị cảm đồng thời thành viêm phổi, làm cho hô hấp suy kiệt, một giây trước, anh đã hoàn thành cuộc hành trình cuối cùng trong thế giới này. 

“Bác sĩ Hoàng, hãy nén bi thương, thời gian quý giá.” Một anh bác sĩ đứng cạnh nhẹ nhàng nhắc cô buông tay ra. 

Cố nén nước mắt, cô bắt buộc phải buông tay em ra, trong nháy mắt, cô nhìn thấy có một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt em trai mình, trên khuôn mặt thanh thản kia vẫn lộ ra chút tiếc nuối thật sâu. 

Nước mắt ẩn nhẫn của cô thoáng chốc đã sụp đổ, cô biết em mình luyến tiếc thế giới này, càng luyến tiếc Kim Ngưu, cô nhẹ giọng nghẹn ngào hứa hẹn với em trai — 

“Em hãy an tâm nhé, sau này chị sẽ thay em để ý tới Kim Ngưu.” 

Cám ơn chị. 

Quanh quẩn trong không khí như không có tiếng động, không có bất luận kẻ nào nghe được. 

Hoàng Cự Giải, năm ba mươi tuổi, đã qua đời vào lúc 15 giờ 12 phút ngày 9 tháng 10. 

Khi đã đến nơi, Hứa Kim Ngưu vội vàng xuống xe. 

Mấy ngày nay không biết vì sao, cô thường thường thấy tinh thần hoảng hốt, cho nên hôm nay cô đã xin nghỉ hai giờ, chuẩn bị đi bệnh viện kiểm tra. 

Sau khi xuống xe, vừa nhấc đầu, đập vào mắt cô là tấm biển màu trắng treo bên ngoài tầng năm, trên đó viết — Tòa soạn Tạp chí Thương Tình. 

Hứa Kim Ngưu ngẩn ra, nơi này là tòa soạn mà Cự Giải công tác! 

Mím môi, cô đang nghĩ bước nhanh rời đi, cô không muốn tiếp xúc với những gì có liên quan đến anh nữa. Nhưng, cô mới đi chưa được mấy bước, đoạn đối thoại giữa hai người phụ nữ đi từ taxi ra, bỗng nhiên bay vào trong tai cô. 

“Aizz! Không thể tưởng được Cự Giải lại chết trẻ như vậy.” 

“Lúc trước khi anh ấy đột nhiên rời đi, mọi người đều đoán anh ấy đã có công việc khác rồi, không nghĩ tới anh ấy lại mắc cái bệnh này, trách không được chủ tòa soạn lại đồng ý cho anh ấy từ chức như thế. Có điều ông ấy thật là biết giấu giếm, mãi đến hôm nay mới nói cho chúng ta biết chuyện này.” 

“Nghe nói đây là ý của Cự Giải. Hôm nay chúng ta cùng ông chủ đưa anh ấy đi nốt đoạn đường cuối cùng đến nhà tang lễ, ngay cả người hào sảng rộng rãi như ông ấy mà cũng phải bật khóc.” 

“Đó là đương nhiên, lúc trước Cự Giải vào tòa soạn, ông ấy đã rất thích rồi, khi tổng biên tập Trần về hưu, còn đặc biệt đề bạt anh ấy làm tổng biên tập trẻ tuổi nhất của toàn soạn chúng ta từ trước đến nay mà, kết quả là mới làm không được mấy tháng liền —” Chị kia mới nói được một nửa, đột nhiên tay lại bị một người nào đó dùng lực bắt lấy. 

“Điều các chị vừa nói đều là sự thật sao?” 

“Cô là ai, sao lại nắm lấy tay tôi như vậy? Mau buông tay!” Người phụ nữ đó lắp bắp kinh hãi, dùng sức muốn thoát khỏi cô, nhưng Hứa Kim Ngưu nắm rất chặt, làm cho chị kia không thể vùng ra được. 

Một người phụ nữ khác nhận ra cô, khi Hoàng Cự Giải mới quen cô ấy, chị này cũng đã từng gặp qua Hứa Kim Ngưu vài lần, hôn lễ của họ chị cũng tham gia.“Cô không phải là vợ của Cự Giải sao?” 

Sắc mặt Hứa Kim Ngưu khiếp sợ vội hỏi:“Nói cho tôi biết, điều các chị vừa nói có phải là sự thật không? Cự Giải anh ấy…… anh ấy đã chết ư?!” Gạt người, chuyện này nhất định là gạt người rồi. 

Người phụ nữ kia bị cô nắm tay đau quá, nhíu mày trả lời,“Đúng vậy, anh ấy đã qua đời, bây giờ cô có thể buông tay rồi chứ.” 

Trong nháy mắt, máu như đã rút sạch khỏi mặt cô, sắc mặt Hứa Kim Ngưu tái nhợt dọa người, run run buông tay ra. 

“Không có khả năng, chị đang nói dối!” Cô dẩu môi, trừng mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đó. 

“Tôi không lừa cô.” Chị lập tức chỉ vào đồng nghiệp bên cạnh mình nói:“Hôm nay chúng tôi và ông chủ tòa soạn đã đi nhà tang lễ tiễn bước Cự Giải, không tin cô hỏi chị ấy đi.” Tiếp theo chất vấn:“Cô không phải là vợ của Cự Giải à? Chuyện này làm sao cô có thể không biết được?” Trong công ty không có ai biết chuyện bọn họ đã sớm ly hôn, đối với việc hôm nay cô không tham dự tang lễ của Cự Giải, họ đều có suy đoán riêng. 

“Tôi không biết, tôi không biết……” Hứa Kim Ngưu mờ mịt nhìn người phụ nữ bên cạnh,“Điều chị ấy nói là sự thật đúng không?” 

“Đúng.” Chị kia cũng gật gật đầu, thấy toàn thân cô chấn động, lảo đảo lui về phía sau từng bước, vội vàng giơ tay muốn đỡ cô, lại bị cô vung ra. 

Lùi được vài bước, Hứa Kim Ngưu không khống chế được rống to — 

“Tôi không tin, tôi không tin! Các chị nhất định là đang gạt tôi rồi, làm sao anh ấy có thể cứ chết như vậy được!”

                        •••••●•••••

Lì xì đầu năm của các nàng nè~ Chúc mừng năm mới nha! Chúc các nàng có một năm mới Bình An!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top