Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[NGƯUĐÀO] TỰA TIẾU PHI TIẾU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa tiếu phi tiếu / Cười như không cười

Tác giả : P.O_Hắc Miêu

Pairing: NgưuĐào

Ngô Phàm còn nhớ đã có một thanh niên trong buổi tối chạy đến trước xe mình,gõ gõ vào cửa kính,giọng vô cùng khẩn trương nói “Tiên sinh,ngài có muốn tôi hầu hạ một đêm không ?” khiến hắn phải bật cười.Ngô Phàm nhìn vào tướng mạo của người này,hoàn toàn không có hợp với nghề MB.Khuôn mặt của thiếu niên đó góc cạnh,làn da có chút rám nắng khỏe mạnh,vẻ ngoài đó khác xa với những mỹ thiếu niên trong quán bar da trắng trẻo,mặt phấn nộn như đậu hũ tươi.

Nhưng,dáng vẻ của người này làm Ngô Phàm có cảm giác muốn trêu chọc.

Quả,lần tình một đêm kia,người này hoàn toàn không có kinh nghiệm,cả hôn môi cũng lúng túng không biết thế nào là đúng.Lúc xuyên qua người kia lại vang tiếng tựa như van xin nài nỉ,hoàn toàn không giống với loại MB ranh ma lão luyện.

Cậu ấy còn ngốc ngốc đưa số điện thoại của mình cho Ngô Phàm,bảo khi nào muốn thì gọi đến.

Ngô Phàm trời sinh là đàn ông thẳng,cho nên nếu nói có hứng thú với người khác,thì ngoài nữ nhân ra chỉ có một cậu ấy thôi.Mỗi cuối tuần đều gọi người này đến,xong buổi đêm đó liền ra đi,chỉ cần đưa tiền,cậu ấy sẽ tự biết thân biết phận mình mà biến mất.

Ngoài ra Ngô Phàm có quen một cô gái,loại mối thâm tình của hai người cũng không phải nói là đùa bỡn.Nhưng Ngô Phàm không hề ra ngoài với nàng ấy vào cuối tuần.Lúc có tiếng chuông,Ngô Phàm còn tưởng là người thanh niên đó đúng giờ tới đây liền mở cửa,ai ngờ xuất hiện đằng sau đó là vẻ mặt xinh đẹp của nữ nhân.Nàng đứng ở ngoài cửa kèo nèo nũng nịu với hắn,ngoài ra còn làm dáng vẻ muốn được hôn.Ngô Phàm nhíu mày muốn đuổi khéo cô ấy,nhưng anh lại nhìn thấy người kia đang đứng ở thang máy.

Ngô Phàm sốt ruột đẩy nàng ra,vội vã đi đến chỗ cậu đang đứng.

-Tử Thao ! Tôi….

-Không sao,việc riêng tư của anh,tôi không có quyền xen vào-cậu làm bộ mặt vô cùng lãnh đạm.

-Tử Thao…

-Tôi đã nói là không sao ! Nhưng có vẻ anh bận rồi,tôi nên lùi đi thì hơn-nói rồi,tay Tử Thao muốn đưa lên bấm nút thì bị Ngô Phàm ngăn lại,Tử Thao còn muốn chửi thề thì bị một trận ấm áp tiếp xúc.Cửa thang máy theo bản năng chờ một chút liền đóng lại.Bên trong,hơi thở ám muội của hai người thể hiện rõ ràng.

-Đừng làm vậy ! Tôi rốt cuộc cũng chỉ là một người nho nhỏ ở bên anh,anh không cần làm như thế để cho cô gái cả đời của mình phải sốc.

-Cô ấy không quan trọng với tôi.Em quan trọng với tôi-Ngô Phàm như gầm lên từng chữ.

Kể từ đó,Tử Thao ở chung một chỗ với Ngô Phàm.Nhưng có cậu ấy ở bên cạnh rồi,Ngô Phàm lại đâm ra chán nản,hắn bắt đầu tìm kiếm thú vui khác,dần dần bỏ lại Tử Thao trong góc lãng quên.Vậy mà cậu vẫn ngày ngày dọn dẹp nhà cửa,nấu cơm chờ Ngô Phàm về.Có khi là mười giờ,có khi là mười hai giờ vẫn đợi,cơm canh đã nguội ngắt từ lúc nào.

Có một hôm,Ngô Phàm trở về,cả người đều là nồng nặc mùi rượu,bên cạnh còn có một mỹ nhân thân hình đẫy đà.Hắn về đến nhà thấy tối om om liền tức giận gào lên,nhưng xung quanh vốn không có tiếng trả lời.Hắn lảo đảo bước vào phòng ngủ của hai người liền phát hiện,một nửa tủ quần áo đã biến mất ! Người kia cũng đã biến mất.Hơi men ở trong người náo loạn,Ngô Phàm quát tháo nữ nhân đó đuổi ra khỏi nhà,dần đem ra đồ đạc ở bên trong mà đập phá.Trời sáng,căn phòng vẫn một mảng tối tăm,vì từ ngày hôm nay sẽ không còn người nào đó dậy sớm hơn hắn,kéo màng cửa ra để ánh nắng đánh thức hắn.Mãi mãi không còn nữa !

Ngô Phàm dọn lại đống bừa bãi đêm qua,sau đó thay đồ đi làm,trở lại vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.Hai năm trôi qua,hắn cũng không ngờ mình lại vô tâm như vậy.Cũng không phải là vô tâm,thực ra mỗi ngày,hắn đều cố gắng làm mình vui cười,vì ngày xưa còn có người làm hắn vui vẻ,bây giờ thiếu rồi,nụ cười trở nên rỗng tuếch làm sao.

Ngô Phàm vừa mới tắm ra,hắn mặc một chiếc áo len trắng-chiếc áo này,là món quà của Tử Thao vào dịp Giáng sinh,bất cứ hình ảnh của cậu,thứ gì của cậu hắn đều vứt đi,nhưng duy nhất cái áo này lại không giám vứt.Vì hắn sợ,đến khi mình hối tiếc,đến khi mình vô cùng nhớ người này thì sẽ không còn thứ gì để an ủi nữa.

Bỗng,chuông cửa vang lên,cũng đã thực lâu rồi hắn không có nghe tiếng chuông cửa nữa,cứ ngỡ là nhà hàng xóm đó thôi.

Ngô Phàm mở cửa,xuất hiện trước mặt hắn là một cô gái hoàn toàn xa lạ,duy có đôi mắt hoa đào làm hắn thấy có chút suy sụp.

-Tôi,là chị của Hoàng Tử Thao.Tôi đến đây để thay nó lấy mạng anh-nàng gào lên,đôi mắt bắt đầu ướt sũng nước,cô đánh Ngô Phàm mấy cái,mỗi cái đều dùng sức đánh thực mạnh-Đồ thối tha,đồ vô liêm sỉ,cậu có biết nó yêu cậu như thế nào không? Chả trách thực ngu ngốc,ngày đó tôi đồng ý điều kiện đó của nó cũng thực ngu ngốc.

Ngô Phàm trưng ra bộ mặt khó hiểu.

-Cậu còn giả vờ bị điếc ? Cậu còn giả ngu không biết nó bị bệnh ? Đồ điên nhà cậu,đồ bỉ ổi vô lương tâm.

-Cái gì ? Bị bệnh ?-Ngô Phàm bị hai chữ này đánh thật to vào đầu.

-Phải ! Nó bị bệnh.Ngày đó nó không chịu đi điều trị,tôi năn nỉ nó vào bệnh viện rồi nó lại không muốn điều trị.Có phải làm đau lòng tôi không ? Vậy mà tôi hỏi lý do,nó chỉ nói nó muốn xin tôi một năm,một năm để nó gặp người nó thích,gặp người nó yêu thương,chỉ cần một năm thôi,sau đó nó sẽ trở lại điều trị như tôi mong muốn.Ngày hôm đó nó kéo hành lí trở về,nói muốn tiến hành điều trị,tôi còn bất ngờ vì thời hạn chỉ mới gần một năm,hóa ra là vì cậu làm tổn thương nó.Đến khi tôi biết được việc này thì nó đã nằm hôn mê mất rồi.Khốn kiếp ! Con mẹ nó cậu nên chết đi cho vừa lòng-cô ấy vừa đánh vừa khóc làm náo loạn cả một dãy lầu chung cư,Ngô Phàm hiện tại không muốn để ý người ta bàn tán như thế nào,chỉ phát hiện mình đã chạy đến bệnh viện từ khi nào.

Đứng trước giường bệnh của Tử Thao,hắn chỉ muốn tự tay đâm chết mình thôi.Hóa ra là vậy,hắn là đồ chó không ra chó,người không ra người làm tổn thương cậu.Nhìn Tử Thao hiện tại đang duy trì sự sống bằng máy thở oxi lại không cam lòng.Hắn cầm bàn tay nổi gân xanh của Tử Thao lên,áp vào má mình.Bàn tay lạnh ngắt này,hắn đã từng cảm thấy rất ấm áp mỗi khi ở bên cậu.Bàn tay này đã từng chịu nhiều vết bỏng vì nấu ăn cho hắn.Bàn tay này đã từng đeo nhẫn trên ngón áp út,đã từng vì nó mà vô cùng hạnh phúc.Bây giờ bàn tay này lạnh băng cũng một phần là do lỗi của hắn.

Suốt tám năm ròng sau đó,Ngô Phàm vẫn kiên nhẫn chờ đợi Tử Thao hồng hào trở lại,kiên nhẫn tin tưởng rồi sẽ có một ngày cậu ngồi dậy đối với hắn có ánh nhìn ấm áp trìu mến.

Ngoài sự thật này,hắn còn phát hiện ra nhiều thứ khác.Thật ra lần hắn và Tử Thao gặp nhau không phải trong đêm tối đó,mà là khi còn ngồi trên ghế nhà trường.Năm cao trung,Ngô Phàm làm hội trưởng hội học sinh,hắn còn nhớ rõ năm đó mình được nhiều người ái mộ,nhưng khắc sâu nhất là một cậu bé gầy gò nhút nhát,luôn vì mình mà đỏ mặt chín như trái cà chua.Cậu bé ấy thân thể rất mỏng manh,tưởng chừng như chỉ cần một ngọn gió thì cũng sẽ bay mất,vì vậy hắn sinh ra ý niệm muốn bao bọc đứa nhỏ này.Ai ngờ rồi một ngày,cả hai bặt vô âm tính,hắn thì đi du học,cậu thì trở về quê sinh sống.Chuyện đó làm Ngô Phàm cả hai năm học đại học đều hối tiếc.Hắn còn muốn điều tra xem quê cậu bé ấy ở đâu thì gặp Tử Thao.Hắn cả đời cũng không ngờ,cậu bé mình chưa một lần gọi tên đó lại trở nên khỏe mạnh đẹp trai như ngày hôm nay,cả đời cũng không ngờ mình lại làm tổn thương người mà mình đã từng muốn che chở nhất.

Ngô Phàm 31 tuổi,tham gia vào dự án kinh doanh của một trong hai mươi công ty có chỗ đứng cao nhất trong thị trường Trung Quốc.Xung quanh hắn vẫn không có một bóng dáng người phụ nữ nào làm một số trang báo đã từng nhao nhao vì chuyện đó,nhưng mà có ai biết đâu,hắn vẫn đang thầm lặng chờ đợi người hắn yêu nhất tỉnh giấc sau một giấc ngủ vô cùng dài……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top