Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Ánh nắng mặt trời của những ngày hè chói chang, xuyên qua tán cây tán lạc trên mặt đất, tỏa nhiệt hầm hập vây lấy đôi chân thon dài của thiếu nữ, một chiếc xe ô tô vụt qua, mang theo dòng khí lưu chuyển thổi qua làn váy của cô, cô vội vàng lấy hai tay che váy, đầu ngón tay nóng như thiêu đốt, trong nháy mắt, ánh mắt của những người đi đường tập trung đến một chỗ, thiếu nữ hoảng sợ thét lên.

Mai Lan giật mình mở mắt, giấc mơ vừa rồi chân thật quá mức, khiến nàng có cảm giác khó thở, giữa hai chân có chút đau, nàng vừa muốn cử động, trên vai chợt truyền đến sức nặng khiến nàng chú ý, cạnh bên cổ nàng lúc này có một người vẫn còn vùi đầu ngủ say sưa.

Mai Lan sững người, một lúc sau, kí ức đêm hôm qua ùa về, Mai Lan có chút ngượng ngùng, đêm tân hôn của nàng thật sự là có chút tình huống dở khóc dở cười.

Đối với phụ nữ mà nói, khoảnh khắc họ từ một người con gái trở thành một người phụ nữ sẽ khắc sâu trong kí ức của họ, Mai Lan mặc dù cảm thấy có chút khó xử, nhưng nàng cũng không muốn khiến cho cô gái sắp cùng nàng đi đến cuối đời mỗi khi nhớ lại đêm tân hôn lại có kí ức không vui, cho nên, nàng cố gắng, trên thực tế nàng cũng làm được... Aiii... Được rồi, nàng đã "làm" được một nửa hoặc là gần một nửa cũng không biết... Nàng dám tự tin nói rằng màn dạo đầu rất là hoàn mỹ, bất quá. . . Vừa mới vào trận liền. . .

Khó trách cánh đàn ông sẽ quan tâm thời gian dài ngắn như vậy, cho dù tâm hồn Mai Lan thật ra là một cô gái nhưng chỉ cần nàng nghĩ đến nàng chỉ mới mười giây đã... nàng cũng sẽ có cảm giác mất mặt cùng thất bại.

Được rồi, mình biến thành đàn ông, nàng cũng là lần đầu tiên, xử nam cùng xử nữ so chiêu, kết quả như vậy là rất bình thường... Mai Lan cố gắng an ủi mình, hy vọng không để lại bóng ma trong lòng.

Vân Tĩnh Sơ không biết đã thức giấc từ lúc nào ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng còn mông lung mơ màng nhìn thấy cằm của phu quân mình, đột nhiên nàng như ý thức được điều gì, nàng hoảng hốt lùi người về phía trong, nàng vô tình kéo phải tóc Mai Lan khiến Mai Lan vẫn còn đang xoắn xuýt chuyện tối qua bị kéo đau hít vào một hơi.

Tiếng hít hơi khiến Vân Tĩnh Sơ sững sốt một chút, một lúc lâu nàng mới nhớ tới sự thật mình đã trở thành vợ người ta, mặt nàng đột nhiên nóng lên, tính tình trầm tĩnh như nàng vào thời khắc này cũng không tránh khỏi có chút bối rối.

Mai Lan bị kéo da đầu, nàng ít nhiều cũng đoán được nguyên nhân, đừng nói nàng ấy, nếu là mình tỉnh lại đột nhiên phát hiện trong ngực có thêm một người, cũng sẽ không kịp phản ứng như vậy, cho nên nàng dỗ dành vỗ vai Vân Tĩnh Sơ:

"Sớm."

Lông mi run rẩy, Vân Tĩnh Sơ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn tú kia nở nụ cười, nàng như nhớ lại điều gì đó, tai nhỏ vẫn nóng bỏng không thôi, nàng hơi rũ mắt, tay theo bản năng ôm ngực: "Sớm."

Rõ ràng tối hôm qua cũng đã mặc vào trung y, Mai Lan hiểu được nàng ấy thẹn thùng, từ từ ngồi dậy, "Trời còn sớm, nàng ngủ thêm một chút nữa đi, ta dậy trước." Nói xong, Mai Lan xuống giường, hết sức săn sóc kéo chăn lại cho vợ.

Giường dư ra hơn nửa, Vân Tĩnh Sơ xuyên qua tấm màn len lén nhìn thân ảnh cao lớn rời đi, nàng cắn cắn môi, khóe môi cong lên nụ cười tươi như hoa.

Mai Lan đi tới bình phong ở góc phòng giải quyết vấn đề, giải quyết xong nàng luôn cảm thấy có gì đó lạ lạ.

Kỳ kèo một hồi, sau khi mặc xong y phục, Mai Lan lần nữa trở về, tấm màn bên đầu giường đã kéo lên, Vân Tĩnh Sơ đã mặc y phục chỉnh tề đang muốn xuống giường, nàng mới vừa đứng lên, mi tâm khẽ nhíu một chút.

Mai Lan nhìn thấy Vân Tĩnh Sơ như vậy, theo bản năng đi nhanh đến bên cạnh nàng, đưa tay đỡ: "Ta đỡ nàng."

"Ta có thể tự đi." Vân Tĩnh Sơ rút rút tay ra cánh tay, trong đôi mắt lộ ra quật cường.

Mai Lan hơi ngẩn ra, hiểu lầm là Vân Tĩnh Sơ xấu hổ, tay đang đỡ nàng buông lỏng ra một chút, lại cảm thấy muốn nhắc nhở nàng một câu: "Ừ thì, hôm nay lúc nàng đi bộ có thể sẽ có chút đau, nhưng mà, qua mấy ngày nữa thì sẽ tốt."

Vân Tĩnh Sơ hiểu ý, gương mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ bừng lên, nàng trợn mắt nhìn Mai Lan, ánh mắt cũng không quật cường như vừa nãy, nàng chỉ chỉ bàn trang điểm: "Vậy chàng đỡ ta qua đó."

Đỡ Vân Tĩnh Sơ ngồi xuống, Mai Lan loáng thoáng nghe được động tĩnh bên ngoài, "Nàng có cần ta gọi Thu Đồng vào không?" Được nàng đồng ý, Mai Lan đi ra mở cửa.

Ngụy ma ma cùng Thu Đồng mang theo một đám nha hoàn từ sớm đã chờ sẵn ở cửa, vào cửa, bọn họ đồng thanh nói chúc mừng với hai người.

Thu Đồng từ nhỏ đã ở bên cạnh Vân Tĩnh Sơ, sau khi đi vào, tỉ mỉ quan sát nhà nàng tiểu thư, thấy khóe môi tiểu thư mình lộ vẻ cười, thở phào nhẹ nhõm, "Tiểu thư, em giúp người chải đầu."

"Nên gọi là Thiếu phu nhân rồi." Ngụy ma ma nửa trêu ghẹo một câu.

Thu Đồng gật đầu một cái, xoay người lại, hướng gương nhìn tiểu thư nhà mình lè lưỡi.

Ngụy ma ma là người hầu hạ của lão phu nhân, hôm nay bà tới vì có nhiệm vụ quan trọng nhất, bà lặng lẽ đi tới trước giường bên kia, hướng về phía Mai Thủ Chính nháy mắt một cái.

Mai Lan nhìn ánh mắt của bà hơi ngẩn ra, trên đầu giường có đặt một cái hộp gỗ quý, bên trong là chiếc khăn trắng đêm qua nàng tự tay bỏ vào hộp, ở trên chiếc khăn có dính máu xử nữ tượng trưng cho trinh tiết của người con gái, ở thời đại này vệt màu đỏ tươi kia không chỉ có quyết định số phận của người con gái khi về nhà chồng, cũng nhắc nhở người đàn ông phải gánh vác trách nhiệm cùng nghĩa vụ đối với cô gái ấy . Nghĩ đến đây, Mai Lan không tự chủ xoay đầu, nhìn thiếu nữ ngồi bên bàn trang điểm tùy ý để thị nữ thay nàng búi lên mái tóc dài, tay nàng đang vuốt ve túi gấm màu đỏ, bên trong là hai lọn tóc của hai người, phu thê kết tóc, không rời không bỏ.

"Thiếu gia?" Ngụy ma ma nhẹ giọng gọi một tiếng.

Mai Lan hồi thần, hướng về phía bà gật đầu một cái.

Ngụy ma ma thấp giọng cười nói: "Chúc mừng thiếu gia, lão nô mang cái này về cho lão phu nhân." Nói xong bà cầm hộp gỗ, hướng đôi phu thê trẻ cáo lui.

Vân Tĩnh Sơ lúc này thoạt nhìn không ngượng ngùng như vừa nãy, nàng cười khẽ gật đầu ứng, chỉ có Thu Đồng nhìn thấy tai nhỏ của tiểu thư nhà mình đỏ lên.

Theo như quy củ, ngày đầu sau đêm tân hôn phải dâng trà kính người lớn trong nhà.

Rửa mặt chải đầu thay y phục xong, hai người nhìn ngắm lẫn nhau một lúc, Mai Lan góp thừa dịp nha hoàn đang lui ra, tiến tới bên tai nàng: "Bình An, tính của tổ mẫu ta bộc trực, bà có lúc giống như một đứa trẻ, thích bày ra vẻ kiêu ngạo nhưng cũng không phải là người xấu tính, lát sau nếu như... Nàng đừng để bụng."

Trên thực tế, từ khi Mai lão phu nhân biết được tiểu thư Vân gia thân thể có tật, liền luôn miệng than phiền cháu trai mình bị thiệt thòi, nếu không phải bị Mai lão gia đè ép xuống, không chừng bà đã làm lớn chuyện lên rồi. Mai lão phu nhân trong lòng có khúc mắc, lấy tính cách đụng đến chuyện của cháu trai mình liền không nói lý lẽ của bà, bà rất có thể trở thành nhân vật phản diện trong tiểu thuyết. Một người là tổ mẫu yêu thương mình, một người là người sẽ cùng mình đi qua cả đời, người nào đó đã chuẩn bị xong kịch bản khi ba người bọn họ đối diện nhau rồi.

Vân Tĩnh Sơ ngưỡng mặt lên, nhìn hắn chăm chú một lúc, "A Lan là đang lo lắng cho ta?"

'A Lan' là điều cuối cùng của kiếp trước của nàng còn giữ lại, Mai Lan nhìn người duy nhất ở kiếp này sẽ gọi nàng như vậy, nàng hít một hơi thật sâu, cố ra vẻ như không có gì, kéo tay Vân Tĩnh Sơ: "Nàng biết như vậy là tốt rồi, đi thôi."

"Tổ phụ, uống trà." Hai người quỳ xuống bên cạnh , cung cung kính kính đem trà giơ cao khỏi đầu.

Mai hàn lâm nhận lấy chén trà, " Được rồi, sau khi thành hôn liền trở thành người lớn, có câu 'vợ chồng hòa thuận, tương kính như tân' phải nhớ cho kĩ." Nói xong cho mỗi người một bao tiền lì xì.

"Tổ mẫu, uống trà." Hai người lần nữa dập đầu, dâng trà.

Lão phu nhận lấy chén trà của cháu trai, uống một hớp, gật đầu: "Thật tốt, hôm nay con thành hôn, bà nội cuối cùng cũng uống được chén trà này của con, xem như cũng an tâm, nền nhà lạnh, mau đứng lên đi." Nhưng không có ý định nhận thêm chén trà thứ hai.

Mai Lan trên mặt mỉm cười lấy lòng, người lại không động.

Mai lão gia phát giác có sự khác thường, ho khan hai tiếng.

Lão phu nhân có chút không tình nguyện nhận lấy chén trà còn lại, bà nhấp một chút liền để xuống, lại nói: "Từ nay về sau, con chính là con dâu Mai gia, sau này phải nhớ tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, phải hiền huệ, không được đố kỵ, chăm sóc tốt tướng công của con, mau chóng vì Mai gia khai chi tán diệp."

Mai hàn lâm sắc mặt có chút lúng túng, nhưng rốt cuộc không nói gì.

Vân Tĩnh Sơ tựa như hoàn toàn nghe không hiểu ẩn ý trong đó, gật đầu nói phải, lão phu nhân từ nha hoàn mang đến túi gấm, lấy nó đặt lên tay Vân Tĩnh Sơ: "Trong này là Mai gia tổ truyền vòng ngọc phỉ thúy, là xưa nay tín vật truyền cho con dâu trưởng, nay giao cho con, chờ qua tân hôn, nhà này liền nhờ con quản, ta lão bà này cũng nên nghỉ ngơi hưởng phúc mấy năm." Xem như là chính thức giao xuống trách nhiệm.

Vân Tĩnh Sơ hai tay nhận lấy, sắc mặt mang theo vài phần nghiêm túc.

"Tốt lắm, đứng lên đi, cũng nên bắt đầu dùng bữa." Mai lão gia nhân cơ hội chen vào một câu.

Mai Lan thầm thở ra, nhanh chóng đứng lên, lại đưa tay đỡ Vân Tĩnh Sơ đứng dậy.

Không lâu lắm, một bàn thức ăn toàn bộ dọn lên xong, mọi người ngồi vào chỗ, chỉ có Vân Tĩnh Sơ đứng ở sau lưng lão phu nhân, con dâu mới phải theo quy củ, lúc này Mai Lan cũng không chen vào giúp nàng. Lão phu nhân chẳng qua là thoáng thị uy giữ lại chút mặt mũi, bà chú ý một lúc lâu mới phát hiện, Vân Tĩnh Sơ không hỗ là tiểu thư danh gia vọng tộc, giơ tay nhấc chân đều trầm ổn ưu nhã, lão phu nhân soi xét một hồi lâu cũng không tìm ra khuyết điểm, ánh mắt bà còn để lộ ra chút thưởng thức, khẽ gật đầu một cái: "Tốt lắm, cũng không cần con đứng, ngồi xuống ăn chung đi."

Vân Tĩnh Sơ hành lễ, ngồi ở cạnh bên Mai Lan, đợi Thu Đồng múc cháo nóng cho nàng, lão phu nhân thấy Thu Đồng lạ mắt liền hỏi: "Nha đầu này là?"

"Nàng gọi là Thu Đồng, là nha hoàn từ nhỏ chăm sóc cho con." Vân Tĩnh Sơ giới thiệu xong, Thu Đồng rất là nhanh trí hướng lão phu nhân hành lễ.

Lão phu nhân đánh giá nàng một lần, tựa hồ rất hài lòng, lông mày cũng dãn ra mấy phần.

Ăn xong bữa sáng, nhà này lễ như thế xem như xong rồi, hai vị trưởng bối hết sức quan tâm mà đuổi khéo hai tiểu bối đi nghỉ ngơi.

Ra khỏi phòng chính, Mai Lan xem như hoàn toàn yên tâm, mới vừa cơm nước xong, bụng nàng có chút trướng, liền xoay đầu nhìn Vân Tĩnh Sơ, "Bình An, ta mang nàng đi xem nhà một chút?" Suy nghĩ một chút, Mai Lan lại nói thêm một câu: "Chỉ là, nhà ta cũng không lớn, cảnh sắc cũng không bằng nhà nàng, có thể sẽ khiến nàng có chút thất vọng."

Vân Tĩnh Sơ đột nhiên đi trước một bước rồi dừng lại, nàng xoay người nhìn chăm chú Mai Lan, cho đến lúc nhìn thấy Mai Lan mặt ngơ ngác không hiểu ý của nàng, mới chậm rãi mở miệng: "Phu quân chàng nói sai rồi."

"A?" Mai Lan càng khó hiểu.

"Phải là nhà của chúng ta mới đúng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top