Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Cưỡng đoạt (H)

Khi Phàn Vĩ vừa đến nhà, hắn liền hỏi bác quản gia Tào Quang đã về chưa. 

"Cậu út vừa mới đi khỏi đây ạ. Cậu ấy bảo là đi cắm trại với cậu Chương Viễn và những người bạn khác."

"Đi cắm trại sao lại đi vào giờ này?" Phàn Vĩ thắc mắc hỏi lại. 

Hắn nhanh chóng lấy điện thoại gọi lại cho Tào Quang thì chỉ báo không liên lạc được. Hắn liền gọi cho Phù Sinh. 

"Phù Sinh, cậu có đang ở với Chương Viễn không?" Phàn Vĩ nôn nóng hỏi. 

"Sao! Hôm nay cậu bày đặt tò mò chuyện của tôi nữa à?" Phù Sinh ngây ngô trêu chọc. 

"Trả lời nhanh" Phàn Vĩ quát lên. 

Tiếng quát của Phàn Vĩ khiến cho La Phù Sinh giật cả mình. Hắn bực bội trả lời:

"Có. Chương Viễn đang ở cạnh tôi. Sao cậu lại hung dữ thế?"

"Chẳng phải Chương Viễn đang trên đường đi cắm trại với Tào Quang sao?"

Phù Sinh khó hiểu hỏi lại:

"Giờ đang là mùa thu, lại còn đang là ban đêm, ai lại khùng điên đi cắm trại vào giờ này! Mà sao cậu lại đi kiếm Tào Quang, không lẽ thằng nhóc đó không ở nhà với cậu sao!? Nè Phàn Vĩ, Phàn Vĩ, cậu có ở đó không..."

Nhận được câu trả lời của Phù Sinh, toàn thân Phàn Vĩ liền trở nên bủn rủn và hoảng sợ. 

Đã gần 9h đêm rồi, em ấy có thể đi đâu vào giờ này!?

Phàn Vĩ tiếp tục gọi cho Hà Khai Tâm để xem Tào Quang có đến chơi với Hàn Trầm hay không thì cũng chỉ nhận được câu trả lời tương tự. 

Hắn vì không muốn kinh động đến ba Phàn nên cố hít một hơi lấy bình tĩnh. Phàn Vĩ như chợt nhớ ra gì đó liền bật điện thoại ra một lần nữa. Thật may là trước đây khi mua điện thoại cho Tào Quang, hắn đã gắn chip định vị vào điện thoại của cậu. Chỉ cần điện thoại của Tào Quang còn pin là có thể xác định được vị trí. 

"Nhà ga số 6" Phàn Vĩ thầm nói khi nhìn thấy địa điểm hiện lên trên điện thoại của hắn. 

Tại nhà ga số 6

"Tàu đến rồi kìa" Tỉnh Nhiên nói. 

Tào Quang nhìn Tỉnh Nhiên rồi mỉm cười:

"Cảm ơn anh đã đưa em đến đây, còn ngồi đợi cùng em nữa" 

"Không sao, chuyện này là chuyện nhỏ thôi. Anh chỉ mong là em sẽ giữ liên lạc với anh và cho anh có cơ hội được tiếp tục gặp em"

"Đừng lo! Em sẽ liên lạc với anh ngay khi em đến nơi."

"Tào Quang", Tỉnh Nhiên ngại ngùng nhìn cậu, "Liệu anh có thể ôm em một lần được không?"

Tào Quang không một chút chần chừ, cậu mỉm cười gật đầu.

Tỉnh Nhiên nhận được sự đồng ý liền ôm lấy cậu thật chặt.

Cả hai không hề biết ở một góc khuất. Phàn Vĩ đã nghe và thấy toàn bộ cảnh này.

Tiếng còi tàu vang lên, Tào Quang tạm biệt Tỉnh Nhiên rồi nhanh chóng lên tàu.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt đượm buồn.

Khi lời thông báo tàu chuẩn bị cất bánh thì một bóng người xuất hiện trước mặt cậu. Tào Quang kinh ngạc đến không nói nên lời.

Phàn Vĩ ánh mắt hung hãn nhìn cậu ra lệnh:

"Tôi cho cậu hai lựa chọn. Một là cậu tự bước ra khỏi chỗ này. Hai là tôi lôi cậu ra khỏi đây."

Tỉnh Nhiên đi ra đến bãi xe thì nhớ đến bịch bánh cookie anh đã quên đưa cho Tào Quanh. Anh vội vã lấy bịch bánh chạy lại vào bên trong đưa cho câu. Nhưng chạy được vài bước, anh bắt gặp được cảnh Phàn Vĩ đang lôi Tào Quang lên một chiếc xe hơi gần đó. Tỉnh Nhiên nhanh chóng chạy lại gần nhưng chiếc xe đã kịp rời đi.

Xe vừa chạy không lâu, điện thoại của Tào Quang vang lên. Hắn giựt lấy chiếc điện thoại thì thấy tên Tỉnh Nhiên hiện lên. Hắn nhanh tay cúp máy rồi chuyển sang kiểm tra điện thoại của Tào Quang. Sau vài phút, hắn quay sang Tào Quang tức giận nói.

"Dám chặn số của tôi"

Rắc

Chiếc điện thoại bị Phàn Vĩ bẻ gãy làm đôi.

"Hừ! Không ngờ cậu bề ngoài hiền lành như vậy mà ở sau lưng tôi cũng rất biết cách gần gũi với những người đàn ông khác. Còn phải là kẻ tôi ghét nữa mới chịu. Tất cả là kế hoạch của cậu sao? Vừa trưởng thành đã muốn cắt đứt với gia đình này à? Bước tiếp theo sẽ làm gì? Có thể cho tôi  biết được không?"

"Anh ba à, mọi chuyện..."

"CÂM MIỆNG" Phàn Vĩ quát lên.

Hắn nhanh tay vơ lấy chai rượu có sẵn trong xe rồi uống không ngừng.

Trước cơn giận khủng khiếp của Phàn Vĩ, Tào Quang chỉ dám im lặng. Đây không phải lần đầu tiền cậu thấy Phàn Vĩ nổi giận, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy anh giận đến mất bình tĩnh như thế. Cả người Tào Quang đã sợ hãi đến toát đầy mồ hôi lạnh.

Phàn Vĩ không đưa Tào Quang về nhà mà dẫn cậu đến căn biệt thự ở ngoại ô của hắn. Nơi này trước đây Tào Quang đã từng đến hai lần. Ngôi biệt thự này Phàn Vĩ thường dùng làm nơi tổ chức tiệc tùng với bạn bè. 

Phàn Vĩ lôi Tào Quang vào phòng rồi đẩy mạnh cậu xuống giường. Tào Quang muốn chạy đi nhưng cậu chưa kịp đứng dậy đã bị Phàn Vĩ dùng cả người áp xuống. Hắn dùng một tay khóa hai tay cậu lại, tay còn lại thô bạo xé áo cậu. Tào Quang cố ngăn lại hành động của Phàn Vĩ nhưng sức của cậu kkhông thể đấu lại anh ba. 

Hắn lấy chiếc áo của Tào Quang trói hai tay cậu lại rồi điên cuồng hôn lấy thân thể cậu. Hắn ngậm lấy hai viên kẹo hồng trên ngực rồi cắn chúng thật mạnh khiến cho Tào Quang đau đến cong cả người. 

"Anh ba...xin anh...đừng" Cậu khóc lóc cầu xin.

"TÔI BẢO CẬU CÂM MIỆNG" Phàn Vĩ quát vào mặt Tào Quang rồi dùng miệng của hắn chặn lấy đôi môi anh đào nhỏ nhắn ấy. 

Hắn ngấu nghiến môi cậu đến bật máu. Trong lúc đó, tay hắn đã lần mò cởi hết những gì còn lại trên người của Tào Quang. 

Nơi tư mật xinh đẹp ấy vừa lộ ra, Phàn Vĩ như đắm chìm trong dục vọng. Ánh mắt hắn trở nên hoang dại khi được thấy trọn vẹn thân thể xinh đẹp này. Không một chút suy nghĩ, không một sự chuẩn bị nào, Phàn Vĩ cứ thế tiến vào trong cơ thể Tào Quang.

"Ahhhh..." Tào Quang đau đớn hét lên. 

Cậu có cảm giác như Phàn Vĩ đang xé cơ thể mình làm hai mảnh. Nơi đó chưa từng bị xâm phạm bây giờ lại phải chịu đựng một thứ to lớn khiến cậu đau đến không thể thở nổi. Cậu nấc lên từng tiếng, cố gắng cầu xin Phàn Vĩ một lần nữa:

"Anh ba....hức...đau...xin anh...hức"

Nhưng Phàn Vĩ không hề để tâm đến người dưới thân đang đau đớn như thế nào. Bởi vì hắn đã đánh mất lý trí của mình. Phàn Vĩ không chỉ đắm chìm trong dục vọng mà còn đắm chìm trong sự ghen tuông tột đỉnh. 

Vì cái gì? Vì cái gì mà bao năm qua hắn đã bảo vệ cho thứ mình trân quý nhất mà kiềm chế bản thân? Vì cái gì mà hắn bỏ qua nỗi đau của mẹ hắn để chấp nhận tình yêu này? Hắn đã nâng niu cậu, chăm sóc cậu như món đồ quý giá nhất. Đổi lại giờ đây hắn được gì? Cậu muốn rời xa hắn!?Còn ở sau lưng hắn mà thân mật với người đàn ông khác, mỉm cười dịu dàng, ôm ấp người đàn ông khác. 

Càng nghĩ, Phàn Vĩ càng không kiềm chế được bản thân. Hình ảnh Tào Quang vui vẻ thân mật với Tỉnh Nhiên giống như ngọn lửa thiêu đốt hắn, động tác của hắn cũng vì thế mà càng mạnh bạo hơn. Phàn Vĩ với chuyện này có rất nhiều kinh nghiệm nhưng hắn dường như đã quên mất đây là lần đầu tiên của Tào Quang. Nơi giao hợp của hai người nhanh chóng trở nên nóng rát, cộng thêm những cú thúc mãnh liệt của Phàn Vĩ khiến cho Tào Quang phải oằn mình chống đỡ.  

Cho dù đêm hôm đó Tào Quang có khóc lóc bao lâu, có cầu xin hắn bao nhiêu lần thì Phàn Vĩ cũng không dừng lại.  Cho đến khi bốn tiếng đồng hồ trôi qua khi mà người bên dưới đã ngất đi từ lúc nào, còn bản thân hắn cũng vì kiệt sức mà ngã xuống, hắn mới thối lui ra khỏi cơ thể của người kia. Phàn Vĩ cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết. Hắn ôm lấy Tào Quang chìm vào mộng đẹp. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top