Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Lời cảm ơn

Thấy bác quản gia đến, Phàn Vĩ cũng vội vã rời đi không nói lời nào. Tào Quang cũng thở phào nhẹ nhõm vì được thoát khỏi tình huống kỳ lạ ban nãy. 

Bác quản gia vừa bước vào đã thấy Phàn Vĩ hành động kỳ quái còn Tào Quang thì cả khuôn mặt đỏ như gấc cũng có lấy một chút làm khó hiểu nhưng ông cũng không để ý gì nhiều, chỉ nhanh chóng bước đến giường chuẩn bị đồ ăn cho Tào Quang. 

- Bác quản gia, cháu...cháu có thể hỏi cái này được không ạ? - Tào Quang e dè hỏi bác quản gia. 

- Được chứ! Cậu cứ hỏi đi. - Bác quản gia ân cần trả lời. 

- Bác quản gia! Có phải...có phải...anh ba không thích cháu và mẹ không?!

- Không có đâu! Sao cậu út lại hỏi vậy?

- Cháu với anh ấy không có cùng mẹ...Anh ba ... Vì có mẹ với cháu ở nhà...nên anh ấy không thích về nhà nữa.

- Âyyyyy! Cậu út đừng nghĩ như vậy. Cậu ấy trước đây cũng như thế thôi, do công việc cậu ấy bận rộn quá mà.

- Nhưng anh ấy có vẻ cũng không thích nói chuyện.

- Tính cách của cậu ba vốn dĩ như vậy.

- Cháu không nghĩ vậy đâu ạ! Cháu nghĩ là...

- Cậu út à! Nếu cậu ba ghét cậu thì liệu cậu ấy có lo lắng, có gấp gáp bế cậu đến bệnh viện như thế không? Cậu ấy còn ở đây suốt đêm qua, sáng nay tôi đến, cậu ấy còn dặn dò tôi chăm sóc cậu thật kỹ rồi mới đến công ty. 

- Chuyện đó...Bác nói cũng đúng!

- Đúng quá đi chứ! Cậu út đừng nghĩ những điều không hay! Bởi vì cả hai vẫn chưa có nhiều thời gian để hiểu nhau nên không tránh khỏi việc cậu nghĩ như thế. Nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Thời gian sẽ trả lời tất cả. Còn bây giờ thì cậu phải ăn cháo thôi nào.

- Dạ! - Tào Quang cười thật tươi như một chú thỏ con.

Nhìn Tào Quang vui vẻ ăn cháo, bác quản gia càng thêm yêu thương đứa nhỏ đơn thuần này. Với những câu hỏi vừa rồi, ông biết chắc hẳn đứa nhỏ này đã gặp không ít tình huống khó xử với cậu ba nhà này. Mà ông cũng biết cậu ba cũng không phải ghét bỏ gì cậu út. Ông là người đã chăm sóc, nâng niu Phàn Vĩ từ nhỏ đến lúc lớn lên nên ông hiểu tính cách của Phàn Vĩ, tuy bề ngoài cao ngạo, lạnh lùng nhưng bên trong là một người hiểu chuyện, rất biết cách đối nhân xử thế. Đối với cậu út, chẳng qua chỉ là tạm thời chưa tiếp nhận được mà thôi.

- Có lẽ bác quản gia nói đúng! Anh ba có lẽ cũng không ghét mình lắm đâu nhỉ!? Nếu không anh ấy đã không cứu mình. - Tào Quang vừa ăn cháo vừa âm thầm suy nghĩ, nghĩ xong lại tự cười.

Tào Quang vốn dĩ là một đứa trẻ đơn thuần nên đối với những lời của bác quản gia liền rất dễ dàng mà tiếp nhận, trong lòng cũng không hiểu sao tự dưng vui vẻ hẳn lên, còn thầm nhắc nhở bản thân phải cảm ơn anh ba. Nhưng Tào Quang không hề hiểu rằng niềm vui ấy của cậu không chỉ đơn giản là vì người kia không ghét cậu, nó còn thầm chứa đựng một loại cảm xúc khác mà mãi về sau này, cậu cũng giống như ai kia mới hiểu được tên gọi của loại cảm xúc ấy. 

Buổi chiều, mẹ và ba Phàn đã đến bệnh viện ngay sau khi về đến thành phố. Cả hai nhìn thấy Tào Quang đã khỏe hẳn nên cũng không lo lắng gì nhiều. Tối hôm đó, mẹ của Tào Quang ở lại bệnh viện cùng cậu. Mặc dù có mẹ ở bên cạnh rất vui nhưng suốt cả buổi chiều tối hôm ấy Phàn Vĩ không có quay lại, Tào Quang nóng lòng muốn nói lời cảm ơn đến anh ba nên cảm thấy có chút hụt hẫng. 

Phàn Vĩ suốt từ đêm qua gần như không được ngủ bao nhiêu, biết đứa bé kia đang ở cùng mẹ nên hắn không cần ghé bệnh viện nữa, yêu cầu tài xế chở thẳng về nhà. Được hôm hắn về sớm liền bị ba Phàn giữ lại cùng ăn cơm. Từ lúc quyết định làm lành với ba Phàn 5 năm trước, Phàn Vĩ cũng hay thường xuyên về nhà ăn cơm cùng ba hắn. Bởi đó là điều hắn đã hứa với người mẹ quá cố. Bản thân hắn lúc ấy cũng đã nguôi ngoai phần nào, cộng với việc chị hắn ở nước ngoài nên cũng không thể để ba Phàn thui thủi một mình. Dù sao cũng là đấng sinh thành, hắn không thể bất hiếu như vậy. Chỉ là  khi ba Phàn mong hắn đồng ý cho thằng nhóc tóc xoăn và người phụ nữ ấy bước vào nhà, hắn thật sự đã rất tức giận. Nhưng sau khi nghe ba Phàn nói về hoàn cảnh của họ, lại thêm bà chị hai Phàn Vy thuyết phục nên cũng đành xui lòng mà chấp nhận. 

Ba Phàn đối với thái độ của Phàn Vĩ suốt hai tuần qua cũng đã rất lo lắng. Từ lúc Tào Quang và mẹ đến đây, Phàn Vĩ giống như là đang tránh gặp mặt ông. Ông rất sợ viễn cảnh im lặng suốt hai năm mà Phàn Vĩ đã từng dành cho ông sẽ lặp lại. Nhưng hôm nay nghe gia nhân trong nhà kể về việc Phàn Vĩ đã cứu Tào Quang, ông cũng thấy có chút yên lòng. Ông vốn dĩ biết rằng đứa con trai này tuy bề ngoài lạnh lùng, miệng mở ra thì cay nghiệt nhưng bên trong luôn là một đứa trẻ tốt bụng. 

Sau một lúc bàn về vấn đề ở công ty, ba Phàn lại bỏ vào chén cơm của Phàn Vĩ một miếng thịt chua ngọt mà hắn thích rồi nói:

- Về chuyện của Tào Quang, cảm ơn con rất nhiều!

- Đó là chuyện con phải làm thôi. - Phàn Vĩ vừa ăn cơm vừa từ tốn trả lời. 

- Tào Quang từ nhỏ đã sống ở vùng sâu xa, tuy là học giỏi nhưng nó rất nhút nhát, suy nghĩ cũng rất đơn giản, không lanh lợi như mấy đứa trẻ thành phố nên có gì con cố gắng chỉ dạy em thêm giùm ba. 

- Gần 16 tuổi rồi mà một chút bóng tối cũng sợ, cái gì cũng sợ. Đứa trẻ kém như vậy, ba nghĩ có phù hợp với con không? 

Ba Phàn trước lời nói khó nghe của Phàn Vĩ cũng chỉ biết cười một cái rồi nói tiếp:

- Thật ra chuyện Tào Quang sợ bóng tối là có nguyên nhân cả. Lúc còn nhỏ, có lần cùng mấy đứa bé trong xóm đi chơi vào buổi chiều thì không may bị ngã xuống một cái giếng cũ. Bọn trẻ đó cứu mãi không được nên phải chạy về làng để báo người lớn đến cứu. Bởi vì cái giếng đó khá xa, lại gặp mưa to, gió lớn nên lúc mọi người tới thì trời đã sẫm tối, nước đã lên tới cổ thằng bé. Tào Quang lúc ấy hoảng sợ đến nỗi gào khóc không ngừng. Cũng từ đó mà đâm ra sợ bóng tối và cả sấm sét. 

Phàn Vĩ nghe ba Phàn kể xong cũng không nói gì nhưng nét mặt hắn bỗng trở nên có chút cứng ngắc, tay cũng dừng đũa. Hắn hình như đã trách lầm đứa nhỏ kia. 

Ba Phàn không hiểu được Phàn Vĩ đang nghĩ gì, nhìn thấy gương mặt của đứa con trai lại lạnh thêm vài phần nên nghĩ rằng Phàn Vĩ đang không vui vì những lời giải thích của ông, liền vội nói tiếp:

- Thực ra ba biết chuyện này đã ảnh hưởng tới con rất nhiều. Nhưng tình hình này ba mong con có thể hiểu. Đối với mẹ của Tào Quang, ba chỉ mong có thể giữ được cô ấy sống ngày nào hay ngày đó. Còn Tào Quang, ta chỉ mong có thể chăm sóc nó đến lúc trưởng thành. Đến khi thằng bé có thể tự mình nuôi sống bản thân, ta sẽ tùy theo sự sắp xếp của con mà làm. 

Phàn Vĩ nhìn thái độ e dè của ba Phàn liền bật cười một cái. Hắn uống một ngụm nước rồi nhìn ba Phàn vui vẻ nói:

- Con đã đồng ý rồi nên ba không cần phải lo lắng như vậy. Đừng suy nghĩ nhiều nữa!

Nói rồi hắn đứng lên rời đi nhưng được vài bước, hắn ngoảnh đầu lại nhìn ba Phàn, hai mắt nheo lại, gương mặt cố tỏ vẻ khó hiểu mà nói:

- Ba có cảm thấy thằng nhóc đó không hề có một chút khí chất nào của nhà họ Phàn không!?

Hỏi xong, không đợi ba Phàn trả lời, hắn nhanh chóng rời đi. Nhưng gương mặt sợ hãi cộng sửng sốt của ba Phàn đã bị hắn thu vào tầm mắt. 

Qua ngày hôm sau, Tào Quang được ba mẹ đón về. Vì muốn nói lời cảm ơn đến Phàn Vĩ nên Tào Quang đã rất trông chờ đến giờ cơm tối. Chỉ tiếc rằng, tối hôm đó Phàn Vĩ không có về nhà ăn cơm nên khiến đứa trẻ kia dù có ăn món mình thích cũng không cảm thấy ngon miệng. Ba mẹ cứ nghĩ Tào Quang còn mệt nên ăn không ngon nhưng không ai hiểu trong lòng cậu đang rất buồn. Mà chính bản thân Tào Quang cũng chẳng hiểu vì sao mình buồn. 

Phàn Vĩ hôm nay cùng La Phù Sinh và Hà Khai Tâm ra ngoài uống rượu. Bởi vì gần một tháng nay cả ba đã không tụ tập nên cuộc vui cứ kéo dài mãi. Nếu vào ngày cuối tuần, bọn họ thường sẽ vui chơi đến gần 2 giờ sáng. Cũng may hôm nay có Hà Khai Tâm thanh niên nghiêm túc nhắc nhở ngày mai còn phải đi làm, cộng thêm việc hoa khôi cục cảnh sát Hàn Trầm đang chờ ở nhà nên 12 giờ hơn thì cuộc vui kết thúc, ai về nhà nấy. 

Phàn Vĩ về đến nhà đã gần 1 giờ sáng, tuy hắn không say nhưng cũng có chút cháng váng, cả người đỏ ửng và nồng nặc mùi rượu. 

Phàn Vĩ đứng trước cửa phòng, tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì nghe tiếng cánh cửa ở phía sau được mở ra. Hắn chưa kịp quay lại đã nghe tiếng gọi "anh ba" quen thuộc từ ai kia. 

Tào Quang vừa nhìn thấy gương mặt đỏ ngầu cùng mùi rượu phát ra từ người kia thì cả cơ thể liền cứng đờ, bao nhiêu lời định nói đều tan biến, cứ đứng như trời trồng mà nhìn Phàn Vĩ. 

Bị đứa nhóc kia nhìn thấy bộ dạng này, lại cứ đứng nhìn mình chằm chằm nên Phàn Vĩ cảm thấy hơi khó chịu, hắn cất giọng lạnh lùng nói:

- Giờ này không ngủ? Ra đây làm gì!

- Em...em muốn nói...cảm ơn anh đã...đã cứu em!

Phàn Vĩ nghe lời cảm ơn từ người kia liền ngạc nhiên, hai mắt trợn cả lên. Hắn bật cười một tiếng rồi nói:

- Vì muốn nói lời cảm ơn tôi mà cậu thức dậy lúc 1 giờ sáng à! Cậu đúng là ngốc thiệt. Sáng mai nói cũng được vậy. 

Tào Quang trước việc thường xuyên bị người kia nói ngốc dường như đã bắt đầu cảm thấy quen thuộc nên cũng không cảm thấy sợ sệt, hay buồn bã như lúc trước. Cậu nhóc gương mặt vì ngại ngùng mà ửng hồng, bẽn lẽn trả lời:

- Vì...vì em sợ ngày mai sẽ không được gặp anh. Em...em đã đợi anh ở bệnh viện ngày hôm qua nhưng anh không có quay lại,  cả buổi tối hôm nay nữa... nhưng anh...anh cũng không có về ăn cơm nên em quyết định chờ anh về.

Phàn Vĩ nghe xong những lời kia thì cả người bất động nhưng gương mặt của hắn dường như được dãn ra, bỗng trở nên dịu dàng. Đôi mắt tuy vẫn đỏ ngầu nhưng ánh nhìn không còn khó chịu nữa. Không biết vì say hay vì người trước mặt quá trắng, đôi mắt long lanh như pha lê nên hắn có cảm giác mình đang đứng nhìn một viên ngọc rất đẹp. Và hắn muốn chạm vào viên ngọc ấy.

Nghĩ là làm, Phàn Vĩ vươn tay ra, chạm vào mặt người kia. Vì hành động của hắn quá đột ngột nên đứa bé kia cũng không biết phải phải phản ứng như thế nào, cứ thế mà đứng im, hai mắt mở to nhìn hắn. Phàn Vĩ không vì biểu cảm ấy mà rụt tay lại, hắm thậm chí còn áp cả lòng bàn tay vào má của đứa nhỏ ấy. Cơ thể nóng rực vì rượu của hắn ngay lập tức bỗng trở nên dễ chịu khi được chạm vào làn da mát lạnh ấy. Đứa nhỏ kia thật sự bị động tác ấy dọa cho sợ hãi, cả người bắt đầu run rẩy. Nhưng Phàn Vĩ không hề dừng lai. Cả người hắn tiến về phía trước, mặt của hắn dần chuyển động, càng lúc càng sát lại gần mặt của đứa nhỏ kia. Tào Quang thấy gương mặt của Phàn Vĩ càng lúc càng kề cận liền cuối đầu xuống, vô tình để tóc chạm vào môi hắn. Cú chạm này dường như làm cho hắn thanh tỉnh. Nhưng Phàn Vĩ không vì vậy mà vội rút về. Hắn nghiêng đầu, để đôi môi sát vào lỗ tai người kia, phả vào đó một hơi nóng rồi thì thầm thói:

- Ngủ đi!

Đứa bé kia vừa nghe xong, cả người liền thụt lùi về, đầu cúi hẳn xuống không dám nhìn hắn, miệng lắp ba lắp bắp chúc hắn ngủ ngon rồi nhanh chóng mở cửa vô phòng. 

Còn lại một mình, Phàn Vĩ không vội vào phòng mình. Hắn đứng nhìn cánh cửa căn phòng đã đóng lại mà nở một nụ cười. Cười xong, hắn lại nhìn xuống lòng bàn tay đã chạm vào làn da của nhóc tóc xoăn, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Cả cơ thể trước đó bị rượu làm cho khó chịu dường như không còn nữa. Mùi hương dịu nhẹ trên người đứa trẻ kia vẫn còn lưu lại trên tay hắn, trên người hắn. Mùi hương ấy không chỉ thanh tẩy được một phần mùi rượu, mà còn làm cho hắn cảm thấy hết sức dễ chịu. Hắn nhìn cánh cửa phòng ấy lại một lần nữa rồi mới bước vào phòng mình. 

P/S: Tác giả không có nhiều thời gian nên chỉ lấy đại hình. Nên có chút không liên quan đến tác phẩm. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top