Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2| Làm cha khó lắm...


Triệu Tâm Từ nhận được một cú điện thoại vào lúc 2:47 sáng, thứ Ba. Mười sáu tháng sau khi ông mất đi con trai mình.

"Thưa sếp, có biến cố ở tòa nhà Số Bốn," người ở đầu dây bên kia ngập ngừng như khó nói, "Hình như liên quan đến con trai ngài và một Địa Tinh nhân tên Thẩm Nguy."

Triệu Tâm Từ đánh rơi điện thoại.

...

Triệu Vân Lan vốn tự tung tự tác, ghét gò bó theo khuôn phép xã hội, dùng mọi thủ đoạn để đeo đuổi lối đi riêng. Triệu Tâm Từ từng lo lắng hắn quá mềm lòng phóng khoáng, gặp ai cũng muốn kết bạn, lại dốc lòng bảo vệ hết thảy những người xung quanh. Ông có thể thấy trước kết cục của việc này, cái chết của vợ lại càng gia cố nỗi sợ hãi trong lòng ông. Nhiều đêm thức trắng, Triệu Tâm Từ ước sao con trai có thể lạnh lùng và nhẫn tâm giống mình hơn.

Nhưng trái ngược với lo lắng và nỗ lực của ông trong việc thay đổi Vân Lan, hắn vẫn một mực kiên định với gánh nặng bảo hộ những người mình quan tâm.

Triệu Tâm Từ hãnh diện về Vân Lan, về đội đặc nhiệm SID hắn dẫn dắt, ông hãnh diện về cả cái gia đình nho nhỏ mà Vân Lan đã tự mình gầy dựng. Nhưng ông ước sao, Vân Lan bớt yêu thương, bớt quan tâm đi, và cho phép bản thân vị kỷ nhiều hơn chút nữa.

....

Ông không nhớ mình đã thay đồ hay lấy xe như thế nào, ông chỉ nhớ những thông tin được cung cấp; một hố giun không gian đã đột ngột mở ra ngay tại văn phòng của Triệu Vân Lan vào lúc 12:17 sáng, và được phát hiện bởi một thành viên SID ở lại tăng ca. Nhân viên này tức tốc gọi cho đặc vụ DOS và một đội tiếp xúc ban đầu được cử đến trong vòng 20 phút.

Hố giun cứ bình ổn nằm tại đó, cho đến 1:11 sáng thì các hoạt động điện trường và phóng xạ đột nhiên tăng vọt. Ngay lúc mọi người sắp sửa sơ tán, một bóng người lảo đảo vọt ra từ hố giun, tay còn kéo thêm một người khác. Cả hai vừa xuyên qua thì hố giun cũng vụt biến mất, mọi chỉ số trở lại bình thường.

Kẻ mới đến ngó quanh phòng, chỉ kịp nói "Gọi Triệu Tâm Từ," rồi đổ vật ra đất. Người mà hắn kéo theo đã bất tỉnh từ đầu.

Mọi người nhận ra ngay tức thì, gương mặt này xuất hiện trên khắp các báo chí và màn hình TV suốt thời gian qua; không ai khác ngoài Triệu Vân Lan, vị cứu tinh của thành phố.

...

Họ đến cửa Đông của bệnh viện Long Thành, nơi Quách Dương đang đứng chờ sẵn. "Thưa ngài, tầng sáu đã được che chắn khỏi tai mắt công chúng, các chốt cổng ra vào đều có đội bảo vệ canh giữ, chúng tôi cũng đã yêu cầu gần như toàn bộ nhân viên ở đây ký vào cam kết bảo mật." Quách Dương báo cáo khi họ tiến vào khu hành lang vắng lặng dẫn đến thang máy.

"Đã điều tra được gì rồi?" Triệu Tâm Từ đưa mắt nhìn Quách Dương, người này hẳn đã bị dựng đầu dậy giữa đêm, nhưng bộ vét phẳng lì và mái tóc vuốt nếp gọn gàng khiến người ta khó nhìn ra.

"Kiểm tra ban đầu cho thấy đúng là Triệu Vân Lan. Chúng tôi không có số liệu gì về Thẩm giáo sư, nhưng cũng khá chắc chắn là anh ta." Quách Dương tỏ ra không hài lòng với thông tin ít ỏi này, "Quần áo và vết máu trên đó đều khớp với bộ dáng của Thẩm giáo sư trước khi bị mất tích. Tuy nhiên, trên người anh ta hiện giờ không có vết thương nào cả."

Thang máy mở ra, hai người tiếp tục vào trong.

"Còn Trương Sư?"

"Sở trưởng vẫn đang ở nhà. Chúng tôi đã liên lạc với anh ấy. Anh ấy..." Quách Dương ngập ngừng, dáng vẻ chuyên nghiệp lộ ra chút khó xử. "Anh ấy vẫn còn là Triệu Vân Lan."

Nói vậy, thứ vừa rớt xuống đầu họ cũng có thể là một kẻ mạo danh. Nhưng sao lại là bây giờ, và làm cách nào? Họ đã mất liên lạc với Địa Tinh hơn 16 tháng qua. Công chúng chỉ biết rằng Triệu Vân Lan vẫn sống khỏe mạnh sau khi giải cứu nhân loại. Còn Thẩm Nguy thì được xem như đã hi sinh trong trận chiến với Địa Tinh. Chẳng có lý do gì để xuất hiện kẻ mạo danh, lại còn thêm một Hắc Bào Sứ nữa chứ.

Triệu Tâm Từ gật đầu với lính gác hai bên cửa và bước thẳng vào phòng. Có vẻ như họ đã chiếm dụng một phòng bệnh dành cho năm đến sáu người. Hiện tại, mọi đồ đạc nội thất đã được dọn đi để lấy chỗ cho hai chiếc giường đặt giữa phòng. Không gian còn lại dành cho đội ngũ khoa học gia và bác sĩ đang bận rộn tới lui giữa một rừng máy móc, vừa đọc vừa ghi chép thông số.

Triệu Tâm Từ chậm rãi tiến tới bên hai chiếc giường.

Nằm ở chiếc giường bên trái rõ ràng là Thẩm Nguy, Hắc Bào Sứ, nhìn có vẻ hồng hào, dấu hiệu duy nhất cho thấy y bị thương là vẫn còn bất tỉnh. Người nằm bên cạnh trông rất giống Triệu Vân Lan. Ông không thể chối bỏ những gì trước mắt mình, nhưng cũng không dám chắc đó là con trai ông hay thứ gì khác, ông nhất định phải tìm ra sự thật.

...

Trong ký ức của ông, Vân Lan có tật bạ đâu nằm đó, ông từng thấy hắn gác mỏ nằm ngủ sõng soài bên cửa phòng làm việc của mình. Lúc đó Triệu Tâm Từ chỉ lẳng lặng ôm thằng bé vào lòng và tự hứa sẽ không để bất cứ điều gì làm tổn hại đến nó.

...

"Chúng tôi nhận thấy sóng não của đối tượng giống Triệu Vân Lan có một vài điểm dị thường." Đội trưởng nhóm nghiên cứu thông báo.

"Dị thường ra sao?" Triệu Tâm Từ không có tâm trạng nghe giải thích dông dài.

"Não bộ có chỉ số hoạt động khá cao, mà chúng tôi dám chắc đó là do sự tăng vọt của nơ-ron trong vỏ não. Ngoài ra anh ta còn có một khối phụ... ừm, một khối u ở phía ngoài não nữa. Cho thấy mật độ tế bào thần kinh não cao hơn-"

"Điều đó có nghĩa gì?" Triệu Tâm Từ cắt ngang.

"Ừm, vì đối tượng chưa tỉnh lại nên chúng tôi chỉ có thể phỏng đoán-"

"Đoán nhanh lên." Triệu Tâm Từ mất kiên nhẫn trừng mắt khiến đối phương đâm hoảng. Đồng nghiệp của anh ta thấy vậy vội xen vào, "Thưa sếp, chúng tôi nghĩ não bộ của bệnh nhân này đã tiến hóa để vận hành một số kỹ năng đặc biệt."

"Tiến hóa? Để làm gì cơ?"

"Đây không phải chuyên môn của chúng tôi. Nhưng một vài chuyên viên khoa học phỏng đoán rằng những biến đổi này của não có thể liên quan đến việc, ừm, du hành qua hố giun vũ trụ."

...

Vân Lan đã luôn là một người đặc biệt. Ông biết mọi bậc cha mẹ đều thấy con mình như vậy, nhưng ngay từ khi hắn còn bé, ông đã biết Triệu Vân Lan sẽ khuấy động thế giới với những lựa chọn của mình. Nên ông cố gắng trang bị đầy đủ cho đứa con trai đầy thương tổn và giận dữ này, bảo đảm rằng nó biết cách nhận dạng nguy hiểm và vô hiệu hóa chúng, cũng như cách truy bắt và sát thương đối thủ bằng những thứ trong tầm tay. Ông đã quá cố gắng biến Vân Lan thành một người đáng gờm, mà quên mất việc dạy cho hắn cách tự bảo vệ chính mình.

...

Ông không ngạc nhiên khi Trương Sư xuất hiện ở văn phòng ngày hôm sau.

"Tôi muốn gặp nó." Trương Sư đã dễ dàng trấn an và lấy được sự tín nhiệm của công chúng. Thật lòng, Triệu Tâm Từ hơi ngạc nhiên khi đến giờ y mới đến đây.

"Nó chưa tỉnh," Triệu Tâm Từ đáp, đầu ngả vào lưng ghế, ông chỉ ngủ được ba tiếng mà còn hơn 50 trang báo cáo khoa học về những giả thuyết có thể đã xảy ra cho con trai mình và Hắc Bào Sứ.

"Tôi không quan tâm." Trương Sư chiếm lấy chiếc ghế đối diện, sống lưng thẳng vút, thái độ bình tĩnh và trầm ổn. Ông tự hỏi làm thế nào người khác có thể nhầm lẫn Trương Sư với Triệu Vân Lan, dù có dùng thân xác của con trai ông, cách y nói năng hành xử đều khác xa với Vân Lan.

"Ông định làm gì?"

"Tôi muốn xem bên trong có ai hay không."

Thật ngu ngốc và nguy hiểm, nhưng Triệu Tâm Từ sắp tán thành điều này.

...

Không ai nói với ai câu nào cho đến lúc tới phòng của Vân Lan.

Dù nằm bất động, Vân Lan vẫn hô hấp bình ổn, các bác sĩ khẳng định là não của cả hai vẫn hoạt động bình thường ở trạng thái bất tỉnh. Rằng có lẽ họ đang ở trong giấc ngủ chữa lành. Nhưng với điều kiện... người nằm đó thật sự là con trai của ông.

Trương Sư đến bên giường quan sát cơ thể Vân Lan, "Tôi nhớ, nó chỉ chịu nằm im thế này khi bị ốm."

Có những lúc thật dễ quên đi rằng Trương Sư từng chung sống và yêu thương Vân Lan như con ruột của mình. Những lúc thế này Triệu Tâm Từ gần như không thể hận y vì đã dạy Vân Lan biết cách sử dụng Trấn Hồn Đăng.

Trương Sư khẽ chạm vào tay phải của Vân Lan, hít sâu một hơi rồi bất động thanh sắc.

Năm giây sau, Trương Sư gục xuống sàn bất tỉnh nhân sự. Triệu Tâm Từ ghét phải làm người đoán đúng.

...

"Đúng là nó rồi, nhưng trong cơ thể nó có một khoảng không sâu hút. Tôi đã cố nhìn cho rõ, sau đó thì... Triệu Tâm Từ, đây thật sự là con trai của chúng ta đó." Y ngập ngừng chút đỉnh. "Tôi tin nó."

...

Tình trạng của hai người vẫn không thay đổi, giữa tuần sau họ được chuyển tới phòng lab của DOS. Triệu Tâm Từ mừng là truyền thông vẫn chưa đánh hơi được gì. Cũng không có bất cứ Địa Tinh nhân nào bất ngờ tuyên bố rằng cánh cửa giữa hai thế giới đã bị khai mở. Cuộc sống cứ vậy mà tiếp diễn. Mọi sự bình đạm như thường.

...

Vân Lan di chuyển với một tốc độ riêng, trên đường đi thường lôi cuốn mọi người vào quỹ đạo của hắn, khiến họ tự nguyện dấn sâu vào thế giới của hắn. Vậy nên, Triệu Tâm Từ cũng không mấy ngạc nhiên khi sáu tháng sau, giữa lúc người ta chuẩn bị liệt hắn và Thẩm Nguy vào danh sách "Không thể lý giải" thì Vân Lan đột ngột hồi tỉnh, và bằng một cách nào đó phá hỏng cả một dàn thiết bị chuyên dụng vài tỷ đô. Sau đó hắn đòi gặp cha mình.

....

Triệu Tâm Từ bước vào phòng, ánh mắt lập tức hướng về thân hình đang nằm ườn trên chiếc ghế bên cạnh giường Thẩm Nguy nằm. Ông đứng lặng nhìn con, đứa con trai bằng xương bằng thịt, còn sống và tỉnh táo của ông.

"Lão ba." Hắn quay đầu về phía ông, giơ một cánh tay hời hợt vẫy chào. Triệu Tâm Từ cảm thấy khối đá đè chặt lồng ngực mười mấy tháng qua dần biến mất.

"Vân Lan." Ông tiến về phía con trai.

"Vâng, con đây," Vân Lan nói, vai khẽ nhún, như tránh làm phiền đến người trên giường. "Chỉ là bản xịn sò hơn thôi."

"Làm thế nào?"

"Con chỉ muốn được thắng cược." Hắn ngập ngừng, "Y đã đợi con một vạn năm, con cứ tưởng bởi vì y xem con như bạn bè chí thân." Hắn bật ra một tiếng cười tự giễu. "Con đúng là thằng ngốc."

Bàn tay phải của ông vươn về phía con trai, sau một chốc ngập ngừng cũng khẽ hạ xuống vai Vân Lan. Hắn vốn xương xẩu gầy gò, nhiều người vẫn hay bị y phục của Vân Lan che mắt, thấy hắn to lớn và mạnh mẽ hơn sự thật, vẻ ngoài bất cần của hắn như tấm khiên chắn trước thiên hạ. Nhưng ngồi đây, hắn chỉ còn một bộ dạng hốc hác, xanh xao và mệt mỏi.

Ông lặng lẽ đợi; Vân Lan muốn gặp ông, hắn sẽ tự nói với ông nếu muốn. Không ai có thể ép Triệu Vân Lan làm điều hắn không muốn.

"Con đã dùng Trấn Hồn Đăng. Vì chẳng còn cách nào khác." Hắn khẽ nhún vai, "Vâng, nó giống như lời cha đã nói, nhưng còn hơn thế nữa. Nó lấy đi tất cả những gì ta có, khoét rỗng cơ thể ta, và một khắc tồn tại cũng như vô tận."

Hắn không nói về đau đớn, nhưng Triệu Tâm Từ có thể đoán được những điều hắn bỏ qua. Vân Lan chậm rãi vuốt những sợi tóc lòa xòa rơi trên mặt Thẩm Nguy, "Con nghĩ mình đã chuẩn bị từ bỏ rồi. Nhưng... con cảm nhận được y. Và con muốn được nhìn thấy y lần nữa." Vân Lan ngẩng lên đối diện với ông. "Vậy nên, con đã học theo những gì cha dạy con. Con lần theo dấu vết của y, tìm kiếm y. Nhưng con phải trở nên lợi hại hơn nữa," Giọng hắn toát ra vẻ bức bối, "Thứ này... ngôn từ thật là hạn hữu. Trong hố giun, thời gian không tồn tại, hoặc có thể ở đó nó là vô tận. Con đã nắm toàn bộ thời gian trong vụ trũ này. Và chiếc đèn là chìa khóa giải mã mọi thứ."

"Tiểu Lan." Ông ước gì mình có thể cho con trai thêm thời gian, nhưng ông không thể, vì thế giới ngoài kia không chờ đợi ai cả, và bọn họ đều có việc phải làm.

Hắn hít thở sâu, "Con đã tìm bắt được y, rồi con phải tạo cho mình một cơ thể mới. Con nghĩ... Không, con biết mình có thể phân giải bất cứ thứ gì, bất cứ sinh thể nào thành hạt nhân và nguyên tử." Hắn chụp lấy bàn tay ông, "Con có thể tạo ra một hố giun và kích nổ nó gần hành tinh của chúng ta. Nhưng... cha à, con sẽ không làm như thế."

Vân Lan nhìn xuống bàn tay của chính mình, "Con không cho phép mình làm thế. Bộ não của con người vốn không có năng lực đó. Nếu cố sức thì chỉ tự thiêu cháy chính mình thôi." Hắn nhìn Triệu Tâm Từ, ánh mắt cầu khẩn niềm tin từ ông, "Con chỉ cần Thẩm Nguy. Con sẽ không dùng nó làm bất cứ điều gì khác."

Run rẩy, Vân Lan xiết chặt bàn tay ông.

"Cha, con chỉ muốn đem y quay về."

...

Triệu Tâm Từ luôn biết nhiều năm qua con trai mình đã đóng kín cửa lòng với chuyện tình cảm, với bất cứ ai có thể cùng hắn chia sẻ gánh nặng và ngược lại. Ông đã biết mỗi khi Vân Lan nhìn đồng bạn kết hôn và sinh con, hắn sẽ không bao giờ chọn điều đó. Hắn nhìn những điều đó với ánh mắt trìu mến nhưng đồng thời xa cách. Đối với hắn, đó là một bức tranh đẹp cần phải bảo vệ nhưng không phải dành cho hắn, bởi vì Triệu Vân Lan sẽ không cho phép ai khác nặng gánh yêu thương mình.

Triệu Tâm Từ đã đau buồn thay cho con trai, vì hắn chưa từng có thể chân thành chia sẻ cuộc sống của mình với ai khác như ông và vợ đã từng. Ông vẫn luôn im lặng trước những cuộc vui bay bướm của Vân Lan, về sự thiếu vắng người đồng hành của hắn hay của những đứa cháu, ông hiểu con trai mình. Và vẫn luôn như thế cho đến khi ông bắt gặp Vân Lan bên cạnh Thẩm Nguy.

Ông biết rõ con trai mình, ông biết khi nào Vân Lan yêu, ông biết khi nào hắn tin tưởng, và ông sửng sốt khi tìm thấy những điều ấy trong ánh mắt lẫn cử chỉ hắn dành cho Thẩm Nguy, cho Hắc Bào Sứ. Ông không can thiệp vào, dù kẻ đồng thân thể có muốn gì chăng nữa, ông cũng không ra tay mà chỉ lặng lẽ quan sát. Bởi vì đó là lần đầu tiên sau khi vợ ông mất, Triệu Vân Lan một lòng tiếp nhận ai đó, mà kẻ ấy cũng dốc hết tâm tình để bồi đáp lại hắn.

Triệu Tâm Từ tin vào sự lựa chọn của con trai, nhưng nếu Thẩm Nguy dám làm chuyện tổn hại đến Vân Lan, ông cũng sẽ có cách bắt y ăn bằng hết tim gan của chính mình.

...

Thẩm Nguy tỉnh dậy vào một buổi sáng thứ ba, Triệu Tâm Từ hạnh phúc thay cho con trai ông.

- Hậu kỳ -

[Nhóm chat "Sắp nhỏ" vừa được tạo thành.

"Ta đã về. Rước theo bà xã nữa này."]

---

art © 沒譜青年兒

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top