Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5. Chương 5+6+7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 5: Lạc Mai Như Tuyết (mai rơi tựa tuyết)

Gió mát làm tóc tai và áo quần hơi bay lên, A Thuận dịu dàng cười hiện lên lúm đồng tiền xinh đẹp, "Tỷ tỷ."

"A Thuận." Mai Cửu mừng trong lòng lắm, đang muốn tiến tới nắm tay nàng nhưng đột nhiên nghe tiếng An Cửu tằng hắng nhắc nhở chỉ đành ngại ngùng rút tay về.

Chả hiểu A Thuận bị gì mà lại chủ động choàng vào khuỷu tay Mai Cửu, sáp lại gần thầm nói, "Tỷ tỷ, muội thấy hơi lo lo."

An Cửu tức mình nạt ngay, "Tránh con nhỏ này xa xa chút cho ta!"

Chỉ mình Mai Cửu mới nghe được giọng của An Cửu, song cảm nhận của hai người trên cùng một cơ thể là đồng bộ, An Cửu không quen gần gũi với người khác thế này nên theo bản năng muốn hất tay A Thuận ra ngay.

"A Thuận." Mai Cửu khó xử lắm, muốn đẩy A Thuận ra nhưng chả biết phải mượn cớ nào bây giờ.

Mai Cửu không thuận theo mà an ủi làm bầu không khí có phần hơi gượng gạo.

Văn Thúy vờ như không nghe thấy, cười bảo, "Hai vị nương tử, mời lên thuyền."

A Thuận thấy lạ, nhìn Mai Cửu đang hồn vía trên mây một cái rồi nhường nàng lên thuyền trước.Để phòng khi A Thuận lại sáp vào nữa, Mai Cửu bèn chọn chỗ hẹp nhất ngay mũi thuyền chỉ có thể chứa được một mình nàng thôi.

Đợi tất cả lên thuyền hết rồi con thuyền mới chầm chậm khởi hành.

A Thuận không hiểu tại sao Mai Cửu lại đột ngột lạnh nhạt với mình, trong lòng bất an nên định tìm chủ đề gì đó để phá tan tình cảnh ngột ngạt này. Nàng hỏi thị tỳ của mình, "Văn Bích, ta không hiểu quy củ nhà ta cho lắm, gặp lão phu nhân rồi mình có cần phải làm lễ nghi gì không?"

Mai Cửu nhìn Văn Bích, tướng mạo nàng khác Văn Thúy nhiều, khuôn mặt dài hóp cũng chẳng có gì để gọi là đẹp, cặp mắt một mí của nàng ta có vẻ sưng sưng nặng nặng, khi nhìn người ta thì tròng trắng nhiều hơn tròng đen, cũng không hay cười cho lắm nhưng khi nói chuyện thì cũng coi như là hiền hòa, "Lão phu nhân nhà chúng ta đối xử hiền hòa với mọi người, con cháu ít ỏi mà bây giờ lại có thêm hai cô cháu gái nữa nên ngài ấy mừng lắm, nương tử khỏi phải âu lo."

Văn Thúy tiếp lời rằng, "Đúng đó. Lão phu nhân của chúng ta nào có giống cái vị bên Sát Vân cư kia, ngài ấy dễ gần lắm cơ!"

"Trong nhà có hai vị lão phu nhân ư?" A Thuận ngạc nhiên hỏi.

Văn Thúy giải thích, "Hai vị lão phu nhân là chị em bạn dâu. Lão phu nhân của chúng ta là dâu trưởng, lão phu nhân của Sát Vân cư là vợ cả bên nhị phòng, hai vị lão thái gia đều đã không còn nữa rồi."

Nghe họ kể, An Cửu cũng đã hiểu sơ lược về tình hình của nhà này rồi. Trước mắt thì Mai thị đại khái được phân thành hai phòng, đại phòng ít người, nhị phòng thì con đàn cháu đống.

Thuyền con thong thả trôi, chưa đầy một chén trà đã cập bờ.

Mấy người lục tục xuống thuyền, đập vào mắt là một cánh rừng tùng rộng lớn, chung quanh trồng toàn là cây thường xanh bị tắm đầy sương sớm, khác với cảnh tượng lá vàng xơ xác ở những chỗ khác.

Một thiếu nữ mặc xiêm y màu khói đứng đón đợi ở bến đò, "Hai tỷ tỷ Văn Bích và Văn Thúy về rồi!" Vừa nói vừa hành lễ với Mai Cửu và A Thuận, "Tiểu tỳ Xuân Y xin ra mắt hai nương tử."

A Thuận thấy Mai Cửu có vẻ như không biết nên nói gì, bèn bảo, "Xuân Y cô nương không cần đa lễ."

An Cửu bất mãn mắng, "Ngươi ngu thế này đã hết cỡ rồi chưa vậy? Mặt mày đẹp đẽ mà chả được tích sự gì hết!"

Lời này tất nhiên là chỉ nói với một mình Mai Cửu.

Nhờ đứng dưới ánh ban mai, sự sợ hãi của Mai Cửu đới với An Cửu đã bớt đi phần nào, nàng uất ức đáp, "Ta vốn là người nhà quê, sao mà biết làm dáng tiểu thư được."

An Cửu lại có thêm một đoạn hồi ức mới: Mai Cửu vẫn luôn sống ở thôn quê, song Mai Yên Nhiên cũng đâu nuôi dạy nàng như con gái nhà bình thường, cũng cầm kỳ thi họa đủ mùi ca ngâm. Chẳng qua ngày thường ít tiếp xúc với nhiều người nên nàng mới hơi rụt rè sợ người lạ.

An Cửu vừa thưởng thức phong cảnh vừa nói, "Sở dĩ loài người được xếp trên tất cả các loài vật khác là bởi loài người biết một loại bản lĩnh ngụy trang vô cùng cao cấp. Ngươi sống đến từng này tuổi rồi mà cách ngụy trang cơ bản nhất cũng chẳng biết thì có thể thấy là một món hàng lỗi."

Mai Cửu không hiểu một vài từ mà cô nói nhưng bởi vì linh hồn được gắn kết với nhau nên nàng có thể hiểu được ý nghĩa đại khái của lời ấy. Nàng chẳng biết phải phản bác thế nào, chỉ đành rũ mắt cúi đầu nhìn mũi chân.

"Ngước mắt lên!" An Cửu ra lệnh.

"Rốt cuộc phải làm sao thì mới ưng bụng ngươi đây!" Mai Cửu thấy con ma này sao mà nhiều chuyện ghê!

Hai người nói chuyện thầm trong bụng với nhau chẳng ai thấy được, nhưng còn A Thuận vẫn luôn chú ý đến Mai Cửu tuyệt nhiên vẫn thấy được chút ít lửa giận phớt qua trên gương mặt nàng.

"Tới rồi." Văn Thúy nhắc.

Lúc này Mai Cửu mới ngẩng đầu lên.

Kiến trúc của Tị Hương cư khác với kiểu rường cột chạm trổ ở những nơi khác, tường xanh ngói đen kết hợp với gỗ tùng làm cho đâu đâu cũng tỏa ra một loại cảm giác giản đơn phóng khoáng, có nét tựa như khí chất thời Tần Hán.

Tòa nhà lấp ló trong đám tùng xanh ngắt cùng với tiếng suối chảy róc rách, tuy tĩnh mịch mà hữu tình biết bao.

Mọi người dừng chân trước tòa nhà, Xuân Y bước nhanh vào bẩm báo, chốc lát sau đã quay ra đón họ vào.

Mai Cửu căng thẳng đến độ tim muốn nhảy đến cổ họng rồi, lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi. Điều này với An Cửu mà nói chắc chắn là sự tra tấn vô nhân đạo nhất trên đời. Ngày xưa một phát súng bắn hạ cả đám người mà tim cô còn chẳng đập dồn thêm nhịp nào, vậy mà giờ đây cũng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay mà chịu đựng cảm giác căng thẳng này.

Huống chi trước đây ở trạng thái bình thường thì tim An Cửu chỉ đập 45 nhịp/phút, còn Mai Cửu lại hơn 90. Vốn đã khó thích ứng mà giờ từ 45 đã nhảy vọt lên 120, thật chả khác nào cả quả tim sắp bay vụt ra ngoài tới nơi vậy! Cô cứ nghi nghi không biết chừng một giây nữa thôi là Mai Cửu có đột quỵ chết tại chỗ luôn hay không.

Không còn đường nương tựa Mai Cửu nữa rồi, An Cửu nhanh chóng dùng ý thức của mình để khống chế.

Có lẽ vì Mai Cửu đã trốn tránh theo bản năng của mình nên cô rất dễ dàng đã khống chế được toàn bộ cơ thể. Cảm giác chân thực đột nhiên ập đến khiến cô không kiềm nổi mà mừng thầm một phen.

"Là cháu nội gái của ta đấy ư?" Giọng nói của một người đàn bà vang lên.

An Cửu ngẩng đầu đã gặp một cặp mắt như trời quang ngọc biếc, trong vắt sáng tỏ, tuyệt chẳng phải ánh mắt của một người già.

Quả nhiên, người đàn bà ngồi trên ghế chủ tọa thân khoác bối tử màu nâu quá lắm cũng chỉ độ trên dưới bốn mươi, mày như lá liễu, hai mắt nhỏ dài, đuôi mắt hơi xếch, mũi dọc dừa, môi đỏ thắm. Quả là một mỹ nhân thời cổ đại.

Khi cười lên, đuôi mắt thị có những nếp nhăn nho nhỏ, "Mau qua đây."

An Cửu nghe lời tiến đến cạnh thị, A Thuận thì nối đuôi theo sau.

"Con ngoan." Người đàn bà nắm lấy cổ tay An Cửu, lén sờ xương dò mạch nàng, đến khi phát giác không có gì lạ, nụ cười trên mặt thị hơi cứng lại rồi lại quan sát thật kĩ mặt mày An Cửu.

"Con ngoan." Đối mắt với An Cửu cuối cùng cũng đã khiến cho thị phát hiện ra chút khan khác, ánh mắt lạnh lùng sâu sắc như thế tuyệt không tầm thường, "Tên là gì hở con?"

"Mai Cửu." An Cửu đáp lại vừa vắn tắt vùa mạnh mẽ.

Người đàn bà nhíu mày, "Tên tuổi cái kiểu gì thế không biết. Sao lại rẻ rúng cháu gái ta như thế."

Thị vọng ra rừng tùng ngoài cửa, trầm ngâm hồi lâu mới nói, "Mai rụng trước thềm nhiều như tuyết, quét hết mà thân vẫn còn đầy.(1) Từ nay về sau... Con tên là Mai Như Tuyết, sau này trên tộc phổ cũng sẽ ghi cái tên này."

"Dạ, tổ mẫu." An Cửu hết sức "ngoan ngoãn" mà đồng ý. Cái tên chẳng qua cũng chỉ là thứ để gọi, chỉ cần đừng xấu quá thì đều có thể chấp nhận được.

Mai Cửu đột nhiên khống chế được thân thể của mình nữa, đang hoảng loạn lại nghe lão phu nhân đổi tên nên càng chống chế, "'Cửu' là tên mẹ đặt, lấy ý 'trường thuận cửu an', không thể sửa bậy được!"

An Cửu lạnh lùng uy hiếp, "Câm miệng, không ta giết mẹ ngươi đó. Ngươi muốn tên hay là muốn mẹ!"

Mai Cửu ngừng ngay tức khắc.

"Còn con?" Lão phu nhân nhìn về phía A Thuận.

A Thuận mừng rỡ, vội đáp, "Mai Thuận."

"Hứ, 'không thuận'(2)? Còn xui xẻo hơn." Lão phu nhân không ưng, bảo, "Thôi đổi thành Mai Như Diễm đi. Lấy ý của ngọn lửa ấy."

Văn Thúy khen, "Bạch mai 'Như Tuyết', hồng mai 'Như Diễm'. Tên của lão phu nhân đặt quá ư là đẹp đẽ!"

Lão phu nhân cười híp mắt bảo, "Nào có, nào có. Còn thua xa phòng nhì đấy thôi! Hứ, Mai Chánh Cảnh với 'không đứng đắn'(3). Cái tài đặt tên này ta có thúc ngựa mà chạy cũng đuổi theo không kịp nữa là."

Mấy tỳ nữ đều che miệng cười nịnh, Văn Thúy cười bảo, "Lão phu đúng là lúc nào cũng vui tính."

"Thôi. Ta cũng không thích náo nhiệt, về hết đi thôi! Văn Thúy, Văn Bích, các ngươi giúp đỡ sắp xếp một chút, con mắt phải thông suốt một chút, thay chúng nó chọn ra vài đứa nha đầu đi." Lão phu nhân vịn tay Xuân Y đứng lên đi ra ngoài.

Sắp tới cửa rồi lại dừng bước, "Như Diễm, ân tình họ Mai, chớ có quên."

Tim A Thuận phát run, biết chuyện mình không phải con gái nhà họ Mai đã bị phát hiện, nàng quỳ phịch ngay xuống đất, "Dạ. Như Diễm thề chết không quên."

An Cửu thấy nụ cười nhạt bên góc mặt bị ngược sáng của lão phu nhân ôn hòa mà lại thâm thúy. Khi trò chuyện với người khác thì thân thiết nhiệt tình đến vậy mà hành sự lại lãnh đạm vô cùng, giống như cảm giác mà hiện giờ thị mang lại cho người ta vậy.

"Thập Tứ nương, Thập Ngũ nương, tỳ tử cùng người đến Sát Vân Cư nhé." Văn Thúy nói.

An Cửu gật đầu, trong lòng luôn cảm thấy bầu không khí ở nơi này có gì đó hơi sai sai.

Mai Cửu vùng vẫy muốn giành lại quyền kiểm soát cơ thể, An Cửu lạnh lùng nói, "An phận chút cho ta!"

--- Hết chương 5 ---


CHƯƠNG 6: Nổi đình nổi đám

Sát Vân Cư cũng được xây trên một hòn đảo nhỏ nằm giữa hồ. Ánh nắng rạch ngang màn sương sớm, cách một cái hồ mà đã thấy được màu đỏ cây phong, màu vàng cây hạnh, hệt như một ngọn lửa cháy rực giữa mặt nước, chiếc bóng dài trải dài trên mặt nước xanh màu ngọc bích trông thật đẹp đẽ.

Con thuyền cập bến, Văn Thúy dẫn hai nàng đi xuyên qua rừng hạnh đến trước một cánh rừng trúc xanh biếc. Thì ra đảo này ở ngoài nhìn vào thấy chỉ toàn là cây phong và cây hạnh, chúng bao bọc lấy cánh rừng trúc bên trong.

"Chà!" Một thiếu nữ đầu hai búi tóc chừng mười lăm mười sáu tuổi xuất hiện ở chỗ bậc thềm đá trên con đường mòn, đôi mắt hạnh của nàng nhìn Văn Thúy đầy nét căm tức, "Văn Thúy tỷ tỷ lẽ nào không biết lão phu nhân chúng tôi không ưa gặp mấy người bên Tị Hương Cư?"

Văn Thúy không bực, cười khanh khách đáp, "Mãn Hương cô nương, bây giờ ta không còn là người của Tị Hương Cư nữa rồi. Yên nương của bọn ta dắt Thập Tứ nương và Thập Ngũ nương về phủ, ta tới đây là để dẫn đường cho hai nương tử."

Dân gian có câu giơ tay không đánh người mặt cười, tuy thái độ của Mãn Hương vẫn không tốt như cũ song cũng không hề làm khó dễ quá, "Văn Thúy tỷ tỷ cũng biết tánh lão phu nhân rồi đó, tỷ cứ ở đây chờ đi, hai vị nương tử theo tỳ tử nào."

Nói rồi xoay người đi luôn, vốn chẳng xem hai người chủ ra gì.

"Chờ đã." A Thuận đột nhiên gọi nàng ta lại.

Mãn Hương dừng chân quay đầu lại, "Nương tử sao vậy?"

A Thuận khẽ nhấc váy bước lên bậc thềm đá, đi đến cạnh Mãn Hương, thình lình giơ tay lên giáng vào mặt nàng ta một cú tát như trời đánh, "Một con đầy tớ, vậy mà trong mắt lại chẳng biết trên dưới! Lẽ nào cả Sát Vân Cư đều không biết phép tắc như vậy sao?"

Từ thời khắc bắt đầu đổi tên thành Mai Như Diễm, A Thuận đã biết mình phải ôm chặt lấy lão phu nhân của Tị Hương Cư. Phòng cả đang ở thế yếu, nhưng trên danh nghĩa nàng là người của phòng cả, phòng nhì con cháu đầy đàn, nàng đã không tài nào có được sự nâng đỡ của lão phu nhân Tị Hương Cư, so với cầu đường sống từ trong kẽ hở thì thà cứ dứt khoát chọn lấy một bên luôn cho xong.

Nàng cũng biết người chưởng gia hiện giờ là con dâu của Sát Vân Cư, đắc tội Sát Vân Cư, những ngày tháng tiếp theo của nàng chắc sẽ không êm đềm mấy đâu. Nhưng nàng khác với Mai Cửu, người ta thật sự là máu mủ ruột rà của nhà họ Mai, còn nàng chẳng qua cũng chỉ là một món hàng giả mà thôi, không liều thì sao mà ăn nhiều được?

Khóe môi An Cửu mang một nụ cười khó dò, nàng lẳng lặng nhìn một màn này. Tia nắng lọt qua kẽ hở, trong đôi mắt phượng kia tựa như đang có một ngọn lửa rực cháy, cô cảm thấy cô nương này rất hợp với cái tên "Như Diễm" ấy.

"Ngươi!" Mãn Hương bụm mặt, nước mắt lã chã, trừng Mai Như Diễm một cái thật dữ tợn rồi chạy mất, bỏ lại hai người họ.

Văn Thúy thở dài một hơi, "Thập Tứ nương, Thập Ngũ nương, chúng ta về đi thôi."

"Tại sao phải về? Người sai nào có phải chúng ta." Mai Như Diễm nói.

Văn Thúy lại gần nàng ta, nhỏ giọng nói, "Vị lão phu nhân ở Sát Vân Cư này thiên vị người nhà lắm, nói không lại bà ấy đâu. Trận lôi đình của bà ấy, người thường nào mà chịu cho thấu."

Mai Như Diễm nhướng mắt phượng, "Đánh chết được ta chắc?"

Nói đoạn, đuổi theo bóng Mãn Hương.

Văn Thúy cũng sung sướng trong lòng lắm, sợ Mai Như Diễm một mình chịu thiệt, liền giật dây An Cửu, "Thập Tứ nương, chúng mình đi xem sao đi ạ. Có gì... còn tương trợ kịp thời."

"Vậy thì đi xem thử thôi." An Cửu đáp.

Có náo nhiệt tội gì mà không xem? Cô và Mai Như Diễm cùng hội cùng thuyền, chỉ cần theo thôi, chưa cần phải làm gì hết, đến lúc đó có công thì mình cũng được chia một phần. Công đầu là của người ta, nhưng cô cũng có thể lung lạc được lòng dạ của bà ngoại thôi.

Hai người vừa mới tới cửa viện đã nghe bên trong ầm ĩ.

An Cửu đứng ngoài cửa vọng vào, chỉ thấy trong viện có độ mười mấy bà hầu lực điền vây Mai Như Diễm lại. Còn trên hành lang đối diện cửa có đặt một chiếc giường ngồi, hai bên có hai tỳ nữ đứng hầu, một quý bà chừng hơn năm mươi đang cắm hoa vào bình. Bà mặc một cái áo bối tử màu xám lông quạ có hoa văn vàng quấn quanh, mái tóc điểm đầy chỉ bạc như sương, gương mặt đã có nếp nhăn và mấy đốm đồi mồi màu nâu nhạt của người già song bởi bà rất trắng trẻo nên toàn thân đều trông hết sức sạch sẽ tinh tươm.

Dưới bậc thềm, Mãn Hương bụm mặt căm tức nhìn Mai Như Diễm.

"Ra mắt thẩm tổ mẫu." Mai Như Diễm ung dung hành lễ.

"Chao ôi! Sao thế này?" Văn Thúy nhanh chóng tiến lên, cười hành đại lễ với Nhị lão phu nhân, "Văn Thúy tham kiến lão phu nhân. Chẳng hay Thập Ngũ nương phạm vào tội gì mà còn phiền lão phu nhân phải bày trận lớn thế này cơ chứ?"

Vị lão phu nhân ấy dường như chẳng nghe thấy, chỉ một lòng một dạ cắm hoa.

An Cửu tựa vào một gốc cây ngân hạnh trong viện, thản nhiên xem náo nhiệt.

Mấy đứa thị tỳ liên tục nhìn về phía cô, nhưng đâu làm gì được bởi lão phu nhân đang cố thờ ơ với người bên phòng cả nên họ cũng chẳng dám lên tiếng nhắc nhở.

Nửa canh giờ sau, Nhị lão phu nhân cuối cùng cũng hoàn thành tác phẩm lộng lẫy huy hoàng của mình, thị nữ bên cạnh vội vàng tán dương hết lời.

"Ủa, sao viện này đột nhiên có thêm hai người nữa vậy?" Nhị lão phu nhân cứ như tới giờ mới nhìn thấy hai người Mai Như Diễm và Văn Thúy vậy.

Mấy thị tỳ đứa thì dâng trà, đứa thì bóp vai, còn có đứa thì khẽ nhắc, "Lão phu nhân, dưới gốc cây hạnh đằng kia còn một người đang đứng nữa ạ."

Đợi lão phu nhân kinh ngạc quay đầu lại thì đã thấy một tiểu cô nương váy xanh lục đang rúc ngưới bên gốc cây, trông có vẻ rất nhút nhát.

Xem náo nhiệt xong, An Cửu rủ đầu, dời bước đến giữa viện mà đứng, "Ra mắt thẩm tổ mẫu."

Lão phu nhân bưng chung trà lên, răn hỏi An Cửu, "Ngươi nói xem, hai đứa kia phạm vào lỗi gì?"

An Cửu dời mắt sang nhìn Văn Thúy và Mai Như Diễm, thật thà đáp, "Chỉ thấy một người phạm lỗi thôi ạ."

Tim của hai người họ chợt nhói lên một cái. An Cửu không bị phạt cùng với họ, giờ lại trơ mắt nhìn, chẳng lẽ định bội phản.

Ánh mắt của An Cửu ám chỉ khiến tất cả mọi người đều cho rằng người phạm lỗi mà cô nói là một trong hai người Văn Thúy và Mai Như Diễm, dẫu sao thực tế cũng chỉ có Mai Như Diễm động thủ đánh người thôi.

Lão phu nhân hiền hòa hỏi, "Ồ? Ai phạm lỗi thế?"

An Cửu giơ tay chỉ Mãn Hương, "Nó."

"Ồ? Hóa ra là Mãn Hương phạm lỗi. Vậy sao chúng nó còn chủ động thỉnh tội nữa?" Nhị lão phu nhân ngờ vực hỏi.

An Cửu vô cùng nghiêm túc và chân thành nhìn Nhị lão phu nhân, "Tại vì mấy bà hầu này dữ lắm, hai người họ đều sợ bị đánh."

Thấy kích động lục đục nội bộ bất thành, Nhị lão phu nhân hết kiên nhẫn, cũng lười giả đò tiếp, ném mạnh chung trà xuống sân, "Còn chưa có ai dám động thủ trong viện của ta đâu! Hai đứa bây trong mắt không thấy tôn trưởng, ăn hiếp tới trên đầu bà già ta đây rồi mà còn dám nghĩ với chuyện bình an rời khỏi? Đánh cho ta!"

"Đợi đã! Hai tỷ muội chúng con chỉ đánh có một đứa đầy tớ thôi, đã bao giờ khinh khi gì đến tổ mẫu đâu!" Mai Như Diễm cãi lại.

Thấy trốn không được thì đánh, An Cửu cũng không mặn không nhạt bồi thêm một câu, "Đúng rồi. Một con tiện tỳ làm sao xứng mà được gọi là tôn trưởng của chúng con."

Ném đá giấu tay, chọc cho Nhị lão phu nhân suýt thì tức nổ phổi, nhưng nếu phát hỏa lên thì há chẳng phải thừa nhận mình là tiện tỳ?

Lửa giận cứ âm ỉ trong lòng phát ra thì không được mà ém xuống cũng không xong, Nhị lão phu nhân ấn ngực, cố gắng áp chế cơn thịnh nộ của mình xuống.

"Hai tỷ muội chúng con đều là người hiếu thuận. Thẩm tổ mẫu nếu đã tức mình không yên lắm rồi, chỉ cần có thể tiêu khí thì cho dù có vì một ả đầy tớ mà đánh chết chúng con luôn cũng đã làm sao?" Mai Như Diễm chắc mẩm Nhị lão phu nhân không dám.

Tỳ nữ đang xoa vai cho Nhị lão phu nhân khẽ nói, "Lão phu nhân, nếu thật sự đánh ra sự tình gì, chẳng phải lại cho Tị Hương Cư bên kia có thêm chuyện để xỉa xói sao. Để họ cho Mãn Hương một câu xin lỗi, dày vò sỉ nhục như thế há lại chẳng tốt hơn ư."

Nhị lão phu nhân ngẫm thấy cũng đúng, bảo hai nàng cúi đầu xin lỗi một con thị tỳ cũng khá sảng khoái đây, "Thôi vậy, không so đo với con nít các ngươi nữa. Xin lỗi Mãn Hương cái đi rồi về."

Mai Như Diễm nói, "Thôi thì thẩm tổ mẫu cứ đánh chết con đi, thà chết con cũng không cúi đầu với một đứa đầy tớ đâu!"

An Cửu lại bồi thêm câu nữa, giọng nói được khống chế ở mức không lớn mà cũng không nhỏ, "Ngốc quá. Thẩm tổ mẫu đâu có xương cốt của họ Mai, cũng đâu có da mặt của họ Mai, có đánh đập chì chiết cỡ nào cũng đâu hề hấn gì."

Nhị lão phu nhân chợt đứng phắt dậy, tức đến toàn thân run rẩy, bà há miệng đang muốn nói gì đó thì đột ngột trợn trắng mắt rồi cả người ngã dồn về sau.

Trong viện bất ngờ loạn ù ù, "Lão phu nhân tức quá ngất xỉu rồi! Mau đi mời y nữ!"

An Cửu rướn cổ lên nhìn mấy lần, tay bị ai đó nắm lấy, cô phản xạ có điều kiện định cho kẻ đó ăn đầu gối.

"A Cửu." Mai Như Diễm kêu lên.

Độ ăn khớp giữa linh hồn của Mai Cửu và thân thể nàng cao hơn nhiều so với An Cửu, nàng chợt cả kinh, trong nháy mắt đã khống chế được thân thể, động tác của cả thân thể bổ nhào về phía trước.

"Sức khỏe Nhị lão phu nhân không tốt, không chịu được tức giận, đi mau đi mau." Văn Thúy nhanh tay lẹ mắt đớ lấy nàng, giục hai người thừa dịp loạn lạc rời đi.

Sau đó chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi thôi, gần cả ngàn người trong Mai Hoa Lý đều đã biết Thập Tứ nương và Thập Ngũ nương mới vừa trở về đã chọc cho Nhị lão phu nhân tức đến ngất xỉu.

Vừa mới đến đã "nổi đình nổi đám" rồi, đúng là mấy ai vui sướng mấy ai buồn!

--- Hết chương 6 ---


CHƯƠNG 7: Bà ngoại sói (*)

"Sao ngươi lại ăn nói hỗn hào như thế chứ!" Mai Cửu quở trách An Cửu trong lòng.

An Cửu qua loa đáp, "Dòm cái bộ dáng kia còn tưởng đâu là người giỏi chịu đựng, ai mà ngờ mụ lại yếu đuối đến vậy! Hơn nữa, kẻ thù ấy mà, chết được kẻ nào hay kẻ đó!"

Mai Cửu sửa lời bảo, "Bà ấy là thẩm tổ mẫu, không phải kẻ thù."

An Cửu lười cãi lý với nàng, "Dạo này tay ta nó ngứa ghê nơi, thể nào cũng phải chơi chết ai đó cho đỡ buồn thôi. Ngươi nói coi, chính ngươi chết hay để cho cái mụ thẩm tổ mẫu kia chết đây!"

"Ta..." Mai Cửu cắn răng bảo, "Muốn giết cứ giết ta, không được phép hại người thân của ta!"

An Cửu sững người một lúc, chợt cảm nhận được Mai Cửu đang căng thẳng cực độ nên cô cũng bắt đầu không thoải mái nên mới hung tợn nói, "Không giết người cũng được, ngươi phải rèn cho lá gan của ngươi to hơn đi. Nếu không ta giết ngươi trước rồi giết hết cả nhà của ngươi!"

"Con người ngươi sao mà không chịu nói lí gì hết vậy." Mai Cửu vừa sợ vừa nhịn không nổi muốn phản kháng.

Vừa hay lại là cái kiểu giãy giụa yếu đuối này làm cho An Cửu muốn ghẹo nàng chơi, "Sao ngươi biết? Ngươi không được làm nhục phẩm cách người khác như vậy đâu đó. Lúc ta muốn nói lí thì cũng nói lí dữ lắm à."

Mai Cửu tức anh ách, "Ngươi không nói chuyện đàng hoàng được hả?"

"Xời, nói có vài câu vậy thôi mà. Không được xúc động!" An Cửu toàn thân khó chịu. Nghĩ tới tình cảnh hiện tại, cô không kiềm được mà tự giễu bản thân, cô giống như rảnh rỗi lắm nên mới tự ngược mình lấy làm vui, đã vậy mức độ tinh thần còn khá cao nữa kìa.

Vành mắt Mai Cửu đỏ lên, bực bội không để ý tới nàng nữa.

Văn Thúy bưng trà bánh vào, thấy Mai Cửu ngồi trong góc không nói lời nào, sắc mặt còn có hơi nhợt nhạt, tưởng nàng đang sợ hãi liền an ủi, "Nương tử không cần để bụng. Phòng nhì trừ Nhị lão phu nhân ra thì những người còn lại đều biết phải trái đúng sai, sẽ không trách tội nương tử đâu. Tâm mạch Nhị lão phu nhân không tốt, cả nhà từ trên xuống dưới đều thuận theo ý bà, bà sống thuận lợi quá quen rồi, bây giờ tức tối chút thôi cũng chịu không nổi, đâu thể nào trách được nương tử."

"Văn Thúy, cám ơn ngươi." Mai Cửu nói.

Văn Thúy cười cười sáp lại gần nàng, nhỏ giọng nói, "Tam phu nhân mà biết được, chẳng những không gây khó dễ mà còn phải cảm tạ người nữa đấy!"

"Tam phu nhân chẳng phải là con dâu của Nhị lão phu nhân đấy ư?" Mai Cửu nghi hoặc hỏi.

"Đúng rồi. Đi cùng trời cuối đất có bao nhiêu cặp mẹ chồng nàng dâu nào lại thật lòng đồng tâm với nhau? Tam phu nhân và nhị lão phu nhân bằng mặt chứ đâu bằng lòng." Văn Thúy đưa tay đỡ nàng đứng dậy, "Nương tử đã mệt cả ngày rồi, ăn chút bánh ngọt lót dạ đi ạ."

Sắc trời đã chập tối.

Trong Sát Vân Cư, nhị lão phu nhân đang đắp khăn trên trán, tố khổ với một người đàn ông trung niên, "Lão tam à, mẹ không mang xương cốt của tộc họ Mai, cũng không hề chảy trong mình dòng máu của tộc họ Mai, nhưng mà mẹ gả vào tộc họ Mai đã bốn mươi năm rồi, nói cái gì làm cái chi mà không vì tộc họ Mai hở con! Một con nha đầu miệng còn hôi sữa vậy mà lại dám nói ta là người ngoài!"

Người đàn ông đáp, "Mẹ, người kêu một người làm chủ mang họ Mai đi nhận lỗi với một đứa đầy tớ, bảo mặt mũi họ Mai chúng ta phải để đâu đây?"

Nhị lão phu nhân ngồi dậy, chỉ vào ông bảo, "Ngươi... Uổng công ta nuôi ong tay áo, giờ ngươi lại đi bênh vực cho người ngoài!"

"Thôi đừng nói nữa." Người đàn bà mặc đồ đẹp bên cạnh thấy bầu không khí đã hườm hườm rồi, bèn cản không cho chồng nói nữa. Thị ngồi xuống cái đôn có thêu hoa văn trước giường, nắm lấy tay nhị lão phu nhân, "Mẹ chẳng qua cũng chỉ đóng cửa lại giáo huấn hậu bối vô lễ thôi mà. Ở đâu ra mà tới mức chạm tới mặt mũi tộc họ Mai chứ?"

"Đúng rồi!' Nhị lão phu nhân cuối cùng cũng đã hạ bớt hỏa.

Tam phu nhân bảo, "Tất cả là tại cái con nhỏ dốt nát đó làm bậy, một con đầy tớ thôi mà dám vọng tưởng cho chủ tử cúi đầu trước mình, đúng là lòng lang dạ sói. Cũng may mẹ tỉnh táo hiểu lẽ nên không đồng ý. Con thấy con nha đầu này cũng không thể giữ lại được nữa, mau xử lý nó đi thôi. Con dâu sẽ chọn cho mẹ đứa khác tốt hơn ạ."

Mặt mày nhị lão phu nhân cứng đờ, lòng biết mình đã lọt bẫy rồi, tức khắc hai mắt trợn trắng ngất xỉu luôn.

Ngọc Vi Cư.

Văn Thúy vừa dọn bàn vừa nói, "Lòng dạ tam phu nhân thâm sâu, nếu chẳng vì nhị lão phu nhân còn đó chèn ép một chút thì cho dù có trăm đứa trước mặt tam phu nhân cũng chẳng đủ nhìn."

Mai Cửu đâu ngờ trong đó còn có nhiều uẩn khúc như vậy, nghĩ hoài không hiểu nên cũng không muốn nghĩ tới nữa, "Văn Thúy, ta ngủ cùng mẹ ta được không?"

Văn Thúy không trả lời, An Cửu phản đối mạnh mẽ, "Không được đi!"

"Nương tử tạm thời không nên đi lung tung, có điều có thể mời Yên nương tử đến Ngọc Vi Cư." Văn Thúy bừng mâm ra ngoài.

An Cửu nói với giọng căng thẳng, "Cảm giác bên cạnh có một người ngủ cùng kinh khủng chết đi được!"

"Gì mà ghê vậy?" Mai Cửu không hiểu nổi.

"Bên cạnh có một người ngủ cùng rồi sáng hôm sau thức dậy đã biến thành thi thể, không kinh khủng hả?" Lời này của An Cửu không phải là hù dọa Mai Cửu. Cô là tay súng có số tiền thưởng cao nhất trên bảng truy nã, bị đông đảo cao thủ truy sát đã nuôi dưỡng nên thói quen khi ngủ của cô vào buổi tối sẽ không giữ lại bất kì vật nào còn sống.

Mai Cửu lạnh rùng mình, tức khắc nức nở nói, "Ta ngủ một mình."

Trước khi đi ngủ, Mai Yên Nhiên đến thăm Mai Cửu, nói vài câu đã rời đi luôn.

Điều kỳ lạ là trong phòng không giữ lại đèn, cũng không có nha hoàn trực đêm. Mai Cửu không hề biết được quy củ của những gia đình giàu bình thường khác nên cũng chẳng lấy gì làm lạ, có điều chung quanh toàn là một màu u tối khiến cho nàng sợ lắm.

"An Cửu, ngươi ngủ chưa?" Mai Cửu co rút trong chăn, run giọng hỏi.

Nàng và An Cửu cùng tồn tại song song với nhau, tuy không có được kí ức của cô cũng chẳng cảm nhận được cảm giác của cô, song không hiểu sao vẫn luôn có chút cảm giác thân thiết gì đó rất khó nói thành lời. So với những mối nguy trong bóng tối mà bản thân không dự liệu được thì An Cửu đã không còn là thứ đáng sợ nhất nữa rồi.

An Cửu lười để ý tới nàng.

"Hiện giờ ta có thể nghe thấy âm thanh từ nơi rất xa, ta sợ lắm. Tim đập không còn nhanh như trước nữa, hình như cũng không đáng sợ cho lắm." Mai Cửu lẩm bẩm lầu bầu. Vào ban ngày, sức tập trung của nàng bị phân tán nên cảm giác này vẫn chưa rõ ràng cho lắm. Vào lúc đêm tối người thưa thế này sức tập trung mạnh mẽ hơn, nàng mới phát hiện mình thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng sói trú nơi hoang dã.

An Cửu thầm than, hóa ra Mai Cửu cũng được kế thừa năng lực của cô. Xem ra kẻ chiến thắng cuối cùng là ai vẫn chưa nói chắc được! Chí ít phân tích tình thế trước mắt thì Mai Cửu đang chiếm ưu thế. Nàng là chủ nhân vốn dĩ của thân thể này, đâu cần chi phải tìm hiểu cách thức để khống chế cái thân thể này nữa.

Nghĩ đến đây, lòng An Cửu chợt động, cô tằng hắng hai tiếng, cất lên chất giọng ngọt ngào nhất đời mình, "Ta đây."

"Nói chuyện chút được không? Ta sợ lắm." Thính lực của Mai Cửu tốt lên môt cách đột ngột, cảm nhận được đêm tối có nhiều thứ đến vậy, đêm tối an toàn tĩnh lặng bỗng chốc lại trở nên kinh khủng vô cùng.

"Hết sợ ta rồi à?" An Cửu hỏi.

Mai Cửu không trả lời. Sợ. Sợ chứ. Nhưng trước mắt những âm thanh vừa giống tiếng lá nhẹ rơi lại vừa tựa như tiếng bước chân rón rén của con người ta mới là đáng sợ nhất.

"Ngươi không cần phải sợ ta. Thời gian vừa qua ta chỉ đang tìm một chốn nghỉ chân mà thôi, trùng hợp lại tìm thấy ngươi." An Cửu vắt óc nhớ lại những câu chuyện quỷ quái mà mình từng đọc, "Cũng đâu phải ai cũng hợp để ta nghỉ chân. Ngươi chúa được ta chứng minh rằng ta và ngươi có duyên phận. Ngươi đang làm việc tốt đó. Về sau sẽ được hưởng phước."

Hưởng phước! Buồn cười vãi. An Cửu thấy mình diễn vai bà ngoại sói đúng là quá đỉnh.

An Cửu biết rất ít chuyện về quỷ quái, song cô cho rằng bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để gạt một người có IQ thấp như Mai Cửu rồi.

Đúng như dự đoán, Mai Cửu vui lắm, "Ta biết ngay ngươi không phải người xấu mà."

"Cô nương tốt, ngươi nói không sai." An Cửu tích cực khẳng định. Đương nhiên mình đâu phải người xấu, mình là ác quỷ cơ mà.

"Ngươi ngủ trước đi. Có ta ở đây, yêu ma quỷ quái gì cũng không lại gần được đâu." Giọng của An Cửu đột ngột lạnh đi, "Bảo vệ ngươi cũng được, nhưng ngươi cũng phải cam kết không tiết lộ sự tồn tại của ta với bất kì ai. Nếu không... ngươi hiểu rồi đó."

"Được." Mai Cửu đồng ý ngay.

Có kẻ bầu bạn rồi, Mai Cửu dần dần thả lỏng tinh thần, rất nhanh đã rơi vào giấc ngủ.

An Cửu chờ cơ hội tới liền khống chế cơ thể xuống giường hoạt động.

Cô sẽ không ngồi yên chờ chết đâu. Nếu không buộc phải có một người có thành tựu vượt bậc hơn hẳn những người khác, cô tuyệt sẽ không làm vật hi sinh! Nếu cả hai đều có thể cùng tồn tại song song, cô cũng sẽ nghĩ hết cách để giết chết hoặc khu trục linh hồn của Mai Cửu đi - Bởi vì cô mãi mãi đều sẽ chỉ một mình mà thôi, không cần thêm bất kì sự lệ thuộc nào khác nữa.

Không biết phải làm sao mới có thể cướp được cơ thể này nhưng trước tiên cô phải để cho mình và cơ thể này làm quen với nhau trước đã.

An Cửu có thể nhận ra chung quanh căn phòng này có ít nhất cũng phải năm người nên cô không thể làm gì quá ghê gớm được. Dù gì cũng đang rảnh, An Cửu bèn ở trong phòng tập những bài tập rèn luyện thân thể như gập bụng, hít đất,...

Thử một lần mới biết, cái cơ thể này thật là y hệt miếng giẻ rách!

An Cửu nằm dài ra đất, hai cánh tay như que củi này đến một cái hít đất cũng hít không nổi! Cô dùng sức của ý chí, cắn răng lắm mới miễn cưỡng chống đẩy được năm cái.

Hăng quá hóa dở, phải tuần tự mà phát triển nên An Cửu cũng không miễn cưỡng quá. Hít đất xong, cô lại làm thêm hai mươi cái gập bụng.

Sau đó, cô bèn ngồi lên giường tập kiểm soát các ngón tay. Cái này không chỉ có lợi cho cô trong việc kiểm soát các chi maf còn có thể rèn luyện thêm tính linh hoạt cho cơ thể.

Giày vò hết nửa đêm, An Cửu mới chịu nhắm mắt lại trong sự quyến luyến.

Sáng sớm hôm sau.

Mai Cửu tỉnh lại, cảm giác toàn thân cứ như bị rót chì(4) vào vậy, đến mí mắt cũng nặng nề vô cùng!

"Nương tử, hôm nay phải đến tiền viện bái kiến a lang và các tộc lão ạ." Văn Thúy gõ cửa nhắc.

"Vào đi." Mai Cửu muốn chống tay ngồi dậy mà cũng không nổi.

Văn Thúy đẩy cửa bước vào, vào tới gian trong thấy mặt mày nàng trắng bệch, bọng mắt thâm đen mà giật nảy mình, "Nương tử sao thế ạ?"

"Ta thấy không khỏe cho lắm." Giọng Mai Cửu hư nhược.

Văn Thúy dò mạch nàng mấy hồi mà vẫn chưa thấy có gì lạ, tưởng y thuật mình không ổn mới quýnh quáng nói, "Làm sao bây giờ! Đi gặp tộc lão không trễ nãi được đâu! Để tỳ tử đi mời y giả."

Còn chưa dứt lời mà nàng đã chạy vút ra ngoài như gió cuốn. Có thể thấy là rất sốt ruột.

Chỉ chừng chốc lát sau, Mai Cửu cách lớp màn sa trông thấy Văn Thúy dắt một cụ già râu dài đi vào.

Cụ già ngồi trước giường, Văn Thúy kéo cổ tay Mai Cửu ra để ở bên ngoài lớp màn rồi đắp lên đó một chiếc khăn tơ mỏng như băng.

Cụ già đặt ngón tay lên dò một lúc, "Cơ thể nương tử khỏe mạnh, chẳng qua là mệt mỏi quá. Có lẽ nghỉ ngơi còn chưa đủ. Tiếp tục ăn uống bồi bổ theo toa thuốc lúc trước, chưa đầy năm ngày sẽ hồi phục lại như xưa thôi."

"Nhưng mà Lưu đại phu ơi, hôm nay nương tử phải đi gặp a lang và tộc lão. Có cách gì có thể giúp nương tử xuống giường được không ạ?" Văn Thúy hỏi.

Lưu đại phu đáp, "Không dùng thuốc vẫn có thể xuống giường được, có điều là hơi mệt một chút. Thập Tứ nương ráng nhịn nha."

"Đa tạ Lưu đại phu." Văn Thúy tiễn Lưu đại phu ra khỏi cửa.

Sau đó, Văn Thúy quay về vén màn trướng ra, "Nương tử, chuyện hôm nay hết sức quan trọng! Người ráng nhịn chút nha."

"Ừm." Mai Cửu chật vật chống người dậy.

Văn Thúy đỡ nàng ngồi vào bàn trang điểm, bắt đầu chải đầu trang điểm như ngày thường.

Quần áo hôm nay mang màu khói, vô cùng mộc mạc. Đầu tóc cũng chỉ được búi lên một cách đơn giản, không hề cài thêm bất cứ trang sức gì nữa, "Quy củ trong nhà là khi diện kiến tộc lão không được ăn vận lộng lẫy."

Mai Cửu nhẹ mỉm cười bảo, "Thế này lúc nào cũng chịu hơn."

"Dạ." Văn Thúy cười dặm ít phấn nhàn nhạt lên mặt nàng để che đi bọng mắt thâm.

--- Hết chương 7 ---

Lời tác giả: Mấy ngày nay nhìn số liệu các hạng mục của "Ngụy Tống", tui với bạn tui giật mình luôn đó, ngày nào cũng ngồi trước vi tính để xem update, tui còn tưởng tui hoa mắt rồi chứ. Có tài đức gì đâu mà được mọi người yêu thương ủng hộ đến vậy chứ! Mặc kệ là bỏ phiếu PK hay là phiếu hằng ngày, bình luận hay là lưu truyện, Tụ Chỉ tui cũng vô cùng cảm kích. Ở đây tui cũng không điểm mặt gọi tên từng người lên để cảm tạ nữa he (mà tui cũng gọi tên không hết luôn á *hic*). Xem ra không liều cái mạng già để viết bộ truyện này là không được rồi! *nắm đấm*


Chú thích

(1) Câu thơ được trích từ bài "Thanh Bình Nhạc" của Lý Dục.

Nguyên văn: 砌下落梅如雪乱, 拂了一身还满.

Phiên âm Hán-Việt: Thiết hạ lạc mai như tuyết loạn, phất liễu nhất thân hoàn mãn.

Dịch nghĩa: Hoa mai rơi xuống thềm loạn như tuyết, quét rồi mà khắp người vẫn còn vươn đầy.

Editor mạo muội tự dịch nghĩa như trên. Có gì sai sót mong lượng thứ.

(2) Mai Thuận (phiên âm pinyin: méi shùn) và "không thuận lợi" (phiên âm pinyin: méi shùn) là hai từ đồng âm nên nhân vật lão phu nhân cho đây là một cái tên không đẹp, không may mắn

(3) Mai Chánh Cảnh (phiên âm pinyin: méi zhèng jǐng) và "không (chưa) đứng đắn" (phiên âm pinyin: méi zhèng jīng) là hai từ trại âm (đọc gần giống nhau) nên nhân vật lão phu nhân cũng cho rằng cái tên này không đẹp.

(*) Bà ngoại sói là nhân vật chó sói giả làm bà ngoại của nhân vật chính cô bé quàng khăn đỏ trong truyện cổ tích "Cô bé quàng khăn đỏ".

(4) rót chì (nguyên văn: 灌铅 - phiên âm: quán duyên) là một hình thức tra tấn (giết phạm nhân) trong thời xưa của Trung Quốc bằng cách rót chì (hoặc thiết) dạng lỏng vào miệng phạm nhân khiến cho phạm nhân tử vong vì bỏng. Hơn nữa kim loại này vào bụng phạm nhân sẽ nguội đi, ngưng tụ thành dạng rắn, gây ngộ độc dẫn đến tử vong.


Editor cũng có lời muốn nói: Kì đăng trước tui lười quá nên làm qua loa, không có chú thích luôn. Nhưng mà kì này có rồi chú thích rồi nè. :))) Còn có lời nhắn của tác giả nữa. :))))

Kì trước thôi để từ từ tui beta rồi làm chú thích sau he (tại tui vẫn lười).

Quý vị hãy thương cho phận ê-đít-to tui bằng cách zô acc Wattpad của tui @thanhbicheditor đọc ủng hộ tui nhó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#codai