Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

phổ cập văn hóa baxu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



(Phổ cập văn hóa ba xu:

Mình thường gọi những chiếc Oneshot được đánh số như bên dưới là baxu với ý nghĩa tích cực là những câu chuyện chủ yếu mang tính giải trí, không cần mang não theo để đọc =)))))) Nhân lúc đang hơi stuck với chiếc Xe Lửa nên mình quẩy nhẹ một chú baxu, hi vọng mọi người đọc truyện zuiii và có một cuối tuần vui vẻ nhé!!! ( ͡° ͜ʖ ͡°)

------------------------------------------

1.

Trương Gia Nguyên tét một cái vào tay, con muỗi vằn to đùng đã cùng với huynh đệ nó để lại trên người Trương Gia Nguyên cả đống nốt sưng đỏ, cuối cùng cũng anh dũng hi sinh trước uy lực của cậu. Nhưng chết con này thì vẫn còn con khác, trong không gian lộn xộn ẩm thấp của phòng dụng cụ thể dục, đám muỗi như thể chẳng bao giờ thôi vo ve. Trương Gia Nguyên thầm chửi thề vài câu, lại lôi điện thoại ra gõ thêm một tin nhắn nữa.

"Tìm được chìa khóa chưa?"

Bên kia hình như rất bận rộn nên không thể trả lời tin nhắn ngay được, cậu bực bội tắt điện thoại đi, lúc bấy giờ mới liếc sang người đang ngồi cách mình một khoảng không xa. Bộ dạng người đó có chút chật vật, mồ hôi trên trán làm tóc mái bết dính hết cả lại, trong tròng mắt hiện rõ vài đường tơ máu, hiển nhiên là đã phải chịu đựng tình trạng tiến thoái lưỡng nan này quá lâu. Trương Gia Nguyên biết anh ta đang rất khổ sở, nên cũng dần dần thu lại địch ý trong lòng.

"Này Châu Kha Vũ, cậu còn ổn không?"

Người kia nghe được tiếng gọi thì ngẩng đầu, đồng tử lóe lên một tia mong mỏi, nhưng rất nhanh đã lui tàn đi. Châu Kha Vũ rũ mắt, giọng nói mang theo chút khàn khàn.

"Không ổn."

"Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"

"Khó chịu."

Trương Gia Nguyên hỏi câu nào Châu Kha Vũ trả lời câu đấy, nhìn qua thì rất bình thường, nhưng cậu tinh ý phát hiện ra mỗi lần Châu Kha Vũ mở miệng đều như nghiến răng nghiến lợi, đường quai hàm góc cạnh ngày càng rõ nét, mồ hôi tụ lại ở nơi đó phản chiếu ánh sáng từ đèn điện treo trên đỉnh đầu, hữu ý vô tình bày ra dáng vẻ quyến rũ phong tình của nam sinh. Trương Gia Nguyên gãi gãi mũi, thầm nghĩ một Alpha ưu tú như thế này, chẳng trách đám Omega không an phận kia cứ muốn tìm cách cọ chút tiện nghi.

Nhưng mà khổ nỗi tiện nghi còn chưa cọ được, rắc rối đã rơi con mẹ nó xuống một kẻ chẳng có chút liên quan gì như Trương Gia Nguyên.

Vừa nghĩ đến đây Trương Gia Nguyên lại cáu hết cả người.

Mới một tiếng trước thôi cậu vẫn còn là một em bé ngoan ngồi trong phòng tự học buổi tối giải đề, đột nhiên chuông điện thoại reo, cái tên hiển thị trên màn hình làm Trương Gia Nguyên không khỏi nhíu mày. Cậu và Châu Kha Vũ là bạn cùng lớp, nhưng suốt ba năm học cũng không có nhiều tương tác cho lắm, chỉ thi thoảng Trương Gia Nguyên mới tìm Châu Kha Vũ chép bài tập mấy môn tự nhiên, xong rồi thì lại đường ai nấy đi. Thế nên lúc Trương Gia Nguyên vừa nghe máy đã thấy Châu Kha Vũ gấp gáp gào lên "Trương Gia Nguyên mau đến phòng dụng cụ thể dục cứu tôi!", cậu chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy tình hình đang căng thẳng bỏ mẹ ra, cứu người trước rồi tính sau.

Nhưng cậu càng không ngờ rằng mình vừa mới tiến vào phòng dụng cụ được vài bước, cánh cửa bên ngoài đã đột nhiên bị ai đó khóa trái, bỏ lại mình cậu và Châu Kha Vũ trơ mắt nhìn nhau.

Đã thế Châu Kha Vũ còn đang trong tình trạng muốn giải phóng vài vấn đề nối dõi gia tộc!

Trương Gia Nguyên lúc ấy chỉ có thể phun ra một câu.

Cái đệt!


2.

Trương Gia Nguyên hiển nhiên không biết lúc này Châu Kha Vũ khó khăn thế nào.

Đúng, Trương Gia Nguyên là Beta, một giống loài bình con mẹ nó thường, không có tin tức tố, cũng không cảm nhận được tin tức tố. Cậu ngồi đây với Châu Kha Vũ chẳng khác nào một khúc gỗ sống chỉ biết nói chuyện chỉ biết đập muỗi, ngoài ra cái gì cũng nằm ngoài khả năng.

Khúc gỗ sống này còn chưa làm xong bài tập, ngày mai nhất định sẽ lại trấn giữ một góc trong sổ đầu bài.

Trương Gia Nguyên đau khổ vô cùng.

"Đáng lẽ cậu nên gọi người khác mới phải, điện thoại cậu nhiều số thế, sao lại gọi cho tôi chứ!"

Thấy Châu Kha Vũ không trả lời, Trương Gia Nguyên lại bổ sung thêm một câu.

"Tốt nhất nên gọi một Omega đến giúp cậu!"

Người ngồi đối diện lúc này mới ngẩng đầu lên, cảm xúc của anh ta thay đổi rất thất thường, cuối cùng lại dùng vẻ lạnh nhạt đáp lời Trương Gia Nguyên.

"Omega không có tác dụng."

"Hả, sao lại không có tác dụng, giáo viên sinh học vẫn hay giảng đi giảng lại về vụ tin tức tố của Omega có thể an ủi Alpha mà?"

"Đó không gọi là an ủi, là ảnh hưởng." Châu Kha Vũ nhắm hờ hai mắt, thở nhẹ ra một hơi. "Trong nhiều trường hợp, tin tức tố của Omega sẽ ảnh hưởng đến Alpha, nên có người lựa chọn cách rèn luyện bản thân để không còn bị chi phối bởi bản năng nữa."

Trương Gia Nguyên nghe Châu Kha Vũ nói mà hai tai lùng bà lùng bùng. Cậu biết mối liên kết giữa Alpha và Omega rất vi diệu, cũng biết trên đời này có nhiều kẻ không thích đi theo sự an bài của vận mệnh cho lắm, nhưng bản thân là một Beta, Trương Gia Nguyên không để tâm nhiều đến vấn đề này, chẳng ngờ hôm nay lại có vinh dự được diện kiến một trong số đó.

"Cậu không bị ảnh hưởng bởi Omega?"

Trương Gia Nguyên đã biết rõ còn hỏi, nhận lại một cái gật đầu rất nhẹ từ Châu Kha Vũ. Cậu chẹp miệng, thầm nghĩ nếu sự tình là như vậy thì tình huống hôm nay cũng rất dễ hiểu. Không thể dùng tin tức tố câu dẫn người ta, vậy thì nghĩ cách chuốc thuốc, bức người ta hành động theo bản năng. Châu Kha Vũ có thể rèn luyện để trở nên vô cảm với tin tức tố của Omega, nhưng chắc chắn chưa từng thử qua thuốc kích thích. Con bà nó, thâm độc thế không biết!

"Cậu cố nhịn một chút." Trương Gia Nguyên không biết phải nói gì, chỉ có thể giả dối an ủi. "Lâm Mặc đang đi tìm chìa khóa rồi."

"Với tình hình này, e là tìm không dễ." Châu Kha Vũ cười khẩy. "Bọn họ đã khổ công dựng lên kế hoạch thì chắc chắn sẽ không để người khác tìm được chìa khóa nhanh vậy đâu."

Vì phòng dụng cụ thể dục có nhiều vật dụng đắt tiền nên cửa cũng được thiết kế khá kiên cố. Trương Gia Nguyên từ bỏ ý định phá cửa trong một giây, nhìn đồng hồ thấy đã hơn một tiếng trôi qua kể từ lúc nhận được cuộc điện thoại từ Châu Kha Vũ, nếu hiện tại ngồi đây không phải là một Beta ngáo đá như cậu, khẳng định thời gian này đủ để xong một nháy rồi.

Hoặc cũng có thể là nhiều nháy nếu như Châu Kha Vũ ysl.

Trương Gia Nguyên tự vả cho mình một cái. Đm mày đấy Trương Gia Nguyên ạ, người ta còn đang khổ sở ngồi kia, mà mày lại dám nghĩ người ta ysl!!!

Xin lỗi, mạo phạm rồi.

Hành động của Trương Gia Nguyên lọt cả vào mắt của Châu Kha Vũ, hoặc là nói, từ khi cậu xuất hiện đến giờ, Châu Kha Vũ chưa từng rời mắt khỏi cậu.

Ban đầu anh vốn chỉ muốn gọi Trương Gia Nguyên đến cứu mình thôi, không ngờ rằng lúc đó trời đã tối, lũ người kia có tật giật mình không dám mở đèn hành lang, nên khi Trương Gia Nguyên chạy vào hẳn đã bị nhầm thành một trong những kẻ bày mưu. Giờ này bọn chúng có lẽ đã phát hiện ra kế hoạch đổ bể, nhất định sẽ chạy trốn, chìa khóa cũng không dễ tìm nữa.

Tầm mắt Châu Kha Vũ hơi tối lại, mà người ở phía đối diện kia vẫn chẳng cảm nhận được điều gì. Alpha có tính xâm lược rất lớn, còn đang bị trạng thái bức bối tác động, tin tức tố vì thế sẽ không thể nằm gọn trong tầm kiểm soát của anh. Đến chính Châu Kha Vũ còn cảm nhận được lượng tin tức tố trôi nổi trong không khí quá lớn, vậy mà cái người vốn là Beta rất bình thường kia, lại không hề bị ảnh hưởng dù chỉ một chút.

Không phải cậu nên cảm thấy ngột ngạt, muốn quỳ xuống thuần phục nọ kia hay sao?

Những Beta anh đã từng gặp qua đều không thể duy trì trạng thái tự nhiên thế này.

Châu Kha Vũ hơi nhíu mày, đột nhiên gọi tên cậu.

"Trương Gia Nguyên."

Người kia quay đầu qua, hất hàm ý bảo anh cứ nói tiếp.

Châu Kha Vũ nghĩ đầu óc mình bị thứ thuốc kia hun đến hỏng rồi, mới dám nói thẳng suy nghĩ trong lòng ra.

"Cậu thật sự là Beta?"

"?" Trương Gia Nguyên nghe xong chỉ khinh bỉ liếc Châu Kha Vũ. "Đừng có cuống quá hóa liều, ông không phải Beta chẳng lẽ là Omega? Cậu đừng có mơ mộng tình tiết như tiểu thuyết ông đột nhiên biến thành Omega cho cậu cắn, cmn cậu mơ quá đẹp rồi!!!"

Thực ra Châu Kha Vũ chỉ định giao tiếp với cậu một chút để quên đi cảm giác râm ran trong cơ thể mà thôi, chẳng ngờ cậu lại phản ứng lớn như vậy. Nhưng cậu nói cũng không phải không có lý, anh đúng là muốn cắn cậu!

Châu Kha Vũ vô thức liếm môi, tác dụng của thuốc kích thích vẫn đang khuấy đảo mọi giác quan của anh, khuếch đại những cảm xúc vốn vô cùng bình lặng.

Châu Kha Vũ thích Trương Gia Nguyên, từ khi mới bắt đầu nhập học. Người kia rất chói mắt, áo đồng phục lúc nào cũng chỉnh tề, nhưng mọi hành động lại tự tại tùy hứng. Cậu ỷ bản thân là Beta không bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì, thoải mái đối chọi với mọi Alpha mình ghét, bảo vệ mọi Omega mình thấy yếu đuối, kết giao với mọi người mà mình vừa mắt.

Châu Kha Vũ không bị thu hút bởi tin tức tố, anh bị thu hút bởi khí chất.

Trương Gia Nguyên thu hút anh.

Nhưng Trương Gia Nguyên lại cố tình không thèm kết giao với Châu Kha Vũ.

Nghĩ đến đây, Châu Kha Vũ không khỏi tự cười nhạo bản thân.

Người kia thỉnh thoảng sẽ tìm anh mượn vở bài tập chép cho kịp giờ kiểm tra, nhưng mọi chuyện cũng chỉ dừng ở đó. Không có bước tiến triển nào đáng kể, Châu Kha Vũ lặng lẽ ở trong góc tối ngắm nhìn cậu, cho đến khi anh xảy ra chuyện vào khoảng hơn một tiếng trước.

Khi ấy trong đầu Châu Kha Vũ chỉ tồn tại một dòng suy nghĩ duy nhất.

Anh không muốn nhìn thấy ai hết, chỉ có Trương Gia Nguyên mới cứu được anh.

Thế nên anh liền gọi điện thoại cho cậu, cưỡng ép kéo cậu vào rắc rối của mình.

Còn Trương Gia Nguyên hiện tại đang điên cuồng gẩy điện thoại, ấn đường cậu hơi nhíu, trên tay có vài nốt sưng đỏ do muỗi tạo nên. Châu Kha Vũ cứ nhìn cậu suốt vài phút như thế, mãi mới trầm giọng lên tiếng.

"Trương Gia Nguyên, hay là cậu giúp tôi đi?"


3.

Trương Gia Nguyên tưởng tai mình có vấn đề.

Nhưng khi nghe thấy Châu Kha Vũ lặp lại lời vừa nói một lần nữa, cậu lại ước tai mình điếc luôn đi thì hơn!

Châu Kha Vũ???

Nhờ cậu???

Giúp cậu ta?????

Cái lùm mé việc này mà có thể mở miệng nhờ giúp một cách trơn tru như thế à?????

Vẫn nên chết tâm đi!

"Cậu đừng có nghĩ đến những thứ trần tục này nữa!" Trương Gia Nguyên nhíu mày chỉ bảo người đối diện. "Dùng não, tính toán chính sự để quên... cái cảm giác kia đi."

Châu Kha Vũ chậm chạp chớp mắt, bộ dạng vừa có chút mệt mỏi lại vừa biếng nhác.

"Cậu cho rằng lúc này tôi nên chú tâm vào thứ gì khác?"

"Chú tâm suy nghĩ xem nên xử mấy người hại cậu như thế nào?"

Châu Kha Vũ cười khẩy, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, nhưng khi để ý kĩ lại phát hiện nó hình như không giống nụ cười cho lắm.

"Chuyện này ắt có người xử lý."

Trương Gia Nguyên quan sát dáng vẻ kia, trong lòng chửi thầm một câu Châu Kha Vũ thật con mẹ nó ngầu! Nhà có tiền có quyền không nói, nhưng có thể dùng tiền dùng quyền để kiêu ngạo một cách thuần thục như thế này thì cũng chỉ mình Châu Kha Vũ làm được thôi. Nghe nói trường cấp ba mà họ đang học cũng là một trong những hạng mục đầu tư của gia đình anh, thái tử hạ mình đi học như thứ dân, chẳng trách lại bị thứ dân cả ngày ao ước!

Đến mức chuốc luôn cả thuốc kích thích.

Làm thái tử cũng thật khổ!

Trương Gia Nguyên dành tặng Châu Kha Vũ một ánh mắt đồng cảm, đúng lúc đó lại nghe thấy anh tiếp tục lên tiếng.

"Nên hiện tại tôi chỉ quan tâm làm sao để vượt qua tình trạng này thôi. Trương Gia Nguyên, cậu... giúp tôi?"

Thấy vấn đề đi một vòng lại quay trở về nút thắt ban đầu, Trương Gia Nguyên đảo mắt, thực sự không hiểu vì sao thái tử lại cố chấp với việc dùng tay của thứ dân như vậy.

"Trên người ngài mỗi phân mỗi tấc đều quý giá, tiểu nhân không dám động vào đâu, thật đấy. Ngài vẫn nên xoay người về bên kia, tiểu nhân xoay người về bên này, chúng ta dùng lưng đối diện nhau, ngài làm gì tiểu nhân cũng đều không biết, tiểu nhân còn có thể bật giúp ngài chút âm nhạc cho ngài gia tăng cảm xúc?"

Trương Gia Nguyên nói liền một lèo, vẫn cảm thấy chưa đủ lắm.

"Đương nhiên là tiểu nhân sẽ không nghe trộm ngài hành sự!"

Alpha kia đợi cậu nói xong hết mới ngẩng đầu lên, ánh sáng trong mắt ảm đạm đi vài phần, thay vào đó là chút uy hiếp tiềm tàng của bản năng. Trương Gia Nguyên bị anh nhìn nửa ngày, chỉ tặc lưỡi.

"Cậu lườm tôi cũng vô dụng, tôi không bị ảnh hưởng bởi cậu đâu."

"Tôi muốn cậu giúp tôi!"

Trương Gia Nguyên bực mình nhìn sang, người kia bày ra điệu bộ không thèm nói lý với cậu, thậm chí trong đó còn có cả mấy phần trẻ con. Nhưng Trương Gia Nguyên cũng chỉ là trẻ con mà thôi, thấy thằng trẻ con khác trả treo cùng mình, dĩ nhiên sẽ phản ứng lại.

"Cậu đừng có mà ép người quá đáng." Trương Gia Nguyên giơ tay lên, vừa chỉ vào nó vừa răn dạy Châu Kha Vũ. "Biết bàn tay là quý giá nhất với người chơi đàn hay không? Giờ cậu lại bảo tôi dùng tay chơi đàn để ứ ư cho cậu à??? Cậu mơ đẹp thế!"

"Vậy dùng tay trái."

"Đm tay trái ông cũng phải bấm nốt." Trương Gia Nguyên điên hết cả người. "Mỗi cái đàn đều là bạn gái của ông, ông ứ ư cho cậu xong, cậu nói xem ông còn có thể dùng bàn tay đã dơ bẩn ấy chạm vào bạn gái của ông không???"

Châu Kha Vũ bực bội bẻ đốt ngón tay, thời gian trôi qua càng lâu, cảm giác bức bách trong người lại càng trở nên trầm trọng, ban nãy anh đã dùng quá nhiều sức lực để thuyết phục Trương Gia Nguyên, chẳng những cậu không đồng ý, còn khiến anh nghẹn thêm một bụng tức giận. Dĩ nhiên Châu Kha Vũ biết là mình đang đòi hỏi quá đáng, tư vị hiện tại cũng không khủng bố bằng cơn điên cuồng trong kì mẫn cảm mà anh đã trải qua nhiều lần, nhưng anh mang theo một phần tư tâm, vẫn muốn dùng cơ hội này để lôi kéo Trương Gia Nguyên đến gần mình hơn.

Thế nên Châu Kha Vũ thở dài một hơi, rồi hạ giọng.

"Chỉ cần cập giúp tôi, về sau bài tập của tôi đều cho cậu chép."

Thấy cậu không nói gì, Châu Kha Vũ lại bổ sung.

"Dĩ nhiên chép bài mãi cũng không phải là cách. Sắp thi tốt nghiệp rồi, cậu định đăng ký trường nghệ thuật đúng không? Nhưng dù đăng ký trường nghệ thuật đi chăng nữa thì điểm đại trà vẫn cần phải ổn định, như thế cậu sẽ càng có nhiều cơ hội hơn. Tôi giúp cậu học."

Mí mắt Trương Gia Nguyên giật giật, hiển nhiên đã bị phúc lợi Châu Kha Vũ đưa ra mua chuộc một nửa linh hồn. Đm đúng là dân tư bản biết nâng lên đặt xuống biết thuận mua vừa bán mà! Đây chẳng khác nào đi săn sale được giảm giá 100% lại còn được freeship cả!!! Cậu đang dồn ông đây vào đường cùng!!!

Trương Gia Nguyên bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc giúp Châu Kha Vũ ứ ư.

Đúng lúc ấy Châu Kha Vũ lại xông xênh cho cậu thêm một quyền lợi nữa.

"Cậu thích ăn kem chứ gì, sau này mỗi lần dạy học tôi đều sẽ mua kem cho cậu."

Trương Gia Nguyên quay ngoắt đầu, nếu bây giờ trước mặt cậu mà có cái bàn cậu nhất định phải đập bàn một cái. Săn sale không những được mã giảm giá 100% được freeship lại còn được tặng kèm cả quà khuyến mãi, thằng nào không nhận là thằng ấy ngu! Châu Kha Vũ, cậu giỏi lắm, tôi xin thông báo cho cậu rằng cậu đã mua chuộc được tôi rồi!

Chỉ là ứ ư thôi chứ gì, "ư" thì thằng nào mà chả có, ông "ứ" được!

Cậu cứ tin cả ở ông!


4.

Tin tức về vụ Châu Kha Vũ bị một Omega chuốc thuốc kích thích chấn động cả trường suốt nhiều ngày liền.

Nghe nói hôm đó rất loạn, Châu Kha Vũ bị nhốt trong phòng dụng cụ thể dục, cánh cửa bằng sắt kiên cố khóa trái, lúc Lâm Mặc cùng với ban giám hiệu trường cầm theo chìa khóa chạy đến, đều không dám tưởng tượng khung cảnh hỗn loạn điên cuồng ở bên trong. Lâm Mặc biết người anh em Beta Trương Gia Nguyên của mình không có khả năng bị Châu Kha Vũ này nọ nọ kia, nhưng cậu ta càng không tin tưởng vào Châu Kha Vũ hơn. Dù cho lời đồn để tính tự chủ cực cao của Châu Kha Vũ luôn trôi nổi khắp diễn đàn trường, Lâm Mặc vẫn rất đề phòng người này.

Cũng may là khi cửa mở, hai người trong đó đều bình an vô sự. Trương Gia Nguyên là người phát hiện ra đầu tiên, sau khi thở phào một hơi thì xa xả chửi Lâm Mặc sao mà có tìm mỗi một cái chìa khóa thôi cũng lâu thế! Lâm Mặc vừa phải chạy đôn chạy đáo tìm người nọ người kia báo tin, thấy Trương Gia Nguyên chửi mình thì cũng điên tiết lên chửi lại. Hai người lộn xộn suốt một lúc lâu, không để ý đến nhân vật chính của scandal này đang được vệ sĩ hộ tống ra cửa. Anh không nhanh không chậm bước đi, bộ dạng cũng chẳng có mấy phần chật vật như mọi người lo ngại. Trước khi rời khỏi phòng dụng cụ ẩm thấp, Châu Kha Vũ quay sang nhìn Trương Gia Nguyên vài giây, trong đồng tử hiện lên chút ánh sáng vụn vặt, nhưng rất nhanh đã mất dấu toàn bộ sau một cái chớp mắt.

Châu Kha Vũ im lặng rời đi.

Lâm Mặc nhìn thấy những điều vừa rồi, hơi hơi nhíu mày.

Trên diễn đàn trường gần đây xuất hiện một bài viết mới.

Chẳng biết là do ai tung tin, học sinh trong trường đều biết tối đó người ở cùng với Châu Kha Vũ là Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên rất nổi tiếng, chủ yếu là do cậu đẹp trai, cộng thêm tính cách tươi sáng hào sảng làm ai cũng muốn giao du cùng. Trương Gia Nguyên là Beta, không có ảnh hưởng cũng không bị ảnh hưởng, quá tuyệt, một đối tượng để kết bạn không thể nào hợp lý hơn!

Nhưng bây giờ mọi nhận định về Trương Gia Nguyên đều thay đổi rồi.

Nghe nói Trương Gia Nguyên mấy hôm nay nghỉ học, nguyên nhân là vì phải đến bệnh viện kiểm tra.

Hôm trước ở cùng với Châu Kha Vũ, hôm sau phải đến bệnh viên kiểm tra, đám học sinh cả ngày chìm đắm trong phim truyền hình hiển nhiên đã bị tình tiết này làm cho náo loạn! Đây không phải là motip kinh điển hay sao??? Một Beta ở cùng với một Alpha xong thì nhập viện, chắc chắn là vì cậu ấy phân hóa muộn, nhầm tưởng mình là Beta, nhưng sau khi tiếp nhận quá nhiều tin tức tố của Alpha thì mới bộc lộ ra giới tính chân thật. Trương Gia Nguyên sạch sẽ tươi đẹp như vậy, làm sao có thể làm một Beta bình thường được chứ? Nhất định Trương Gia Nguyên là Omega quý hiếm vạn năm khó cầu! Chắc chắn là như thế!!!

Đám bạn học tự mình ăn dưa tự mình đưa ra kết luận, cũng tự mình tin sái cổ cái kết luận ấy luôn.

Còn nhân vật chính khác trong câu chuyện, chính là thái tử điện hạ Châu Kha Vũ, đọc xong bài viết trên diễn đàn thì chỉ âm thầm nở một nụ cười không rõ nghĩa.

Con mẹ nó, vui chết đi được!!!

Thử hỏi có ai tự nhiên được ghép đôi cũng crush mà không sung sướng cơ chứ? Châu Kha Vũ tủm tà tủm tỉm like bài viết một cái, bắt đầu bổ não cảnh tượng tương lai khi anh theo đuổi Trương Gia Nguyên. Nhất định phải cho cậu ấy biết tin tức tố của mình thơm như thế nào, trước đó cậu ấy không ngửi được, bây giờ cần ngửi bù. Tin tức tố của cậu ấy sẽ là vị gì nhỉ? Trương Gia Nguyên trắng trẻo như thế, có lẽ...

"Châu Kha Vũ!"

Mộng tưởng trong đầu Châu Kha Vũ bị một âm thanh đánh gãy. Anh bực dọc nhìn qua, thấy người đến tìm mình là bạn thân của Trương Gia Nguyên, tên Lâm Mặc. Người đó hùng hùng hổ hổ tiến về phía anh, không nói một lời đã xốc anh lên lôi ra khỏi lớp, vừa đi vừa làu bàu.

"Đi ra đây tôi nói chuyện với cậu."

Những người qua đường trợn mắt nhìn nhau, cùng lúc lôi điện thoại ra bắt đầu điên cuồng gõ chữ. Đm các bạn ơi có biến rồi, bạn thân của Trương Gia Nguyên đến tìm Châu Kha Vũ đánh nhau, chắc chắn là do tình trạng của Trương Gia Nguyên không ổn, Châu Kha Vũ hôm đó mạnh bạo quá à??? Không thể trách thái tử được, Alpha ưu tú như thế, lại còn bị chuốc thuốc kích thích, làm sao mà khống chế được bản thân cơ chứ. Có khi Trương Gia Nguyên bị đánh dấu luôn rồi, có khi Trương Gia Nguyên còn có thai luôn rồi cũng nên!!!

Người anh em phía trên phát ngôn thật trâu bò, chưa ai dám tưởng tượng viễn cảnh Trương Gia Nguyên bị đánh dấu, thế mà người anh em đã bổ não đến đoạn người ta có cả thai luôn rồi.

Nghe lại còn có lý mới chết!!!

Thế là trong lúc Lâm Mặc tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện cùng Châu Kha Vũ, hội ăn dưa trên diễn đàn đã thay Châu Kha Vũ đặt tên cho con của anh và Trương Gia Nguyên xong xuôi hết cả.

Hai người bọn họ dĩ nhiên không biết chuyện này.

Lâm Mặc lôi Châu Kha Vũ đến hành lang trống của tòa nhà đối diện xong thì tạm dừng giây lát, thở hắt ra một hơi rồi mới lên tiếng.

"Này, hôm đó cậu làm gì Trương Gia Nguyên?"

Châu Kha Vũ hơi nhíu mày, hỏi ngược lại Lâm Mặc.

"Cậu ấy làm sao à?"

"Trả lời tôi trước."

"Không làm gì nhiều." Châu Kha Vũ thủng thẳng đáp lời, đối với Alpha trước mặt ít nhiều có chút địch ý. "Chỉ nhờ cậu ấy giúp đỡ."

"Giúp đỡ cái gì?"

"Cậu nghĩ là giúp đỡ cái gì?"

Lâm Mặc bị Châu Kha Vũ làm cho tức chết. Rõ ràng tôi mang ý hỏi han rất ôn hòa, cậu không đóng góp xây dựng ý kiến thì thôi, còn cứ nhau nhảu đối địch tôi là có ý gì???

"Trương Gia Nguyên mấy ngày rồi không đụng vào guitar, hôm qua mới đụng một cái thì dây đàn đứt, nó đem cậu ra chửi suốt cả buổi rồi đấy." Lâm Mặc cười khẩy. "Lần đầu tiên tôi thấy nó chửi người hăng say đến thế."

".............."

Châu Kha Vũ nén bi thương vào lòng, vờ như vô tình hỏi Lâm Mặc.

"Cậu ấy nhập viện thật à?"

"Thật." Lâm Mặc tưởng tượng đến bộ dạng như nuốt phải ruồi chết của Trương Gia Nguyên mà buồn cười. "Phân hóa muộn."

"Phân hóa muộn?"

Cho dù bài viết trên diễn đàn kia có bổ não đến chân chân thật thật, Châu Kha Vũ vẫn hơi bán tín bán nghi về vấn đề này. Nhưng chính miệng Lâm Mặc đã khẳng định như thế rồi, vậy có phải là... Trương Gia Nguyên sẽ...

Châu Kha Vũ cố đè nén cơn kích động của mình xuống, theo thói quen bẻ đốt ngón tay, qua vài phút mới tiếp tục.

"Cậu ấy phân hóa thành... Omega?"

Anh tự cho rằng bản thân che giấu ý đồ rất hoàn mĩ, nhưng Lâm Mặc đã kịp thời phát hiện ra giọng nói của anh hơi cao hơn bình thường, cộng thêm ánh mắt đầy nguy hiểm mà Lâm Mặc bắt gặp Châu Kha Vũ dành cho Trương Gia Nguyên vào tối hôm đó, cuối cùng cũng lờ mờ hiểu được mong muốn của anh.

Lâm Mặc là kẻ thích cười nhạo nỗi đau của người khác, Châu Kha Vũ còn cố tình cà mình suốt cả buổi, lòng thù hận đã sớm chất đống lên cao như núi. Thế nên Châu Kha Vũ chợt thấy Lâm Mặc tiến lại gần hơn mấy bước, nở một nụ cười có thể nói là đê tiện với anh.

"Trương Gia Nguyên đúng là phân hóa muộn..."

"Nhưng mà, phân hóa muộn thành Alpha."


5.

Châu Kha Vũ mỗi ngày đều chết tâm một chút.

Nhìn người đối diện vừa ăn kem vừa căm cụi giải đề, trong lòng anh có bao nhiêu ý nghĩa luân phiên quấy nhiễu, cuối cùng vẫn chẳng thể nói được lời nào. Lôi điện thoại từ túi quần ra, Châu Kha Vũ lặng lẽ gõ một tin nhắn gửi cho mẹ mình.

"Mẹ, có cách nào giúp một Alpha thoát khỏi ảnh hưởng của tin tức tố không? Ví dụ như không bị mê hoặc bởi Omega, cũng không vô duyên vô cớ bài xích một Alpha khác ý ạ?"

"?????"

Mẹ anh đầu tiên gửi đến một hàng dấu hỏi chấm, sau đó nói ra điều hiển nhiên.

"Chính con đã làm được những điều này rồi còn gì?"

"Không phải con."

"Là bạn bè à? Vậy thì bảo cậu ta làm theo cách của con ấy, đến trại quân sự của ông ngoại đi."

Châu Kha Vũ chẹp miệng tắt điện thoại. Anh dĩ nhiên biết cách này là tốt nhất, nhưng Trương Gia Nguyên là một Alpha mới được nếm mùi đời, cậu ấy không có ý định giống anh, cũng chẳng việc gì phải đày đọa bản thân ở một cái trại quân sự rách nát chỉ để rèn luyện lý trí cả! Có khi cậu ấy còn thích Omega thật cũng nên...

Nghĩ đến đây Châu Kha Vũ lại muốn khóc. Cmn đời mình thật khổ, thích một người, người đó từ Beta thăng cấp lên thành Alpha thì không nói, lại còn coi mình thành huynh đệ tình thâm luôn! Nhớ cái ngày Trương Gia Nguyên trở lại trường sau khi nhập viện, topic mà Châu Kha Vũ vô cùng yêu thích kia chợt biến mất không thấy tăm hơi, nhóm bạn học mới hôm qua còn điên cuồng đặt tên cho con của bọn họ, hôm nay đã đem con bỏ chợ dứt áo ra đi chẳng thèm luyến tiếc. Châu Kha Vũ thấy vài người đến bên cạnh Trương Gia Nguyên, vừa vỗ vai cậu vừa gào lên.

"Biết ngay mà, Nguyên ca của chúng em làm sao mà thành Omega được! Ngầu lắm Nguyên ca. Trương Gia Nguyên, Alpha ưu tú, nghe bùi tai thế không biết chứ lại!!!"

Trương Gia Nguyên chỉ cười, cậu chấp nhận sự thay đổi này rất nhanh, nhanh đến mức đôi lúc những người xung quanh còn tưởng như chẳng có chuyện gì thay đổi cả. Cậu đến tìm Châu Kha Vũ vào giờ giải lao giữa hai tiết của ngày hôm đó, hỏi anh có nhớ đã từng hứa gì không, hứa rồi thì thực hiện đi, tiết tự học buổi tối bắt đầu trở thành gia sư cho cậu.

Châu Kha Vũ chỉ có thể vâng lời.

Ngày ngày phụ đạo cho cậu, cơ hội ở bên cạnh cậu cũng nhiều hơn, nhưng thích mà không làm gì được, Châu Kha Vũ đau hết cả lòng. Có lẽ là bộ dạng đau lòng của anh trông khó coi quá, mà Trương Gia Nguyên đang chăm chỉ giải đề chợt ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày đẩy nhẹ vào người anh.

"Châu Kha Vũ, thu tin tức tố của cậu lại, tôi nhức đầu!"

Khoảng thời gian này, Châu Kha Vũ đều sẽ vờ như vô tình thả một chút tin tức tố ra trước mặt Trương Gia Nguyên, mong mỏi cậu dần quen với mùi hương của mình. Khi bị cậu phát hiện thì giả dối nói xin lỗi, lần sau tôi sẽ chút ý, còn mặt dày hỏi thêm một câu.

"Cậu thấy mùi của tôi thơm không?"

Trương Gia Nguyên dành tặng Châu Kha Vũ ánh mắt nhìn thằng thần kinh.

"Hỏi tôi cũng vô ích, cậu vẫn nên tìm một Omega nào đó đối chứng đi thì hơn."

Châu Kha Vũ tựa lưng vào thành ghế phía sau, lông mày hơi nhíu, chỉ cần nhìn qua cũng biết là tâm trạng đang không vui. Anh để ý thấy dạo này Trương Gia Nguyên rất hay nhắc tới Omega, đôi khi sẽ bảo Châu Kha Vũ đi tìm Omega như ban nãy, đôi khi lại líu lo kể với anh rằng hóa ra tin tức tố của lớp phó học tập là mùi hoa oải hương, rất dễ ngửi. Bực bội nghiến chặt khớp hàm, Châu Kha Vũ lần đầu tiên cảm thấy Trương Gia Nguyên là Beta có khi còn tốt hơn, ít ra anh không phải lo sợ một ngày cậu sẽ bị Omega nào đó câu đi mất.

Sự khó chịu cứ thế tiếp diễn, Châu Kha Vũ nhỏ mọn so đo thời gian Trương Gia Nguyên ở bên cạnh mình có nhiều hơn khi ở cạnh người khác hay không. Alpha vốn có tính độc chiếm rất mạnh, Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm Trương Gia Nguyên, lượng tin tức tố trong không gian chẳng hề bớt đi mà còn có xu hướng trở nên dày đặc hơn. Người đối diện dĩ nhiên đã nhận ra điều này, cậu cho rằng Châu Kha Vũ muốn đánh nhau, vừa mới buông bút xuống định nghênh chiến đã bị anh cướp mất hộp kem mới ăn được vài thìa.

Trương Gia Nguyên tức giận đập bàn một cái.

"Châu Kha Vũ, cậu cà tôi đúng không?"

"Tôi không cà cậu."

"Thế cậu làm thế này là có ý gì?" Trương Gia Nguyên chỉ tay vào hộp kem. "Cậu kiệt sỉ à? Muốn qua cầu rút ván à?"

"Không."

Châu Kha Vũ trả hộp kem về vị trí cũ, hành động của anh vốn chỉ để Trương Gia Nguyên chú ý đến mình, hiện tại cũng coi như đã hoàn thành mục đích rồi, nên không tiếp tục trêu chọc cậu nữa. Anh hơi rướn người về phía trước, khoảng cách giữa hai người đột ngột được rút ngắn, chiếc bàn học bé xíu ngăn trở ở giữa cũng dần trở nên vô dụng. Cánh tay Châu Kha Vũ vươn ra sau đầu Trương Gia Nguyên, kéo cậu lại gần bên này một chút, người bị anh động chạm khẽ nhíu mày, nhưng vẫn để mặc anh tiếp tục càn quấy, chủ yếu là muốn xem xem Châu Kha Vũ còn có thể không an phận đến mức nào. Châu Kha Vũ biết rõ suy nghĩ của cậu, chỉ hơi nhướn mi, vừa nhìn thẳng Trương Gia Nguyên vừa lên tiếng.

"Cậu thích Omega à?"

Tin tức tố trôi nổi trong không khí ngày càng trở nên dày đặc, Trương Gia Nguyên cảm tưởng như mình đang lạc giữa một khu rừng tối tăm khi mưa xuống. Cậu không rõ tin tức tố của Châu Kha Vũ có vị gì, nó không phải một mùi hương đơn thuần, mà có lẽ là được hòa trộn từ rất nhiều tầng hương chồng chất lên nhau. Một chút hương cỏ cây, một chút vị gỗ, một chút mùi ngai ngái của đất ẩm, tất cả chúng bị bao phủ bằng một trận mưa lớn kéo dài qua ngày này tháng nọ, vừa lạnh lẽo lại vừa nguy hiểm.

Trương Gia Nguyên không có ý định bước vào khu rừng này.

Cậu đón nhận ánh mắt sắc bén của người đối diện, qua vài giây thì hơi nhếch môi.

"Tôi không nên thích Omega à?"

"Không."

Rõ ràng tia sáng trong mắt Châu Kha Vũ đã thay đổi. Ẩn nhẫn mất đi, thay vào đó là phần điên cuồng cố chấp mà cậu chưa từng nhìn thấy.

"Không được thích Omega, vì tôi thích cậu."

Lời bày tỏ vừa thẳng thắn vừa kiêu ngạo, Trương Gia Nguyên hơi sững lại trong giây lát, từ từ tiêu hóa lượng thông tin quá lớn này. Trước đó Lâm Mặc từng phỏng đoán rằng hình như Châu Kha Vũ thích cậu, khuyên cậu nên tránh xa người này, Trương Gia Nguyên nghe xong còn chửi Lâm Mặc thần kinh, chẳng ngờ chưa được bao lâu mà cậu đã bị nghiệp quật luôn rồi.

Thực ra trong suy nghĩ của Trương Gia Nguyên, dù Châu Kha Vũ có thích cậu thật đi chăng nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì. Alpha và Alpha, sự đối chọi tiềm tàng không thể chỉ cần nói thích là có thể lay chuyển được. Nhưng khi Châu Kha Vũ nói ra lời kia, cộng thêm lý trí đã được rèn luyện đến mức chiến thắng được bản năng của anh, thì Trương Gia Nguyên mới nhận ra rằng Châu Kha Vũ đang rất nghiêm túc.

Chỉ có điều, cậu lại không giống với Châu Kha Vũ.

"Đừng thích tôi, không có kết quả đâu."

Trương Gia Nguyên chớp mắt, chỉ mất một giây để tránh khỏi bàn tay của Châu Kha Vũ. Chẳng đợi người kia kịp phản ứng, cậu đã đứng lên thu dọn sách vở, bỏ lại hộp kem vị mắc ca yêu thích, lững thững rời khỏi phòng học lúc tối muộn.

Bỏ lại cả Châu Kha Vũ ngồi im lặng ở đó.


6.

Châu Kha Vũ thất tình rồi.

Lúc Oscar nghe được tin tức này, đã là một tuần trôi qua kể từ ngày Trương Gia Nguyên từ chối Châu Kha Vũ. Thấy người bạn của mình lúc nào cũng ủ dột ngồi gẩy điện thoại, Oscar tốt bụng định đến an ủi, lại vô tình trông thấy màn hình điện thoại của Châu Kha Vũ đang hiển thị giao diện định vị. Anh trợn tròn hai mắt, tự nhiên rất muốn đấm người này một trận.

"Cậu theo dõi Trương Gia Nguyên đấy à?"

"Không phải theo dõi, đây là bảo vệ."

"Bảo vệ con mẹ cậu, cậu biến thái vừa thôi, đây là phạm pháp, tôi đi báo chính quyền!"

Châu Kha Vũ biết rõ Oscar chỉ to mồm, cũng chẳng thèm ư hử phản ứng lại. Anh chọt chọt vào chấm đỏ trên màn hình, thầm nghĩ Trương Gia Nguyên hiện giờ có lẽ đang luyện đàn thì phải, còn luyện rất lâu, đã ở yên trong phòng suốt hai tiếng đồng hồ rồi.

Không biết có nhớ mình không...

Trương Gia Nguyên lúc này đúng là đang luyện đàn thật, nhưng nhớ Châu Kha Vũ hay không thì có trời mới biết. Cậu đặt cây guitar lên đùi, chẳng dám chơi fingerstyle mà chỉ gảy nhẹ vài đoạn nhạc có tiết tấu đơn giản. Nói thật, từ ngày giúp Châu Kha Vũ ứ ư xong về nhà đụng vào đàn thì đàn dứt dây, trong lòng Trương Gia Nguyên chợt xuất hiện bóng ma tâm lý. Cậu chỉ sợ bạn gái chê cậu không còn trong sạch rồi không cho cậu chạm vào người nữa, như vậy cả đời này cậu sẽ phải sống trong kí ức về buổi tối hôm đó cùng Châu Kha Vũ, sẽ đau khổ đến chết!!!

Trương Gia Nguyên rùng mình, tự cảm thấy sợ hãi suy nghĩ của bản thân.

Nhắc đến Châu Kha Vũ, đã một tuần không gặp, tình trạng bài vở của Trương Gia Nguyên cũng bết bát thảm hại, nhưng cậu biết rõ hiện tại không thể mặt dày tiếp tục nhờ vả anh được nữa. Châu Kha Vũ nói thích cậu là nghiêm túc, còn cậu từ chối Châu Kha Vũ là nghiêm túc bình thường. Trương Gia Nguyên không bài xích Châu Kha Vũ, chỉ là có một số chuyện, không thể cứ tát nước theo mưa gật đầu một cái cho xong được.

Chủ yếu vẫn là do bóng ma tâm lý...

Buổi tối hôm đó thật sự là ám ảnh vl............

Cánh cửa phòng luyện nhạc đột ngột bật mở, suy nghĩ của Trương Gia Nguyên cũng vì thế mà bị cắt ngang. Cậu thuận tiện nhìn sang, thấy người mới vào là một học sinh khối dưới cũng thường đến đây luyện đàn. Gật đầu một cái xem như chào hỏi, Trương Gia Nguyên không để ý đến người ta nữa, tự mình cặm cụi nghiên cứu nhạc phổ đặt ngay ngắn trên giá.

Phòng luyện nhạc của trường không có nhiều học sinh sử dụng cho lắm, đặc biệt là trong thời điểm đang chuẩn bị chạy nước rút cho kì thi tốt nghiệp như hiện tại. Chỉ có một số người lựa chọn theo đuổi khối nghệ thuật là vẫn giữ thói quen đến đây khi rảnh rỗi, Trương Gia Nguyên là một trong số đó, cộng thêm cả... nhóc học sinh khối dưới kia nữa.

Trương Gia Nguyên thấy cậu ta đang nhìn mình, cũng lịch sự cười một cái. Hành động ấy của cậu tựa như một lời động viên, người đối diện hơi ngẩn ra giây lát, rồi chợt lên tiếng.

"Đàn anh..."

"Hả?" Trương Gia Nguyên tháo một bên tai nghe xuống. "Có chuyện gì à?"

"Không... Chỉ là... bình thường nghe anh đàn rất hay, nên muốn thảo luận với anh một chút."

Trương Gia Nguyên dĩ nhiên không từ chối đề nghị này. Đều là người yêu thích âm nhạc, ngẫu nhiên gặp được kẻ có chung chí hướng sẽ bị cuốn theo rất nhanh. Trương Gia Nguyên nhận ra tư duy của cậu bạn này đặc biệt phong phú, cũng biết chơi nhiều loại nhạc cụ hơn cả cậu, cả hai nói chuyện đến hăng say, thậm chí còn dự định tương lai tụ họp lại rồi thành lập một ban nhạc!

Vốn chỉ nên dừng lại ở đó, nhưng dần dà, cuộc trò chuyện lại đi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

Trương Gia Nguyên đang đắm chìm trong mộng tưởng mở concert hàng nghìn khán giả, đột nhiên nghe thấy người bên cạnh bâng quơ nói với mình.

"Không ngờ Nguyên ca dễ gần như vậy, lúc trước đọc mấy tin đồn về anh, em còn tưởng anh rất đáng sợ."

"Tin đồn?" Trương Gia Nguyên nhướn mi, lòng hiếu kì bị đánh thức. "Mọi người đồn như thế nào?"

"Đồn anh thích đánh nhau, đồn anh phân hóa muộn thành Alpha nên rất hung hãn, còn đồn cả chuyện... anh hẹn hò cùng Châu Kha Vũ."

Đang yên đang lành lại nghe được cái tên kia, cảm giác quẫn bách trong lòng Trương Gia Nguyên một lần nữa mãnh liệt quay trở lại. Cậu hơi hắng giọng, lần lượt giải thích từng cái một.

"Thích đánh nhau thì không hẳn, ai cà tôi thì tôi mới đánh. Phân hóa muộn thành Alpha là đúng, nhưng hung hãn thì không. Còn chuyện hẹn hò với Châu Kha Vũ... hiện tại chưa phải."

"Chưa?" Cậu nhóc kia hơi cao giọng, bắt được đúng trọng điểm trong lời nói của Trương Gia Nguyên. "Nguyên ca, đừng nói rằng anh định... Anh cảm thấy Alpha và Alpha có khả năng à?"

Trương Gia Nguyên hơi nhíu mày. Cậu tự dằn vặt bản thân là một chuyện, nhưng người khác xen vào vấn đề của cậu thì lại là một chuyện khác. Trương Gia Nguyên không hề có địch ý với cậu nhóc kia, chỉ cảm thấy cậu ta đang hơi quá phận, nhất là khi làm như hiểu biết mà khuyên bảo.

"Tuy rằng điều kiện của Châu Kha Vũ rất tốt, nhưng Alpha ấy mà, rồi cũng sẽ đều bị thu hút bởi Omega thôi."

"Cậu chắc chắn thế à?"

Trong lời nói của Trương Gia Nguyên ẩn chứa vài phần nguy hiểm, cậu đang cảnh báo, trước khi người kia vô tình vượt khỏi ranh giới của sự ôn hòa mà cậu có thể duy trì. Alpha luôn muốn người khác phải phục tùng mình, đó là bản năng, cũng là năng lực, Trương Gia Nguyên cho rằng dấu hiệu này rất dễ nhận ra, thế nhưng người đối diện lại như đã hạ quyết tâm phải quấy nhiễu đến cùng.

"Nguyên ca, anh mới phân hóa, có lẽ vẫn chưa biết Omega trong kì phát tình thu hút như thế nào. Nếu thử rồi, anh sẽ..."

"Lúc đó tôi sẽ chạy đi báo giáo viên, cảm ơn."

"Anh nghĩ mình có thể à?" Cậu ta như vừa nghe thấy một câu chuyện hài hước lắm, nhếch miệng cười. "Ví dụ như trong một căn phòng đóng kín, chỉ có anh và một Omega, anh không thể chạy thoát, không thể báo giáo viên, cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của một món ăn ngon..."

Trương Gia Nguyên bực dọc gãi lỗ tai, những từ ngữ người này sử dụng làm cậu khó chịu vô cùng, trong thế giới quan của Trương Gia Nguyên, cho dù là giới tính nào đi chăng nữa cũng không đáng phải bị miêu tả như thế. Chậm rãi lùi ghế lại phía sau, cậu không muốn tiếp tục giằng co vô ích, hảo cảm từ âm nhạc đều đã biến mất hẳn sau cuộc hội thoại vừa rồi, cậu không thích người này. Chẳng ngờ đúng lúc ấy, người đối diện lại bất thình lình đưa tay ra sau cổ, xé tan đi một thứ gì đó.

Nếu Trương Gia Nguyên không nhầm, nó hình như là miếng dán ngăn tin tức tố...

"Nguyên ca." Ánh mắt người kia khóa chặt vào Trương Gia Nguyên, mang theo sự ham mê chẳng thèm che giấu. "Anh có muốn thử một chút hương vị của Omega trong kì phát tình không?"

Trương Gia Nguyên trợn tròn hai mắt, thầm mắng một câu đệt mẹ!

Cậu vội vàng chạy về phía cửa đồng thời lôi điện thoại từ túi áo khoác ra, còn chưa kịp hành động gì, thanh âm ở sau lưng lại đều đều vang lên.

"Cửa khóa rồi, phòng luyện nhạc cũng không có sóng, anh định cầu cứu ai đây?"

Mùi tin tức tố trong không gian càng ngày càng nồng, phản ứng của cơ thể là điều không thể tránh khỏi, Trương Gia Nguyên cố chấp đè xuống cơn nóng nực như thiêu như đốt trong cơ thể, lần đầu tiên cảm thấy đời đúng là như lìn!!!

Cmn, ông mới có bao lớn cơ chứ, sao gần đây ông cứ bị lôi kéo vào thế giới 18+ là thế đéo nào nhỉ?

Mấy người có định để cho ông bình tĩnh trưởng thành không?

Trương Gia Nguyên siết chặt điện thoại trong tay, sâu sắc đồng cảm với tình cảnh của Châu Kha Vũ vài tuần trước.

Đm lại cả Châu Kha Vũ nữa, lần trước ông đến cứu cậu, lần này cậu có mau đến cứu ông không thì bảo???

"Nguyên ca..."

"Câm mồm!" Trương Gia Nguyên nghiến chặt răng, trong mắt hiện lên vài đường tơ máu. "Địu cả nhà cậu, nhốt được ông cái cứt, ông có 4G!!!"

Nói rồi lập tức mở điện thoại lên bấm số.

Người đối diện hơi hoảng loạn, có chút không ngờ đến trường hợp này, vừa định tiến đến ngăn cản Trương Gia Nguyên thì cánh cửa cách âm phía sau cũng cùng lúc bật mở. Kẻ tiến vào mang theo hương tin tức tố rất phức tạp, nó không hề có tác dụng an ủi hay kích thích, mà chứa đầy ý đồ khiêu chiến vừa hoang dã vừa điên cuồng, như thể kẻ đó đang cầm trong tay một thanh sắt chưa từng phải chịu qua mài giũa, ác liệt đập thẳng vào đầu những ai dám cả gan chống lại.

Trương Gia Nguyên cảm nhận được từng dòng tin tức tố ấy đang bao trùm lấy mình, đẩy cậu vào khu rừng có những trận mưa lớn quanh năm, rồi khóa chặt cậu ở đó.


7.

Mọi chuyện ổn định trở lại đã là một tiếng sau.

Nói là ổn định, thực chất chỉ có Omega kia bị người ta cưỡng chế đem đi, Trương Gia Nguyên lúc đó chỉ kịp nghe thấy Châu Kha Vũ lời vàng ý ngọc nhả ra một tiếng "Cút!", rồi lạnh nhạt đẩy cậu ta cho bảo vệ đứng đợi ngoài cửa.

Sự việc vốn nên chấm dứt một cách trơn tru như vậy, chẳng ngờ ngay lúc quay vào phòng luyện nhạc định tìm Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ lại chợt ngửi thấy một mùi hương dần trở nên dày đặc hơn trong không khí. Tốc độ khuếch tán của nó rất nhanh, cuồn cuộn áp đảo, như là muốn mặc sức ngấu nghiến hết thảy tồn tại có nguy cơ ở bên cạnh mình, dìm mọi thứ dưới chân, rồi hiên ngang đứng ở đỉnh cao nhất.

Mùi hương rất thơm, nhưng lại quá kiêu ngạo.

Trương Gia Nguyên đang bước vào kì mẫn cảm đầu tiên sau khi phân hóa.

Lúc nghe Châu Kha Vũ báo tin này, Trương Gia Nguyên không kìm được phải chửi ra thành tiếng.

"Đcm luôn đấy!"

Trong một ngày tại sao cậu lại phải trải qua ngần ấy những sự xui xẻo cơ chứ???

Alpha trong kì mẫn cảm rất khó chiều, nói đúng hơn là trở nên điên loạn chẳng biết nói lý. Lúc này nếu có thể, thì tin tức tố của một Omega là phương thuốc an ủi hữu hiệu nhất. Nhưng Trương Gia Nguyên vừa mới chịu đựng một phen hú vía, trong lòng đã xuất hiện bóng ma tâm lý to đùng đối với Omega, cộng thêm bên cạnh còn có một Alpha cũng chẳng kém phần ác liệt, không những không có tác dụng gì, còn khiến cậu muốn xông vào đánh nhau sứt đầu mẻ trán luôn cho xong.

"Hay là tôi ra ngoài nhé, như vậy cậu sẽ thoải mái hơn."

Trương Gia Nguyên ngước đầu nhìn người đang có ý định rời khỏi phòng, chẳng hiểu sao hơi bực bội.

"Ai cho cậu đi, cậu phải ở đây, ngồi yên đấy!"

Oscar đợi ở ngoài mãi vẫn không thấy ai đi ra, vừa mới ngó đầu vào đã nghe được một câu như vậy, chỉ có thể lặng lẽ thay bọn họ khép cửa.

Châu Kha Vũ không so đo với Trương Gia Nguyên, ngoan ngoãn giữ nguyên vị trí theo yêu cầu của cậu, rồi hạ giọng hỏi han.

"Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"

"Khó chịu."

Chợt nhớ đến buổi tối vài tuần trước, hình như bọn họ cũng ở trong tình trạng tương tự, chỉ có điều nhân vật chính trong câu chuyện bi thương này đã hoàn toàn thay đổi. Trương Gia Nguyên thở hắt ra một hơi, cố gắng diễn đạt đầy đủ suy nghĩ của mình cho Châu Kha Vũ biết, dù sao anh cũng là người có kinh nghiệm trải qua nhiều kì mẫn cảm rồi.

"Tôi chỉ muốn phát tiết sự bức bách này ra ngoài, nhìn cái gì cũng ngứa mắt, cả cậu nữa, tôi muốn đấm cậu."

"..........."

Nếu cậu có thể bỏ chữ "đấm" đi thì tốt, chỉ nói ba từ thôi...

"Những lần trước cậu chịu đựng kì mẫn cảm như thế nào?"

Câu hỏi của Trương Gia Nguyên đánh thức Châu Kha Vũ khỏi những suy nghĩ lệch lạc. Anh tặc lưỡi, chậm chạp lắc đầu.

"Chẳng thế nào cả. Bình thường tính tự chủ của tôi quá tốt, nên đến kì mẫn cảm, chúng sẽ trả thù tôi."

Không thấy Trương Gia Nguyên trả lời, Châu Kha Vũ liền tiếp tục.

"Tôi thật sự sẽ tìm người đánh nhau. Thế nên là..." Anh nhìn thẳng Trương Gia Nguyên. "Hiện tại cậu muốn đánh tôi cũng không sao hết, tôi cho cậu đánh."

Thanh âm được đè nén xuống mức gần như thì thầm, Châu Kha Vũ hơi cúi thấp đầu, để tầm mắt vừa vặn đón được đường nhìn của Trương Gia Nguyên. Anh biết rõ cảm giác bức bách của cậu hiện tại, cũng biết khả năng của bản thân nằm ngoài việc giúp đỡ cậu vượt khỏi sự sắp đặt của bản năng. Điều duy nhất Châu Kha Vũ có thể làm, là cho cậu thật nhiều niềm tin rằng bên cạnh cậu vẫn còn một Châu Kha Vũ sẵn sàng dịu dàng với Trương Gia Nguyên, bất kể là hoàn cảnh nào đi chăng nữa.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Trương Gia Nguyên bất giác nhớ đến cảnh tượng trong phòng học một tuần trước, Châu Kha Vũ cũng nhìn cậu ở vị trí gần kề thế này, nhưng khác với vẻ kiên nhẫn hiện tại, anh lại bày ra bộ dạng một kẻ ngang ngược trẻ trâu, trông cực kì ngứa mắt gọi đòn!

Tỏ tình kiểu đấy, chẳng khác nào bảo cậu phải mau mau từ chối đi!

Nếu cứ đẹp trai đứng đắn giống hiện tại thì tốt rồi, ít ra cậu còn có thể nể gương mặt đẹp trai này mà không đấm anh.

Quan trọng là phải đẹp trai!

Trương Gia Nguyên chẹp miệng, bứt rứt mãi cuối cùng vẫn hỏi ra thắc mắc trong lòng.

"Tại sao cậu lại thích tôi?"

Omega ban nãy nói không sai, Châu Kha Vũ rất chói mắt, y như nhân vật chính bước ra từ mấy câu chuyện thần tượng não tàn, mọi tiết tấu diễn ra trong cuộc sống của anh đều là thứ mà người thường chỉ có thể đỏ mắt ước nguyện. Một kẻ như thế, vốn không nên có bất kỳ dây dưa gì với cậu mới phải, đột nhiên lại nói thích cậu, chẳng lẽ...

"Chẳng lẽ vì tôi ứ ư cho cậu tuyệt vời quá nên cậu đem lòng mê muội tôi?"

"............" Châu Kha Vũ liếc mắt. "Cậu cũng đề cao cái trình độ hạng ruồi của mình quá cơ."

"..................."

Trương Gia Nguyên không trả lời, chỉ có nắm đấm là đã sẵn sàng vung lên gương mặt đẹp trai của Châu Kha Vũ. Nhưng Châu Kha Vũ phản ứng rất nhanh, trước khi cậu kịp giở thói hung hăng thì đã vừa vặn bắt lấy cổ tay cậu, nắm nó trong tay một lúc lâu rồi mới kéo cậu đến gần phía mình hơn.

"Cậu cũng rất chói mắt." Như có thể đọc được suy nghĩ trong đầu Trương Gia Nguyên, tông giọng của Châu Kha Vũ nhiễm một chút ý cười. "Chói đến nỗi đi thẳng vào tim tôi."

".............."

Con bà nó, hóa ra thái tử cũng thật am hiểu nói tình thoại!

Vành tai của Trương Gia Nguyên hơi ửng đỏ, Châu Kha Vũ nhìn thấy biến đổi ấy, nhưng lại chẳng vạch trần cậu.

"Chỉ vậy thôi?"

Trương Gia Nguyên đợi mãi mà không thấy Châu Kha Vũ tiếp tục, bấy giờ mới nhận ra anh đã nói xong rồi. Thái độ không thể tin của cậu làm Châu Kha Vũ có chút buồn cười, anh gật đầu, thản nhiên nói tiếp.

"Chỉ vậy thôi, cậu đang mong chờ tôi kể một câu chuyện sâu sa giống như trong tiểu thuyết à? Thế thì tôi chỉ có thể thuyết trình về những lần nhìn thấy cậu đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán trước cổng trường!"

"... Đừng nói như kiểu tôi là thằng hư hỏng thế."

Châu Kha Vũ cúi đầu cười, những ngón tay đột ngột siết chặt lại, làm cổ tay Trương Gia Nguyên hơi ân ẩn đau.

"Thích một người chỉ đơn giản vậy thôi. Cậu thu hút tôi, tôi thu hút cậu, nên chúng ta cùng nhau thử một lần, cùng nhau nuôi dưỡng những hảo cảm ban đầu trở nên sâu đậm hơn. Đó là suy nghĩ, cũng là mong muốn, của tôi."

Trương Gia Nguyên cố giằng tay ra khỏi khống chế của Châu Kha Vũ mấy lần nhưng vô dụng, cuối cùng đành mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Trong đầu cậu luân phiên phát lại những lần cùng Châu Kha Vũ tiếp xúc, vài cuộc trò chuyện bâng quơ, vở bài tập sạch sẽ mà cậu mượn được trước mỗi tiết tự nhiên, phòng dụng cụ thể dục vừa bụi bặm vừa nhiều muỗi, ánh mắt chân thành nói tôi thích cậu, đến cả mùi hương tin tức tố như khu rừng có mưa lớn quanh năm.

Không có gì quá đặc biệt, nhưng đúng như những gì Châu Kha Vũ nói, bị thu hút bởi một người vốn chỉ cần đơn giản như thế.

Cậu rời khỏi ghế ngồi, thuận theo quán tính đổ người về phía trước, một tay vẫn bị nắm chặt, một tay lại chống xuống mặt bàn bên cạnh Châu Kha Vũ, từ trên cao nhìn ngắm gương mặt tinh xảo của anh ở khoảng cách cực gần cận. Alpha luôn muốn nắm quyền làm chủ, đặc biệt là trong kì mẫn cảm, mọi ham muốn đều bị đẩy đến mức độ mãnh liệt nhất. Châu Kha Vũ hiểu rõ điều ấy, anh cũng rất ngoan ngoãn thuận theo cậu, chỉ là không ngờ rằng cậu lại đột nhiên đưa ra một yêu cầu có thể nói là mạo hiểm.

"Châu Kha Vũ, thả tin tức tố của cậu ra đi."

Tin tức tố như khu rừng bí ẩn mời mọc người khác đến thám hiểm, lần này cậu đã muốn bước vào rồi.

"Cậu chắc chắn chứ? Alpha đang trong kì mẫn cảm nếu tiếp xúc với tin tức tố của một Alpha khác, cậu có thể sẽ..."

"Tôi chắc chắn."

Cậu có thể sẽ không khống chế nổi...

Châu Kha Vũ nuốt những lời định nói xuống cổ họng, đối diện với vẻ tự tin đến kiêu ngạo của Trương Gia Nguyên, không hiểu sao anh cũng bị cậu thuyết phục. Không gian chật hẹp của phòng luyện nhạc dần có thêm một mùi hương nữa, nó mạnh mẽ đối chọi với hương hoa đã trấn giữ suốt từ nãy đến giờ, như có ý đồ xâm chiếm, lại như chỉ muốn thăm dò một kết quả khả quan.

Trương Gia Nguyên hơi nhíu mày, tin tức tố của Châu Kha Vũ đặc biệt có tính đe dọa, khiến cậu muốn phó mặc cho bản năng, triệt tiêu hết thảy mối nguy hại đang cận kề này. Nhưng mùi hương nó mang đến lại thật quyến rũ, là mùi của khu rừng, mùi của đất ẩm, mùi của cỏ cây ướt sũng sau một trận mưa rào vĩnh viễn không chấm dứt. Trương Gia Nguyên chợt nhớ đến câu hát trong ca khúc của một người bạn, "Trời thì luôn nắng, còn tôi lại chỉ thích mưa."

Đúng, Trương Gia Nguyên thích mưa, có lẽ... cũng thích cả Châu Kha Vũ.

Tin tức tố của Trương Gia Nguyên là hương hoa quỳnh. Lúc Châu Kha Vũ ngửi được mùi hương này, không khỏi có chút ngạc nhiên. Một Alpha ưu tú như cậu lại mang tin tức tố quá dịu dàng, nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại, mới thấy nó rất hợp với cậu.

Giống như cậu vậy, nhìn thì tưởng tùy ý vô tình, nhưng thật ra lại rất dễ mềm lòng.

Hoa quỳnh nở khó, phải có duyên mới được tương ngộ. Đi qua vạn dặm rừng mưa tăm tối, đi qua những ngày lặng lẽ chờ mong kì tích, cuối cùng cũng có thể đặt chân đến vùng đất nơi hoa quỳnh nở rộ.

Trương Gia Nguyên ở trong khu rừng của Châu Kha Vũ, cảm giác không hẳn là tốt, nhưng cũng không hẳn là tệ. Bản năng nói rằng Alpha phải bài xích nhau, nhưng lí trí lại yêu thích tư vị mà người kia mang đến. Giống như cảm giác khi xỏ khuyên hay xăm hình, tuy đau đớn về xác thịt, nhưng cái tê liệt ngọt ngào mà nó mang lại đều khiến người ta tình nguyện chìm đắm.

Kết quả, là những dấu vết sẽ ở lại vĩnh viễn.

"Châu Kha Vũ, dẫn tôi đến nơi cậu được huấn luyện đi. Tôi không muốn bị ảnh hưởng bởi Omega như hôm nay, cũng không muốn bị chi phối bởi vận mệnh."

Trương Gia Nguyên duy trì tư thế cúi đầu, nhìn sâu vào ánh mắt của Châu Kha Vũ.

"Tôi muốn được làm mọi thứ tôi thích. Như là... hẹn hò với một Alpha chẳng hạn."

Vẻ mờ mịt trong đồng tử người kia được thay thế bằng ý cười ngày một đậm dần. Trương Gia Nguyên mím môi, trước khi bị Châu Kha Vũ mạnh mẽ thay đổi vị trí giữa cả hai, cậu nghe thấy anh chắc nịch trả lời.

"Được."

-

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top