Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[8]. Yêu một người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

➣Tại sao chap này lại là chap 8? Bởi vì chap 7 Yên đã viết được hơn phân nửa chuyện nhưng hôm nay viết tiếp lại rơi vào tháng 7 ÂL, mọi người cũng biết đây là tháng gì. Có thể các bạn sẽ nói chỉ là viết truyện thôi nhưng vì mình viết chap ấy là cả tâm huyết, mình còn phải tìm hiểu thêm nghi thức minh hôn, nghe lại bài Hỉ để hiểu thêm và viết cho đúng, từ ngữ về tâm linh cũng nhiều mà tháng này thói quen của Yên là hạn chế xuất hiện những từ ấy. Giờ là tháng kiêng kị với nhiều người, trong đó có mình nhưng mình thì không phải mê tín, chỉ quan niệm có kiêng có lành, tin cũng được, không tin cũng chẳng sao nhưng đừng cố tình phạm phải. Xin các bạn đọc thông cảm.
✔Yên sẽ up sau khi kết thúc tháng 8. Hiện tại sẽ viết các chap tiếp để bù lại cho mọi người. Thank you and love you ❤
↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭
- Mưa rồi! Nguyên nhi, lần này trời mưa ta che cho đệ, sau này đổi lại đệ phải che cho ta nhé!
- Được, sau này nhất định chỉ che mưa cho mỗi một mình huynh thôi!
- Đệ hứa với ta nhé! Nhất ngôn cửu đỉnh! Quân tử nói lời phải giữ lấy lời đó!
Gương mặt vui vẻ, ánh mắt thập phần hạnh phúc. Y che mưa cho hắn rồi cả hai cùng nhau về nhà. Hắn nghĩ câu trả lời kia chỉ là vu vơ, chỉ để y không buồn nhưng hắn nào biết y xem nó là thật, y mang theo mảnh tình từ tận tâm can, mang theo một nửa linh hồn tin tưởng vào lời nói "vu vơ" ấy.

Châu Kha Vũ lớn hơn Trương Gia Nguyên hai tuổi, gia đình đều giàu có và thân thiết với nhau. Không biết Trương phu nhân nhìn người thế nào nhưng từ bé đến lớn vẫn luôn mặc định Châu Kha Vũ chính là người thân của Trương gia, là một mảnh ghép của gia đình họ. Dù cho lớn tuổi hơn hắn, y vẫn vô cùng trẻ con, lúc nào cũng dựa dẫm hắn. Y xem hắn là hạnh phúc cả cuộc đời này, là chấp niệm một kiếp. Trương Gia Nguyên là tất cả trong Châu Kha Vũ. Cả hai chơi với nhau rất thân, như hình với bóng. Thời niên thiếu đã có nhau, Châu Kha Vũ ước rằng lúc bạc đầu vẫn có thể được ở cạnh hắn. Mãi lo suy nghĩ, y quên mất rằng đã đến nhà hắn đến khi một bàn tay huơ nhẹ trước mặt thì y mới giật mình nhận ra
- Đến nhà đệ rồi, tạm biệt!
- Tạm biệt! Hắn đáp lại như một phép lịch sự tối thiểu
Đi được một đoạn, Châu Kha Vũ quay đầu, gọi to tên hắn:
- À đúng rồi Trương Gia Nguyên!
- Có chuyện gì sao?
- Cả đời này của ta chỉ có mỗi mình Trương Gia Nguyên trong lòng thôi. Kiếp này cũng chỉ lấy Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên là của Châu Kha Vũ!
Giữa đêm khuya tĩnh lặng chỉ nghe tiếng của y. Từng câu, từng chữ mà Châu Kha Vũ nói ra, hắn đều nghe không sót bất cứ thứ gì. Hắn cứ nghĩ từ trước đến giờ Châu Kha Vũ chỉ nói đùa. Nhưng chuyện tình cảm cả đời ai lại làm như vậy. Châu Kha Vũ chưa bao giờ đùa giỡn với tình yêu, chỉ có hắn nghĩ vậy. Hắn không đáp, chỉ nhanh chóng trở vào nhà. Y có chút buồn nhưng cũng nhanh chóng về nhà.

Những ngày tiếp theo vẫn vậy, y không ngại bày tỏ tình cảm đối với hắn, thường xuyên đến Trương gia chơi. Hôm nay y ra chợ mua rau củ giúp Trương phu nhân.
- Nghe nói Trương thiếu gia đang định thành thân đó
- Là ai mà có phúc vậy chứ?
- Nghe nói đó là Lưu tiểu thư của trấn bên cạnh. Là một mĩ nhân đấy. Hôm qua ta vô tình gặp họ đang đi dạo rất vui vẻ. Tôi thấy họ xứng đôi lắm!
Cuộc trò chuyện giữa hai vị tiểu thư nào đó vô tình lọt vào tai Châu Kha Vũ. Y có chút bàng hoàng.
- Sao... Sao lại có thể như vậy được? Rõ ràng ta với Gia Nguyên mới là sắp thành thân mà. Không... Không phải đâu! Ta phải hỏi rõ, phải bình tĩnh chút, chắc chỉ là lời đồn thôi!
Cố gắng trấn an bản thân, cố gắng mua xong mọi thứ, sau đó Châu Kha Vũ trở về Trương gia thật nhanh. Y muốn hỏi cho ra lẽ. Rõ ràng hôn sự đã định là y và hắn, ngày lành tháng tốt cũng đã xem cẩn thận, mọi việc đều chuẩn bị ổn thỏa chỉ đợi ngày thành hôn. Tại sao bây giờ lại thành tân nương sẽ là Lưu tiểu thư. Họ Trương là đang lấy tình cảm của y ra đùa giỡn đúng không?
- Trương phu nhân, con về rồi! Y cố bình tĩnh nói chuyện với bà
- Kha Vũ về rồi đấy à? Mau đưa đồ cho hạ nhân rồi lại đây ngồi với ta. Mẹ hắn vẫn vậy, vẫn hiền từ như xưa.
- Phu nhân con có chuyện muốn hỏi người!
- Được, con hỏi đi
- Chuyện hôm sự, tại sao lại là Gia Nguyên và Lưu tiểu thư, lúc trước chẳng phải đã bàn rõ là con và đệ ấy sao? Sao bây giờ lại... Chút bình tĩnh cuối cùng còn sót lại đều bay sạch, Châu Kha Vũ gấp gáp hỏi bà. Y không còn đủ kiên nhẫn nữa.
- Con đã biết rồi sao? Trương phu nhân vẫn rất bình thản. Câu hỏi như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ mọi chuyện y nghe lúc ở chợ đều là thật sao? Không đợi y kịp hiểu hết ý nghĩa câu vừa rồi, bà đã nói tiếp:
- Nếu con đã biết mọi chuyện, ta và Gia Nguyên cũng không muốn giấu con nữa. Lúc đó là ta quá bất cẩn nên vội vàng đồng ý hôn sự nhưng nghĩ lại thì chuyện này quá hoang đường. Con xem, cả hai đứa đều là nam nhân, thành thân sẽ ảnh hưởng đến thanh danh Trương gia hơn nữa làm sao sinh con nối dõi cho gia đình ta được. Lưu tiểu thư xinh đẹp lại rất yêu Nguyên nhi nhà ta, thằng bé cũng yêu cô ấy, chuyện này rất tốt. Còn về chuyện của con, Trương gia sẽ đền tiền sính lễ cho gia đình con. Kha Vũ à, con cũng đã trưởng thành, cũng nên hiểu những gì ta nói đúng không?
Hiểu sao? Y nên hiểu như thế nào đây? Hiểu rằng từ trước đến nay đều là dối trá, đều là lừa gạt sao? Y không nói gì, lễ phép cúi đầu với Trương phu nhân rồi ra về. Vừa bước ra khỏi cổng, Châu Kha Vũ như gục ngã, y khụy gối khóc nấc lên. Nở nụ cười nhạt, chế giễu bản thân đã quá tự tin vào đoạn tình cảm trẻ con kia quá nhiều, để giờ chỉ có mình y tự nhận lấy đau thương, còn hắn lại hạnh phúc bên một nữ nhân xinh đẹp. Tự hỏi y có điểm nào không bằng nàng ấy? Đúng, y xinh đẹp, tài giỏi lại chu đáo, yêu Trương Gia Nguyên hơn ai hết nhưng thứ duy nhất Châu Kha Vũ không thể sánh bằng nàng chính là vì y là nam nhân, không thể sinh con nối dõi. Thật nghiệt ngã biết bao. Ông trời lúc nào cũng vậy, lúc con người ta buồn nhất luôn là lúc người đổ cơn mưa lớn nhất. Người đang khóc cùng Châu Kha Vũ sao? Nực cười! Châu Kha Vũ luôn nghĩ rằng hắn cũng yêu y, chỉ vì hắn ngại nên không dám bày tỏ mà thôi. Thế nhưng y sai rồi, sai thật rồi. Hóa ra hắn đã có người trong lòng. Là y quá ngây thơ, là y đã quá ảo tưởng rằng Trương Gia Nguyên cũng yêu y như cách y yêu hắn. Lời hắn nói đêm mưa kia không phải là lời hẹn ước dành cho y, đó chỉ là lời nói vu vơ, cũng tại y quá đa tình. Nếu như hôm nay y không vô tình nghe được cuộc trò chuyện kia, có lẽ y sẽ vẫn ngu ngốc nghĩ rằng hôn lễ kia sẽ dành cho y.
Châu Kha Vũ trở về nhà lúc trời chập tối, cơ thể ướt đẫm. Mẹ y thấy con trai từ Trương gia trong bộ dạng thê thảm, cứ thơ thơ thẩn thẩn như người mất hồn, cơm cũng chẳng buồn ăn. Ngày qua ngày, y đều khóc đến sưng cả mắt, mặc cho mẹ y cố gặng hỏi đến đâu cũng đều vô ích, Châu Kha Vũ tuyệt nhiên không nói lời nào. Bà biết mọi chuyện diễn ra chắc chắn đều do Trương gia bởi sau khi y trở về liền như thế này. Bà muốn biết lí do.

Châu phu nhân ra về với sắc mặt khó coi, ánh mắt u sầu. Quả nhiên khi bà đến nhà họ Trương, mọi chuyện giống như một cuốn phim cũ được lặp lại. Những lời nói ấy khiến bà như gục ngã. Quen biết bao năm, không ngờ bà ta lại là người muốn làm gì thì làm, xem người khác chẳng ra gì. Là bà đã nhìn lầm rồi. Đứa con trai ngốc của bà bây giờ phải làm sao đây? Bà biết Châu Kha Vũ yêu hắn nhiều đến nhường nào, bà hiểu tâm tình của y hơn bất kì ai. Vậy mà giờ con trai của bà đang như một người mất hồn, mỗi ngày trôi qua chỉ biết khóc, ngay cả bà còn không tin được, không chịu được những lời nói kia thì Châu Kha Vũ làm sao chịu nổi. Bà vừa buồn vừa giận, bà quyết tâm tuyệt giao với người nhà họ Trương, bà không muốn y đau lòng nữa. Nhanh chóng về nhà an ủi y nhưng khi bà đẩy cửa vào phòng thì chẳng có bóng dáng nào ở đó cả. Ngoài trời bây giờ mưa đang rất lớn, Châu phu nhân lo lắng cho hạ nhân tìm y.

Châu Kha Vũ đang lang thang bên ngoài. Những kí ức về ngày y che mưa cho hắn đồng loạt xuất hiện. Chúng như từng nhát dao cứa sâu vào trái tim vốn đã chịu nhiều tổn thương của y. Châu Kha Vũ vừa bước đi, miệng vừa lẩm bẩm dẫu giờ đây chỉ mỗi mình y cô độc dưới màn mưa:
- Trương Gia Nguyên, trời mưa rồi! Đệ có thấy không? Đệ mau đến che cho ta đi. Chúng ta đã hứa rồi mà!
- Trương Gia Nguyên! Ta ước chúng ta có thể ở bên nhau đời đời kiếp kiếp nhưng tiếc là không thể vì Trương Gia Nguyên không thuộc về Châu Kha Vũ*
Mưa ngày một lớn hơn, nước mưa hòa cùng nước mắt, làm ướt đi khuôn mặt xinh đẹp của y. Vị mặn của chúng khiến cõi lòng y càng thêm đau rát. Châu Kha Vũ của bây giờ đang cảm thấy chua xót tận cùng thậm chí là khinh thường bản thân mình. Y chính là nỗi nhục nhã của nhà họ Châu, y có lỗi với mẹ, là y khiến bà phiền lòng rồi.

Châu Kha Vũ cảm thấy trước mắt đột nhiên mờ đi, cơ thể bắt đầu đổ gục xuống đất. Lạnh lẽo, bi thương, nhục nhã, đắng cay. Đôi mắt dần khép lại để lại những giọt lệ vẫn đang rơi cùng mưa. Chẳng biết đã qua bao lâu, y cuối cùng cũng tỉnh dậy. Khắp cơ thể đều đau nhức đến không còn sức lực. Y nhìn quanh, thấy mẹ mình ngồi đó, mắt đỏ hoe dường như bà muốn khóc nhưng không thể nào khóc được nữa. Bà ân cần hỏi han:
- Tiểu Châu! Con có đau ở đâu không? Có đói không để mẹ nấu cháo cho con nhé!
Châu Kha Vũ gật nhẹ đầu, y không biết phải trả lời câu hỏi của bà như thế nào. Y rất muốn nói rằng y đau nhiều lắm, đau đến chẳng thể thở nổi, đau đến mức y chỉ muốn mình chết đi nhưng y không nói được, y sợ làm bà buồn lòng. Y cả ngày im lặng, nằm co ro trên giường mà khóc, khóc rồi lại ngủ. Cứ như một vòng tuần hoàn chẳng bao giờ dứt. Hai ngày nữa là hỉ sự của Trương Gia Nguyên, y nhớ chứ. Y sẽ trở thành một tân lang xinh đẹp.

Ngày hỉ sự đã đến, Châu Kha Vũ thay y phục tân lang rồi lén ra ngoài, đi đến trước nhà hắn. Trùng hợp hôm đó, trời đổ mưa rất to giống như đang cố ý nhắc cho Trương Gia Nguyên nhớ rằng hắn từng có một hứa với y. Châu Kha Vũ vẫn đứng bên ngoài nhìn vào trong. Đáng lẽ hôm nay người cùng Trương Gia Nguyên bái đường sẽ là y nhưng bây giờ đã đổi thành một tân nương. Y cố gắng kìm nén không để lệ rơi.
- Châu Kha Vũ, không được khóc. Hôm nay là ngày vui, khóc sẽ xui xẻo lắm, phải cười lên chứ.
Y ở đó một lúc rồi rời đi, vừa hay khi đó hắn đã đưa tân nương đến. Trương Gia Nguyên chợt thấy bóng dáng quen thuộc bước đi dưới mưa, trong lòng dâng lên một sự bất an nhưng hắn nhanh chóng phớt lờ đi.

Cách đó không xa, y đã nhìn thấy tất cả. Châu Kha Vũ cười rồi lại khóc, khóc rồi lại cười**. Y ngẩng mặt nhìn lên cao.
"- Mưa rồi! Nguyên nhi, lần này trời mưa ta che cho đệ, sau này đổi lại đệ phải che cho ta nhé!
- Được, sau này nhất định chỉ che mưa cho mỗi một mình huynh thôi!". Từng câu, từng chữ Châu Kha Vũ đều không quên nhưng Trương Gia Nguyên lại chẳng nhớ. Từ lúc y biết được tất cả sự thật, hắn chưa một lần gặp y nói rõ, mọi chuyện đều là bà ấy quyết định. Y tự hỏi Trương Gia Nguyên có yêu mình không, tại sao chưa bao giờ hắn cho y hiểu tâm tình của bản thân chứ? Tại sao lại để y hi vọng thật nhiều rồi lại ôm thất vọng càng nhiều? Tại sao lại biến y thành kẻ ngốc bị lừa dối, biến y thành trò cười cho thiên hạ? Tất cả là vì sao? Rốt cuộc những câu hỏi của y vẫn không ai có thể trả lời giúp.
Tự mình hi vọng
Tự mình thất vọng
Tự mình hỏi
Nhưng không thể tự mình trả lời
Tự mình khóc
Tự mình đau thương!
- Nguyên nhi, trời lại mưa rồi! Tại sao đệ không đến che cho ta?
- Nguyên nhi, đệ có yêu ta không?
- Trương Gia Nguyên mãi mãi không thể thuộc về Châu Kha Vũ! Y cười nhạt, trên tay không biết từ bao giờ đã cầm sẵn một con dao. Chậm rãi đặt lên cổ rồi lại kéo một đường. Máu tươi hòa với nước mưa. Nước mưa lại hòa cùng nước mắt. Châu Kha Vũ đi rồi, y rời khỏi nơi đã khiến y đau khổ. Ở nơi nào đó, chỉ mong y sẽ có được hạnh phúc!

Mẹ y không thấy con trai nên vội đi tìm. Trên giường của y, bà chỉ thấy một bức thư vỏn vẹn ba từ: "Con xin lỗi!". Bà mặc kệ mưa có lớn đến cỡ nào cũng phải tìm được Châu Kha Vũ. Thế nhưng cảnh tượng trước mắt khiến bà như phát điên: y nằm đó, trên người mặt hỉ phục, xung quanh chỉ toàn màu đỏ của máu. Bà hét lớn gọi tên y, cố lay y dậy nhưng vô nghĩa thôi. Y đã chết rồi. Tiếng hét của bà thành công khiến Trương gia đang náo nhiệt bên trong chú ý. Chẳng hiểu sao, Trương Gia Nguyên là người đầu tiên chạy ra ngoài và chứng kiến tất cả. Lần lượt mọi người đều thấy cảnh tượng bi thương trước mắt. Mẹ y vừa thấy hấn đã lao vào như muốn giết chết kẻ đã khiến con trai bà ra nông nỗi này.
- Tiểu Châu đáng thương của ta là do tên khốn như cậu hại chết. Trương gia các người đều là kẻ độc ác! Ta phải giết chết ngươi! Chết đi!
Bà dùng sức bóp lấy cổ hắn. Thật may cho hắn, mọi người đã ngăn cản được bà giết hắn nhưng lại không thể ngăn cản bà tự sát cùng con trai.
- Tiểu Châu, đừng sợ! Mẹ đi cùng con! Nói đoạn, bà dùng chính con dao mà y đã tự sát để làm việc tương tự. Con trai bà đã mất vậy bà sống cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi. Hôm nay là hỉ sự của hắn, cũng là tang sự của Châu gia.
Máu tươi nhuộm đỏ sắc trời
Hỉ sự nhuộm điều tang thương!
Kể từ ngày đó, người trong thôn nói rằng tại nơi mà Châu Kha Vũ và mẹ y mất đã mọc lên một bông hoa dại, cả thân, lá và hoa đều là màu đỏ. Chẳng ai có thể lấy được bông hoa lên khỏi mặt đất, mỗi lần chạm vào trên trời liền đổ mưa to. Nếu cố làm hại đến nó, thậm chí sẽ có sấm sét. Mọi người bảo với nhau đó là do ông trời bảo vệ y, muốn y và mẹ một đời bình an. Kiếp trước đã chịu quá nhiều thương đau, kiếp này chỉ có thể bình an. Còn Trương Gia Nguyên thì sao? Thôn dân đều nói rằng hắn không hạnh phúc, rằng mỗi đêm hắn đều chạm vào bông hoa kia và che mưa cho nó. Hắn cứ như vậy đến lúc nhắm mắt xuôi tay vẫn giữ lời hứa mà năm xưa chính hắn đã quên đi. Hắn luôn cô đơn, dù khi thuở thiếu niên hay khi thuở xế tàn. Ngay cả lời hồi đáp hay một lời xin lỗi, Trương Gia Nguyên cũng chưa từng nói với Châu Kha Vũ. Hắn tự thấy bản thân là một kẻ đáng hận. Một người cô độc yêu đến ngây dại, một kẻ cô độc thực hiện lời hẹn đã lỡ. Cuối cùng chẳng một ai cùng nhau tận hưởng hạnh phúc viên mãn về sau.
Đừng biến bản thân thành kẻ ngốc trong tình yêu. Đừng lãng phí thanh xuân vì một kẻ không đáng
↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭
*: lấy ý tưởng từ câu hát trong bài Ta tên Trường An, chàng tên Cố Lí
**: lấy ý tưởng từ câu hát trong bài hát Hỉ
♡ Chap ăn mừng truyện được hơn 500 view và hơn 100 lượt vote. Tặng 2 tỷ tỷ Thaole21eryeeeee. Nếu không hay mong 2 tỷ bỏ qua cho muội. Cảm ơn và yêu các bạn rất nhiều♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top