Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. Bệnh nhân tâm thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Chương là một người có năng lực xuyên không.

Anh phát hiện ra điều này khi đang học trung học. Sống vài chục năm ở thế giới khác giúp anh khai phá những tiềm lực của bản thân cũng như năng lực quái đản này. Dẫu sao, xuyên không cũng chỉ mới được người ta quen mặt trong tiểu thuyết, anh đâu ngờ lại có một nó vận vào người mình.

May thay, mỗi lần anh xuyên không, thời gian ở thế giới thực cũng sẽ bị ngưng đọng. Có nghĩa là anh đi chơi bời đến thế nào cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống thật sự của mình.

Phát hiện này càng làm anh chơi đến vui vẻ.

Ví dụ như bây giờ, anh nằm trên giường vô cùng buồn chán. Lâu lắm không trải nghiệm kích thích khiến anh muốn tiếp tục xuynê không.

Lưu Chương nhắm mắt lại. Đầu chọn bừa một thế giới. Đã thèm vui vẻ đến vậy, thì cứ đi tìm kiếm thôi.

____

Đau quá.

Bên tai có tiếng gió vun vút, anh vội lăn qua bên cạnh để tránh gậy sắt đập vào người mình, vô tình làm động đến vết thương bên sườn.

Lưu Chương trợn mắt. Kích thích quá độ rồi!

Anh cố gắng lăn thêm một vòng, cố gắng mở mắt, nghiến răng đứng dậy. Trong bóng tối nhập nhoạng của con hẻm nhỏ, anh miễn cưỡng nhận ra thân thể này cực kỳ gầy yếu, chân nhỏ tay nhỏ như bị suy dinh dưỡng vậy. Không lẽ người này còn chưa đủ 18 tuổi đấy chứ?

Nhưng mà bộ quần áo vải sọc xanh trắng này, con mẹ nó là quần áo của bệnh nhân tâm thần.

Dựa vào kinh nghiệm sống phong phú, anh rút kiếm từ trong không gian, ngẩng đầu nhìn đám người mặc đồ điều dưỡng trước mặt. Muốn vui vẻ thì phải sống sót trước đã.

Đám người trước mặt nhìn thấy Lưu Chương rút kiếm ra, vẻ mặt chợt trở nên vặn vẹo, cổ quái. Bệnh viện họ quản lý cực kỳ chặt chẽ, vậy kiếm ở đâu ra? Thằng nhãi này còn đặc biệt yếu ớt, từ trước nay chưa bao giờ dám phản kháng.

Kiếm nhìn hơi sai sai, nhưng cũng có lẽ chỉ kiếm đồ chơi dùng để hù dọa thôi.

“Số 506, anh ngoan ngoãn quay về với chúng tôi, viện trưởng chắc chắn sẽ không trách anh”.

Lưu Chương nở một nụ cười quái dị.

“Chúng mày muốn chết nằm hay chết đứng?”.

Đêm đen hun hút hiu hắt, nụ cười anh đặc biệt rạng rỡ, giống như nụ cười của kẻ vương giả, ngạo nghễ bậc nhất, cũng giống như nụ cười của quỷ dữ bò từ địa ngục lên đòi mạng.

Con hẻm nhỏ vang lên tiếng la hét rợn người, đặc biệt trở nên rõ rệt trong đêm tối, âm thanh sắc nhọn muốn xuyên thủng màng nhĩ của người nghe.

Một chiếc xe dừng lại ngay đầu hẻm. Từ hàng ghế sau, một người đàn ông chầm chậm bước ra. Khí thế trên người hắn mang lại cho người ta cảm giác áp chế bức bối.

Hắn nhìn thân ảnh gầy gò trong con hẻm, chân bắt đầu rải bước tiến lên trước. Lưu Chương đâm kiếm vào trong ngực một gã đàn ông, sau đó rút ra. Gã đàn ông ú ớ vài câu rồi tắt thở.

Ngẩng lên đã thấy một người đàn ông đứng chắn trước mặt. Anh cảnh giác chĩa mũi kiếm về phía hắn.

“Mày là ai?”.

Hắn nở một nụ cười nhẹ, đưa lòng bàn tay về phía anh.

“Có muốn đi cùng tôi không?”.

Ánh đèn đường leo lắt hắt xuống. Lưu Chương có thể nhìn ra, người này rất đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top