Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11. Thí nghiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Chương vứt Vọng Thư ở căn phòng định đi tìm đội ngũ còn lại, đột nhiên quay lại, chỉ huy Trương Gia Nguyên lấy dây thừng trói lão vào ghế.

“Lưu Chương, tao đã già như này, mày còn lo tao bỏ trốn gì chứ. Chẳng phải tao cũng không ra ngoài được sao?”.

“Đề phòng vẫn hơn, ông là chủ chỗ này, ai mà biết ông định làm gì tôi”.

Vọng Thư nghiến răng ken két nhìn Trương Gia Nguyên ôm Lưu Chương ra ngoài. Ban nãy rõ ràng lão ta không thể ra ngoài, căn phòng này giống như có ván sắt trùm lấy vậy.

Thế mà chúng nó không gặp cản trở gì.

Rốt cuộc là nó đã làm gì?

____

Lúc cả hai vào phòng của đám bác sĩ, bọn họ vô cùng hốt hoảng.

“Lưu Chương? Sao cậu lại ở đây?”.

Lưu Chương nhếch mép, cậu vặn tay, lấy ra thiết kiếm.

“Gào lớn lên, biết đâu vẫn còn người cứu được các ông”.

….

Kết cục, bọn họ có kêu gào khản tiếng cũng không ai đến cứu, ngược lại còn bị đánh một trận kêu cha gọi mẹ, sau đó bị quăng đến trói cùng Tiến sĩ của bọn họ.

Lưu Chương nhàn nhã ngồi lên ghế do Trương Gia Nguyên kiếm về, cầm một danh sách trên tay.

“Bây giờ tôi điểm danh, đến tên ai thì người đó quạc một tiếng”.

“...”. Tại sao lại phải quạc? Đổi cái khác được không, bọn họ không muốn.

Lưu Chương gọi cái tên đầu tiên. Không có ai trả lời. Cậu lặp lại lần nữa. Im lặng.

Cậu xách kiếm xiên một người. Đám người khiếp đảm nhìn người mới nãy còn sống sờ sờ ở đó, giây sau đã gục xuống lạnh lẽo. Người chết không phải người được gọi. Đến bây giờ, gã mới run rẩy kêu lên.

“Q.. Quạc...”

Lưu Chương tiếp tục điểm danh. Tiếng quạc quạc dần dần vang lên đều đặn.

Đám người này, bảo thì không nghe, cứ cứng đầu cứng cổ, ăn khổ mới biết ngoan ngoãn.

Người chết thì sững sờ, nhưng bệnh nhân thì sao? Cơn đau quằn quại kéo dài của họ thì như thế nào? Các người từng nghĩ đến chưa?

Một lũ ngu xuẩn.

____

Lưu Chương bắt đầu hỏi tội. Cậu nhìn một bác sĩ nhỏ. Gã ta run lên cầm cập.

“Hỏi ông, các ông đã làm gì với tôi?”.

“Tôi… tôi...”.

“Lưu Chương, mày cởi trói cho tao, tao sẽ cho mày biết”. Vọng Thư im lặng từ nãy đến giờ đột ngột lên tiếng.

“Bây giờ tôi không muốn biết nữa”.

Vọng Thư: “...”.

Nói chuyện kiểu đấy thì còn bảo lão ta tiếp kiểu gì.

Vọng Thư nghẹn.

Lưu Chương cứ xoay xoay bọn họ một hồi, không hỏi thì tra tấn, không tra tấn thì chơi đố vui có thưởng. Trương Gia Nguyên còn thấy đau lòng thay đám người đó.

Cuối cùng, đám người đó cũng phun hết ra.

Bọn họ bắt đầu có ý tưởng lai tạo chủng mới từ lâu. Vọng Thư là người dẫn đầu, hắn đã từng tạo ra kỳ lân thành công, chỉ là nó đã chết sau 1 tháng.

Nhưng đó vẫn là kỳ tích.

Chính phủ quyết định cho bọn họ thực nghiệm cơ thể người. Địa điểm là ở thành phố hẻo lánh này, dễ bề thực hiện mà không bị dị nghị, hơn nữa cũng dễ dàng hủy thi diệt tích.

Lưu Chương là thực nghiệm số 506, ngay khi nguyên chủ vừa đến đã bị đem đi thí nghiệm. Thí nghiệm trên người cậu là thí nghiệm tạo ra năng lượng mới, giúp con người chỉ cần tạo ra năng lượng đó rồi hấp thu nó là sẽ sống được mà không cần ăn uống.

Sẽ có hai người như thế làm thành một cặp, ngoài cậu ra còn một cô gái khác thí nghiệm thành công.

Ờm, để sản sinh năng lượng ấy thì cần phải bạch bạch bạch.

Bạch bạch bạch...

Lưu Chương: “...”. Ông đây còn là trẻ vị thành niên đấy? Các người còn có lương tâm không?

Không làm có sống được không? Không.

Rất may là nguyên chủ mới chạy ra, cũng chưa cần làm gì khó nói theo lời Vọng Thư.

Sau đó, dưới sự bạo lực của Lưu Chương, đám bác sĩ ăn khổ thêm một trận. Cậu đánh họ xong liền vứt ở đấy, để Trương Gia Nguyên ôm mình trở về.

----

Thật xin lỗi mọi người, nửa đêm run tay, up nhầm thứ tự :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top