Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8. Võ đoán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Gia Nguyên tiến đến ôm lấy cậu, biểu tình âm trầm đáng sợ. Hắn đi về phía xe, Ôn Cố đang sững sờ đằng sau cũng hoàn hồn, tự giác lái xe.

Không khí trong xe lạnh đến mức muốn đóng băng.

“Bảo em ở ngoan đây cơ mà?”.

“Hắn định bắn em trước, anh muốn về nhặt xác em hay sao mà không cho em chạy?”.

Trương Gia Nguyên ôm chặt cậu trong lòng, đến khi xác nhận cậu không xây xước gì ở đâu mới yên tâm, gọi điện thoại cho ai đó.

Đột ngột, cậu cảm thấy một cơn đau dữ dội, như hàng ngàn cây kim châm chích vào não. Tim quặn thắt lại, cảm giác nghẹt thở bóp chặt cổ họng. Cậu khó khăn nghiến móng tay vào lòng bàn tay, thầm cầu mong sự đau đớn nhất thời sẽ giúp bản thân khá hơn,

Trương Gia Nguyên bị đánh động, hắn hoảng hốt nhận ra khuôn mặt cậu bé tái xám, cả người lạnh ngắt như xác chết. Hắn luống cuống chân tay, không lẽ em ấy trúng độc sao?

Cơn đau nghẹt thở chỉ kéo dài một phút rồi rút lui, cậu há miệng thở từng hơi lớn, phổi thấm đẫm oxi cuối cùng cũng thoải mái trở lại. Cả người cậu đều run rẩy, cảm giác không có sức lực khiến cậu nằm bẹp trong lòng hắn.

Bây giờ trong lòng Lưu Chương cực kỳ xúc động, rất muốn đánh người.

Mẹ kiếp! Khẳng định có liên quan đến bệnh viện tâm thần.

Trên cơ thể cậu lúc trốn ra ngoài, không chỗ nào không có vết thương, không chỗ nào không có vết kim tiêm. Có điều, cậu cho rằng đó vốn là vết tích của việc nguyên chủ ngày nào cũng phải tiêm thuốc nên cũng không nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ thì khác.

Bệnh viện tâm thần là chỗ nào cơ chứ? Bác sĩ, y tá, điều dưỡng tùy thời phát tiết lên người bệnh nhân. Dẫu sao là một đám người điên, người bình thường ở trong đó, không sớm thì muộn cũng đều vặn vẹo cả.

Nhưng nếu chỗ này thực nghiệm trên cơ thể người thì làm sao? Lại còn được thực hiện dưới vây cánh của chính phủ?

___

Về đến nhà, cậu cẩn thận nói hết suy nghĩ của mình cho Trương Gia Nguyên nghe. Không ngoài dự đoán, hắn không nổi trận lôi đình, nhưng thân thể cứng đơ lại. Hắn cụp mắt, cậu không thể nhìn ra biểu tình gì.

Hắn rất tự trách.

Tại sao hắn lại quên để bác sĩ kiểm tra toàn diện cho cậu chứ?

“Anh cho người kiểm tra toàn diện cho em cũng vô ích, hai năm không dài nhưng cũng không ngắn, chỉ sợ cơ thể em đã không thể trở lại bình thường được rồi”.

“Em không nhớ được gì sao?”.

“Không, mỗi lần em muốn nhớ thì sẽ bị đau đầu”.

Hắn trầm mặc không nói gì. Nếu theo như lời cậu nói, vậy chính phủ đang làm gì vậy?

Lưu Chương: “Có lẽ họ muốn thử nghiệm tạo ra giống loài mới chăng?”

Phải, một chủng loài mới, chủng người mới, vượt trội cả về sức chống chịu, sự sinh tồn, trí thông minh.

Hoặc một chủng sinh vật mới, sử dụng như một vũ khí sinh học, trăm trận trăm thắng. Vũ khí hóa học dần sẽ bão hòa, còn sinh học thì sẽ giữ được tính bảo tồn, đặc biệt có thể phát triển vô hạn.

Nơi nào thích hợp nhất để làm thí nghiệm?

Một là nhà tù, nguồn cung cấp mẫu vật lớn nhất. Môi trường khép kín, kiểm soát chặt chẽ, nội bất xuất ngoại bất nhập, không ai biết đằng sau cánh cửa lớn là viễn cảnh gì.

Hai là bệnh viện, bệnh viện tâm thần. Cơ sở vật chất cực kỳ tốt, người bệnh không có lời nói trước công chúng. Ai lại tin lời một thằng điên chứ?

“Ngày mai em muốn đến bệnh viện”.

“Được, tôi đi cùng em”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top