Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3:

Nguyên Dương cùng Nguyên Lập Giang nói chuyện tự nhiên là tan rã trong không vui, Nguyên Lập Giang dường như vô cùng gấp gáp muốn cho Nguyên Dương mau chóng tiếp nhận sự vụ của tập đoàn, còn ở thời điểm Cố Thanh Bùi vẫn không rõ ràng như vậy, Cố Thanh Bùi vừa ra khỏi phòng bệnh, liền quay sang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thuyết giáo Nguyên Dương hồi lâu, Nguyên Dương không đành lòng làm trái ông, nhưng quả thật lại nghe không vào, đành phải lấy cớ đi ra ngoài tìm y tá rời khỏi phòng bệnh.

"Cái tên không đáng tin cậy này đã đi đâu rồi ——" Nguyên Dương buồn bực lầm bầm vài câu, không chỉ bởi vì một phen quở trách của Nguyên Lập Giang vừa rồi, càng làm cho tầng trên cùng của bệnh viện vốn yên tĩnh này dường như bị một loại pheromone vô cùng dao động ảnh hưởng, y tá Beta đứng ở cửa cũng cảm thấy không khỏe, huống chi là hắn. Loại rối loạn pheromone này vốn không thể mô tả, chứa đựng một cảm giác áp bức khiến người khác khó chịu, lại mơ hồ mang theo mùi vị câu người, rõ ràng không giống như một người có thể phát tán ra, nhưng lại mơ hồ phù hợp.

Càng đến gần càng phát hiện loại cảm giác khó hình dung này cụ thể hơn —— đó là pheromone của Cố Thanh Bùi! Nguyên Dương lướt qua y tá đang đứng, men theo mùi hương này tìm đến, càng đến cửa thang máy phát hiện mùi hương ngày càng nồng, cụ thể là pheromone làm cho nhiệt độ không khí ngoài cửa đều hạ xuống, khóa cửa nếu bị đóng băng vậy thì khó chạm vào, Nguyên Dương chợt dùng sức mở cửa phòng cháy chữa cháy, quả thật nhìn thấy một cảnh tượng như này.

Cố Thanh Bùi ngồi bệt ở cửa thang máy, đầu cúi thấp chật vật hô hấp, một vài sợi tóc rũ xuống, làm cho người bên ngoài căn bản không nhìn rõ thần sắc trên mặt y.

Nguyên Dương lúc đầu còn lo lắng đây không phải là trò đùa nào đó của Cố Thanh Bùi, chính là vì khiến hắn mất mặt lần thứ hai, hơi đến gần hai bước, tay vẫn đặt trên chốt cửa, dò xét hỏi y: "Cố Thanh Bùi, ông làm sao vậy?"

Suy nghĩ Cố Thanh Bùi lộn xộn như là bị pheromone của mình đóng băng, hoàn toàn không thể nghe hiểu câu hỏi của Nguyên Dương, y hơi chậm chạp ngẩng đầu lên, nhưng lại không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra đường nét một người cao lớn.

Y nhìn xuyên qua mái tóc lòa xòa trước trán, ánh mắt mờ mịt dường như hoàn toàn không còn dáng vẻ đối chọi gay gắt trước đây với Nguyên Dương, đuôi mắt hơi đỏ, lộ ra một cảm xúc đáng thương.

Bộ dáng này khiến Nguyên Dương lập tức buông phòng bị, hắn đi đến vài bước nắm lấy bả vai Cố Thanh Bùi người thoạt nhìn đã thần trí không rõ lay vài cái, không khí quanh người y băng lãnh, da lại nóng bỏng muốn chết, Nguyên Dương không hề nghĩ ngợi một tay ôm lấy người chuẩn bị đi tìm bác sĩ.

Biên độ động tác quá lớn khiến thần trí Cố Thanh Bùi tỉnh táo lại một chút, thấy Nguyên Dương muốn đi ra ngoài, y vội vàng đè bàn tay đang muốn mở cửa, trên y hắn một chút khí lực cũng không có, mềm nhũn khoát lên cánh tay Nguyên Dương, nhưng Nguyên Dương như bị nắm cho nóng lên, bỗng chốc liền rút tay vốn muốn mở cửa về.

"Không được —— Tôi... Tôi không thể đi ra ngoài."

Lúc trước Nguyên Dương đã có hoài nghi về thân phận của y, trước tình huống này hầu như đã kiếm chứng được suy nghĩ của hắn, nhưng pheromone rối loạn của Cố Thanh Bùi khiến cho hắn cũng không có cách nào bình tĩnh lại tự hỏi rốt cuộc chuyện này là như thế nào, mùi vị tuyết đầu mùa mềm mại từng chút khiến thần kinh của hắn dao động, bản thân Nguyên Dương là một Alpha cấp S sẽ không dễ dàng bị pheromone của người khác ảnh hưởng, thế nhưng Cố Thanh Bùi lúc này so với ngày thường như hai người khác nhau đã đủ khiến hắn rung động, càng không nói đến pheromone mê hoặc lòng người, sức cám dỗ khác xa với tất cả Omega mà hắn từng gặp.

Hơi thở của Nguyên Dương cũng có chút bất ổn, khiến Cố Thanh Bùi ánh mắt như thế nhìn lên một cái, đổi thành người bình thường khác có khả năng lập tức không cầm lòng được, có thể hắn cũng không hoàn toàn ngoại lệ, pheromone nóng rực bắt đầu tỏa ra từng chút một, từ từ va chạm cùng pheromone của Cố Thanh Bùi.

Nhưng không phải là cục diện giằng co ngang tài ngang sức như lần đầu họ gặp lại nhau, mà là dần dần dung hợp vào nhau, đó là lựa chọn bản năng của pheromone, tựa như ánh mặt trời vào ngày đông có thể dễ dàng tan chảy tuyết mới rơi xuống đêm qua, ngay cả không khí xung quanh cũng từ từ khôi phục lại bình thường.

Đáy mắt Cố Thanh Bùi dường như có chút thống khổ, rốt cuộc cũng nhận ra người đến chính là Nguyên Dương, y ngọ ngoạy muốn thoát khỏi cái ôm tạm thời này của hắn, nhưng chẳng dùng được một chút sức lực nào, trái lại càng khiến pheromone không ổn định tỏa ra không ít, Nguyên Dương cắn răng nghiến lợi đè vai y xuống, "Ông có thể đừng cử động nữa hay không! Không tìm bác sĩ đến ông nói xem phải làm sao bây giờ?"

Hắn bị pheromone của Cố Thanh Bùi quấy rầy cũng không hề thoải mái, giống như hắn bị rót toàn bộ nước tuyết đã hòa tan vào trong đầu. Âm điệu hơi tức giận rõ ràng khiến Cố Thanh Bùi sửng sốt một chút, sau khi thu hồi lý trí lại Cố Thanh hiếm khi biểu hiện ra vẻ mặt bất lực thẹn thùng, dùng tay che đi đôi mắt phiếm hồng của y, nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

"Đưa tôi về nhà ——"

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Nguyên Dương đưa Cố Thanh Bùi về nhà, nhưng là lần đầu tiên bước vào bên trong cánh cửa này, ba phòng ngủ hai phòng khách to bằng nhau, là nơi ở riêng của Alpha cấp S độc thân, nhưng bên trong được bố trí rất đơn giản, cái gì cũng không nhiều, ngăn nắp sạch sẽ như chưa từng có người ở đây. Nguyên Dương đưa người đi vào phòng ngủ, bắt đầu bới tung toàn bộ tìm thuốc ức chế.

Cố Thanh Bùi chắc chắn là đột nhiên phát tình, như vậy hình tượng Alpha cấp S trước đó của y nhất định là ngụy trang, Nguyên Dương cười lạnh một tiếng, không nghĩ tới hắn ở trong quân đội bốn năm, trình độ khoa học kỹ thuật đã phát triển đến loại trình độ này rồi, ngay cả chuyện ngụy trang thành Alpha cấp S khó như lên trời này cũng có thể làm được.

Chỉ là tìm khắp phòng một lúc lâu cũng chỉ tìm được rồi mấy loại thuốc ức chế đã quá hạn nhiều năm, cả đoạn đường này hắn chỉ muốn chuyên tâm lái xe, lại pheromone của Cố Thanh Bùi ảnh hưởng, vốn đã đủ cáu kỉnh, vọt thẳng đến phòng ngủ kéo Cố Thanh Bùi dậy hỏi y:

"Này! Ông tỉnh lại đi —— thuốc ức chế để chỗ nào rồi?"

Cố Thanh Bùi bị hắn lung lay càng khó chịu hơn, yên bình lúc nãy do được pheromone của Nguyên Dương trấn an lúc này cũng đã không còn, y nhíu mày cứng nhắc đáp trả câu hỏi của Nguyên Dương, "Không, không có thuốc ức chế..."

"Con mẹ nó ông không phải là Omega sao? Sao lại không có thuốc ức chế?" Tình huống của Cố Thanh Bùi lúc tốt lúc xấu, trong ngày mùa đông không mở cửa sổ, căn phòng này mặc dù không nhỏ, nhưng vẫn phóng đại pheromone y vô hạn, hầu như đến mỗi một tấc da tiếp xúc Nguyên Dương, thấm vào mỗi một tế bào của y.

Cố Thanh Bùi vì một câu nói này của hắn bỗng nhiên khôi phục một chút thanh tỉnh, có chút kích động đẩy bàn tay của Nguyên Dương đang nắm lấy bả vai y ra, điên cuồng nói: "Tôi không phải là Omega!"

Phản ứng của Cố Thanh Bùi quá kích động dẫn đến kết quả trực tiếp chính là pheromone của y càng không có cách nào tự kiềm chế.

Nguyên Dương đã chịu đựng quá lâu, tất cả đều dựa vào sự tự chủ của hắn với tư cách là Alpha cấp S và những năm qua huấn luyện chống mẫn cảm trong quân đội, thế nhưng bản năng của Alpha cấp S vĩnh viễn đều có hai mặt, hắn có thể khống chế chính mình không bị Omega ảnh hưởng, nhưng nếu phòng tuyến này thực sự sụp đổ, hậu quả cũng giống như Omega khó có thể chống đỡ.

Hắn nào đâu tin tưởng Cố Thanh Bùi, hai loại pheromone đan vào nhau, nóng rực, lạnh buốt, một khi va chạm sẽ kịch liệt tương phản, trong nháy mắt lý trí của Nguyên Dương bị chặt đứt, bản năng điều khiển hắn lật Cố Thanh Bùi lại, toàn bộ cơ thể đè ở trên lưng Cố Thanh Bùi, hắn xé miếng dán trên gáy Cố Thanh Bùi ra, không chút do dự cắn xuống.

Từ xưa tới nay chưa từng có ai làm như vậy, trong nháy mắt đó loại cảm xúc xa lạ vừa sợ hãi vừa vui sướng đồng thời kéo tới, đốt cháy sợi dây lý trí vốn không còn lại bao nhiêu của Cố Thanh Bùi, Nguyên Dương nghe được một tiếng rên rỉ ngắn ngủi của người đang nằm dưới thân hắn, bên trong âm điệu là tâm trạng phức tạp, xen lẫn sợ hãi, lui bước, giải thoát, vui vẻ và sự không thể tin tưởng mơ hồ.

Gáy của Cố Thanh Bùi bị Nguyên Dương ngậm lấy, toàn thân đều run rẩy, một nửa là sợ hãi một nửa là sảng khoái, y không biết rốt cuộc bản thân bị làm sao, xưa nay y đối mọi chuyện đều thành thạo, chuẩn bị mười phần, ít khi xuất hiện loại tình huống ngay cả y cũng không thể nắm chắc này, y sợ bị Nguyên Dương cứ như vậy mà đánh dấu, rồi lại bị hành động này Nguyên Dương giải thoát khỏi vực sâu.

Tuyến thể sau gáy y rất nhanh đã hiện lên ấn ký của Nguyên Dương, pheromone tuyết đầu mùa lạnh như băng cũng pha lẫn vào mùi vị lửa nóng nhưng khô ráo của Nguyên Dương, loại pheromone trái ngược này tuyệt nhiên không ai có thể nghĩ đến sẽ có độ phù hợp cao như vậy, Nguyên Dương có chút đắc ý ghé vào trên người Cố Thanh Bùi, nhìn kiệt tác một tay hắn hoàn thành, chỉ cảm thấy đã báo được thù hôm mới gặp gỡ đó.

"Không phải Omega? Hửm? Ông tự mình sờ xem." Hắn kéo tay Cố Thanh Bùi vòng qua sau đầu, đặt trên tuyến thể của y, ngửi thật sâu mùi pheromone hỗn hợp tràn ngập trong không khí, "Chính ông ngửi thử xem, sao —— đây là mùi vị gì? Còn nói không phải Omega đúng không?"

Hắn túm lấy khiến cánh tay Cố Thanh Bùi đau nhói, Cố Thanh Bùi khó nhịn giằng co, không chỉ là vì động tác của hắn thô bạo như thế, mà còn bởi vì Nguyên Dương đánh dấu tạm thời mang đến cho y trải nghiệm hoàn toàn xa lạ, y không thể bị đánh dấu, không nên bị đánh dấu, làm sao có người có thể đánh dấu được y.

Không đợi Cố Thanh Bùi hạ bàn tay đang che tuyến thể của y xuống, tất cả ảnh hưởng do đánh đấu tạm thời mang đến đã dần dần biến mất, ấn ký trên tuyến thể, pheromone pha lẫn vào nhau, dường như theo đó chưa có chuyện gì xảy ra, thoáng cái rồi biến mất.

"Làm sao có thể —— "

Nguyên Dương kinh ngạc một lúc lâu cũng không thể nào tin tưởng được sự thật trước mắt, hắn cúi người xuống càng ác độc cắn vào gáy, Cố Thanh Bùi giãy giụa càng mãnh liệt, chỉ là lúc này đây lại nhanh hơn, dường như trong nháy mắt khi hắn thả ra, đánh dấu tạm thời liền biến mất.

Hắn vốn cũng không sinh ra vài phần tâm tư muốn đánh dấu Cố Thanh Bùi, nhưng tình huống dù như thế nào cũng không đánh dấu được này hiển nhiên là quá mức hiếm thấy, tuyệt đối không thể xuất hiện trên người một Omega, hắn đầu tiên bắt đầu hoài nghi đây lại là một trong rất nhiều thủ đoạn Cố Thanh Bùi đùa giỡn hắn.

"Khổng thể nào, không thể nào. Làm sao có thể không đánh dấu được!"

Nguyên Dương cúi đầu gặm nhắm tuyến thể trên gáy Cố Thanh Bùi, một lần lại một lần hung ác độc địa, nhưng không thể lưu giữ lại đánh dấu tạm thời, hắn một tay xoay cơ thể Cố Thanh Bùi trở lại, áp cả người lên trên.

"Chuyện gì đã xảy ra, là ông đùa giỡn tôi đúng không!" Hai mắt hắn đỏ đậm, là bộ dạng một Alpha cấp S đã rất tức giận, "Cố Thanh Bùi, ông thật sự rất biết cách chơi, dùng chính mình đến trêu chọc tôi?!"

Trong nháy mắt thả ra pheromone đủ để đốt chảy cả căn phòng, Cố Thanh Bùi vốn cũng không thanh tỉnh, bị hắn đè xuống lăn qua lăn lại lâu như vậy, lại bị pheromone cực kỳ ưu việt áp chế, gần như nói không nên lời, nhưng nhìn thấy bộ dạng tức giận tột cùng này của Nguyên Dương, vẫn đứt quảng dùng giọng điệu mỉa mai nói

"Nguyên... Nguyên công tử, không có bản lĩnh... lại muốn trách người khác..."

Nguyên Dương sớm đã bị hắn làm cho tức giận, lần này càng mất đi lý trí, đưa tay kéo quần tây của Cố Thanh Bùi sớm đã căng phồng không chịu nổi xuống

"Hôm nay tôi sẽ cho ông xem thật kỹ một chút, cái gì gọi là có bản lĩnh ——"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top