Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiến hạm dừng lại bên ngoài lớp khí quyển của XT781, bên trong khoang liền có âm thanh thông báo tập hợp học viên, chuẩn bị đáp xuống mặt đất.

Đứng trên đài quan sát vũ trụ, Ngũ Tử Mặc nghe thấy hiệu lệnh liền nhanh chân đi về phía khu vực tiếp đất.

"A Mặc, cậu vừa mới đi đâu vậy?" Ngũ Tử Mặc chưa đứng nóng chỗ đã bị Lyle gọi lại.

Tuy rằng các sĩ quan cho phép học viên bọn họ được di chuyển tự do trên chiến hạm, nhưng đại đa số chọn ở trong phòng nghỉ kiểm tra cùng chuẩn bị kĩ lưỡng nhu yếu phẩm một lần nữa để đảm bảo cho kì khảo hạch lần này. Thế mà Ngũ Tử Mặc lại giống như bọ gậy nhảy nhót, thoát cái đã bay màu, nếu không có hiệu lệnh tập hợp, chắc là Lyle cũng không có khả năng tìm được hắn.

Ngũ Tử Mặc không muốn ở trong phòng nghỉ, đương nhiên là vì hắn muốn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng du hành vũ trụ rốt cuộc là cái dạng gì. Linh hồn hắn vốn chỉ là một thanh niên thế kỷ XXI, mà thế kỷ XXI đối với dân tinh tế chẳng khác nào Kỷ Đệ Tứ đối với đám cùng thời với hắn, hắn tự biết bản thân có bao nhiêu tối cổ. Trước đây hắn chắc chắn mình không có khả năng sẽ được đi du hành vũ trụ, nhưng vật đổi sao dời, bây giờ hắn cư nhiên lại có thể đi được, tất nhiên phải tập trung quan sát cảm thụ chớ, nếu không thì thật có lỗi với bản thân.

Bất quá khi Ngũ Tử Mặc đứng trên đài quan sát ngắm nhìn vũ trụ bao la phía bên ngoài chiến hạm, hắn chỉ có thể cay đắng cười, haha, xem, xem cái bà nội cha nó!!!

Tất cả những gì Ngũ Tử Mặc nhìn thấy, đó chính là một không gian đen tuyền, đôi chỗ hiện ra những ánh sáng li ti, nếu đem so sánh với những tấm ảnh chụp thiên thể hắn từng nhìn đời trước, thì đúng là kém tới trình độ hắn không thể gọi thành tên.

Người ta thường nói không có so sánh thì không có đau thương, rốt cuộc Ngũ Tử Mặc hắn cũng thấm thía câu nói này có bao nhiêu đúng.

Nhưng cũng không thể trách Ngũ Tử Mặc, ảnh đời trước hắn từng nhìn là ảnh chụp bản đồ thiên thể từ kính viễn vọng Hubble của NASA, hơn nữa ảnh còn qua tay các vị chuyên gia photoshop chỉnh sửa mất bao nhiêu công sức mới cho ra sản phẩm rực rỡ xinh đẹp như vậy, nhưng sự thật thì nó chỉ là ảnh trắng đen mà thôi. Đây là chưa nói tới quang độ của mắt người so với kính viễn vọng, đẳng cấp cách biệt, không nên tự làm bản thân thất vọng.

"Có đi đâu đâu, mà thôi, tập trung đi, mọi người đều tới rồi."

Mặc dù cảnh sắc vũ trụ không sặc sỡ rực rỡ như trong tưởng tượng, nhưng khi Ngũ Tử Mặc đứng trên đài quan sát ngắm cả một vùng trời rộng lớn bất biến, hắn vô thức cảm thấy nhân loại sao mà nhỏ bé, giữa dòng thời không vô hạn chẳng khác nào con kiến tùy ý để người đè ép, loại cảm thụ này hắn không cách nào hình dung được.

Ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, thấy mọi người trong đội đều đã có mặt đầy đủ, Ngũ Tử Mặc yên tâm gật gật đầu, sau đó nhanh nhẹn tìm một vị trí có tầm nhìn không tồi, tập trung hướng tầm mắt lên màn hình ở cổng ra chiến hạm.

Màn hình trình chiếu chiếu ra hình ảnh 3D của một người. Y mặc quân trang đĩnh bạt đường hoàng, biểu tình có chút thầm trầm căng thẳng.

Nhìn thấy người trên màn ảnh, đám học viên không khỏi có chút kích động mà lao xao cảm thán cùng bàn tán.

"Là Nguyên Soái đại nhân a!"

"Trời đất, nam thần của tui!"

Ngay cả Ngũ Tử Mặc cũng không khỏi kinh ngạc, theo bản năng mà để lộ ra biểu tình của fan cuồng, hai mắt phóng tia xanh mà nhìn Nguyên Soái Alman tên màn hình 3D.

"Oa ca ca, nam thần của tôi đúng là đẹp trai không cần bàn, trời ơi, cái nhan sắc này khẳng định mười tỉ phần trăm là đệ nhất mỹ nam vũ trụ a!!!"

Ngũ Tử Mặc thầm hô lên, cũng chỉ có mấy người đứng gần hắn mới nghe thấy, Sarah không khỏi vì lời này mà có chút ngạc nhiên, hóa ra cái tên lúc nào cũng make color ra vẻ cao nhân vân đạm phong khinh Ngũ Tử Mặc này thế mà lại là fan của Nguyên Soái Alman!!!

"Khụ khụ." Nhận thấy hành vi của mình có lẽ đã dọa sợ các bạn nhỏ xung quanh, Ngũ Tử Mặc không khỏi ho khan hai tiếng, đánh trống lảng chỉ vào màn hình "Nguyên Soái đại nhân hình như muốn phát biểu cái gì kìa, mọi người tập trung lắng nghe đi."

Scott ở trong phòng chỉ huy của Thiên Khiển quân đoàn, thông qua màn hình nhìn thấy biểu tình của đám học viên trên chiến hạm, vừa lòng gật gật đầu, có điều khi thấy bọn họ xao động khi biết mình xuất hiện, ánh mắt y không khỏi có chút thay đổi, xem ra đám học viên này còn chưa được huấn luyện đủ, sau này nhất định phải bàn lại với hiệu trưởng học viện về phương pháp giáo dục đứng đắn hơn mới được.

Mặc dù trong đầu có không ít trù tính, nhưng ngoài mặt Scott vẫn là một bộ dáng lạnh lùng bình tĩnh, có lẽ là vì cường giải như y trời sinh uy áp lớn, nên dù y không trực tiếp đối diện với đám học viên trên chiến hạm, nhưng thông qua màn ảnh 3D vẫn thừa sức làm cho bọn nhỏ cả người lần tâm đều căng thẳng vô cùng.

Scott chưa từng là người thích nói lời vô nghĩa, y chỉ nói đúng một câu, âm thanh lạnh băng của y xuyên qua màn hình, trực tiếp rõ ràng truyền đạt nội dung "Khảo hạch thường niên của Học Viện Quân Sự Đệ Nhất Liên Bang chính thức bắt đầu, mong các cậu mang theo quang vinh trở về."

"SẼ!!!"

Không cần nói quá nhiều lời khích lệ sĩ khí văn hoa này nọ, đối với đám học viên này mà nói thì chỉ cần nhìn thấy Nguyên Soái Alman thôi bọn họ đã hừng hực khí thế rồi, cảm tưởng như bản thân vừa được tiêm cả nửa lít máu gà vào người vậy, rất hung hãn. Khí thế bọn họ tựa như được dát một lớp hào quang bàng bạc, từng đội từng đội một nghiêm chỉnh đi tới khoang phóng thích của chiến hạm, nhanh chóng phóng xuống tinh cầu XT781 bắt đầu khảo hạch.

Đóng lại màn hình trước mặt, Scott quay đầu nhìn sang Rocar ngồi gần đấy "Như vậy là được rồi chứ?"

"Tất nhiên là được, quá được luôn ấy chứ. Scott đại nam thần tinh tế hiện thân nói một câu khích lệ, khẳng định sẽ khiến đám học viên kia hăng hái như được tiêm máu gà!!!"

"Ý chí của bọn họ quá hỗn tạp." Mặc kể Rocar đang cười hì hì bên cạnh, Scott vẫn giữ nguyên biểu tình lạnh nhạt nói.

"...... Tôi nói này Scott, bọn họ dẫu sao cũng còn là học sinh, còn trẻ người non dạ, đừng yêu cầu cao thế chứ." Nghe đánh giá của Scott về đám học viên, Rocar cảm thấy hắc tuyến cứ thi nhau mọc mọc trên trán mình. Tuy rằng gã cũng minh bạch nói đám chiếu mới kia là gà mờ chính là đang coi thường cái từ gà mờ này, nhưng có thể đừng nói ra hay không, rất tổn thương đó, gã tổn thương thay cho đám học viên đó luôn đây này...

Scott nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, mở ra một phần văn kiện, tiếp tục hoàn thành phần công vụ của mình.

Ngồi bên trong khoang an toàn phóng ra từ chiến hạm đáp xuống tinh cầu XT781, các học viên Học Viện Quân Sự văn hoa cảm tượng rằng mình như được cưỡi sao băng mạnh mẽ xé toạc tầng khí quyển của tinh cầu này, tuy nhiên tại thời điểm tiếp đất lại vững vàng...

Nhưng đối với loại người có đầy đủ các triệu chứng của bệnh say tàu xe như Ngũ Tử Mặc mà nói, thì cái đáp vững vàng này cũng đủ để hắn nôn hết tim gan phèo phổi của mình ra ngoài...

"A Mặc cậu không sao chứ?" Lyle sắc mặt cũng không phải quá tốt, nhưng khi nhìn sang Ngũ Tử Mặc ngồi bên cạnh, cậu mới sâu sắc cảm nhận được thế nào gọi là mặt xám như tro, tái như da người chết...

Ngũ Tử Mặc được Bite đỡ dậy, tay còn đang bận vuốt ngực thuận khí, lắc đầu nói với Lyle "Tôi không sao."

Ngũ Tử Mặc biết thân thể này của mình có bao nhiêu phế, nhưng có phải hắn cảm nhận sai hay không, cơ mà hình như cái thân gà bệnh này càng ngày càng yếu hay sao ấy nhỉ? Tuy vậy nhưng hắn cũng không tỏ ra quá bối rối, cố gắng đem cơn buồn nôn ép xuống, cảm thấy bản thân đã ổn định rồi mới ngẩng đầu đánh giá tình huống bản thân.

"Xem ra chúng ta vận khí không đến nỗi tồi."

Hai người Trương Dã cùng Buffel được giao nhiệm vụ trinh sát, ngay từ khi tiếp đất đã nhanh chân chạy đi, chẳng bao lâu sau đã thấy quay trở lại, đem thông tin mình điều tra được báo cáo tóm gọn.

Đám người Ngũ Tử Mặc rớt xuống vị trí không tồi, chính là ở chỗ bìa rừng, gần đó lại có một con sông nhỏ, vấn đề nước nôi coi như đã được giải quyết. Các tiểu đội khác thì không được may mắn như vậy, thậm chí có đội còn rớt xuống khu vực gần núi lửa, hoặc có đội ở sâu trong rừng rậm, như thế mới khốn nạn chứ.

Ngũ Tử Mặc ngẩng đầu nhìn lên trời, nhếch miệng cười, sau đó rất không có ý tứ ngồi xổm xuống, vươn ngón trỏ phải ngoắc ngoắc đồng bọn một cái.

"......"

Hành động của Ngũ Tử Mặc thật giống như đang gián tiếp bĩu môi khinh thường bọn họ, nhưng đây lại là mệnh lệnh của đội trưởng, nhất thời không ai không tuân theo.

Ngay cả Sarah khóe môi mím lại tính chống đối cũng bị Lyle kéo xuống ngồi xổm ngay bên cạnh Ngũ Tử Mặc.

Một hàng chín người ngồi xổm trên đất vây thành một vòng tròn, đầu chạm vào đầu, không biết đang thương lượng cái gì. Đại Lực phụ trách theo dõi quá trình khảo hạch ở trong phong điều khiển chiếm hạm ngoài không trong nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi có chút tò mò.

Nếu là các trường hợp bình thường, hẳn là đám người Đại Lực không có khả năng nhàn nhã ngồi trong phòng theo dõi bảo an cho đám học viên trường quân sự, bọn họ là chiến lực mũi nhọn của Thiên Khiển quân đoàn, cũng đâu có nhiều thời gian rảnh như vậy chứ. Có điều bọn họ vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, thế là công việc nhẹ nhàng này liền rơi xuống đầu bọn họ, cứ coi như cấp trên đặc xá tặng cho chút thời gian nghỉ xả hơi đi.

Đám người Đại Lực cũng không phải vô duyên vô cớ mà chú ý tới nhóm của Ngũ Tử Mặc, bọn họ là bị Rocar tiêm nhiễm chút thông tin bát quái nên mới như vậy.

Rocar là một tên thích hóng hớt, thuộc cấp của gã tính cách như thế nào có nhất thiết phải dùng đầu để nghĩ không???

Thế cho nên Ngũ Tử Mặc tại thời điểm này vẫn chưa biết được, thật ra tên của hắn đã sớm trở thành danh từ quen thuộc đối với đám binh lính trong Thiên Khiển quân đoàn.

Hiện tại có cơ hội vây xem vị anh hùng dám cả gan đùa giỡn Nguyên Soái đại nhân ở chỗ đông người, nếu không chen lấn xăm xoi một hồi thì thật có lỗi với trái tim tràn đầy nhiệt huyết hóng chuyện của mình rồi.

"Đây là tiểu tử Ngũ Tử Mặc dám đùa giỡn Nguyên Soái đại đại sao?"

"Sao nhìn giống gà bệnh thế?"

"Đúng vậy đúng vậy, chỉ là tiếp đất có hơi chật vật sắc mặt đã tái nhợt như vậy rồi, chẳng trách trước đây được kì vọng trở thành dẫn đường, quả thật quá yếu ớt rồi."

"Tiểu Ba nhá, lời này của cậu mà lọt tới tai chị Mia thì...ầy dà ầy dà..."

"...... Bà nội nó! Cậu mà dám hé miệng nói lộ ra chuyện này với Mia, tôi nhất định sẽ đem chuyện lần trước cậu nhìn lén cổ khai ra!"

"Đừng náo loạn!"

Thiếu chút nữa trong phòng điều khiển xảy ra hỗn chiến, cũng may có tiếng rống to của ai trấn áp tinh thần đám binh lính máu nóng kia, nhìn lại mới biết thì ra là tiểu đội trưởng Đại Lực. Ngày thường đùa giỡn thì không thành vấn đề, nhưng hiện tại đang ở trong phòng điều khiển, thật sự không có đủ kiên cố để chịu được hành vi "đùa giỡn" của hai lính gác đâu...

"Mà, bọn họ đang làm gì vậy?" Một vị đội viên vẫn luôn nhìn chăm chú vào đám người Ngũ Tử Mặc, thấy cả đám ngồi xổm thương lượng có vẻ rất hăng hái, mới lên tiếng hỏi.

Trong không gian có thả phi trùng theo dõi, nhưng đám Ngũ Tử Mặc ranh ma lại ngồi chụm đầu vào nhau, thành ra phi trùng cũng chỉ có thể ở xa xa ghi hình chứ không thể lại gần nghe ngóng nội dung cuộc nói chuyện.

Ngũ Tử Mặc đã sớm lấy được không tin cần thiết về kì khảo hạch cũng như về tinh cầu XT781 từ kho dữ liệu nhà idol, tất nhiên hắn biết trên đầu mình có phi trùng lượn lờ theo dõi.

Chức năng chủ yếu của bọn phi trùng, một là để lưu trữ thông tin khảo hạch, hai là đảm bảo các học viên luôn được an toàn, và tác dụng phụ đính kèm là để hóng hớt chút động thái của đám chiếu mới bọn họ.

Ngũ Tử Mặc làm ra chút hành vi mất mặt chính là để che đậy việc xấu mình chuẩn bị làm. Không sai, hắn chính là muốn chua sẻ thông tin hắn đào được từ Thiên Khiển quân đoàn về XT781 để chia sẻ cho đồng bọn.

Lyle và đám người Sarah nhìn trân trân vào dữ liệu về XT781 hiển thị trên quang não, ánh mắt sùng bái như nhìn đại thần trong truyền thuyết hướng về phía Ngũ Tử Mặc khiến hắn không khỏi đắc ý cười tới không ngậm được mồm.

"A Mặc cậu....."

"Hư!"

Không đợi Lyle hỏi xem tư liệu này Ngũ Tử Mặc lấy từ đâu ra đã bị hắn nhanh chóng ngăn cản. Hắn chỉ chỉ tay lên trời, tỏ vẻ đây là bí mật không thể tùy tiện nói ra được đâu.

Ở đây cũng không có ai ngu ngốc, tuy rằng không nhận được lời giải đáp từ Ngũ Tử Mặc, nhưng nhìn đến ngón tay tràn ngập ý tứ của hắn, ai nấy đều thức thời im hơi không hỏi gì thêm.

"Nếu có thể, tận lực đem chỗ tư liệu này học thuộc lòng có biết chưa." Khảo hạch diễn ra trong một tuần, có tư liệu thì sao, thời gian thực hành không đủ thì đám lý thuyết kia cũng chỉ có thể ném cho chó gặm.

Những người khác minh bạch ý tưởng Ngũ Tử Mặc muốn truyền đạt, gật gật đầu, tất cả đều mở quang não ra nhanh chóng ghi nhớ sự liệu. Ngũ Tử Mặc cũng không có nhàn rỗi, hắn để ý tới toan độ hiển thị trên quang não, dựa vào những thông tin mình có, nhanh chóng tìm được ra một đám Thứ Nguyên Trùng Tộc cách bọn họ không xa.

Chờ đến khi những người khác nhớ được tương đối kĩ dữ liệu mình gửi sang, Ngũ Tử Mặc mới mở miệng nói "Tôi vừa mới tra bản đồ, ở gần chúng ta có hai nhóm Thứ Nguyên Trùng Tộc, nhóm ở gần hơn có mười con, nhóm ở xa hơn một chút có năm con."

Thấy mọi người đềuNhìn đang tập trung nhìn vào mình, Ngũ Tử Mặc mới tiếp tục nói "Hiện tại chúng ta có hai sự lựa chọn, hoặc là săn gần bắt mười con, hoặc là đi xa hơn một chút bắt năm con, mọi người thử đưa ra ý kiến đi."

Ngũ Tử Mặc không có kinh nghiệm làm đội trưởng, nhưng trước nay xưa giờ hắn không phải người theo đuổi chủ nghĩa độc tài, cho nên đối với việc lựa chọn mục tiêu cho đợt khảo hạch này, hắn muốn nghe ý kiến mà mọi người trong đội đóng góp.

Gần có mười con, mà xa một chút thì chỉ có năm con.

Nếu là các tiểu đội nhiệt huyết có thừa mà số dư IQ không đủ dùng, nhất định sẽ chọn đi săn nhóm có mười con.

Người trẻ khí thịnh bốc đồng, cũng vì vậy mà càng dễ phạm sai lầm.

Đây cũng là lý do Scott cố ý lựa chọn đề mục khảo hạch thương niên lần này là đối phó với Thứ Nguyên Trùng Tộc. Yêu cầu của y đối với chiến sĩ thuộc cấp gối gọn trong tám chứ mưu kế vẹn toàn động thủ tất thắng, phải biết nhìn xa trông rộng lấy đại cục làm trọng, chứ không phải một đám đầu óc ngu si tứ chi phát triển, có nhiệt huyết mà không có não, chỉ tổ cản trở y hành sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top