Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dê dê dê." *

* Cái này là từ tác giả dùng nhe, tra trên convert, tui để nguyên đó :))

Ngũ Tử Mặc nhanh chóng mở bản đồ ra, sau đó tự nhiên cười mấy tiếng dị thường đậm chất phản diện trong phim điện ảnh.

"Không phải lũ chúng mày thích đánh hội đồng lắm sao! Còn không mau chống mắt lên mà nhìn đi, trong phạm vi 500km không có đàn Mao Chu Trùng nào hết, chúng mày còn không biết đường nhanh tay nhấc máy alo cho anh em tới, lúc này gọi là chi viện cũng chưa có muộn đâu !!! ÓA HÁ HÁ HÁ !!! "

Ngũ -make color- Tử- khoe khoang- Mặc rất không cần mặt mũi mà chống nạnh cười vào mặt mấy con Mao Chu Trùng, bộ dạng cực kì vênh váo.

"......"

Ngũ Tử Mặc quá đắc ý mà quên mất trong khoang thao tác của hắn không chỉ có một người. Bite đang thao tác dở thì bị tiếng cười của Ngũ Tử Mặc doạ cho khớp tay sai lệch, suýt chút nữa thì bị Mao Chu Trùng chém cho một nhát.

May sao Lenny ở gần đó nhanh tay kịp thời hỗ trợ cản lại cho Bite chém này, nếu không thì ...

"Cậu có sao không Bite?"

"... Không có việc gì." Bắn lén liếc mắt nhìn Ngũ Tử Mặc, yên lặng trả lời.

"..."

Ngũ-make colour- Tử-khoe khoang- Mặc tự ý thức được bản thân vừa mới làm ra một chuyện cực kì ngu xuẩn, mặt không khỏi đỏ lên, nhưng trong lòng cũng thấy có chút may mắn, ít ra thì ngoài Bite,các bạn đồng đội nhỏ không ai biết hắn vừa mới lên cơn thần kinh.

"Khụ khụ, ngại quá."

"Không sao." Bite nhìn biểu cảm đặc sắc trên mặt Ngũ Tử Mặc, đáy mắt bình tĩnh xẹt qua một tia cười, lắc đầu một cái, sau chuyên tâm đối phó với Mao Chu Trùng trước mặt.

Xác định Mao Chu Trùng không thể kêu gọi đồng bọn tới để kéo dài thời gian quần ẩu, Ngũ Tử Mặc cũng không tiếp tục để ý tới chuỗi dữ liệu kia nữa. Đừng hiểu nhầm, hắn không phải là muốn bỏ dở không nghiên cứu tới nó nữa, chỉ là giờ hắn muốn làm biếng một chút, đợi bao giờ có nhiều thời gian rảnh một chút rồi sẽ nghiên cứu kĩ lưỡng sau.

Hắn cảm thấy việc Mao Chu Trùng có thể gửi đi các loại tin tức dưới dạng biến đổi số liệu là việc rất thú vị nha.

Ầy, cũng chỉ có loại trạch kỹ thuật như Ngũ Tử Mặc mới nghĩ rằng loại vấn đề dễ gây rối loạn tiền đình này là thứ thú vị.

Nhóm của Sarah chỉ phụ trách năm con Mao Chu Trùng, trước đó vì đã có kinh nghiệm trong việc này, nên hiện tại thời gian xử lý ngắn hơn trước nhiều.

Năm con Mao Chu Trùng rất nhanh đã ngã ra đất, nhóm Sarah làm xong nhiệm vụ cũng không có dự định nghỉ ngơi, ngay lập tức bọn họ lao vào vòng chiến cùng với nhóm của Mocha.

Có điều khi mà nhóm của Sarah tham gia hỗ trợ chiến đấu, thì nhóm Mocha đã giải quyết gần xong nhiệm vụ của mình rồi, chỉ còn lại tầm 7, 8 con Mao Chu Trùng mà thôi.

Nhóm của Mocha có tổng cộng 19 cơ giáp , trong khi đó đàn Mao Chu Trùng có 25 con, hình thể của chúng cũng lớn hơn nhiều so với những con mà nhóm Sarah phải đối phó. Dễ thấy, chiến lực của nhóm Mocha thực sự kinh người.

Bệnh chung của lính gác thời này chính là, mỗi khi đối diện với cường giả thì đều tự mình khơi dậy sự kính nể cùng chiến ý, đặc biệt là đám lính gác trẻ tuổi nhiệt huyết như nhóm người Sarah, biểu hiện bệnh vô cùng rõ ràng nghiêm trọng. 

Nhóm Mocha trong lúc giao chiến với Mao Chu Trùng vẫn không quên chú ý đến tình hình của đàn em.

Chỉ thấy bọn nhỏ chiến đấu có tiến có lùi không chút rối loạn, thủ đoạn công kích hiệu quả cao, chẳng qua đôi lúc sẽ làm ra một số thao tác dư thừa, nhưng không sao, mấy đứa nhỏ dẫu gì cũng chỉ là chiếu mới chưa trải sự đời, còn thiếu kinh nghiệm thực chiến, tác vụ thừa cũng không phải chuyện kì quái.

Mocha thấy nhóm Sarah gia nhập vòng chiến, môi động động khẽ cười, cố gắng làm như vô tình hướng dẫn cho mấy đứa nhỏ các thao tác đơn giản mà hiệu quả hơn.

Đối mặt với 25 cỗ cơ giáp, mấy con Mao Chu Trùng kia không khác gì điểm tâm đặt trên bàn tiệc, dưới sự nhường chỗ vô cùng tinh tế của nhóm người Mocha, số Mao Chu Trùng kia đều chết dưới tay nhóm người Sarah.

Nhìn xác 30 con Mao Chu Trùng tử trận nằm la liệt trên nền đất, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Sarah, em trưởng thành thật nhanh."

Tuy rằng được biểu dương khen ngợi, nhưng biểu cảm trên mặt Sarah vẫn lạnh lùng như trước, kỳ thật y chỉ khi đối mặt với Lyle mới có thể lộ ra những biểu cảm nồng ấm.

Mocha từ sớm đã thích ứng với loại trạng thái lãnh đạm của cậu em họ, dựa vào đôi hoả nhãn  kim tinh cùng với trình độ bát quái thượng thừa của mình, anh nhận ra thái độ Sarah đối với bạn nhỏ Lyle bên người có chút mờ ám nha...

Mocha cười gian, chờ đến khi kỳ khảo hạch kết thúc, nhất định phải tìm dì nhỏ nhiều chuyện một chút mới được!

"Anh lại nghĩ đến chuyện xấu gì vậy?"

Bên cạnh Mocha là một nữ sinh, không phải là lính gác, mà là một dẫn đường.

Dựa vào gia tộc của mình Mocha tự nhiên không sợ không tìm thấy đường dẫn cho mình, bất quá cô bạn dẫn đường này không phải là do gia tộc anh kiếm về, mà là hồi nhỏ anh tự mình nhìn trúng.

Không sai, bọn chúng không chỉ là một đôi thanh mai trúc mã trong sáng, bọn họ trưởng trở thành một cặp lính gác dẫn đường. Trải qua việc ghép đôi, độ hoà hợp giữa hai người lên tới 70%.

Nhắc tới chuyện này, tiểu bối trong gia tộc không khỏi ghen tị, chỉ hận bản thân vô năng, thế mà hồi nhỏ lại không thể chọn trúng một tiểu tức phụ tuyệt vời như vậy !!!

"Đâu có đâu, trong đầu anh tất cả đều là Bồng Bồng a!"

Lý Bồng Bồng sắc mặt đỏ bừng, hờn dỗi trừng mắt với Mocha "Anh không thể đứng đắn hơn một chút à?" 

"Bồng Bồng, anh nghĩ sao em lại thành chuyện không đứng đắn rồi? Anh rõ ràng là người siêu cấp đứng đắn!"

May mắn là Ngũ Tử không nhìn thấy Mocha làm ra vẻ ta đây với đường dẫn của anh, loại cảnh tượng gián tiếp gây thương tổn giác mạc này thật khiến người ta nổi da gà. Thử nghĩ nếu ngũ Tử Mặc hắn chẳng may nhìn thấy cảnh tượng sến rện trên, thì hắn nhất định sẽ đem thân phận dẫn đường của mình chôn xuống đáy đại dương.

Đối với dẫn đường như hắn mà nói, lính gác quả thật là một loại sinh vật đáng sợ, không chỉ lăm le bông cúc họa mi của hắn, bọn họ còn có thể nháo đến mức hắn biến thành bệnh nhân tâm thần a!

Ngũ Tử Mặc vốn không thân quen gì với Mocha, cho nên khi thấy động tác cơ giáp của anh có điểm kì quái cũng không mở miệng hỏi han, chỉ có đồng bạn của anh mới biết rõ, đội trưởng nhà mình thật ra đang giở thói lưu manh đùa giỡn với dẫn đường của anh ấy.

"Khụ khụ, mặc dù có hơi muộn một chút, nhưng chúng ta vẫn phải tìm chỗ để ăn trưa và nghỉ ngơi chứ nhỉ." Người vừa nói là một nữ tiểu đội trưởng của đội khác, nàng ý thức được Mocha hẳn là đang có việc bận, việc nhỏ như bố trí nghỉ ngơi cho mọi người tốt hơn hết không nên phiền tới anh.

Ngũ Tử Mặc nhìn nữ sinh xuất hiện trên màn hình, người này một chút mảnh mai cũng không có, ngược lại thần thái khi ngồi trong khoang thao tác cơ giáp còn toát lên vẻ anh tuấn hào sảng, không khó để nhận ra cô gái này là một lính gác.

Quả nhiên, chỉ cần là lính gác trong cái thời tinh tế này, bất kể là nam hay nữ, khí chất cũng đều là cái dạng cường giả như vậy.

Ngũ Tử Mặc yên lặng nhìn nữ sinh kia, rồi lại đối chiếu nàng với mình, trong lòng không khỏi tự rơi cho bản thân hai hàng nước mắt u sầu. 

Tại vì sao ư?

Tại vì hắn là nam nhân a!!! Dù hắn là dẫn đường, nhưng về mặt sinh học hắn vẫn là đàn ông con trai a!!! Việc hoài nghi thể chất bản thân chỉ tốt hơn một chút so với các cô gái bình thường là một việc rất thương tâm đấy có biết không!!!

Ngũ Tử Mặc đáng thương, do khuyết thiếu giáo dục trầm trọng về vấn đề dẫn đường nên vẫn chưa ý thức được, mặc dù các dẫn đường nam thể lực yếu nhược, nhưng đạt đến trình độ của hắn thì chưa ghi nhận trường hợp nào hết.

Loại thể chất chết dở này xuất hiện chỉ có thể là do hai nguyên nhân: thứ nhất, đó là do bản thân người thức tỉnh thành dẫn đường vốn là có thể chất cực kì kém, dẫn đến tình huống sau khi thức tỉnh cơ thể càng yếu nhược; thứ hai, đó là do tinh thần lực của bọn họ quá cường đại, vượt quá sức chịu đựng của thân thể, cho nên xảy ra tình trạng sức khoẻ giảm sút trầm trọng này. 

Mà Ngũ Tử Mặc_ một dẫn đường ngây thơ mờ mịt lúc nào cũng thấp thỏm lo lắng cho đoá cúc hoạ mi của mình_ thật may mắn làm sao, cả hai cái lí do trên đều dính lên người hắn không trượt phát nào!!!

Không ý thức được tình huống bản thân, lại càng không có khả năng tra ra tin tức gì, Ngũ Tử Mặc cứ như thế làm một đứa nhỏ ngây ngô, vừa nghe thấy em gái tiểu đội trưởng nọ nhắc đến vấn đề ăn trưa một cái là bụng liền sôi lên mấy tiếng ùng ục, âm thanh vừa to vừa rõ, mơ hồ còn có thể nghe ra chút nhịp điệu nữa.

"......" Bởi vì mọi người đều đang tương tác trên kênh công cộng, nên tiếng "lòng" của Ngũ Tử Mặc ai nấy đều nghe không sót chữ nào.

Mẹ kiếp.

"Được rồi mọi người, thời gian không còn sớm, có chuyện gì ăn no rồi nói sau."

Dựa vào âm sắc và thanh điệu của lời nói, không khó để nhận ra khẩu hình miệng của người nói hẳn là đang kéo về phía hai bên tai. 

Trong mắt các bạn nhỏ Ngũ Tử Mặc chẳng khác nào một hài tử đáng thương, ánh mắt họ nhìn hắn hết thảy đều chan chứa sự đau lòng. 

Thuyền hữu nghị nói lật là lật, bà nội nó nếu các người còn tiếp tục nhìn lão tử bằng ánh mắt đó, thì đừng trách lão tử lật thuyền không nể mặt bạn bè!!! Có là đại chiến hạm lão tử cũng dám lật!!!

Ngũ Tử Mặc quyết định phát huy kĩ năng mạnh nhất của bản thân_ làm lơ chi thuật, mặc kệ ánh mắt của đồng bạn, chưng ra vẻ mặt bình tĩnh vô cùng "Vậy chúng ta nghỉ ngơi gần chỗ này đi, xung quanh đây không có Mao Chu Trùng hoạt động."

Đám người Mocha không biết Ngũ Tử Mặc làm thế nào mà xác định được được nơi này không có Mao Chu Trùng, nhưng nhìn mấy người nhóm Sarah không có vẻ gì là phản đối, bọn họ cũng đồng ý chọn nơi này làm chỗ nghỉ ngơi. 

Một lần nữa được đứng trên mặt đất, Ngũ Tử Mặc dậm chân một cái, lúc này mới có thể thấy rõ bộ dáng của các thành viên trong đội của Mocha.

Nhóm lính gác dùng tốc độ cực nhanh để sửa sang lại nơi nghỉ ngơi cũng như tìm thức ăn cho cả nhóm, trong khi đó Ngũ Tử Mặc cùng nhóm dẫn đường và người thường thì ở yên chỗ gần các cơ giáp cơ giáp. Ngũ Tử Mặc không chị ngồi im mà chạy đi xem mấy con Mao Chu Trùng, bỏ lại Lyle và Ritz gánh trách nhiệm tự giao lưu với nhau, có điều cả hai người này không có sở thích hay đề tài quan tâm chung, nên rất nhanh đã rơi vào tình trạng khô lời.

Ngũ Tử Mặc tự ý thức được bản thân chẳng nói được câu gì tốt đẹp, nhưng hắn thật sự rất tò mò về Mao Chu Trùng, hoặc chính xác hơn, hắn tò mò về Thứ Nguyên Trùng Tộc. 

"Tại sao lại không thể ăn thịt Mao Chu Trùng nhỉ?"

Sự thật đã chứng minh, linh hồn Ngũ Tử Mặc vốn là đến từ vương quốc heo, sự tham ăn trong lòng hắn lúc nào cũng cháy bỏng hừng hực, hiện thực dù có tàn khốc đến mấy cũng không thể ảnh hưởng tới tinh thần ăn uống của hắn. 

"Ách..." Câu nói thầm của Ngũ Tử Mặc doạ cho Lý Bồng Bồng đang ở gần đấy, ngay cả Lượng Tử thú cũng bị doạ sợ mà hiện ra, đôi mắt đỏ như đá quý của nó cũng giống như Lý Bồng Bồng, nhìn Ngũ Tử Mặc một cách đầy kinh hãi.

Lượng Tử thú cùng chủ nhân Lý Bồng Bồng của nó biểu tình giống nhau như đúc, đều là một bộ dáng hoang mang không biết có nên tiếp tục lại gần Ngũ Tử Mặc hay không.

Nhận thấy có người tiếp cận mình, Ngũ Tử Mặc quay đầu lại nhìn, tầm mắt thiếu chút nữa không kiểm soát được mà nhìn chằm chằm vào Lượng Tử thú nằm trong ngực Lý Bồng Bồng, không phải là vì Lượng Tử thú của nàng là loài đặc biệt, mà là vì --

Lượng Tử thú của nàng là một con thỏ a!!! Hơn nữa còn là một con thỏ vô cùng mập nữa!!!

Thịt thỏ kho tàu!!! 

Người nào đó bụng đói cồn cào, miệng suýt nữa chảy dãi không tự chủ.

Không biết có phải là do biểu cảm của Ngũ Tử Mặc quá mức mê mang hay không mà Lý Bồng Bồng theo bản năng lùi về sau một bước.

Dẫu sao trong nhận thức của nàng, Ngũ Tử Mặc ánh mắt cũng thật quỷ dị a. 

"Ách, cậu có ổn không?"

"Khụ khụ, tôi ổn!" Biết chính mình vừa làm ra chuyện thất thố, Ngũ Tử Mặc lập tức phản ứng lại, chủ động chào hỏi vị dẫn đường có hơi thở làm hắn thoải mái "Ní Hảo, tôi tên Ngũ Tử Mặc." (:=)) )

" Xin chào, tôi là Lý Bồng Bồng."

Lý Bồng Bồng tuy rằng ban đầu có bị Ngũ Tử Mặc doạ cho có chút kinh hách, nhưng hiện tại nhìn kĩ lại mới nhận ra, hắn thật ra cũng chỉ như một tiểu hài tử mới thành niên mà thôi. Không biết vì sao, khi nhìn Ngũ Tử Mặc, Lý Bồng Bồng sinh ra cảm giác bản thân giống như đang nhìn thấy một cậu em siêu đáng yêu vậy.

Lý Bồng Bồng hơi hơi mỉm cười, sau đó như nghĩ ra cái gì, từ trong không gian lấy ra một phần điểm tâm, mặc dù nhìn không tinh xảo, nhưng mùi hương lại vô cùng cuốn hút đưa cho Ngũ Tử Mặc.

"Còn phải đợi một lúc nữa mới có thể ăn cơm trưa, cậu có thể ăn trước cái này lót dạ."

"...... Cảm ơn."

Bị một cô nữ sinh trẻ trung dùng ánh mắt từ ái như mẹ già nhìn nhìn, khoé miệng Ngũ Tử Mặc không kiểm soát được mà co rút. Nhưng không thể phủ nhận một điều là đối phương có ý tốt thật...

Mà quan trọng hơn chính là, chỗ điểm tâm kia nhìn qua còn có vẻ rất ngon nha...

Ngũ Tử Mặc chưa bao giờ là người thờ ơ với sự nhiệt tình của người khác, cho nên hắn cười nhận lấy đĩa điểm tâm, cắn một ngụm rồi khen: "Hương vị rất thơm ngon, cảm ơn!"

"May quá, cậu thích là tốt rồi, lần sau tôi bảo Mocha chuẩn bị nhiều hơn một chút là được."

Đúng vậy, không phải nghe nhầm đâu, chỗ điểm tâm này chính xác là do Mocha_ chúa tể cuồng vợ, ông hoàng sủng thê_bằng một cách bí mật tà đạo nào đó mà lén lút mang theo được. Nói thật, trong những kì thi khảo hạch như thế này thì chẳng được mấy người còn giữ được tâm lí hào hứng với việc ăn uống, chẳng qua Ngũ Tử Mặc không được bình thường lắm, mới có thể trở thành một ngoại lệ mà thôi. 

"A, Mocha?" Ngũ Tử Mặc vừa nghe tên liền nhận ngay ra người, ừm, điểm tâm này là Mocha vì Lý Bông Bồng mà chuẩn bị, hắn mà ăn thì có vẻ không tốt lắm nhẩy, hi vọng nó không phải điểm tâm tình yêu gì gì kia... 

"Đừng để ý tới lời tôi, đồ ngốc kia chuẩn bị nhiều điểm tâm cho tôi lắm, mà cũng chẳng biết anh ấy làm sao lại có thể chuẩn bị được nhiều như vậy nữa..."  

Quả nhiên suy nghĩ dù không nói ra miệng thì vẫn có thể ứng nghiệm qua lời người khác, Ngũ Tử Mặc tỏ vẻ cơm chó cho tâm hồn này ăn thật no, hắn thật không thể ăn thêm gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top