Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Sau đó...

Sau đó chính là Diêu Cảnh Nguyên nhập viện rồi.

Anh cũng chỉ nghe Trần Tỉ Đạt bảo chính hắn là người đưa anh đến bệnh viện, sau đó trùng hợp làm sao, bác sĩ lại bắt anh ở trong bệnh viện.

Không hiểu sao, lúc đó nhìn vào ánh mắt Tỉ Đạt, anh vẫn nghi ngờ, nghi ngờ hắn đang nói dối.

Trần Tỉ Đạt sẽ không bao giờ ôm anh chặt như thế, sẽ không bao giờ đưa đôi bàn tay run run lên nắm lấy tay anh. Bàn tay của Trần Tỉ Đạt cứng cáp, của người đó cũng cứng cáp, có điều, rất khác nhau. Người đó luôn cho anh cảm giác an toàn, lại bất an.

Liệu... có phải là cậu...

...

Bố mẹ Diêu Cảnh Nguyên bước vào, nhìn thấy con trai mình đang gác tay lên đầu nhìn trần nhà trắng muốt, liền biết đó là Cảnh Hoán. Bởi vì, nếu là Cảnh Nguyên, anh sẽ lựa chọn nhìn ra ngoài bầu trời kia mà không để ý đến thứ gì.

- Cảnh Hoán...

Cảnh Hoán nghe ai đó gọi mình, giật mình thoát ra khỏi mớ suy nghĩ mông lung mà quay lại nhìn cặp vợ chồng trẻ.

- Bác trai, bác gái.

Với nhân cách của một nam sinh sơ trung, hắn biết đây không phải bố mẹ mình. Dù là cùng một cơ thể nhưng lại không thể nào phát ra tiếng gọi gia đình thân thương ấy.

Cảnh Hoán không có gia đình.

Hắn biết rằng cả đời này, cho đến lúc chết, hắn mãi mãi chỉ một mình mà thôi.

Ông bà Diêu nghe thấy tiếng gọi xa lạ ấy phát ra từ miệng con trai mình, nhận được đả kích không nhỏ. Bà Diệu thậm chí còn không kìm được nước mắt. Ông Diêu lên tiếng hỏi:

- Cảnh Nguyên... thằng bé vẫn khỏe chứ?

Cảnh Hoán lặng lẽ gật đầu.

- Vậy tốt rồi. Cảnh Hoán, ta có chuyện này muốn nói với con.

Cảnh Hoán nhíu mày vẻ khó hiểu. Ông Diêu tiếp tục:

- Chúng ta muốn đưa con về Bắc Kinh chăm sóc...

...

Lưu Diệu Văn trải qua lịch trình dài đằng đẵng cuối cùng cũng trở về khu ký túc. Cậu và mọi người chuẩn bị hành lí để tuần sau quay lại trụ sở Bắc Kinh. Họ sẽ tranh thủ đến trường vài ngày. Thật ra hành lí của Diệu Văn không nhiều lắm nên chỉ cần chút thời gian là sẽ xong. Cậu thả mình trên giường, cầm lấy điện thoại, không đối mặt với ai nữa.

Ngao Tử Dật và Lý Thiên Trạch thấy thế chỉ thở dài.

Họ biết Lưu Diệu Văn đang chờ tin nhắn từ ai. Chỉ là hôm nay không ngờ lại là gọi điện thoại đến.

- Wei...

"..."

Ánh mắt Lưu Diệu Văn đột nhiên mở lớn. Cậu ngồi bật dậy khiến cho Ngao Tử Dật và Lý Thiên Trạch cũng giật mình.

- Là anh ấy hay...

"..."

- Bao lâu rồi?

"..."

- Chết tiệt!

Lần đầu tiên trong suốt 14 năm nhân sinh, Lưu Diệu Văn chửi thề. Cậu dập máy, ném điện thoại lên giường rồi vơ vội cái áo khoác định đi đâu đó.

- Văn nhi! Em định đi đâu?

Ngao Tử Dật gọi với ra khiến cho mọi người đều chú ý. Nhưng Lưu Diệu Văn không đáp trả, cậu chỉ chăm chăm tiến ra cửa.

Trùng hợp thay, lúc cậu định vặn tay nắm cửa ra ngoài, phía bên kia cũng có tiếng gõ cửa.

Lưu Diệu Văn như có linh tính mách bảo, gấp gáp mở cửa. Kết quả lại bị một người cao ngang bằng nhào vào ôm lấy. Chân cậu vốn không vững vàng, lại bị xô mạnh như vậy khiến cậu ngã xuống sàn, tạo ra âm thanh khá lớn.

Mọi người ngạc nhiên càng ngạc nhiên hơn.

Cảnh Nguyên, anh ấy đến đây làm gì?

Lưu Diệu Văn bị ngã mạnh như thế nhưng hoàn toàn không đau. Ánh mắt của cậu hoàn toàn dán lên người đang ôm lấy eo mình, nằm đè lên người mình.

Người con trai trong lòng cậu lên tiếng, giống hệt như một đứa trẻ vừa bị cướp kẹo:

- Tên khốn nhà cậu. Tại sao hôm nay cậu cũng không đến?

Diêu Cảnh Hoán thật ra biết, mỗi ngày Lưu Diệu Văn dù sớm hay muộn cũng sẽ ghé qua nhìn anh một chút, sau đó lập tức rời đi.

Hắn hiểu rõ chuyện giữa cậu và anh, nên hắn không dám đối mặt cậu. Hắn sợ cậu nhìn thấy khuôn mặt này sẽ đau lòng, hắn chỉ dám ngắm cậu từ xa, qua những cái hé mắt cho đến khi bóng lưng cô độc ấy rời đi.

Hắn luôn nuôi trong bản thân một hi vọng nhỏ nhoi.

Diêu Cảnh Hoán biết hắn là kẻ đáng ra không nên tồn tại trên thế giới này. Chỉ cần sau khi chuyển đến Bắc Kinh, sau khi tham gia xạ trị, hắn nhất định sẽ biến mất khỏi thế giới này, vĩnh viễn.

Vì thế, hắn mong chỉ một chút thôi, một chút thôi cũng có người quan tâm đến hắn. Như thế đến lúc ra đi hắn sẽ không cảm thấy cô độc.

Người ấy là cậu, là Lưu Diệu Văn. Hắn mong chờ người đó đến nhìn hắn. Dù biết ánh nhìn ấy không phải cho hắn, dù biết hắn mãi mãi chẳng thể đối mặt với người ấy. Hắn vẫn cố chấp. Một chút thôi, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt cậu, vậy là đủ rồi.

Vậy mà, đã hơn một tuần nay cậu không đến thăm hắn. Hắn không còn nhìn thấy cậu nữa. Hôm nay lại nghe bố Diêu nói rằng hắn sắp đi Bắc Kinh, hắn sắp biến mất. Trong lòng hắn lại dậy lên một tia hi vọng nhỏ nhoi.

Có thể, chỉ một lát thôi, hắn muốn gặp cậu. Gặp cậu trước khi hắn ra đi.

Lưu Diệu Văn vì ngạc nhiên mãi vẫn không thể nói nên lời, cho đến khi staff chạy đến, cậu mới nhanh trí đứng lên đóng sầm cửa vào. Staff hỏi qua cánh cửa, cậu chỉ nói cậu và Tống Á Hiên vật nhau nên mới tạo ra tiếng động lớn như thế.

"Được rồi. Để thằng bé ở trong đấy đi."

Qua điện thoại, Lý Phi nói với staff. Ông quan sát camera trong ký túc. Sau đó lại chống cằm, nét mặt cực kỳ suy tư.

Sau khi staff bỏ đi, Lưu Diệu Văn mới nhìn qua cái người vẫn còn ở dưới sàn nhà ấy. Các anh em đứng xung quanh đó, nhìn hắn. Tuy họ biết Cảnh Hoán chẳng có lỗi gì trong việc này. Nhưng họ vẫn dùng ánh mắt tức giận nhìn hắn.

Tại sao? Vết thương lòng của Văn nhi thậm chí còn chưa hết rỉ máu, anh ta lại đến đây? Anh ta muốn rạch vào trái tim nhỏ bé ấy một đường thật sâu nữa sao?

Tại sao lại cứ giằng co như thế?

Diêu Cảnh Hoán nhìn thấy những ánh mắt không mấy thiện cảm đang chiếu vào mình, hắn lo sợ, vội vàng kéo mũ áo lên che đi khuôn mặt ấy. Càng lúc càng rúc sâu vào chiếc áo rộng thùng thình. Loạng choạng đứng lên như thể muốn chạy trốn.

Nhưng hắn quên mất Lưu Diệu Văn đang đứng ở cửa.

Nhìn thấy Lưu Diệu Văn càng làm hắn hoảng hốt hơn. Hắn vội vàng kéo áo lên cao, cố gắng ẩn đi mặt mình.

Lưu Diệu Văn chứng kiến một loạt hành động ấy. Nhất thời không biết nói gì. Cảnh Hoán lên tiếng trước:

- Tôi không cố ý để cậu gặp khuôn mặt này đâu. Tôi chẳng qua... chỉ là... chỉ là... tôi sẽ đi ngay bây giờ.

Làm sao Cảnh Hoán dám nói là hắn nhớ cậu nên mới chạy đến đây?

Hắn chạy thật nhanh về phía cửa mong bản thân lách qua được cậu và chạy nhanh nhất có thể.

Kết quả không ngờ, cậu lại giữ tay hắn lại...



#Mix

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top