Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

- Anh đừng tưởng anh lớn tuổi hơn tôi mà có thể vu khống!

Tây Dương hằn học nhìn Mã Gia Kỳ một bộ dạng thư thả mà tức giận. Mã Gia Kỳ trái lại một chút biểu cảm phức tạp cũng không có. Anh nhìn nét mặt giận đến tím tái của Tây Dương, ôn tồn nói:

- Cậu làm em ấy chấn thương đầu gối như thế, tất cả đều thấy. Chẳng lẽ còn là vu khống?

- Bọn họ đều bênh vực Lưu Diệu Văn! Vì cậu ta là thần tượng. Bọn họ không nỡ nhìn thần tượng bị đau liền đổ mọi tội lỗi cho tôi!

- Tôi không bênh vực cậu ấy!

Bên ngoài cửa, một giọng nữ chói tai hét vang lên. Trương Chân Nguyên biết thời cơ đến rồi, mở cửa ra. Một nữ sinh tay cầm máy quay chạy vào bắt lây giám thị nói một tràng:

- Thầy, em có quay lại bọn họ đá bóng. Rõ ràng là Tây Dương ép Lưu Diệu Văn. Tây Dương còn đá cậu ấy. Máy quay của em là loại đắt tiền, quay rất rõ nét, thầy mau xem đi!

Giám thị cầm lấy máy quay, cẩn thận coi lại.

Đại khái sau đó giám thị đã trách mắng Tây Dương rất nặng lời, sau đó còn đảm bảo với Mã Gia Kỳ rằng sẽ không để Tây Dương lộng hành nữa. Đổi lại chỉ mong bên anh đừng làm lớn chuyện.

Mã Gia Kỳ đáp ứng, sau đó liền đi khỏi, để lại Tây Dương với ánh mắt hằn học tức giận, thống hận đến đỏ ngầu.

Lúc Lưu Diệu Văn tỉnh lại đã là chuyện của buối tối. Cậu muốn cử động nhưng lại bị cánh tay ai đó đè mạnh lên bụng. Quay lại đã phát hiện Diêu Cảnh Nguyên đang nằm bên cạnh, đôi mắt anh ấy nhắm nghiền.

Ký ức mơ hồ về lúc Cảnh Hoán mang cậu chạy trên sân trường đi tìm phòng y tế đột nhiên hiện về, cậu quay lại, khẽ đưa tay lên chạm lên bàn tay ấy, nhỏ giọn nói:

- Cảnh Hoán, cảm ơn.

- Anh là Cảnh Nguyên.

Lưu Diệu Văn thiếu chút đã ngã ra khỏi chiếc giường nhỏ bé ấy. Cậu phản xạ bản thân muốn chạy trốn khỏi cái tên "Diêu Cảnh Nguyên" này.

Nhưng Diêu Cảnh Nguyên đã nhanh chóng kéo cậu lại, ôm thật chặt vào lòng. Anh nhỏ giọng như muốn nói vào tai cậu trong đêm tối:

- Em có thể... cho anh ôm một chút được không?

Cả người Lưu Diệu Văn cứng nhắc. Nếu như là lúc trước, cậu chắc chắn sẽ vui vẻ xà vào lòng anh, để anh ôm thoải mái, nhưng bây giờ, cậu cảm thấy cậu muốn trốn tránh hơn.

Cũng đúng, cậu đã bị tổn thương rồi, bởi chính Diêu Cảnh Nguyên, bởi chính anh ấy. Anh hết lần này đến lần khác trốn chạy cậu, làm cậu phải vắt kiệt sức lực mà đuổi theo. Nhưng kết quả thì sao? Cậu càng đuổi anh ấy lại càng chạy.

Để rồi, khi cậu đã tuyệt vọng rồi, người quay lại lại là anh ấy, nhưng không phải anh ấy...

Diêu Cảnh Nguyên, rốt cuộc anh còn định trêu đùa em đến khi nào?

...

Cả hai nằm rất lâu nhưng không có một tiếng động nào. Cơn gió giao mùa có hơi se lạnh lùa vào cửa sổ, lạnh lẽo lướt qua lọn tóc của họ, tiếng tim đập và tiếng thở vang vọng trong không khí, rõ mồn một. 

- Văn nhi...

- ...

- Có phải... em rung động với cậu ta rồi?

Lưu Diệu Văn chấn kinh vì câu hỏi này, cậu không ngờ Diêu Cảnh Nguyên lại hỏi cậu như thế.

"Cậu ta" còn có thể là ai ngoài Cảnh Hoán cơ chứ.

Khoan đã, vì sao cậu lại giật mình?

...

- Có lẽ anh sẽ phải phẫu thuật... Cảnh Hoán muốn như thế...

- Đó là một chuyện tốt...

- Thật sự tốt sao?

Lưu Diệu Văn im lặng không nhìn anh, cũng không trả lời.

Chính là vì cậu không có câu trả lời.

Diêu Cảnh Nguyên đau lòng ôm chặt cậu hơn một chút, nhỏ giọng nói:

- Hôm nay anh hứa sẽ không giấu em bất kì điều gì nữa, Văn nhi. Anh biết em còn hy vọng là bởi vì em không có được một lý do để từ bỏ. Anh cứ nghĩ, giấu em mọi thứ sẽ là một cách tốt nhất... Nhưng anh sai rồi, anh càng lúc càng làm em đau khổ.

- Anh thật sự thích Đinh ca sao?

Lưu Diệu Văn ngước mắt nhìn anh, đôi mắt anh ấy bây giờ, bình lặng đến lạ, an ổn đến đáng sợ. Không ai biết anh đang nghĩ gì và cảm thấy như thế nào.

Diêu Cảnh Nguyên cười nhẹ, nói:

- Không, anh không hề thích Đinh nhi. Lúc trước anh cố gắng chạy trốn khỏi em để em không phải vì anh mà lao lực như vậy nữa. Anh không hề thích Đinh nhi. Anh trước giờ chỉ thích mình em.

Trái tim Lưu Diệu Văn quặn thắt lại một đợt dài. 

Tại sao vậy? Đáng lẽ cậu phải vui chứ? Người cậu thích cũng thích cậu...

Tại sao bây giờ cậu chỉ có đau lòng? Tại sao cậu không thể nào vui nổi? Tại sao cậu lại khóc rồi? Tại sao cậu lại im lặng mà không nói gì?

Cậu đang cần gì?

Diêu Cảnh Nguyên nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nóng hổi vừa chảy xuống khóe mắt kia, mỉm cười nói:

- Ngày mốt chúng ta về Bắc Kinh được chứ? Sau đó ba ngày là đến lúc anh phải nhập viện rồi. Anh sẽ để em được nói chuyện với Cảnh Hoán.

Lưu Diệu Văn không nhớ cậu đã làm gì để chìm vào giấc ngủ, càng không nhớ cậu đã khóc bao lâu. Cậu chỉ biết lúc đó, cậu đã trả lời anh một chữ...

Được.

Từ trong thân tâm, chắc hẳn, Lưu Diệu Văn cũng muốn gặp Cảnh Hoán.

















#Mix

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top