Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13 - 14:

Chương 13.

Tư Không Vịnh Dạ cúi đầu trầm tư, tìm kiếm triều đại này trong trí nhớ của mình, lại phát hiện mình đối với Đại Hoa triều không có một chút ấn tượng.

"Đô thành của Đại Hoa triều là nơi nào, tiền triều của Đại Hoa là triều nào?" Tư Không Vịnh Dạ ngẩng đầu, hàn tinh hào quang trong đôi đồng tử như dòng nước thanh thiển, lộ ra gương mặt non nớt, giờ phút này lại có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng cô độc.

"Đây ~~~" Xuân Hà có chút kinh ngạc nhìn y, biểu tình có chút mất tự nhiên, vẻ mặt của đứa trẻ trước mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như hàn băng, cả người toát ra khí chất có vẻ xa cách đạm mạc, trên gương mặt tinh xảo lại không có một chút biểu tình khờ dại của tiểu hài tử, ngược lại lộ ra một cái nhìn như thấu hết thế sự tang thương.

Xuân Hà tự nhiên kết luận khí chất lạnh lùng này là kết quả của hai năm bị ngược đãi, vì thế liền ôn hòa mở miệng nói: "Đô thành của Đại Hoa triều là Trường An. Tiền triều là Nguyên triều, năm đó những kẻ thống trị Nguyên triều tranh quyền đoạt lợi, liên tiếp cùng nước láng giềng khai chiến, làm cho dân chúng lầm than, tiếng dân chúng oán than vang vọng khắp nơi. Sau đó, phía nam ba năm gặp đại hạn, Hoàng Hà lại gặp phải trận hồng thủy trăm năm hiếm thấy, triều đình điều động nông dân cùng binh sĩ hơn mười vạn người khống chế lũ lụt Hoàng Hà, nhưng triều đình lại mấy năm liên tục chinh chiến làm cho quốc khố trống rỗng, nên gia gia* của phụ hoàng Người cũng tức là hoàng đế đầu tiên của Đại Hoa triều – Hoa Thái Tổ khởi nghĩa, tiêu diệt Nguyên triều, thành lập Đại Hoa triều của hiện nay. Bây giờ dân gian mưa thuận gió hoà, dân chúng áo cơm no đủ, tất cả đều khen phụ hoàng Người là một hoàng đế tốt." Xuân Hà mặc kệ y nghe hiểu hay không, vẫn tự nói cho hết, nàng đối Tư Không Viêm Lưu sùng bái tự đáy lòng, loại cảm tình này không hề có chút dục vọng cá nhân, chính là một loại tình cảm sùng bái đơn thuần.

*gia gia: ông nội.

Tư Không Vịnh Dạ mặt không chút thay đổi, nội tâm như có từng đợt sóng lớn đột ngột lưu chuyển dữ dội. Nguyên triều trước đây hẳn là Minh triều, bây giờ lại chuyển thành Đại Hoa triều của hiện tại, lịch sử đến đây phân lưu, hay là chính mình xuyên qua thời không đến đây?

Xuân Hà nhìn thấy y vẻ mặt biểu tình trầm tư, cảm thấy được bộ mặt dăm chiêu của y vô cùng đáng yêu, có một chút chín chắn nhưng lại bất am thế sự**, cũng có một chút âm diệu hoa lệ cùng tao nhã, tuy rằng mới bốn tuổi, cũng đã bắt đầu có khí chất cao quý. Cực kỳ giống mẫu thân Oánh phi của y, đẹp đẽ quý giá mà ung dung, so với nàng lại thiếu một chút phong trần, có một chút khờ dại hơn.

**bất am thế sự: không rành chuyện đời

Ánh mắt của y thật làm cho người ta yêu thích không nỡ buông tay a, sau này lớn lên tuyệt đối sẽ là một mỹ nam tử khuynh quốc khuynh thành. Xuân Hà âm thầm nghĩ trong lòng, phụ hoàng của y cũng là nam nhân anh tuấn làm cho người ta mê say, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, toàn thân tràn ngập nhuệ khí vương giả, đa tình rồi lại bạc tình. Đối với nữ nhân, hắn tựa như độc dược xâm nhập tận xương cốt, làm cho người ta say mê lại chuốc lấy tuyệt vọng. Hậu cung không biết bao nhiêu nữ nhân cam tình nguyện đợi hắn lâm hạnh, một chút cũng không lãng phí đậu khấu phương hoa*** của mình.

***đậu khấu phương hoa: [đang tìm nghĩa chính xác] tạm hiểu là các loại mỹ phẩm.

"Hoàng Thượng giá lâm ~~~!" Thanh âm của thái giám đưa tin đánh thức hai người đang trầm tư, Xuân Hà sửa sang lại vạt áo, khôi phục nụ cười chờ đợi ngày thường, đối ra cửa quỳ xuống hành lễ, đợi Tư Không Viêm Lưu đến. Tư Không Vịnh Dạ không phản ứng nhiều, vẫn giữ biểu tình thanh lãnh như trước.

"Hoàng Thượng cát tường."

Tư Không Viêm Lưu vừa đi tiến vào, liền nhanh chóng tìm kiếm trong phòng thân ảnh của Tư Không Vịnh Dạ .

"Ha hả, xem ra khí sắc không tồi." Tư Không Viêm Lưu trên mặt phá lệ xuất hiện một nụ cười thản nhiên, trong lúc nhất thời cả người trong Cửu Hoa cung trừ Tư Không Vịnh Dạ đều bị khuôn mặt tươi cười của hắn làm hoa mắt, tưởng như thấy được mặt trời mọc từ hướng tây .

"Vâng ạ, Tứ điện hạ vừa tỉnh lại liền vui vẻ, còn làm cho chúng thần đau đầu." Xuân Hà mỉm cười trả lời.

"Nga?" Tư Không Viêm Lưu ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Tư Không Vịnh Dạ, lại phát hiện y đang nhìn mình không chuyển mắt, trong ánh mắt tràn ngập ý tứ thăm dò, trên mặt cũng không mang cảm xúc gì, không có vui vẻ, không có tình cảm, không có sợ hãi, thậm chí ngay cả một chút biểu hiện ngoài ý muốn cũng không có.

Biểu hiện khi Tư Không Vịnh Dạ nhìn thấy hắn thật ngoài dự kiến, Tư Không Viêm Lưu nhất thời cảm thấy thập phần thú vị, chậm rãi tiêu sái đến trước mặt y ngồi xuống, nhìn đứa trẻ trước mắt vươn tay ra.

Trong nháy mắt, lúc tay hắn chạm vào mặt Tư Không Vịnh Dạ, y lui từng bước, trong mắt tràn ngập đề phòng, đôi đồng tử đen như mực tràn ngập hàn quang lưu chuyển, phảng phất thời không vô tận, chiều sáng hắc ám từ cổ xưa. Tư Không Viêm Lưu nội tâm như chớp giáng trong đêm tối, một mạt hào quang kia đâm thẳng vào lòng hắn. Hắn bị ánh mắt ấy làm chấn động.

"Ngươi ~~~" Tư Không Viêm Lưu trấn tĩnh lại, phát hiện ánh mắt đứa trẻ trước mắt lại bình tĩnh vô cùng, vừa rồi một mặt ám dạ kinh hồng trong đôi mắt kia như do hắn tưởng tưởng vậy.

Tư Không Viêm Lưu buồn cười lắc đầu, một tiểu hài tử như thế nào có có được ánh mắt làm lòng người khiếp đảm như vậy, chính mình thật sự là đa nghi.

"Ngươi có biết ta là ai không?" Tư Không Viêm Lưu ôn nhu mở miệng, thanh âm trầm thấp, âm sắc thanh nhã.

Tư Không Vịnh Dạ chỉ ngơ ngác nhìn hắn, không có trả lời.

"Như thế nào lại không trả lời? Chẳng lẽ không biết ta là ai?" Tư Không Viêm Lưu buồn cười nhìn y, trong giọng nói tràn ngập trêu chọc: "Hay là, ngươi thật sự bị hoàng hậu tra tấn đến choáng váng, thật sự nhược trí ?"

Nghe đến từ "hoàng hậu", Tư Không Vịnh Dạ cả người đột nhiên run lên một chút, trong mắt toát ra một tia chán ghét cùng sợ hãi, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, tỏa ra gợn sóng không sợ hãi.

Sự yếu ớt trong nháy mắt của y không tránh được ánh mắt của Tư Không Viêm Lưu. Nhất thời, trong lòng hắn lại chán ghét hoàng hậu thêm vài phần. Lần này, nhất định phải hảo hảo mà trừng trị nàng mới được.

Mang theo mỉm cười trên mặt, Tư Không Viêm Lưu mở miệng nói: "Ta là phụ hoàng của ngươi a, kêu một tiếng phụ hoàng." Ngữ khí tràn ngập cảm xúc ngây thơ hoàn toàn không phù hợp với thân phận của hắn, trong mắt toát ra một tia giảo hoạt.

Tư Không Vịnh Dạ miệng dừng lại, mạnh mẽ đè xuống những lời muốn nói, quay đầu đi, không nhìn hắn.

"Ha ha ha." Tư Không Viêm Lưu bị động tác đáng yêu của y làm cho thập phần vui vẻ, trên gương mặt tuấn dật rốt cuộc lộ ra sáng lạn tươi cười vốn bị che dấu, nguyên bản biểu tình trong trẻo nhưng lạnh lùng giờ phút này lại tản ra hào quang sáng chói, như một cơn gió nhẹ đột nhiên thổi qua mặt nước hồ vốn yên lặng, làm nổi lên từng đợt gợn sóng.

"Ngươi thật sự là rất đáng yêu, thật không hổ là hài tử của trẫm." Tư Không Viêm Lưu nắm hai gò má của Tư Không Vịnh Dạ, trái phải đưa qua đưa lại, miệng Tư Không Vịnh Dạ nhất thời bị hắn kéo đến thay đổi hình dạng.

Một bên Xuân Hà cùng Trần Tiến Trung nhìn thấy một bộ hình ảnh quỷ dị, cằm thiếu chút nữa đến rơi xuống, Hoàng Thượng cư nhiên cũng có mặt đáng yêu như vậy, thật sự là làm cho kẻ khác không thể tưởng tượng được. Bọn họ hoài nghi liệu hoàng thượng có đột nhiên biến thành bộ mặt băng sơn, sau đó đá Tư Không Vịnh Dạ văng ra hay không .

Hai gò má của Tư Không Vịnh Dạ bị hắn làm cho đau rát, nhất thời trong lòng nổi lên tức giận. Nghĩ đến ta đường đường là một tên lính đánh thuê, giết người vô số, cơ hồ không có ai dám đối với y làm những hành động vô lễ. Hiện tại, cư nhiên bị một tên bệnh thần kinh véo má đưa qua đưa lại, lão hổ không phát uy, ngươi tưởng ta là con mèo bệnh a.

Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt "sát khí", bực bội nhìn hắn, nội tâm đã bắt hắn thiên đao vạn quả****. Chẳng qua ánh mắt của y hiện tại, mọi người thấy, bất quá là một con thỏ con đáng yêu đang trừng mắt còn miệng thì nghẹn lại.

****thiên đao vạn quả: dùng ngàn đao xẻo ngàn nhát.

Tư Không Viêm Lưu trong lòng nhất thời thập phần thoải mái, trong hoàng cung từ trước đến nay ngươi lừa ta gạt, mỗi người ở mặt ngoài đều là tác phong hòa ôn hòa, kỳ thật sau lưng cấu kết bán đứng, tính kế lẫn nhau, liền ngay cả dạy dỗ tiểu hài tử đều rất thận trọng, một dáng điệu thâm trầm khôn khéo, nhìn thấy đều khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái. Còn y như vậy, trước sau như một, tiểu hài tử không che dấu cảm xúc của chính mình như vậy quả thật rất hiếm thấy.

Tư Không Viêm Lưu nội tâm càng ngày càng thích y, vì thế liền ôm cổ y, ở trước mặt mọi người hoàn toàn không nhớ hình tượng của mình, ôm cổ Tư Không Vịnh Dạ, sau đó ở trên mặt y hung hăng hôn một cái.

Vì thế, cả Cửu Hoa cung đều an tĩnh lại ~~~

Mọi người nghẹn họng trân trối nhìn hai người, này quả thực rất là không thể tưởng tượng nổi, Hoàng Thượng cư nhiên ôm một tiểu hài tử, ở trước công chúng hôn y! Này ~~ này vẫn là hoàng thượng mặt lạnh vô tình, cao ngạo tôn quý sao?

Tư Không Vịnh Dạ che má phải bị hắn hôn, ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt đang cười một cách thoải mái, miệng nghẹn lại, hai đôi mắt thật to nhất thời giống như sóng dâng trào mãnh liệt trên mặt hồ nước, bộ dáng chực khóc đến nơi.

Một phen giãy ra khỏi hắn, Tư Không Vịnh Dạ che má phải, vẻ mặt thất bại chạy ra ngoài. Đời này y còn chưa từng hôn ai mà, kết quả chạy tới đây liền bị một lão nam nhân hôn( ngất~~ có thực là tuổi trẻ không thế? ~~~), hơn thế còn làm cái trò này trước mặt nhiều người như vậy. Y hiện tại ngay cả chết cũng nghĩ đến .

Tư Không Viêm Lưu nhìn y tập tễnh chạy ra ngoài, thân thể lay động không ngừng, giống một con vịt con đang chạy trốn, nhất thời cảm thấy được y đáng yêu đến cực điểm, thập phần vui vẻ nở nụ cười: "Ha ha ha ha, Vịnh Dạ của trẫm thật sự là rất thú vị, rất đáng yêu. Ha ha ha."

Hết chương thứ mười ba.

Chương 14.

Cứ như vậy, Tư Không Vịnh Dạ ở lại Cửu Hoa Cung, hơn nữa sủng ái của Tư Không Viêm Lưu đối với y như mặt trời ban trưa, quả thực là hàm đáo chủy lí phạ hóa, phủng tại thủ tâm phạ điệu liễu*, cơ hồ chính là cưng chiều đến không hề có đạo lý, phá vỡ nhãn kính** của tất cả mọi người

hàm đáo chủy lí phạ hóa, phủng tại thủ tâm phạ điệu liễu*: 2 câu này nghĩa là trân trọng đứa bé, mong đứa bé yên lành lớn lên mà không có việc gì xấu xảy ra.

nhãn kính**: trong đây có thể hiểu là quan niệm của mọi người về Tư Không Viêm Lưu.

Rất nhiều cung phi không chỉ một lần oán giận chuyện Tư Không Viêm Lưu đối với y cực kỳ sủng ái, lạnh nhạt với những đứa con khác của hắn, Tư Không Viêm Lưu cũng chỉ là thản nhiên qua lại cho có lệ, cũng không để ý tới, vẫn như trước không ngừng sủng ái y.

Cứ thế mãi, một vài phi tử vì được cưng chiều mà kiêu ngạo liền ngồi không yên, thái tử vị còn chưa lập, Hoàng đế đã bất công như vậy, thế còn ra gì nữa. Mấy phi tử ngày càng nhốn nháo, có đôi khi quả thực chính là cố tình gây sự, Tư Không Viêm Lưu cũng lười để ý tới bọn họ, có đôi khi gây chuyện làm hắn phiền, hắn liền cho một ánh mắt sắc bén, đối phương lập tức sợ tới mức quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.

Khi hắn tức giận, trên người có băng lãnh làm cho người ta lạnh đến tận xương cốt, bất luận kẻ nào quay mắt về phía gương mặt lạnh như hàn băng của hắn đều đã không tự chủ được mà lạnh từ đầu tới chân, tựa hồ ngay cả tâm đều bị đông lại, nứt ra thành nhiều mảnh nhỏ. Cứ thế mãi, tất cả cung phi đều đối với hắn câm như hến, không có bất cứ người nào dám nghi ngờ việc Tư Không Vịnh Dạ được sủng ái.

Cho nên, Tư Không Vịnh Dạ ở trong hoàng cung có thể nói là một thân nhận hết hàng vạn hàng nghìn sủng ái, bất luận là ai cũng đều đối với y vẻ mặt ôn hoà, tất cả mọi người đương nhiên đều nghĩ tương lai y sẽ trở thành thái tử, là hoàng đế tương lai, trăm phương nghìn kế nịnh bợ y, mà ngay cả có một vài đại thần đều sớm có kế hoạch đem con gái của mình gả cho y, lôi kéo phồn vinh cho gia tộc, chẳng qua, trong lòng Tư Không Vịnh Dạ đều hết thảy nhìn ra tâm Nhược Minh kính***, không nghi ngờ đây chính là một truyện cười.

tâm Nhược Minh kính***: tớ hiểu là nhìn rõ tâm can, chưa check.

Thời gian nhoáng lên một cái rồi biến mất, Tư Không Vịnh Dạ được muôn người thiên vị vượt qua ba năm cực kỳ hạnh phúc.

Năm y bảy tuổi .

Ở trong ký ức của y, Tư Không Viêm Lưu là ôn nhu, là từ ái, tay hắn rất dài lại rất có lực mà vô cùng ôn nhu, có thể ôm chặt lấy y, khẽ vuốt lấy gò má y.

Thanh âm của hắn trầm thấp mà hiền từ, ghé vào lỗ tai y ôn nhu nói nhỏ, giống như âm thanh từ ống sáo trầm tĩnh nhu hòa quanh quẩn không dứt. Khi đối với người khác lại hết sức uy nghiêm, làm cho người ta tôn kính, sùng bái.

Mặt của hắn không cười thì đặc biệt nghiêm túc, cả người bất nộ tự uy****, nhưng là khi đối với y lại cười vô cùng dịu dàng. Hắn khi mỉm cười, giống như bầu trời mùa thu trong xanh, lại vô cùng trong suốt. Khi tan đi, như mặt nước bị gió thổi qua, thản nhiên, không lưu bất cứ dấu vết nào.

bất nộ tự uy****: không cần nổi giận mà cũng đã oai nghiêm.

Tư Không Vịnh Dạ ở bên cạnh hắn, cảm thấy được chính mình hạnh phúc như thế, tim của y tựa hồ như đã tìm được bến cảng để neo lại, những năm xưa đau đớn y đã quên mất, y cảm thấy được ở bên cạnh hắn, cái gọi là vĩnh hằng cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi .

~~~~~~~

Trải qua ba năm điều dưỡng, vết thương trên người Tư Không Vịnh Dạ đều nhạt đến cơ hồ nhìn không thấy, da thịt trên người trắng nõn mà bóng loáng, màu sáng như dương chi ngọc bàn xinh đẹp, vô cùng mịn màng. Thân thể trước đây vì dinh dưỡng không đầy đủ mà khô héo gầy yếu cũng trở nên rắn chắc khỏe mạnh hẳn lên, cũng cao lên không ít.

Cả người cũng càng trở nên thêm xinh đẹp, cái mũi thẳng, môi phấn nộn, hàm răng giống như cẩm thạch chỉnh tề.

Dưới tóc mái gọn gàng, là một đôi mắt hoa đào xinh đẹp làm cho người ta thán phục, tĩnh lặng giống như hồ sâu ngàn thước, hắc sâu kín, có vẻ không hề có khói lửa nhân gian. Nhưng là nếu cao hứng lên, song đồng lại giống như ám dạ lưu tinh*****. Ba quang lưu liên ******, nhưng không có một tia mị khí, làm cho người ta say mê trong đó, khi y nhìn thẳng vào người khác, ánh mắt mang theo một chút vô tội, rồi lại có một loại cảm giác mập mờ giống như xuyên thấu lòng người, làm cho người ta không nghĩ qua là sẽ rơi vào bên trong, không thể tự kềm chế. Tựa hồ ánh mắt của y có một loại mị lực mê hoặc lòng người bẩm sinh.

ám dạ lưu tinh*****: sao băng [trong đêm tối]

Ba quang lưu liên ******: tớ hiểu là mắt long lanh, trong mắt có sóng gợn nhẹ.

Tuy rằng còn tuổi nhỏ, nhưng có vẻ ngoài không ai có thể địch nổi, ngay cả mẫu hậu y, mỹ nhân từng được thế nhân ca tụng là khuynh quốc khuynh thành Oánh phi đều thua y vài phần, hơn nữa khí chất của y, dù là mỹ nhân nào cũng đều không thể với tới .

"Vịnh Dạ!" Tư Không Viêm Lưu thượng hoàn lâm triều về tới Cửu Hoa Cung, vừa nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ đang ở bàn học giữ luyện tự liền một phen bế lên.

Đối với Tư Không Viêm Lưu nhiệt tình ôm ấp, Tư Không Vịnh Dạ chỉ là thản nhiên trả lời một câu"Phụ hoàng", mắt lại lóe ra tia sáng, khóe miệng cong lên xinh đẹp. Tính cách của y vẫn là không màng danh lợi mà an bình, nói cũng không nhiều. Nhưng Tư Không Viêm Lưu chính là thích tính của cách y như vậy, tự nhiên mà không mang theo một tia tô son trát phấn, giống như một tia mây bay ở chân trời ngày mùa thu, bình thản lại có ý vị sâu xa. Hơn nữa, trên người y lơ đãng chỉ thấy toát ra khí chất khờ dại mà đơn thuần làm cho người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu, cùng y ở một chỗ lâu, trên người y thứ có thể hấp dẫn lòng người này càng ngày càng hiển hiện ra, Tư Không Viêm Lưu càng ngày càng thích y, quả thực từng khắc đều muốn đem y ôm vào trong ngực.

"Nghe nói ngươi lại làm Trương thái phó tức giận bỏ đi, phải không?" Tư Không Viêm Lưu làm bộ dáng như tức giận, khẩu khí lại ôn nhu giống như gió nhẹ thổi qua tơ liễu.

"Ta ghét hắn, luôn tỏ ra cổ hủ châm biếm trẻ con, luôn dạy ta mấy thứ không thú vị, còn không cho người khác nghi ngờ lý luận của hắn, bộ dáng không coi ai ra gì, ta chỉ là nói hắn một câu không biết hủ nho*******, ai biết hắn liền nổi giận đùng đùng tiêu sái như vậy a." Tư Không Vịnh Dạ nhìn hắn, miệng hơi hơi nghẹn lại, đôi mắt hoa đào xinh đẹp trong lưu quang gợn sóng, vẻ mặt hoàn toàn vô tội.

Hủ nho *******: chỉ những người quá lậm học thuyết.

"Ai ~~~, ngươi thật là, người đọc sách hoặc nhiều hoặc ít đều đã có chút tự cho mình siêu phàm, hắn là sư phụ của ngươi, ngươi cũng nên đối với hắn tôn kính một chút." Tư Không Viêm Lưu bất đắc dĩ lắc đầu, nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của y, khóe miệng một tia cười khổ: "Hiện tại, Hàn Lâm Viện thái tử thái phó đều bị ngươi làm tức giận như nhau, ai cũng không nguyện ý đến dạy ngươi, điều này làm cho phụ hoàng không biết như thế nào mới tốt."

"Chính là, ta không thích học mấy thứ kia, nhàm chán lại vô dụng, còn không bằng luyện tự, học vẽ tranh mà." Tư Không Vịnh Dạ ánh mắt càng thêm vô tội, song đồng lý ba quang lưu chuyển, giống như hồ nước mùa thu, lông mày thản nhiên cong lại thật xinh đẹp.

Chỉ là một biểu tình bình thường như bao người khác, ở trên người y lại làm cho người ta kinh diễm, làm cho không người nào không tâm động. Tư Không Viêm Lưu nhìn y biểu tình tức giận đáng yêu tới cực điểm, thật sự là một chút lửa giận cũng biến mất, mà ngay cả muốn trách cứ y một chút cũng không có cách nào cứng rắn quyết tâm. Đành phải lắc đầu, thở dài một hơi.

"Đúng rồi, hôm nay trong cung xuất hiện một thích khách, võ công thập phần cao cường, điều động toàn bộ Ngự lâm quân cũng không có cách nào bắt được hắn, ngươi cũng nên cẩn thận, ngàn vạn lần đừng tùy tiện đi lung tung, nếu bị hắn bắt được, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi. Gần đây biên cương chiến loạn không ngừng, trẫm hôm nay phải suốt đêm phê duyệt tấu chương, buổi tối không thể ở bên ngươi. Ngươi buổi tối phải ở trong Cửu Hoa Cung, ngàn vạn lần không được đi ra ngoài, trẫm sẽ phái người bảo vệ ngươi."

Tư Không Viêm Lưu nhớ tới thích khách thần bí vừa rồi, nội tâm nhất thời thập phần lo lắng, người nọ đến vô ảnh, đi cũng vô tung********, phảnh phất như u ảnh, võ công thập phần cao cường. Một đám Ngự lâm quân ở trước mặt hắn lại giống như những tiểu hài tử bình thường, bị hắn đùa quanh. Mà mục đích của hắn hình như không phải là ám sát mình. Người nọ che mặt, chỉ lộ ra đôi song đồng màu tím dưới ánh nắng mặt trời chói chang giống như thủy tinh tím lóe lên u quang, thần bí mà nguy hiểm.

đến vô ảnh, đi cũng vô tung********: ý nói thích khác đến không ai biết, đi cũng không ai thấy.

Người nọ quay mắt về phía toàn bộ Ngự lâm quân, không có chút vẻ sợ hãi nào, nhìn ánh mắt của hắn tựa hồ còn hơi có ý trào phúng, chính là thản nhiên liếc mắt một cái, lại làm cho hắn như vùi vào vũng bùn. Sau đó hắn xoay người nhẹ nhàng bay qua tường cao ẩn vào trong hoàng cung cực lớn. Tư Không Viêm Lưu lo lắng hắn sẽ làm bị thương đến Tư Không Vịnh Dạ, vì thế lập tức liền chạy lại đây, thấy hắn không có việc gì mới yên lòng lại.

"Đã biết, phụ hoàng." Tư Không Vịnh Dạ nghe xong lời của hắn, như có điều suy nghĩ gật đầu. Chẳng qua vào lúc ban đêm hắn lại nuốt lời , hơn nữa, để chính mình lâm vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm. ~~~~

Hết chương thứ mười bốn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#1x1