Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 10**


"Nữ nghệ sĩ? Chú đang nói tới ai vậy?"

"Thì tác giả chứ ai nữa."

"Tác giả là Kugimiya mà. Chú nói nữ nghệ sĩ nào?"

Takeshi hít một hơi, sau đó vừa tặc lưỡi chẹp chẹp vừa đung đưa ngón tay trỏ sang trái rồi sang phải.

"Bây giờ chú không nói về Kugimiya. Cháu không hiểu à? Con bé này ngờ nghệch thật. Nghe chú nhắc đến một người phụ nữ là bạn đồng niên với bọn cháu, lại còn cao ngạo thì cháu phải nảy số ngay chứ."

"Hả, ai mới được?"

"Là Kokonoe ấy," Haraguchi nói xen vào. "Hồi cấp hai bọn mình gọi cậu ấy là Kokorika."

"Kokorika? A, Kokonoe Ririka?"

"Ừ." Haraguchi đáp.

Mayo nhớ ra búi tóc đuôi ngựa và đôi mắt như mắt mèo của Kokonoe. Lời nói, hành động đều màu mè rất hợp với cái tên, đã thế còn hiếu thắng, lẽ đương nhiên cô ta lúc nào cũng là thủ lĩnh của đám con gái.

"Cuối cùng cháu cũng nhận ra rồi hả? Nói chuyện với cháu đúng là phiền phức thật," Takeshi lắc đầu như thể đang muốn than trời vậy.

"Cậu ấy hiện đang làm ở Houtsu," Haraguchi nhắc đến tên một đại lý quảng cáo nổi tiếng có trụ sở chính ở Tokyo. "Chưa kể, nghe nói cậu ấy còn được giao cho đảm nhận những công việc liên quan đến Mê cung ảo. Tớ đoán chắc cậu ấy đã tạo ấn tượng với mọi người trong công ty về việc mình từng là bạn học cùng thời cấp hai với Kugimiya. Rồi cậu ấy còn tả về như mình là quản lý của Kugimiya và bảo với tớ là mọi chuyện liên quan đến Mê cung ảo đều phải thông qua cậu ấy. Cậu biết chuyện Kugimiya hiện đã về quê rồi không?"

"Tớ có nghe Momoko kể. Hình như cậu ấy cũng định tham dự buổi họp lớp nhỉ?"

"Đúng vậy, nhưng thực ra Kokonoe cũng về cùng. Chỉ vì thế mà tớ không thể nói chuyện riêng với Kugimiya được. Kugimiya hoàn toàn phục tùng Kokonoe, đi đâu cậu ta cũng nhất định để Kokonoe theo cùng. Tớ đoán chắc Kugimiya đã chết mê chết mệt Kokonoe rồi, nên mới mong thầy sẽ làm gì đó giúp tớ."

"Chuyện đã thành ra như vậy sao."

"Giờ cháu hiểu chưa nào, Mayo? Chính vì những lý do đó mà Haraguchi đã nhờ bố cháu đứng ra làm cầu nối. Phải vậy không Haraguchi?"

"Đúng vậy ạ. Nếu chỉ có mình Kugimiya thì tự cháu đi nhờ vả chắc cũng sẽ nên cơm nên cháo thôi, nhưng vấn đề là ở người quản lý của cậu ta."

"Cháu vừa gọi Kokonoe là quản lý, nhưng phân tích như vậy không đúng. Theo lời anh trai chú thì con bé đó cũng là một nghệ sĩ. Nó tự phụ về việc cùng tác giả sáng tạo ra tác phẩm. Vì thế, nói đúng ra thì con bé là một nghệ sĩ tự xưng."

"À, cũng có thể như vậy thật. Thảo nào lúc nãy chú lại gọi Kokonoe là một nữ nghệ sĩ. Cháu cứ thấy là lạ."

"Chú xin lỗi vì chưa giải thích hết ngọn ngành."

"Không sao ạ," nói rồi Haraguchi hết nhìn Takeshi lại nhìn sang Mayo.

"Cháu muốn nhờ hai người một việc. Trước mắt, hai chú cháu đừng nói chuyện này với ai nhé."

"Sao lại thế?" Mayo hỏi. "Vì là chiến lược bán hàng tuyệt mật à?"

Haraguchi cười thiểu não.

"Tiếc là lý do không được oách như thế đâu. Tớ không muốn bị nghĩ là kẻ hớt tay trên."

"Hớt tay trên?"

"Chắc cậu biết dự án Ngôi nhà mê cung ảo đúng không?"

"Nếu là chuyện nó đã bị tạm dừng thì tớ biết."

Haraguchi ngồi thẳng lưng lên, nói: "Đúng là chuyện đó. Ngay sau khi ý tưởng đó được đưa ra, cả thị trấn sôi động hẳn lên. Bởi đó là một dự án tuyệt vời để vực dậy thị trấn này. Cảm giác như cả thị trấn đều mang một bầu không khí của Mê cung ảo vậy, ai cũng ấp ủ cho mình những kế hoạch nhằm chớp lấy thời cơ này để kiếm lời. Thế nhưng, Corona đã khiến cho dự án đó tiêu tan, mọi thứ đều đổ sông đổ bể. Tuy nhiên vẫn có rất nhiều người không đành lòng từ bỏ. Vì thế, những người cùng chung chí hướng đã tập trung lại, bắt đầu bàn tính xem liệu chỉ với sức lực của bọn họ thì có làm được trò trống gì không. Thành viên nhóm chủ yếu là bọn tớ, những người học cùng khóa với Kugimiya, đặc biệt người hăng máu nhất là Kashiwagi. Cậu ta hiện là phó giám đốc công ty xây dựng Kashiwagi."

"Ôi, thật à?"

Mayo không ngạc nhiên bởi đây không phải chuyện nằm ngoài dự đoán của cô. Kashiwagi Koudai học cùng lớp với cô có bố là giám đốc công ty xây dựng Kashiwagi, một doanh nghiệp có tầm ảnh hưởng lớn ở vùng này.

"Nói gì thì nói, công ty xây dựng Kashiwagi chính là bên nhận thầu công trình Ngôi nhà mê cung ảo nên bản thân cậu ta cũng tiếc lắm. Mà cậu xem, từ xưa Kashiwagi đã thích diễu võ giương oai còn gì? Cậu ta bảo sẽ ra tay giúp đỡ vì quê hương đấy."

"Nhưng theo những gì cậu nói khi nãy thì với những chuyện dính dáng đến Mê cung ảo, các cậu sẽ phải hỏi xin ý kiến của Kokorika còn gì?"

"Đúng là như vậy. Chính vì thế mà ngay cả Kashiwagi cũng nói rằng chuyện đó tuy phiền hà nhưng cũng đành đúng quy trình mà làm thôi. Nhưng về phần mình, tớ không còn thời gian để bình chân như vại như thế nữa. Nếu không sớm quyết định phương châm bán hàng cho sản phẩm mới, tớ chẳng còn mặt mũi nào đối diện với Hầm rượu Vạn Niên. Ngặt nỗi nếu Kashiwagi biết tớ thông qua thầy Kamio để 'đi đêm' với Kugimiya và Kokonoe, thế nào cậu ta cũng tức giận mắng tớ sao lại tự ý hành động như thế."

"Cũng có thể. Nhưng chẳng phải khi cậu bán loại rượu đó thì sẽ bị lộ hay sao?"

"Sau khi tớ xin được bản quyền tên tác phẩm thì Kashiwagi có nói gì cũng không thành vấn đề. Dù thế nào tớ cũng có thể biện minh được. Nếu để bên thứ ba xen vào gây ảnh hưởng xấu tới hợp đồng giữa tớ và Kugimiya thì gay to."

"Ra vậy."

Xem ra trong đầu Haraguchi đang lẫn lộn rất nhiều suy tính, những chuyện mà Mayo không thể hay biết.

"Được chứ sao không, bọn chú sẽ giữ kín chuyện này." Takeshi quay sang phía Haraguchi. "Giữ bí mật cả với cảnh sát đúng không?"

"Cháu nghĩ là không cần thiết phải nói ra đâu ạ..."

"Chú hiểu rồi. Vậy thì bọn chú sẽ im lặng."

"Cháu xin lỗi, được vậy thì tốt quá ạ." Haraguchi cúi đầu.

Takeshi uống cạn chỗ rượu còn lại, đoạn đặt cốc xuống. "Cảm ơn cháu về cốc rượu. Ngon thật đấy."

"Chú có dùng thêm cốc nữa không ạ?"

"Thôi, chú xin kiếu," Takeshi thò tay vào túi trong của áo khoác. "Hết bao nhiêu nhỉ?"

"Không phải tiền nong gì đâu chú. Cháu mời chú ạ."

"Thế thì áy náy quá..."

"Không đâu, thật sự không sao mà chú."

"Vậy à?... Nếu cháu đã nhiệt tình thế thì chú cũng không khách sáo nữa." Takeshi bỏ tay ra khỏi túi áo khoác với vẻ mặt bất đắc dĩ. 

Về phần mình, Mayo không thể không nhìn ông chú với con mắt ngờ vực. Có thật là chú ấy định trả tiền không đây.

"À, còn nữa Mayo, chắc cậu cũng nghe Honma nói rồi, bọn tớ đang không biết tính sao với vụ họp lớp đây," Haraguchi nói. "Thầy ra nông nỗi đó, cũng có vài ý kiến cho rằng nên hoãn buổi họp lớp lại thì hơn."

Mayo bèn nghiêng đầu.

"Chuyện đó tùy các cậu. Tớ cũng không ý kiến ý cò gì được. Nhưng chẳng mấy khi có dịp, tớ nghĩ nếu các cậu họp mặt chắc bố tớ ở thế giới bên kia sẽ vui lòng hơn đấy. Nhưng tớ thì xin cáo. Tớ không muốn làm mọi người lo lắng. Vả lại, chắc cũng sẽ có một số bạn đến dự đám tang bố tớ."

"À, chắc chắn tớ sẽ đến. Khi nào vậy?"

"Tớ vẫn chưa quyết định."

"Khi nào chốt được nhớ báo cho tớ nhé. Để tớ thông báo cho các bạn cũng được."

"Cám ơn cậu, Momoko cũng nói vậy. Thế thôi chú nhỉ, mình về đi."

Takeshi gật đầu, đoạn chỉ tay vào chai rượu trên bàn. "Lần tới nhất định phải cho chú trả tiền đấy nhé."

"Cháu sẽ đợi chú," Haraguchi mỉm cười nói.

Sau khi ra khỏi cửa tiệm, đi bộ được một đoạn, Mayo liền gặng hỏi Takeshi: "Chuyện khi nãy là thế nào hả chú?"

"Chuyện khi nãy là chuyện gì?"

"Cháu dám cá chú không biết chuyện Haraguchi bàn với bố cháu về vụ đặt tên cho loại rượu mới đúng không?"

"Hừm," Takeshi hừ mũi. "Làm sao chú biết được. Chẳng qua chú phát hiện cậu ta đang che giấu điều gì đó nên mới muốn vạch trần thôi."

"Sao chú biết Haraguchi đang có chuyện giấu giếm?"

"Chẳng có lý do gì to tát. Nghe cậu ta nói chuyện, chú thấy không thông thôi."

"Không thông chỗ nào ạ?"

"Cậu ta đã nói thế này: 'Thầy Kamio hỏi tớ về loại rượu đem đến góp vui ở buổi họp, vì thế hôm Chủ nhật tớ đã gọi điện cho thầy mấy lần để trao đổi về chuyện đó nhưng thầy không nghe máy.'"

"Đúng là cậu ấy đã nói thế. Nhưng cháu chẳng thấy có gì lạ cả."

"Theo lời cậu ta nói thì người có việc muốn nhờ là bố cháu chứ không phải cậu ta. Sau khi được bố cháu nhờ tư vấn về rượu, nếu như cậu ta đã chuẩn bị được câu trả lời gì đó thì chỉ việc để lại lời nhắn vào hộp thư thoại, bảo bố cháu gọi lại là được. Gọi năm lần bảy lượt như thế chẳng để làm gì cả."

"Nghe chú nói cháu mới thấy đúng là như thế thật..."

"Không chỉ có thế, hôm thứ Hai cậu ta còn cất công đến tận nhà cháu. Vì thế chú đã nghi, phải chăng chính Haraguchi chứ không phải bố cháu mới là người đang có chuyện gì đó mà bằng mọi giá phải mau chóng gặp được người kia. Đã thế thằng bé còn giấu nhẹm chuyện ấy. Khi đàn ông có chuyện giấu giếm thì thường dính dáng đến hai lý do chính. Một là phụ nữ, hai là tiền bạc. Nhưng chú không nghĩ cậu ta lại đi nhờ vị ân sư thời cấp hai làm quân sư cho chuyện yêu đương nam nữ. Và dù có là tiền bạc thì chắc cũng không liên quan đến bài bạc hay chuyện phi pháp. Vậy thì, đương nhiên là chuyện công việc. Hiện tại công việc cậu ta xem trọng nhất có thể là gì?"

Mayo không khỏi sửng sốt, "Là loại rượu đó ạ."

"Thế nhưng, liệu cậu ta có xin tư vấn từ một ông giáo đã về hưu cũng chẳng phải nhà đầu tư hay gì cả về chuyện tiền nong liên quan đến sản phẩm mới không? Nếu có nhờ vả gì đấy thì sẽ là nhờ bố cháu đứng ra làm cầu nối. Tóm lại, chú đoán người mà Haraguchi thực sự có việc muốn nhờ không phải bố cháu mà là người nào đó bố cháu biết rất rõ, tức là học trò cũ. Vì cháu nói buổi họp lớp sắp diễn ra nên nhiều khả năng nhân vật đó học cùng khóa với bọn cháu. Nhưng bản thân Haraguchi không thân thiết với người đó nên mới cần nhờ bố cháu đứng ra làm trung gian."

Mayo vừa đi vừa liếc mắt nhìn Takeshi.

"Chỉ trong một thời gian ngắn mà chú suy luận được đến thế ư?"

"Không đến mức gọi là suy luận. Những kiểu hành động của con người ấy mà, không có nhiều khác biệt lắm đâu."

"Nhưng lúc đó chú chưa biết đối tượng mà Haraguchi đang muốn thương lượng là Kugimiya đúng không?"

"Đương nhiên rồi. Chú biết sao được. Chú đoán trong đám bạn đồng niên của bọn cháu có một đứa giàu có và phải chăng Haraguchi đang muốn thông qua bố cháu để đề xuất người đó chuyện đầu tư gì đó. Thế nên chú đã thử mớm lời rằng kinh doanh một sản phẩm mới chắc phải tốn nhiều tiền lắm. Thế rồi, mặc dù Haraguchi cũng đồng tình nhưng lại nói kiểu 'tất nhiên là tốn kém nhưng...' Nghe vậy, chú nhận ra vấn đề không phải chuyện tiền nong, vì thế chú đã ngay lập tức điều chỉnh lại cách nói chuyện."

"Lúc đấy tự dưng chú quay sang hỏi cháu nhỉ? Hóa ra là như vậy ạ."

Mayo xem xét lại đoạn trò chuyện khi ấy. Ngẫm ra thì mặc dù Takeshi nói thao thao bất tuyệt nhưng thực chất lại không hề đả động một điều gì cụ thể. Tất cả đều do bản thân Haraguchi bị Takeshi dẫn dụ mà tự bộc bạch.

"Hình như chú tưởng Kugimiya là phụ nữ đúng không?"

"Haraguchi đã miêu tả nhân vật chủ chốt đó bằng từ 'cành cao'. Người ta không mấy khi dùng từ đó để nói về đàn ông. Vì thế chú nhận ra người đó là phụ nữ nên đã trót yên tâm. Chuyện đối phương, người mà bố cháu đứng ra làm cầu nối, có quản lý nằm ngoài dự tính của chú."

"Nhưng chú vẫn chống chế khéo thế còn gì. Haraguchi chẳng mảy may nghi ngờ gì."

"Cỡ đó thì nhằm nhò gì. Quan trọng hơn là sau khi nghe câu chuyện của cậu ta, chú nghĩ đến hai người mà chúng ta sẽ phải gặp."

"Kokorika, tức Kokonoe Ririka và Kugimiya phải không ạ?"

"Chính xác. Nghe nói cả hai đứa đó đều về đây rồi. Có thể chúng đã gặp bố cháu."

"Cháu hiểu rồi. Cháu sẽ kiếm cớ gì đó để có thể hỏi chuyện hai người đấy. Không chừng họ sẽ đến dự đám tang bố cháu."

"Cứ vậy đi. Nhân tiện, có chuyện này chú muốn hỏi cháu."

"Chuyện gì ạ?"

"Mê cung ảo là cái gì vậy? Hình như cháu đã nhắc đến mê cung gì đó đúng không nhỉ?"

"Hả?" Mayo bỗng dừng chân. "Chú không biết Mê cung ảo mà vẫn tung hứng được như thế à?"

"Đến lúc nào rồi còn ngạc nhiên gì nữa?"

"Không đâu, cháu phải ngạc nhiên chứ, đấy là lẽ thường tình mà."

"Chuyện đó thì sao cũng được. Nó là thứ quái quỷ gì thế, mê cung ảo ấy? Giải thích cho chú nghe xem nào."

Mayo thở dài thườn thượt, nói "để về đến lữ quán rồi cháu kể cho," đoạn bước tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top