Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 11**

"Tôi hiểu rồi," Nogi đáp. "Chúng tôi cũng rất xem trọng các biện pháp đối phó với dịch Corona. Đặc biệt, lần này người quá cố lại từng là giáo viên, chúng tôi đồ rằng lượng người đến viếng sẽ không dừng ở con số mười hay hai mươi người. Vì vậy, chúng tôi muốn đề xuất dịch vụ tang lễ trực tuyến."

Gần đây Mayo thường xuyên nghe đến khái niệm này. "Đó là dịch vụ như thế nào vậy anh?"

"Phương án được khuyến khích là..." Nogi mào đầu như vậy và giải thích như sau.

"Các khâu trang trí hương án, nghe sư trụ trì đọc kinh sẽ vẫn diễn ra như bình thường. Tuy nhiên, chỉ người nhà mới được có mặt ở đó, còn khách đến viếng thì ngồi chờ ở phòng riêng. Đó là một căn phòng rộng rãi, thoáng khí, ghế ngồi được giãn cách phù hợp. Khung cảnh của lễ canh linh cữu và lễ đưa tang sẽ được máy quay ghi lại thành video và phát cho mọi người xem.

"Ngay cả những người không đến được do ở xa hay tuổi cao sức yếu cũng có thể theo dõi lễ tang qua mạng Internet. Còn những người trực tiếp đến viếng sẽ xem qua màn hình đã được chuẩn bị sẵn ở phòng riêng. Những người mang theo điện thoại còn có thể xem được ngoài trời nữa. Bằng cách đó, chúng ta có thể tránh được việc căn phòng trở nên quá đông đúc. Ngoài ra, khi tiếp đón, chúng tôi sẽ phát số cho những người tham dự. Chúng tôi có đặt một bảng hiển thị điện tử ở bên cạnh hội trường, trên đó sẽ hiển thị mã số của người đến lượt vào thắp nhang, khách đến viếng sẽ nhìn vào bảng để lần lượt vào hội trường. Sau khi thắp nhang xong, họ sẽ đi ra theo lối cửa riêng. Việc này cũng là để tránh cho khách khứa tập trung quá đông."

Nghe Nogi trình bày xong, Mayo không khỏi ngạc nhiên, không ngờ lại có cách tổ chức đám tang như vậy. Đại dịch Corona đã làm thay đổi rất nhiều mặt trong đời sống thường ngày, thậm chí còn ảnh hưởng đến những nghi thức hiếu hỉ nữa.

"Hồi đại dịch Corona bước vào đỉnh điểm, chúng tôi còn áp dụng cả hình thức thắp nhang di động nữa. Khách đến viếng ngồi nguyên trên ô tô mà vẫn có thể thắp nhang được, nhưng hiện tại tôi nghĩ chúng ta không cần thiết phải làm đến mức ấy."

"Nghe được đấy chứ," Takeshi nói. "Hay chúng ta sử dụng dịch vụ mà cậu đây vừa gợi ý nhỉ?"

"Cháu cũng thấy ổn ạ," Mayo đồng tình.

"Vậy chúng tôi xin phép được lo liệu chuyện này ạ," Nogi viết gì đó vào hồ sơ.

"Tôi có một nguyện vọng nữa," Takeshi nói.

"Là gì vậy ạ?"

"Không biết liệu các cậu có thể bố trí bục thắp nhang ngay bên cạnh quan tài, người đến viếng sẽ nhìn mặt thi thể rồi mới thắp nhang, sau đó ra khỏi hội trường. Nắp quan tài thì cứ để mở như thế."

"Dạ, bên cạnh thi thể ấy ạ..." Nogi tỏ ra hơi bối rối.

"Trước đây, sau khi kết thúc một loạt nghi lễ, những người thân thiết sẽ quây quanh quan tài nhưng nếu làm vậy thì sẽ thành tập trung đông người còn gì? Đằng nào cũng mất công để khách khứa vào thắp nhang một cách có hệ thống như thế rồi, chi bằng việc gặp mặt lần cuối cũng làm theo trình tự đó, vừa an toàn lại hợp lý."

Nogi liền gật đầu.

"Anh nói rất phải. Tôi hiểu rồi ạ. Xem nào, cả lễ canh linh cữu và lễ đưa tang đều làm như vậy ạ?"

"Đúng thế. Ngoài ra, tôi muốn các cậu quay lại cảnh khách khứa vào nhìn mặt thi thể và thắp nhang. Nhưng không cần phát đoạn video đó lên mạng. Chúng tôi chỉ muốn giữ lại để gia đình xem thôi."

"Tôi đã rõ rồi ạ," Nogi đưa bút viết.

Mayo nhìn sang Takeshi. Chắc hẳn phải có mưu tính gì đó đằng sau lời đề nghị ấy, song cô không mảy may đoán ra được.

Sau đó, họ quyết định những nội dung chi tiết của lễ canh linh cữu và lễ đưa tang. Nói vậy nhưng cũng chỉ đơn thuần là Nogi đề xuất rồi Mayo đồng ý. Takeshi gần như không xen ngang nữa. Nom như thể chú ấy không còn hứng quan tâm gì.

Mayo chọn một bức ảnh lưu trong điện thoại để dùng làm di ảnh. Bức ảnh chụp nhân dịp đám cưới một người họ hàng từ ba năm trước. Đó không phải bức ảnh đẹp nhất, song Mayo cũng không tìm ra bức nào phù hợp hơn.

Rốt cuộc buổi họp bàn ngốn mất một giờ đồng hồ. Đấy là chưa kể nếu Nogi không biết nhà Kamio theo đạo gì, đền thờ họ rồi mộ phần ở đâu thì có khi còn phải kéo dài nữa.

Vì đã quá 7 giờ nên họ quyết định dùng bữa tối luôn. Bà chủ lữ quán tự tay bưng thức ăn tới.

"Vất vả cho cô quá," bà chủ cất tiếng tỏ ý tội nghiệp Mayo.

Nghe vậy cô bèn đáp: "Cháu ổn ạ."

Cô đã giải thích với bà chủ về chuyện họ sẽ ngồi ở góc nhà ăn để họp bàn chuyện tổ chức tang lễ.

"Nếu cô cần gì thì cứ nói với tôi nhé. Tôi sẽ giúp."

"Cảm ơn cô."

"Đúng là chúng ta đang sống trong cái thế giới mà phải chú ý đến đủ thứ, như Corona này nọ," bà chủ lữ quán lẩm bẩm câu đó, đoạn lui đi. Mayo không giải thích lý do vì sao bố mình qua đời, song có vẻ bà ta đang nghĩ là do bệnh tật.

"Khi nãy chú nói thế với mục đích gì vậy?"

"Nói thế là nói gì?"

"Thì chuyện để khách khứa nhìn mặt bố cháu trước khi thắp nhang ấy. Chắc chú phải có ý đồ gì đấy chứ?"

"Ừ thì thế," Takeshi nói đoạn rót bia vào cốc. "Một kẻ vừa mới giết người, hôm sau phải đứng trước thi thể người ấy, rất khó có thể ra vẻ bình tĩnh tuyệt đối. Chắc chắn gương mặt hắn sẽ biểu lộ sự thay đổi gì đó."

"Chú định nhìn thấu sự thay đổi đó ư?"

"Phải. Chú sẽ để mắt để không bỏ lỡ một sự thay đổi dù nhỏ nhất. Tuy có máy quay ghi lại rồi, nhưng đúng là cảm giác khi nhìn trực tiếp vẫn quan trọng hơn."

"Cháu hiểu rồi."

Tuy có nhiều điểm quá quắt nhưng dù sao ông chú này vẫn là người chu đáo và đáng tin cậy.

Vừa ăn xong thì điện thoại Mayo đổ chuông. Đó là Kakitani, anh ta gọi hỏi xem Mayo đã bàn chuyện với công ty mai táng xong chưa. Cô trả lời rằng cuộc gặp gỡ đã kết thúc cách đây ba mươi phút, lễ canh linh cữu sẽ được tổ chức vào ngày mai, còn lễ đưa tang thì tổ chức vào ngày kia.

"Vậy à? Thực ra chúng tôi có chuyện này muốn nhờ cô. Bây giờ tôi đến đó được không?"

"À... không thành vấn đề."

"Cảm ơn cô. Vậy tôi sẽ đến ngay bây giờ. Hẹn gặp cô lát nữa nhé," nói đoạn Kakitani nhanh nhảu tắt máy, xem chừng muốn tranh thủ lúc Mayo còn chưa đổi ý.

Nghe Mayo nói lại, Takeshi cười nhếch mép.

"Có lẽ cảnh sát cũng đang nghĩ giống chúng ta."

"Nghĩ giống?"

"Thôi, đợi cậu ta đến khắc biết. Vừa hay, chú cũng đang có chuyện muốn yêu cầu bọn họ đây."

"Chuyện gì ạ?"

"Nhiều chuyện," Takeshi uống cạn chỗ bia còn lại, đoạn nở nụ cười đầy táo bạo.

Vài phút sau, Kakitani đã tới. Nhanh hơn Mayo tưởng. Xem ra anh ta đang rất vội.

Mayo chuyển sang ngồi cạnh Takeshi, đối mặt với Kakitani ngồi phía bên kia bàn.

"Cảm ơn cô về chuyện sáng nay. Từ đáy lòng chúng tôi rất cảm kích trước sự hợp tác của cô," Kakitani vừa cúi đầu vừa ngồi xuống ghế.

"Nghe nói cậu có chuyện muốn nhờ chúng tôi?" Takeshi hỏi ngay như thể muốn gạt đi màn chào hỏi.

"Vâng, là thế này, tôi nghe nói gia đình đã thu xếp chuyện tang lễ đâu vào đấy. Vì thế chúng tôi muốn nhờ gia đình chút việc..."

"Là việc gì?"

"Trước khi thưa chuyện tôi muốn hỏi không biết gia đình dự tính tang lễ sẽ có quy mô thế nào ạ? Kiểu như chỉ có người nhà với nhau, hay chỉ mời họ hàng thân thích gì đó?"

"Không, họ hàng sẽ không tới. Ngoài hai chú cháu tôi ra thì khách đến viếng chủ yếu sẽ là người quen của anh trai tôi. Tôi nghĩ đa phần là những người có liên quan đến ngôi trường mà trước đây anh tôi từng công tác. Ngày mai tôi cũng sẽ báo cho cả Tổ dân phố nhưng tôi cũng chưa biết hàng xóm láng giềng có đến đông hay không."

"Vậy anh ước chừng khoảng bao nhiêu người ạ?"

"Chà. Bạn của cháu gái tôi sẽ báo giúp cho những người liên quan đến trường học, nhưng hiện tại chúng tôi cũng chưa biết ai đến, ai không."

"Nhưng chắc không phải cỡ năm, sáu người đâu phải không ạ?"

"Thế nào nhỉ? Chẳng phải chuyện đó còn tùy thuộc vào lòng yêu mến của mọi người dành cho ông anh tôi lúc sinh thời hay sao?"

Kakitani nhìn về phía Mayo. "Còn cô nghĩ sao?"

"Tôi đoán bạn bè đồng trang lứa với tôi sẽ đến kha khá. Nói vậy nhưng chắc cũng không đến được hai mươi người đâu. Còn về học sinh các khóa khác hay đồng nghiệp của bố thì tôi hoàn toàn không đoán trước được."

"Ra vậy, ra vậy," Kakitani nhắc đi nhắc lại với vẻ mặt hài lòng.

"Thế việc cậu muốn nhờ là gì? Tôi đợi nãy giờ rồi đấy."

"À, tôi vô phép rồi. Thực ra tôi muốn bàn với gia đình xem liệu có thể cho chúng tôi bố trí điều tra viên trong lễ canh linh cữu và lễ đưa tang được không." Kakitani hết nhìn Takeshi lại nhìn sang Mayo, đoạn xoa hai tay vào nhau như một thương nhân. "Dĩ nhiên chúng tôi sẽ không mặc trang phục cảnh sát. Chúng tôi đang tính đến việc trà trộn vào đoàn khách đến viếng hoặc nhân viên của công ty mai táng."

"Hả," Takeshi thốt lên. "Ý cậu là điều tra nằm vùng ấy hả?"

"Cũng không đến mức như vậy," Kakitani chìa hai lòng bàn tay về phía Mayo. "Chúng tôi nghĩ rất có thể hung thủ hoặc người nào đó có dính líu đến vụ án sẽ đến tham dự đám tang. Vì vậy, về phía cảnh sát, chúng tôi muốn nắm được càng nhiều thông tin càng tốt, chẳng hạn như có những ai đến viếng, họ xử sự như thế nào ở hội trường. Gia đình thấy thế nào ạ?"

Mayo chợt hiểu ra, câu nói ban nãy của Takeshi "Có lẽ cảnh sát cũng đang nghĩ giống chúng ta." là về chuyện này đây.

"Cháu nghĩ sao?" Takeshi hỏi Mayo.

"Tùy chú quyết định ạ."

"Ừm," Takeshi bèn ngồi thẳng lưng lên, nhìn về phía Kakitani. "Tôi nắm được rồi. Vậy tôi sẽ cho phép các điều tra viên trà trộn vào làm nhân viên của công ty mai táng. Nhưng mong các cậu vui lòng không trà trộn vào đoàn người đến viếng."

"Có lý do gì sao ạ?"

"Bởi vì lễ canh linh cữu và lễ đưa tang của anh tôi sẽ được diễn ra theo cách đặc biệt."

Takeshi giải thích cho Kakitani về đám tang trực tuyến cũng như chuyện thắp nhang theo số thứ tự.

"Nghe tôi giải thích chắc cậu cũng hiểu rồi, khách khứa sẽ lần lượt vào thắp nhang từ một căn phòng riêng biệt. Giả dụ cảnh sát điều tra cải trang thành người đến viếng thì sẽ chỉ còn mỗi họ sót lại căn phòng ấy. Nếu để những vị khách khác trông thấy thì phiền hà lắm."

"Có lẽ anh nói phải. Nhưng có một cách là để cho cả những điều tra viên giả mạo làm người đến viếng đó vào thắp nhang..."

"Chuyện đó tôi xin từ chối. Được những người chẳng dây mơ rễ má gì thắp hương cho, chắc ông anh tôi cũng không vui vẻ gì đâu."

"Tôi cũng nghĩ vậy," Mayo giơ tay phải lên. "Tôi cảm thấy không thoải mái với chuyện đó."

"Tôi hiểu tâm trạng của cô. Vậy chúng tôi sẽ thương lượng với công ty mai táng để họ cho phép điều tra viên của chúng tôi đóng giả làm nhân viên của họ. Ngoài ra gia đình có thêm điều kiện gì nữa không ạ?"

"Chuyện nằm vùng thì tôi hiểu rồi. Tuy nhiên phía chúng tôi cũng có yêu cầu dành cho các anh. Trước lễ canh linh cữu, tôi muốn về nhà một lần nữa. Theo lời cháu gái tôi thì có một số vật dụng mà anh trai tôi rất trân trọng và đã nhờ con bé bỏ vào quan tài khi anh ấy chết đi. Chúng tôi muốn về nhà để lấy những thứ đó. Phải không Mayo?"

Tự nhiên bị hỏi đến, Mayo không khỏi lúng túng song vẫn đáp: "Vâng." Takeshi đã không bàn trước với cô về chuyện này.

"À, ra vậy... Tôi hiểu rồi. Ngày mai khoảng mấy giờ thì được ạ?"

"Mười giờ sáng đi. Không cần đón chúng tôi đâu."

"Tôi rõ rồi. Tôi sẽ dặn nhân viên trực ban. Có điều, mong gia đình cố gắng hết mức không động vào đồ đạc trong thư phòng. Ở những vị trí còn lưu lại dấu vết của hung thủ, chúng tôi muốn bảo toàn nguyên vẹn ở mức tối đa."

"Này này, cậu đừng có nói vô lý thế chứ. Chúng tôi đến để lấy vật dụng cá nhân của anh ấy. Sao có chuyện không sờ vào đồ đạc trong thư phòng được."

"Vì thế tôi mới nói là cố gắng hết mức có thể. Bản thân căn phòng đó cũng là một chứng cứ quan trọng. Mong gia đình hiểu cho." Kakitani chống hai tay lên bàn, cúi đầu.

Takeshi buông một tiếng thở dài rõ to, đoạn nhún vai. "Đành vậy, chúng tôi sẽ cố."

"Cảm ơn anh. Đổi lại hai người có thể tự do ra vào các căn phòng khác."

"Đương nhiên rồi, đấy là nhà của chúng tôi mà."

"Ngoài ra anh còn có yêu cầu gì nữa không?"

"Tạm thời chỉ thế thôi."

"Vậy à." Kakitani trông nhẹ nhõm ra mặt. Có lẽ anh ta đang sợ nếu lại bị đòi hỏi vô lý nữa thì không biết phải xoay xở thế nào. "Vậy, hôm nay đến đây thôi nhỉ?" Kakitani nhổm dậy khỏi ghế.

"Dàn xếp được chuyện nằm vùng chắc cậu mừng lắm nhỉ? Vậy là cậu cũng được nở mày nở mặt với thanh tra Kogure rồi đúng không?"

"À, vâng..." Kakitani nở một nụ cười thiểu não.

"Chuyện điều tra sao rồi? Các cậu đã biết được gì chưa?"

"Chúng tôi chỉ vừa mới bắt đầu nên cũng chưa nói được gì... Chúng tôi sẽ cố gắng."

"Trăm sự nhờ các cậu."

"Vâng, vậy tôi xin phép." Kakitani quay gót đi.

Sau khi nhìn theo cho đến khi anh ta đi khuất, Mayo liền hỏi Takeshi. "Chú định về nhà làm gì vậy?"

"Thì như chú vừa giải thích đấy thôi. Chú về để lấy vật dụng gì đó bỏ vào linh cữu. Mayo chắc cũng nghĩ ra được một hai thứ gì đó chứ?"

"Chuyện đó thì được ạ. Nhưng đấy chỉ là lý do bề ngoài thôi đúng không chú? Mục đích thực sự của chú là gì vậy?"

"Đương nhiên là để xem xét kỹ hiện trường rồi. Sáng nay có cảnh sát ở đấy nên chú chưa thong thả quan sát được."

"Công nhận."

Hai người ra khỏi nhà ăn. Takeshi vén tay áo lên, xem đồng hồ.

"Đã muộn thế này rồi à? Ngày hôm nay thật dài, nhưng ngày mai còn dài hơn nữa. Dù gì thì mai cũng là lễ canh linh cữu. Phải chuẩn bị tinh thần trước thì hơn," Takeshi nói đoạn đi ra cửa.

"Chú đi đâu đấy?"

"Ra cửa hàng tiện lợi. Chú muốn mua đồ lót và tất," Takeshi quay ngoắt người, nhanh chân bước đi.

Chẳng lẽ chú ấy không đem theo đồ để thay sao...

Ngẫm ra thì lúc xuất hiện vào sáng nay Takeshi cũng chỉ đi người không. Nhưng chẳng phải chú ấy nói rằng hôm qua đã đi nghe ngóng hàng xóm láng giềng hay sao? Rồi tối qua chú ấy đã trọ ở đâu? Hay là chú ấy về Tokyo rồi lại quay lại đây? Mà không, chắc chắn chú không làm cái việc vô bổ ấy.

Mayo nghiêng đầu. Con người này có quá nhiều bí ẩn. Mình không thể chủ quan được, cô nghĩ.

Sau khi trở về phòng, Mayo nhắn cho Honma Momoko lịch trình chi tiết của lễ canh linh cữu và lễ đưa tang. Momoko nhắn lại ngay lập tức, đại ý là đã rõ. Cô ấy nói đám tang một người quen của mình cũng tổ chức trực tuyến. Xem ra dạo này chuyện đó đã trở nên bình thường.

Sau đấy, mặc dù thấy nặng nề nhưng Mayo vẫn quyết định gọi cho bác gái Mikiko. Hồi mẹ Mayo mất, bác ấy đã giúp đỡ việc này việc kia. Trong điện thoại của Mayo cũng lưu số di động của bác.

Điện thoại vừa kết nối, bác Mikiko đã vô tư cất giọng vui vẻ: "Mayo, lâu quá rồi không gặp cháu!"

"Cháu chào bác... Lâu rồi không gặp bác ạ," Mayo chủ ý nói bằng giọng rầu rĩ, những mong bác Mikiko sẽ nhận ra cô đang có chuyện không vui.

Song, cảm xúc ấy của cô hoàn toàn không chạm được tới đối phương.

"Bác nghe chuyện rồi. Cháu kết hôn với đồng nghiệp cùng công ty đúng không? Chúc mừng cháu nhé. Đám cưới dự kiến vào tháng 5 nhỉ? Đang tình hình này, bác nghe bảo lễ cưới sẽ được tổ chức ngoài trời, nhưng mùa này chắc chắn thời tiết cũng dễ chịu lắm cho mà xem. Bác rất sẵn lòng đến tham dự. Mong là hôm đó trời sẽ đẹp," Mikiko thao thao bất tuyệt, nhanh đến nỗi không để Mayo chen vào được câu nào. Trong số họ hàng của Mayo, bà bác này cũng là người khéo mồm khéo miệng nhất.

"À không, bác ơi, hôm nay cháu gọi cho bác không phải vì chuyện đó."

"Ồ, thế ư? Xem nào, hay là cháu có tin vui rồi? Mayo, cháu có em bé rồi hả?"

"Không phải, không phải," vừa áp điện thoại trên tai Mayo vừa xua mạnh tay còn lại. "Không phải chuyện đó đâu ạ. Bác này, bác bình tĩnh nghe cháu nói nhé. Thực ra, chuyện này không tốt lành gì cho lắm."

"Sao, chuyện gì thế? Hủy hôn à?"

Mayo những muốn quỳ sụp xuống đầu hàng nhưng giờ không phải lúc để cô làm vậy.

"Không phải thế, mà là..." Mayo nuốt nước bọt trước khi nói tiếp. "Bố cháu mất rồi."

Đúng lúc đó, Mayo đột nhiên không nghe thấy gì nữa, đến nỗi cô còn tưởng điện thoại đã bị ngắt kết nối. "Alo," cô cất tiếng gọi.

"À..., bác xin lỗi. Mayo, cháu vừa nói gì kia?"

"Cháu nói là bố cháu mất rồi. Chuyện xảy ra đột ngột nên chắc bác bất ngờ lắm."

Mayo có cảm giác đầu dây bên kia đang hít một hơi sâu. "... Sao lại thế? Bố cháu bị tai nạn à?"

"À, chuyện đó..." Mayo nuốt nước bọt rồi mới nói: "Bố cháu bị suy tim."

"A..., vậy hả cháu. Trời, trông chú ấy vẫn mạnh khỏe như thế kia mà..."

Giọng nói của Mikiko ngay lập tức trở nên nặng nề, sau đó bác ấy cũng không xoáy sâu thêm nữa. Đúng như Takeshi nói, "suy tim" thật là một từ thần kỳ.

Mayo nói với bác Mikiko rằng vì cân nhắc đến tình hình dịch Corona nên lễ canh linh cữu và lễ đưa tang sẽ được tổ chức trực tuyến. Nghe cô bảo dân ở đây không hoan nghênh người vùng khác tới, quả nhiên ngay cả Mikiko cũng bị thuyết phục. "Tiếc quá, nhưng nếu đã vậy thì bác cũng chẳng còn cách nào."

Sau khi cúp máy, Mayo kiểm tra điện thoại, thấy tin nhắn của Kenta.

"Anh đoán chắc em vất vả nhiều nên cũng hạn chế hỏi han. Tình hình sau đấy sao rồi em? Khi nào có thời gian thì trả lời anh cũng được."

Mayo có thể cảm nhận được sự tinh tế của Kenta qua dòng tin nhắn chừng mực đó. Chắc chắn anh rất tò mò muốn biết tình hình nhưng vì hình dung ra cảnh Mayo đang phải chạy ngược chạy xuôi để lo liệu mọi chuyện, anh thậm chí phải kiềm chế cả chuyện nhắn tin. Nghĩ lại những gì đã xảy ra suốt cả ngày hôm nay, đúng là Mayo chẳng có thời gian và tâm trí dành cho mạng xã hội.

Mayo bấm gọi, đầu dây bên kia liền nhấc máy ngay. Xem ra Kenta đang để điện thoại ngay bên cạnh để chờ đợi.

"Em đây. Giờ anh có tiện nghe điện thoại không?"

"Không sao, anh đang ở nhà mà. Mọi chuyện thế nào rồi em?"

"Vâng, đúng là cũng mệt nhiều anh ạ."

"Anh hiểu mà. Em có gặp rắc rối gì không?"

"Hừm, xem nào..." làm sao cô có thể nói với Kenta rằng mình đang gặp khó khăn vì không biết hung thủ giết bố là ai được. "Trước mắt, việc tổ chức lễ canh linh cữu và lễ đưa tang cho êm đẹp đã đủ choán hết tâm trí em rồi."

"À, em chốt được thời gian rồi hả? Khi nào đấy?"

"Lễ canh linh cữu sẽ tổ chức vào ngày mai. Từ sáu giờ chiều." 

"Ngày mai à?..." Mayo cảm nhận được sự bối rối của Kenta. "Anh có hẹn với khách hàng lúc chiều tối. Anh muốn khách xem tận mắt vật liệu lát sàn nên chỉ còn cách gặp trực tiếp thôi."

"À, anh không phải cố quá đâu. Có một cách tiện lợi hơn mà."

Nghe đến chuyện đám tang trực tuyến, Kenta cũng không lấy làm ngạc nhiên. Có vẻ như anh đã biết đến hình thức này rồi.

"Vậy chắc anh có thể xem được lễ canh linh cữu rồi. Nhưng tầm tối muộn thì anh mới đến được. Cho anh địa chỉ cụ thể nhé?"

"Vâng, em sẽ gửi sau. Nhưng mà em nói thật đấy, anh không phải quá sức đâu. Lại còn đang dịch Corona nữa chứ."

"Anh sẽ cố một chút. Bố vợ chưa cưới mất mà không thèm đến dự cả lễ canh linh cữu và lễ đưa tang thì còn ra thể thống gì."

"Nghe anh nói vậy em cảm kích lắm..."

"Vậy hẹn em tối mai nhé."

"Vâng, em biết rồi."

"Chúc em ngủ ngon."

"Chúc anh ngủ ngon."

Mayo tắt máy, thở dài. Cụm từ "vợ chưa cưới" mà Kenta vừa nói ra không hiểu sao vẫn vương vấn bên tai cô. Cảm tưởng như nó đã khơi dậy trong cô cả cảm giác yên tâm lẫn lo lắng.

Mayo đã có Kenta. Thật bất hạnh khi mất đi bố, nhưng chẳng bao lâu nữa cô sẽ lại có một mái ấm mới. Trong lòng cô tất nhiên cảm thấy vững vàng. Nhưng đồng thời cũng tồn tại cảm giác chông chênh vì hai người vẫn chưa phải là gia đình. Cái ý nghĩ rồi đây số phận của mình vẫn hoàn toàn có thể vấp phải những thay đổi lớn chẳng chịu rời khỏi tâm trí cô.

Mayo khẽ lắc đầu. Nghĩ đến những chuyện đó vào lúc này cũng chẳng để làm gì. Chỉ còn cách làm những việc mình nên làm thôi.

Mayo nhắn cho Kenta địa điểm và thông tin liên lạc của nhà tang lễ. Chợt nhớ ra, cô bèn tiện thể kiểm tra hộp thư đến, thấy có khá nhiều thư. Mayo thử đọc lướt qua một lượt, bụng bảo dạ đằng nào cũng toàn những bức thư vô nghĩa.

Đột nhiên Mayo dừng tay lại. Bởi đập vào mắt cô là dòng tiêu đề "Gửi cô Kamio Mayo". Mayo vẫn còn nhớ tên người gửi. Tuy hơi lưỡng lự, song cô vẫn mở thư ra. Nội dung không quá dài.

"Tôi xin lỗi vì quấy rầy cô hết lần này tới lần khác. Không biết cô đã xác nhận được với anh ấy chưa? Nếu đã xác nhận, không biết anh ấy trả lời cô như thế nào? Liệu có phải sau khi nghe câu trả lời ấy, cô vẫn không thay đổi suy nghĩ?"

Mayo bèn xóa bức thư đi rồi quăng điện thoại ra chỗ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top