Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  “Châu Phi thật lạ lùng,” cậu chăn cừu thầm nghĩ.

  Cậu ngồi trong một quán nước giống như nhiều quán nước khác mà cậu thấy nhan nhản dọc các con đường hẹp của thành phố. Mấy người đàn ông truyền tai nhau hút chung một ống điếu to xù. Chỉ trong vài giờ từ khi đến nơi đây cậu đã được chứng kiến bao điều lạ: đàn ông nắm tay nhau đi ngoài đường phố, phụ nữ dùng khăn che mặt và các thầy tu leo lên cái tháp cao nghêu, ê a đọc kinh như hát trong lúc mọi người quanh đấy quỳ lạy xì sụp, vập trán xuống nền đất. "Đây là tập tục của người ngoại đạo,"cậu tự nhủ. Thuở nhỏ cậu vẫn hay ngắm nhìn trông ngôi nhà thờ ở nguyên quán pho tượng thánh Santiago de Compastela tai vung thanh kiếm to bản, phóng ngựa qua những hình nhân trong giống như những người dân ở đây. Cậu thấy bất an và cô đơn quá chừng. Những người ngoại đạo trong mới dễ sợ làm sao.

  Nhất là do vội vã lên đường, cậu quên bẳng một điều - đều cỏn con duy nhất thôi - khiến cậu có thể còn lâu mới đến được kho tàng: ở đất nước này người ta nói tiếng Ả rập.

  Khi chủ quán lại gần, cậu chỉ vào một thứ thức uống trên bàn bên cạnh. Đó là thứ trà đắng ngắt. Uống vang thú hơn nhiều. Nhưng cậu thấy không nên bận tâm vì chuyện ấy, mà chị nên nghĩ đến kho tàng thôi, bằng cách nào và đi đường nào đến đấy. Cậu bán bầy cừu được khối tiền và cậu biết rằng tiền như có ma thuật. Có tiền thì không đơn độc bao giờ. Không lâu đâu, có khi chỉ vài ngày nữa thôi, cậu sẽ có mặt ở Kim Tự Tháp cho mà xem. Một ông già đầy vàng trên ngực cần gì phải lừa cậu lấy sáu con cừu chứ.

  Ông già từng nói về dấu hiệu. Lúc ngồi trên tàu qua eo Biển cậu đã ngẫm nghĩ về thứ dấu hiệu này. Phải, cậu biết ý ông nói về cái gì chứ: hồi còn rong ruổi trên các cánh đồng cỏ Andalusia cậu vẫn tập thói quen nhìn đất, nhìn trời tìm dấu hiệu xem nên đi hướng nào. Cậu nghiệm ra rằng có một giống chim báo hiệu có rắn ở gần đó và một loại bụi cây cho biết quanh đó có nước. Tất cả là do lũ cừu dạy cho cậu đấy.

  “Khi Chúa đã dẫn dắt bầy cừu đi đúng đường thì người cũng sẽ hướng dẫn con người y như vậy,” cậu ngẫm nghĩ và yên dạ, thấy trà như bớt đắng hơn.

  “Anh là ai?” cậu nghe có người hỏi ngay bên cạnh bằng tiếng Tây Ban Nha.

  Cậu nhẹ cả lòng. Cậu vừa nghĩ đến dấu hiệu, thế là có người xuất hiện ngay.
 
  “Do đâu mà anh biết tiếng Tây Ban Nha?” cậu hỏi.
 
  Anh chàng kia còn trẻ, mặc âu phục, tuy màu da giống người bản xứ hơn. Khổ người và tuổi anh ta trạc như cậu.

  “Ở đây hầu như ai cũng nói được tiếng Tây Ban Nha cả. Đây tới đó chỉ mất ngót nghét hai tiếng thôi mà.”

  “Anh ngồi xuống đây và gọi thức uống, tôi trả tiền,” cậu bảo anh ta. “Gọi cho tôi một ly vang. Tôi ghét thứ trà này quá.”

  “Ở đây không có vang đâu,” anh kia đáp. “Đạo hồi không cho phép uống rượu.”

  Cậu bèn kể rằng mình phải tới Kim Tự Tháp. Suýt tí nữa thì cậu buộc miệng kể luôn về kho tàng, nhưng kẹp thôi vì nếu cậu kể ra thì nhất định anh chàng Ả rập kia sẽ đòi chia chác mới chịu dẫn cậu đi. Cậu nhớ đến lời cảnh báo của ông già rằng không nên hứa trả ai cái gì mình chưa thật có.

  “Nếu được thì tôi yêu cầu anh đi cùng tôi đến đó. Tất nhiên tôi trả tiền dẫn đường.”

  “Anh đã mường tượng sẽ đi đến đó như thế nào chưa?”

  Cậu để ý thấy chủ quán đứng gần đấy dỏng tai nghe lóm. Sự có mặt của ông làm cậu bực mình. Nhưng đã tìm được người dẫn đường rồi thì cậu không bỏ lỡ dịp được.

  “Mình đi thôi,” anh chàng kia nói. “Hắn không muốn bọn mình ngồi đây.”

  Cậu chăn cừu như trút được gánh nặng, đứng dậy trả tiền; nhưng chủ quán túm tay cậu, cao giọng nói một đàn dài đầy vẻ giận dữ. Cậu Tuy sức trai nhưng ở trên đất lạ thành thử đành phải để người bạn mới gỡ hộ thế bí, đẩy chủ quán sang một bên, kéo cậu ra đường.

  “Hắn muốn lấy tiền của anh đó,” chàng kia nói. “Thành phố Tanger này không như những nơi khác của Châu Phi đâu. Đây là một phố cảng mà cảng nào thì cũng đầy trộm cắp cả.”

  Anh bạn này thật đáng tin quá đi chứ. Chẳng gì anh ta cũng đã cứu cậu thoát cảnh khó xử vừa rồi. Cậu đem tiền ra đếm.

  “Ngày mai bọn mình đã có thể đến Kim Tự Tháp rồi, “anh chàng kia nói rồi cầm tiền. “Nhưng tôi phải tìm mua hai con lạc đà đã.”

  Thế là cả hai đi vòng vèo qua những ngõ ngách của Tanger. Đâu đâu cũng thấy bài hàng quán. Cuối cùng họ đến một bãi chợ to. Cả nghìn người đang mặc cả, mua bán. Rau quả xếp bên cạnh gươm dao. Thảm bài bên đủ loại ống điếu thuốc lào. Cậu không rời mắt khỏi người bạn mới. Anh ta cầm trọn số tiền cậu có. Cậu muốn đòi lại quá, nhưng sợ như thế sẽ bất lịch sự. Dẫu sao cậu chưa biết gì về phong tục của đất nước lạ này.

  “Mình chỉ cần coi chừng hắn thôi,” cậu tự trấn an; hơn nữa cậu to khỏe hơn anh chàng kia mà.

  Chờ cậu nhìn thấy giữa đống rau quả một thanh kiếm tuyệt đẹp. Bao kiếm bằng bạc, chuôi kiếm màu đen vẫn đá đủ sắc. Cậu nhất quyết khi từ Ai Cập về sẽ mua thanh kiếm này.

  “Anh hỏi hộ người bán hàng xem thanh kiếm giá bao nhiêu,” cậu định nói với anh chàng kia như thế thì mới hởi ơi! Trong lúc ngắm nhìn thanh kiếm cậu đã để gả lọt khỏi tầm mắt, dù chỉ có hai giây thôi. Tim cậu thót lại. Cậu sợ phải quay đầu tìm, vì trực giác cho cậu biết điều gì đã xảy ra. Cậu đâm đâm nhìn thanh kiếm thêm một lúc nữa đến lúc đủ can đảm nhìn quanh. Quanh cậu là chợ với biết bao kẻ buôn, người bán lớn tiếng rao hàng, mặc cả; thảm bài cạnh trái phỉ, rau sống chen giữa mâm bạc, đàn ông nắm tay nhau, đàn bà che mặt, mùi thơm ngào ngạt của các món ăn lạ. Còn người bạn kia đã biệt tăm, chẳng để lại chút dấu vết gì.

  Mới đầu cậu còn cố tin rằng hai người sơ ý mà lạc nhau nên đứng nán lại đó một lúc, chờ gã nọ. Một lát sau có người leo lên một trong những tòa tháp kia ngân nga đọc kinh. Mọi người quỳ vập trán xuống đất, ngân nga theo. Sau đó
họ - cần mẫn như đàn kiến - dở quầy hàng rồi khỏi chợ.

  Mặt trời dần lặn. Cậu nhìn theo cho đến khi vần ô xuống khuất sau những ngôi nhà màu trắng dựng quanh chợ. Cậu hồi tưởng rằng mới đó, khi mặt trời mọc, mình còn ở một châu lục khác, còn là một gã chăn cừu, chủ một bầy sáu mươi con và có hẹn với một cô gái. Sáng nay, trên cánh đồng cỏ, cậu còn điểm qua một lần suốt cái chặng đường của cuộc đời mình. Thế mà giờ đây, khi mặt trời lặn, cậu đứng trên một đất nước lạ, không hiểu nổi cả tiếng người ta nói. Cậu không còn là gã chăn cừu nữa; trắng tay; ngay cả và đồng lẻ để quay về, lần nữa làm lại cuộc đời cũng không có nốt.

  “Mọi sự diễn ra chỉ từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn thôi,” cậu quá nản chí. Cậu thấy thương thân, vì đôi khi cuộc đời thay đổi hạn chỉ trong khoảnh khác, nhanh đến nỗi không kịp hiểu chuyện gì đã xây đến với mình.

  Thật ra cậu rất xấu hổ khi phải khóc. Không bao giờ cậu khóc trước bầy cừu cả. Nhưng giờ đây cậu đứng giữa chợ không một bóng người, quê nhà xa tất tập. Cậu khóc. Khóc vì Chúa thật bất công nên mới bắt một người vững tin vào giấc mơ của mình phải chịu số phận này.

  Khi còn chăn cừu thì mình rất hạnh phúc và đem lại niềm vui cho mọi người chung quanh. Người ta mong mình đến và tiếp đón ăn cần. Bây giờ mình buồn nản và bất hạnh. Phải làm sao đây? Mình sẽ giận và hoài nghi hết mọi người chỉ vì có một kẻ đã lừa gạt mình. Mình sẽ thù ghét tất cả những kẻ tìm được kho tàng vì mình không tìm được kho tàng của mình. Và rồi đây mình sẽ ôm rịt lấy chút của cải có được, vì mình quá hèn mọn không thể chinh phục thế giới,

  Cậu mở bị, xem thử còn những gì. Biết đâu còn sót lại chút bánh mì khi ăn trên tàu. Nhưng cậu chỉ tìm thấy quyển sách dày, cái áo khoác và hai viên đã ông già cho.

  Nhìn hai viên đã cậu thấy nhẹ cả lòng. Cậu đã đổi sau con cừu lấy hai viên đá quý từ cái áo giáp bang vàng. Cậu có thể bán lấy tiền mua về về nước.
 
  “Từ nay mình phải khôn hơn,” câu tự nhủ rồi định nhặt hai viên đã ra khỏi bị, đút túi quần. Đây là một phố cảng và gã kia nói đúng ở một điểm: càng lúc nào cũng đầy kẻ cắp.

  Bây giờ thì cậu chợt rõ vì sao người chủ quan nổi giận: ông chỉ muốn nói cho cậu hiểu rằng đừng nên tin gã kia.

  “Mình như mọi người thôi: nhìn thế giới và thấy theo ý mình muốn chứ không phải như trong thực tế.”

  Cậu ngắm nghía hai viên đá, gương nhẹ sở, tay cảm nhiệt độ và mặt láng của chúng. Chúng là tất cả gia tài của cậu. Chỉ cần sở chúng là cậu thấy lòng thành thần dân. Chúng gợi nhớ đến ông giáo

  “Chỉ cần cầu tha thiết muốn thì cả vũ trụ sẽ tác động để giúp cậu đạt được.” Ông già đã nói thế.

  Cậu suy nghĩ thật lung để hiểu ý ông. Cậu đang đứng giữa một bãi chợ vắng tanh, không tiền, không cừu. Nhưng hai viên đá rõ ràng là bằng cớ cậu đã gặp một ông vua, mà ông vua này biết về chuyện đời cậu, biết về khẩu súng của bố cậu và về kinh nghiệm tình dục lần đầu của cậu nữa.

  “Hai viên đá này dùng để dự báo. Chúng tên là Urim và Thummim.” Cậu nhét đá vào bị và muốn thử một lần xem sao. Ông già đã bảo rằng phải đặt câu hỏi thật rõ ràng, vì đá chỉ hữu ích khi ta biết ta muốn cái gì. Thế là cậu hỏi: Ông già còn tiếp tục phù hộ cậu không? Cậu lấy ra một viên. Câu trả lời là Có.

  “Tôi có tìm được kho tàng không?” cậu hỏi tiếp rồi lại thò tay vào bị, định lấy ra một viên đá thì cả hai viên đều rơi xuống đất, qua một lỗ thủng. Cậu không biết bị của mình thủng. Cậu cúi xuống định nhặt lên. Song khi thấy chúng nằm trên nền đất cậu lại nhớ đến một câu nói khác của ông già: “Hãy học cách nhận ra dấu hiệu và đi theo nó.”

  Đây hắn lại là một dấu hiệu. Cậu cười nhẹ nhõm rồi nhặt đá lên, nhét vào bị. Cậu sẽ không vá bị; hai viên đá cứ việc rơi. Cậu hiểu rằng có những điều không nên hỏi để khỏi lẩn tránh số phận. “Vả lại mình đã muốn là sẽ tự quyết định mà,” cậu nhớ lại.

  Dẫu sao hai viên đá cũng đã cho cậu biết rằng ông già vẫn phù hộ cậu, khiến cậu thêm vững tin. Cậu lại nhìn quanh bãi chợ vắng tanh, nhưng không còn thấy tuyệt vọng như lúc nãy nữa. Đây không phải là một thế giới lạ, chỉ mới thôi. Vả lại đó chính là điều cậu vẫn ước ao: được biết những chân trời mới. Cho dù cậu không bao giờ tới được Kim Tự Tháp đi nữa thì thế này cũng đã là đi xa hơn bất cứ người chăn cừu nào cậu quen biết rồi. Chả, nếu họ biết được rằng chỉ cách hai giờ tàu biến thôi mà có bao nhiêu là điều lạ.

  Tuy thế giới mới của cậu lúc này chỉ là bãi chợ vắng tanh thôi, nhưng cậu đã được biết lúc chợ đồng như thế nào rồi và sẽ không bao giờ quên. Giờ cậu nhớ đến thanh gươm. Đấy quả là một giá rất đắt cậu đã phải trả để ngắm nghía nó, nhưng trước kia cậu chưa từng được thấy thanh kiếm nào đẹp như thế cả. Chợt cậu thấy rằng mình có thể nhìn thế giới hoặc với con mắt của một kẻ khốn khổ bị cướp sạch hoặc của một kẻ phiêu lưu trên đường đi tìm kho tàng.

  “Ta là một kẻ phiêu lưu đi tìm kho tàng,” cậu còn nghĩ như thế trước khi thiếp đi vì mệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#nhagiakim