Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

"Hoàng đế nội kinh"

Hai chủ tớ thuê xe ngựa một mạch đi vào thành, Tâm nhi mơ màng ngủ gật gù, tiện tay đưa cho Tâm nhi gối kê đầu, còn mình thì tựa vào nệm, hơi nghiêng đầu đọc sách, không cần gấp gáp bảo phu xe đánh thông thả một chút, nên Hy Thần rất thoải mái mà nghiên cứu sách của mình.

- Người cổ đại không có thiết bị kỷ thuật nhưng hiểu biết thật sâu rộng. Đọc đến thiên 5 của phần "Tố vấn" thuộc Hoàng đế nội kinh, Hy Thần cảm thán. Bèn nhẩm lại thiên 5 một lần nữa.
Thiên 5 có đoạn ghi:
"Hoàng đế nói: âm dương là đạo của trời đất, là giường mối của muôn vật, là gốc ngọn của sự sinh sái, là cái kho chứa mọi sự thanh minh. 
Trị bệnh phải tìm tới gốc, nên biết rằng tích lũy nhiều dương là trời, tích lũy nhiều âm là đất, âm thì tĩnh dương thì táo, dương sinh ra âm nuôi lớn, dương hóa khí âm thành hình, Hàn cực sinh ra nhiệt, nhiệt cực sinh ra hàn, khí hàn sinh ra chất trọc, âm hàn sinh ra chất thanh, thanh khí ở bộ phận dưới thì sinh chứng xôn tiết, trọc khí ở phía trên thì sinh chứng điền trướng. Đó là âm dương ở trong người do sự nghịch tùng mà sinh ra bệnh.
Cho nên thanh dương là trời, trọc âm là khí, khí bóc lên thành mây, khí trời giáng xuống thành mưa, mưa làm bởi địa khí, mây làm ra bởi thiên khí. Thanh dương tiết lên thượng khiếu, trọc âm tiết xuống hạ khiếu... thanh dương đầy đủ ở tứ chi, trọc âm quy tụ lục phủ"
- Đây chẳng phải nói hệ kinh mạch ở y học hiện đại đây sao, lại liên hệ với trời đất, còn liên hệ đến cả quy trình hình thành mưa nữa, tuy rằng từ ngữ cổ đại từ hiểu từ không, nhưng với bác sỹ có tiếng thời hiện đại mà nói, liên hệ đến cơ thể người không phải khó. Hy Thần lại cảm thán các học giả cổ đại, rồi tiếp tục đọc.

"Hoàng đế hỏi rằng: tôi nghe các bậc thánh nhân thời thượng cổ hiểu rõ về cơ thể con người: về Tàng, về phủ thì phân biệt rõ ràng, về kinh mạch thì xét rõ đầu mối, về "lục hợp" của mạch, nên rõ sự hội thông của nó, về các khí huyệt thì rõ từng nơi và ấn định cái danh (tên) của nó..."

-A...! Tiểu thư
Đang đọc sách thì có tiếng ngựa hí, sau đó xe ngựa rung lắc mạnh, Hy Thần theo quán tính bị ngã ra trước rồi lại ngã ra sau, Tâm Nhi kéo rèm ló đầu ra bị 1 màn tay kéo mạnh xuống đường nên hét lên. Người phu xe cũng bị đẩy xuống, Hy Thần chưa kịp biết chuyện gì thì nghe tiếng giá đánh xe ngựa về hướng ngược lại.
- Trên này còn người! Khôn hồn thì ở yên đấy, chắc người này cướp xe ngựa không nghĩ đến trên xe còn người cứ thế đánh xe ngựa.

Hy thần cũng sợ, lần đầu tiên bị cướp giữa đường, mặc dù ở hiện đại đã 26 tuổi rồi, nhưng chuyện này cũng trãi nghiệm lần đầu sao không sợ cho được, nhưng sợ thì sợ lý trí với hành động vẫn bình tĩnh không run, tự trấn an bản thân như khi đối mặt với ca bệnh thập tử nhất sinh trong phòng phẩu thuật vậy.
- Cứu tiểu thư, mau cứu tiểu thư. Một đám khoảng 10 binh lính đang đuổi theo cùng tiếng hét của A Tâm.

Ôm chặt quyển sách trấn an bản thân, chợt xe ngựa lại lảo đảo, đang kiếm tư thế dựa vững thì có cánh tay kéo ra ngoài sau đó rơi vào một vòng tay, rồi lơ lững trên không nhẹ nhàng đáp xuống trên lưng con ngựa đối diện đường, tất cả quá trình chỉ mất mấy dây, nhưng Hy Thần đang thất thần nhìn cái cách thức mình được mang lên trời nên cũng không kịp nghĩ cái gì. 
- Rầm, tiếng xe ngựa đổ xuống ruộng kéo lại thần trí của Hy Thần thì cảm thấy có một vòng tay xiết chặt ôm mình đánh ngựa hướng về phía A Tâm đang chạy tới.
- Tiểu thư có sao không, A Tâm vừa nói vừa kiểm tra 1 vòng trên người Hy Thần, không thấy bị thương gì mới thả ra một hơi.
- Có chuyện gì vậy Chi nhi
- Thưa ông ngoại! chỉ là 1 tên phạm nhân đào tẩu cướp xe ngựa của cô nương này thôi ạ, quan gia đã xử lý rồi, không có chuyện gì đâu ông, chúng ta đi thôi.
- Cháu chào lão bá, Vị công tử này, tiểu nữ xin đa tạ ơn cứu mạng. Nghe tiếng hai người trước mắt nói chuyện kéo thần trí Hy Thần lại, chắp tay kính cẩn nói.
Sau đó ngẩng đầu lên thầm cảm thán thêm một phen, cái dung mạo của người cứu mình thật sự như thiên tiên mà, lạnh lạnh, thanh thoát nhìn rất ôn hòa nhưng lại toái lên vẻ nghiêm nghị, Hy thần thoáng chút ngẩn người đánh giá, chỉ là suy nghĩ thoáng qua thôi, bởi cũng chẳng phải là người nhìn người cũng chỉ nhìn bề ngoài, mặc dù cái đẹp thì ai chẳng yêu, nhưng đối với tâm hồn Hy Thần bây giờ mà nói không phải của thiếu nữ mới lớn.
Nhìn sang lão bá hòa ái bên cạnh làm tâm hồn thoáng thấy thật dễ chịu.
- Ồ, đứa nhỏ xinh đẹp, lại lễ phép, chắc kinh sợ rồi hả? Có sao không? Ông lão hòa ái nhìn Hy Thần lên tiếng.
- Dạ, có một chút sợ, không sao rồi ạ, nhờ may có công tử đây nếu không bây giờ không biết bị bắt đi đâu rồi ạ. Vừa nói Hy Thần vừa chắp tay hành lễ lần nữa.
- Chỉ là một cái nhấc tay, cô nương không cần khách khí. Mặc Hi Chi im lặng nảy giờ khách sáo lên tiếng.
- Không sao thì tốt, cháu tên gì, một cô nương như cháu ra ngoài sao không có ai theo? Ông lão hòa ái hỏi.
- Dạ, cháu tên Hy Thần, từ nhỏ sống với nội tổ phụ, nay tổ phụ có việc ra ngoài mấy ngày, ở nhà không có việc gì nên cháu tính vào thành mua một vài thứ ạ, cháu có mang theo A Tâm. Vừa nói vừa kéo Tâm Nhi lên,
- Ừ, vào kinh thành à, ta cũng vào kinh thành, xe ngựa của cháu hỏng rồi, lên xe ngựa đi cùng ta đi.
- Như vậy không tiện lắm ạ, vừa cứu cháu, bây giờ lại đi nhờ xe... thật không phải phép, Hy Thần vừa nói vừa nhíu mày cảm thấy thật có lỗi.
- Không sao, dù sao cũng tiện đường, xe ngựa cũng rộng rãi, lão già ta ngồi một mình cũng buồn chán, gặp gỡ coi như có duyên, nói chuyện cũng hợp ý ta, xem như cháu gái không phiền gì cả.  Đây là Mặc Hi Chi ngoại tôn của ta, cháu nhỏ hơn nó mấy tuổi, cứ gọi nó là đại ca đi.
Ông lão vừa nói vừa liếc Hi Chi đầy ý tứ. Cháu này ông coi như hiểu rõ, từ cái năm kinh sợ ấy đã không còn dáng vẻ tinh nghịch vô tư như thủa ấy nữa, đừng nhìn bây giờ khuôn mặt anh tuấn coi như ôn hòa ấy mà hiểu nhầm, trong bụng lạnh nhạt, xa cách, từ cái năm ấy chưa từng thấy nó tiếp xúc với ai, nhất là nữ nhân, giờ lại đi cứu một cô nương. Ông lão nhìn Hi Chi với vẽ thâm sâu, rồi bật cười, nhưng cô nương nhà người ta tuy xinh đẹp, lễ phép nhưng nhìn giống như mới cập kê.

Ông lão vừa nói xong Hy Thần chưa kịp trả lời đã thấy ông lên xe ngựa.
- Vậy cháu làm phiền ông, làm phiền Hi Chi đại ca, không khách sáo nữa,
Hy Thần vừa nói vừa theo lên xe ngựa, tâm nhi thấy vậy cũng lên theo, còn Hi Chi và hai thị vệ khác lên ngựa cưỡi đi bên cạnh xe ngựa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top