Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

22 giờ 7 phút tối. Ngoại thành phía nam, bên bờ sông Trường Giang.

Hai chiếc xe cảnh sát chạy đến cuối con đường nhỏ thì dừng lại, phía trước cỏ dại mọc um tùm, không còn đường cho xe chạy nữa.

"Xe chỉ chạy được đến đây, từ đây chỉ có thể đi bằng hai chân thôi." Người nói câu đó chính là Lục Phong Bình. Anh ta ngồi ở giữa hàng ghế sau của chiếc xe đi trước, La Phi ngồi bên trái anh ta, bên phải là người đàn ông đầu hói gần 50 tuổi.

Người đàn ông đó tên là Tiêu Tập Phong, chủ nhiệm Trung tâm tư vấn tâm lý An Viễn của thành phố Long Châu, đồng thời cũng là một nhà thôi miên. Lần này, La Phi mời ông tới để khống chế Lục Phong Bình, đề phòng anh ta tìm cơ hội thực hiện thôi miên và tấn công các nhân viên cảnh sát.

Người ngồi hàng ghế trước lái xe là Trần Gia Hâm, ở vị trí ghế phụ là Lương Âm. Nghe Lục Phong Bình nói vậy, cả hai đều quay đầu lại, như đang chờ lệnh của La Phi.

La Phi ngoắc tay: "Xuống xe!"

Thế là 5 người lần lượt xuống xe, từ trên chiếc xe theo sát sau đó ba viên cảnh sát lão luyện cũng lần lượt xuống cùng. Đoàn 7 người áp giải một mình Lục Phong Bình tạo thành thế trận không thể gọi là cân sức.

Phía trước là cầu cảng bỏ hoang theo đúng như lời của Lục Phong Bình. Bên phải là những dãy nhà làm bằng thép, nhìn thì có vẻ như những kho hàng dùng để chứa hàng hóa xuất nhập, bên trái là một công trường, bên trong có mấy cần cẩu tháp sừng sững.

Trần Gia Hâm đưa mắt nhìn bốn xung quanh, nhận xét: "Ở đây đã tháo dỡ đến một nửa, sao lại dừng lại nhỉ?"

"Ở đây vốn định xây dựng một làng nghỉ dưỡng. Nhưng nghe nói bên đánh giá môi trường chưa thông qua nên đã bị người ta báo cáo kiểm tra," Lục Phong Bình cười khinh khích rồi nói tiếp: "Trước đây một dạo chẳng phải đã thay giám đốc sở môi trường là gì? Thực ra, đây mới là mấu chốt của vấn đề. Trung Quốc mà, như vậy thôi."

"Anh đừng có lo những chuyện không đâu nữa đi." Trần Gia Hâm lườm đối phương một cái, "Nhanh chóng dẫn đường đi!"

Lục Phong Bình cố nói thêm một câu: "Phải bỏ cái này ra đã." Anh ta đã được thay mặc chiếc quần dài và chiếc áo phông của mình, nhưng hai tay vẫn bị còng ra sau lưng.

La Phi bước lên một bước, nói một câu với thái độ rất kiên quyết: "Không thể được!" Vừa nói anh vừa đưa tay túm lấy cánh tay của Lục Phong Bình. Lúc đó, ba cảnh sát khác cũng đi tới, lặng lẽ hình thành thế bao vây.

Được." Lục Phong Bình thấy thế , ngoắc đầu một cái, nói: "Vậy thì lát nữa sẽ nói."

La Phi kéo cánh tay của Lục Phong Bình, hỏi: "Bên nào?"

Lục Phong Bình hất cằm: "Lối đi trước mặt kia, đi chừng 100 mét, sau đó rẽ sang phải một chút, ở đó có một cái kho."

"Đi!" La Phi kéo Lục Phong Bình, cả đoàn người đi sang lối đi nhỏ. Lối đi đó men giữa một bên là công trường và một bên là nhà kho, trên lối đi chất đầy rác thải xây dựng. Mọi người đi giữa đống rác đó, có muốn nhanh cũng không thể nhanh nổi. Chỉ khoảng 100 mét thôi mà cũng phải mất tới 3 đến 5 phút.

Đến một ngã ba, Lục Phong Bình dừng lại nói: "Ở chỗ rẽ này." Vừa nói, anh ta vừa quay người, nhìn về phía tay trái. Mọi người cũng quay người theo, bên trái là khu vực của công trường, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy chiếc cần cẩu tháp sừng sững ở chỗ không xa. Bệ tháp vẫn thắp đèn, xem ra mặc dù đã dừng thi công nhưng công trường vẫn có người trực.

La Phi nhớ lúc trước Lục Phong Bình nói rằng phải rẽ sang phải để vào khu nhà kho, sao bây giờ lại chuyển lại là quay sang trái? Thế nên anh nghi ngờ hỏi lại: "Rút cục là đi về bên nào?"

"Bên phải." Lục Phong Bình dường như cố tình đùa cợt, đột ngột quay ngoắt 180 độ, thoắt một cái mặt đã quay về phía nhà kho bên phải.

La Phi và mọi người cũng quay lại theo, mọi người cùng áp giải Lục Phong Bình đi về đường bên phải. Đi được mấy bước, La Phi chợt cảm thấy bên cạnh mình dường như thiếu mất một người, quay đầu lại nhìn thì thấy Lương Âm vẫn đứng lại, vẻ do dự.

La Phi bèn gọi: "Này, sao cô không đi đi?"

Lương Âm nhìn La Phi một cái, định nói gì nhưng lại thôi. Do dự một lát, cô cúi xuống bóp cổ chân, nói: "Đoạn đường này khó đi quá, tôi không tới đó nữa đâu."

La Phi hơi nhíu mày, anh biết Lương Âm đang mượn cớ. Có thể vì cô đã từng trải qua những điều tương tự nên cô không muốn tận mắt chứng kiến chăng? La Phi đoán vậy. Anh không muốn ép cô, nên gật đầu, đáp: "Vậy, cô cứ chờ ở đây, đừng đi đâu đấy. Nhớ giữ bộ đàm, đảm bảo liên lạc thông suốt."

Lương Âm "vâng" một tiếng, rồi đứng lại ở đầu đường nhìn quanh.

La Phi rất sốt ruột với việc đi cứu Hồ Phán Phán, nên tiếp tục áp giải Lục Phong Bình đi về trước. Đoàn người tiếp tục đi trên lối đi gập ghềnh và qua tiếp hai lần rẽ nữa. Cuối cùng Lục Phong Bình cũng dừng chân, nói: "Ở chỗ này."

La Phi đưa mắt nhìn, thấy phía trước có một gian nhà kho cũ nát, cửa sắt đóng chặt. Bức tường bên ngoài nhà kho nhem nhuốc hết cỡ, nhưng cánh cửa sắt thì lại mới tinh. La Phi hỏi Lục Phong Bình: "Cửa này là do anh lắp à?"

"Đúng vậy." Lục Phong Bình trả lời không giấu giếm. "Phải nhốt người mà, nhà thì không sao, nhưng cái cửa thì phải cho ra dáng một chút."

La Phi bước lên trước nhìn một lượt và thấy ở vị trí khóa cửa không có ổ khóa mà chỉ có một miếng kim loại, anh quay lại hỏi: "Cửa này mở thế nào?"

"Bằng vân tay." Lục Phong Bình vừa nói vừa nhún vai và giơ hai bàn tay bị còng ở phía sau lưng lên.

Lúc trước, La Phi không chịu mở còng cho Lục Phong Bình, anh ta đã nói "chờ sau hãy nói", thì ra là vì như vậy.

La Phi vẫn không làm theo như ý của Lục Phong Bình, anh hất cằm về phía Trần Gia Hâm, nói: "Giúp cho anh ta."

Trần Gia Hâm hiểu ý, xoay người Lục Phong Bình lại, để lưng anh ta quay vào phía chiếc khóa vân tay, sau đó hỏi: "Vân ngón tay nào?"

"Ngón cái bàn tay phải."

Lục Phong Bình vừa nói xong, Trần Gia Hâm bèn kéo ngón tay cái của anh ta ấn vào mảnh kim lại trên cánh cửa sắt. Vì vị trí của mảnh kim loại tiếp xúc hơi cao, nên đôi tay bị còng của Lục Phong Bình cũng bị kéo lên theo khiến anh ta luôn miệng kêu: "Ôi, đau, đau!", đồng thời bất giác khom người nghiêng về trước, trông chẳng khác gì một con tôm.

"Đau à?" Trần Gia Hâm cười lạnh lùng, "Anh chịu một chút đi!" Nói xong dùng sức kéo ngón tay cái bàn tay phải của Lục Phong Bình ấn lên miếng kim loại. Trong tiếng kêu lên vì đau của Lục Phong Bình, khóa được mở ra, cánh cửa sắt tự động trượt sang bên trái, mở ra lối đi vào nhà kho.

Bên ngoài có ít ánh trăng, còn trong kho thì tối om. Nghĩ đến việc Lục Phong Bình ít nhất cũng còn một trợ thủ, La Phi không dám liều lĩnh xông vào nơi chưa biết và tối om đó. Anh phân công cho Trần Gia Hâm: "Cậu đưa theo hai người vào kiểm tra xem thế nào."

Trần Gia Hâm gọi hai người khác, ba người tay phải cầm súng, tay trái cầm đèn pin trong tư thế sẵn sàng và tạo thành đội hình yểm hộ hình tam giác, từ từ tiến vào bên trong nhà kho. La Phi và một cảnh sát khác thì áp giải Lục Phong Bình đứng chờ ngoài cửa.

Khoảng hai phút sau, Trần Gia Hâm một mình quay trở ra, đi đến trước mặt La Phi báo cáo: "Đội trưởng, cô gái đó đang ở bên trong."

"Thế à?" La Phi truy vấn, "Tình hình thế nào?"

"Tạm thời không có nguy hiểm gì, nhưng cô ấy bị giam trong một chiếc lồng sắt, không thể nào đưa ra được."

Lồng sắt? La Phi quay lại trừng mắt nhìn Lục Phong Bình, ý muốn nói: anh cũng giỏi thật đấy? Lục Phong Bình bèn biện hộ cho mình: "Nhốt trong lồng sắt cũng là vì an toàn của cô ấy. Cô ấy không ra được và người khác cũng không vào được, đúng không?"

La Phi không thèm trả lời những câu đó, anh hỏi Trần Gia Hâm: "Đã rõ tình hình bên trong chưa?"

Trần Gia Hâm gật đầu đáp: "Bên trong rất rộng nhưng trống không, không thể giấu người được.Ngoài ra, chúng tôi đã kiểm tra sát vách tường, thấy chỉ có một lối ra vào là ở vị trí này."

La Phi quay sang hỏi Lục Phong Bình: "Anh nói là có một trợ thủ, người ấy không ở trong này à?"

"Hàng ngày hắn ta tới một lần." Lục Phong Bình ngừng một lát rồi cười ranh mãnh, "Vân tay của hắn chỉ mở được cánh cửa sắt kia thôi chứ không mở được lồng sắt, nên tối như thế này còn ở lại trong đó làm gì?"

Nếu đã như vậy, thì ngày mai chỉ cần mai phục ở đây là sẽ có thể bắt được tên kia. Cho dù hắn là đồng phạm hay là con rối bị điều khiển bởi thuật thôi miên thì cũng đều là người biết rõ tình hình quan trọng. Có điều, chuyện đó tạm thời gác sang bên, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là phải vào bên trong giải cứu cho Hồ Phán Phán.

"Chúng ta vào thôi." La Phi truyền đạt mệnh lệnh, đồng thời anh phân công cho người cảnh sát sau cùng: "Tiết Băng, cậu ở lại cảnh giới bên ngoài."

Tiết Băng đáp lại một tiếng rõ kêu: "Tuân lệnh!" Người cảnh sát này vừa cao lớn vừa khỏe mạnh, trông thì biết ngay là thân thủ phi phàm.

La Phi và Trần Gia Hâm cùng áp giải Lục Phong Bình, Tiêu Tập Phong đi theo sau họ, bốn người cùng tiến vào nhà kho. Vừa vào đến nơi đã nhìn thấy quả nhiên ở giữa nhà kho có một chiếc lồng sắt, hai cảnh sát vào đó lúc trước đang đứng trước chiếc lồng ấy và dùng mọi cách để mở nó ra.

Lục Phong Bình đột nhiên hít hít mấy cái rồi nói một câu chẳng đầu chẳng cuối gì: "Ôi, cái mùi chua ở trong này sao mãi vẫn chẳng hết thế nhỉ?"

Nghe anh ta nói như vậy, La Phi bất giác cũng hít mấy cái, quả nhiên, trong không khí toàn một mùi chua chua.

Lục Phong Bình nói tiếp: "Nhà kho này hồi trước dùng để chứa Axít sulfuric. Loại nặng nhất thì chỉ cần chạm vào một chút cũng làm cho da thịt nứt ra."

La Phi chau mày. Trần Gia Hâm đứng bên đang dùng đèn pin soi xung quanh. Mượn ánh đèn, La Phi nhìn vào góc tường thì thấy còn rất nhiều chai thủy tinh cỡ lớn, các chai đều trống không, nhưng ở thân chai thì vẫn hiện lên các dòng chữ cảnh báo rõ ràng: "Độ ăn mòn cực lớn", "Nguy hiểm"....

Đúng lúc đó, Tiêu Tập Phong bước lên hai bước, ghé sát vào tai của La Phi nói: "Cẩn thận, đừng nghĩ theo ý của hắn."

La Phi giật mình, nhận ra rằng, Lục Phong Bình đang thực hiện thôi miên bằng thoại thuật. Những câu từ tưởng như chẳng liên quan gì đó lặng lẽ tăng thêm không khí căng thẳng tại hiện trường, và đó cũng chính là kết quả mà đối phương muốn tạo ra, nếu cứ để cho anh ta nói tiếp, e rằng sẽ trúng chiêu của anh ta.

Nghĩ đến đây, La Phi lập tức quát lên: "Đừng nói nữa!" Đồng thời đưa tay trái túm chặt lấy cổ tay của đối phương. Lục Phong Bình bị đau kêu oai oái: "Chu cha, đau, đau, đau!", tiếp đó đành ngoan ngoãn im miệng.

La Phi nhắc Trần Gia Hâm: "Chớ có nghe anh ta nói bậy, hãy làm theo kế hoạch của chúng ta!"

Trần Gia Hâm đáp lại một tiếng "vâng" rồi đưa đèn pin chiếu vào chiếc lồng sắt trước mặt. Cả đoàn người lại bước lên mấy bước, tới gần phía chiếc lồng.

Chiếc lồng sắt đó cao hơn đầu người, được tạo thành bởi các thanh sắt to bằng ngón tay, khoảng cách giữa các thanh sắt chừng 10 phân. Nửa dưới của chiếc lồng là một hình ống dạng tròn, phần bên trên giống nửa quả cầu úp ngược, phần chóp của nửa quả cầu còn có cả một chiếc móc treo bằng thép to, hình dạng tổng thể của nó chẳng khác gì một chiếc lông chim phóng to. Trong lồng, thậm chí còn có cả một sợi dây thừng to chạy dọc hai bên, giống như thanh gỗ dùng cho chim đỗ trong lồng chim.

Nhưng trên sợi dây thừng đó không có chim đậu, mà chỉ có một cô gái trẻ ngồi ở đó. Cô gái mặc một bộ váy màu trắng, mặt mày thanh tú, chính là Hồ Phán Phán bị mất tích bây lâu nay.

"Hồ Phán Phán?" La Phi gọi một tiếng, "Chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi đến để cứu cô!"

Cô gái không có phản ứng nào, cô ngồi trên một miếng gỗ ở giữa sợi dây thừng và cứ đong đưa người giống như đang ngồi ở ghế xích đu. Ánh mắt cô có phần ngây dại, ánh nhìn tản mạn, không dừng lại ở bất cứ đâu, một bím tóc có nơ dài vung vẩy theo ở phía sau, trông như con lắc.

La Phi hỏi Lục Phong Bình: "Anh đã thôi miên cô ấy?"

Lục Phong Bình mỉm cười, có vẻ đắc ý: "Bây giờ cô ấy chỉ nghe lời của một mình tôi."

La Phi rất phẫn nộ, nhưng không có thời gian để tranh cãi với đối phương, anh khoát tay trái: "Đưa người ra trước đã rồi hãy nói chuyện sau."

Viên cảnh sát vào lúc trước báo cáo: "Chiếc lồng này rất chắc, không tháo ra được." Hai người đó đã loay hoay với chiếc lồng một hồi.

La Phi đành hỏi Lục Phong Bình: "Mở như thế nào?"

Lục Phong Bình hất cằm: "Vẫn dùng dấu vân tay, ở bên trong."

La Phi ghé sát mặt vào chiếc lồng nhìn kỹ. Quả nhiên, phía bên trong chiếc lồng có một chiếc khóa vân tay. Lục Phong Bình cười hì hì rồi giơ hai bàn tay bị còng ở phía sau ra.

La Phi hiểu ý của anh ta. Lần này khóa vân tay đặt ở bên trong lồng. Muốn mở khóa thì phải thò tay vào qua khe thanh sắt, mà động tác đó thì không thể làm được khi tay đang mang còng.

Xem ra, Lục Phong Bình đã có tính toán trước về việc khi hai tay bị còng. Còn La Phi thì không muốn anh ta được đắc ý, anh nhíu mày, nghĩ xem có cách gì giải quyết ổn thỏa không. Đúng lúc đó, chiếc máy bộ đàm đeo ở thắt lưng vang lên, có người đang gọi: "Đội trưởng La!" Nghe giọng thì biết là Tiết Băng đang cảnh giới ngoài cửa.

La Phi cầm máy bộ đàm lên đáp lại.

Tiết Băng nhắc: "Anh chú ý, cửa nhà kho đóng lại rồi."

La Phi và mọi người đều quay lại nhìn, lối vào cửa có chút ánh trăng soi đã không còn nhìn thấy đâu nữa, soi đèn pin lên, quả nhiên cánh cửa sắt đã đóng chặt lại.

"Cái cửa này là như vậy, cứ cách mấy phút thì lại tự động đóng lại." Lục Phong Bình chủ động giải thích.

"Ra cửa cũng phải dùng vân tay?"

"Đúng vậy, hay là để tôi ra mở nhé?"

Hồ Phán Phán vẫn chưa được cứu ra, bây giờ có mở cửa cũng chẳng có ý nghĩa gì. La Phi gõ lên chiếc lồng sắt: "Bây giờ mở cái này đã."

Lục Phong Bình một lần nữa lại khua hai bàn tay bị còng.

La Phi đành phải nhượng bộ, nói: "Được rồi, cứ mở cho anh ta đi." Đồng thời đưa mắt ra hiệu cho các cấp dưới.

Trần Gia Hâm lấy chìa khóa ra mở còng cho Lục Phong Bình. Hai cảnh sát còn lại cầm súng trên tay, tạo thành thế kẹp sườn ở phía sau Lục Phong Bình, chỉ cần đối phương có hành động bất thường thì nhẹ là động thủ, nghiêm trọng hơn sẽ nổ súng.

Sau khi chiếc khóa còng được tháo ra, hai bàn tay của Lục Phong Bình được tự do trở lại. Anh ta vươn người vẻ thỏa mãn và nói: "Ôi, đúng là khó chịu chết đi được!"

Trần Gia Hâm đẩy Lục Phong Bình một cái: "Đừng nhiều lời nữa, mau mở cửa đi!"

Lục Phong Bình đến bên chiếc lồng sắt, tay phải đưa vào trong, mắt thì nhìn chăm chăm vào Hồ Phán Phán cách đó không xa. Ánh mắt của anh ta dường như mang một ma lực nào đó, nên cô gái không nói không rằng kia bỗng đứng dậy, từ từ đi lại phía Lục Phong Bình. Lục Phong Bình mỉm cười, quay lại hỏi La Phi và các đồng nghiệp của anh: "Còn nhớ gian nhà kho này chứa gì không?"

Vì trước đó đã được Tiêu Tập Phong nhắc nhở nên không ai thèm trả lời Lục Phong Bình, song trong đầu của mọi người đều hiện lên mấy chữ Axít sulfuric!

Đúng lúc đó, Lục Phong Bình đưa ngón tay trỏ áp lên tấm kim loại. Cánh cửa lồng sắt không những không mở ra mà ngược lại trong nhà kho còn xảy ra một số chuyện khác: một lượng lớn chất lỏng từ trên trần nhà đột nhiên giội xuống, làm ướt cả La Phi và các cộng sự, đồng thời một chiếc móc sắt từ phía trên của chiếc lồng sắt hạ xuống đúng vào vị trí đỉnh của chiếc lồng sắt.

Sự tấn công bất ngờ của chất lỏng lạ, và ấn tượng về chất axit sulphuric vẫn còn chưa biến mất trong đầu đồng thời hòa vào nhau, khiến cho La Phi và các đồng nghiệp đều có những phản ứng bản năng là cúi đầu, khom người, vừa đưa tay ra để che cho đầu và mặt vừa nhảy sang bên để tránh.

Chỉ có Lục Phong Bình là vẫn bình tĩnh, anh ta kéo chiếc móc hạ xuống từ trên trần nhà, móc vào nóc của chiếc lồng. Lúc đó, Hồ Phán Phán đã đi tới trước mặt anh ta, hai người chỉ còn cách nhau một hàng song sắt. Lục Phong Bình thò cả hai tay vào trong lồng sắt, hai chân cũng giẫm lên đế của chiếc lồng, sau đó khẽ nói một câu: "Ôm lấy tôi." Cô gái ngoan ngoãn dang hai tay ra, thế là hai người ôm lấy nhau qua hàng song sắt.

Tiêu Tập Phong là người lấy lại bình tĩnh trước trong đám người đang cuống quýt tìm cách tránh ở ngoài lồng sắt, ông kêu lên: "Đừng tránh nữa, đó không phải là Axit, là nước, đều là nước!"

Nghe vậy, La Phi sực tỉnh. Đúng vậy, chất lỏng ấy rơi xuống người chỉ có cảm giác lạnh, nếu mà là axit thì nó phải bỏng rát. Anh lập tức nhận ra đó là kỹ xảo tâm lý mà Lục Phong Bình đang dùng nên vội định thần lại. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy chiếc lồng sắt kia đã từ từ đưa lên cao tới hai, ba mét, tay người lúc này không thể nào chạm tới được nữa.

Trần Gia Hâm và và tất cả mọi người cũng đều trấn tĩnh lại, một viên cảnh sát chĩa súng quát: "Mau xuống ngay, nếu không tôi sẽ nổ súng!"

Lục Phong Bình nghẹo đầu, nhìn từ trên cao xuống, cười và nói: "Muốn bắn thì cứ bắn đi!"

Viên cảnh sát nghiến răng, giận dữ mà không biết làm thế nào. Không phải là anh không muốn bắn mà là không dám bắn, vì Lục Phong Bình và Hồ Phán Phán ôm nhau rất chặt, cứ nhu thể hai người thành một, nếu bắn Lục Phong Bình, không khéo sẽ mang nguy hiểm cho cô gái vô tội kia.

Chiếc lồng sắt nhanh chóng được đưa lên nóc nhà kho. Cùng với một tiếng loảng xoảng, mái nhà kho bị chiếc lồng sắt chọc thủng, tạo thành một lỗ rách to tướng. Chiếc lồng sắt chui qua lỗ rách đó, bay vào màn đêm mênh mông.

Ánh trăng tràn qua lỗ thủng, chiếu xuống những khuôn mặt đang ngước nhìn lên trong nhà kho. Mặt ai cũng đầy vẻ kinh ngạc, một lát sau, Trần Gia Hâm lẩm bẩm chửi: "Mẹ kiếp, không lẽ hắn biết bay thật?"

La Phi chợt nhớ ra điều gì đó, anh kêu lên: "Chiếc cần cẩu tháp!"

Cần cẩu tháp? Trần Gia Hâm nhớ ra rồi. Trên đường đến nhà kho, Lục Phong Bình đã từng dừng chân lại ở đoạn rẽ vào lối đi nhỏ, lúc đó anh ta đã nhìn về phía công trường, ở đó có một chiếc cần cẩu tháp đứng sừng sững! Bây giờ, Lục Phong Bình đã bay lên cùng với chiếc lồng sắt, mặc dù trong nhà kho không nhìn thấy gì, nhưng việc gì cũng có nguyên nhân của nó, bình tĩnh phân tích thì thấy: công cụ có thể nâng chiếc lồng sắt lên như vậy, ngoài cần cẩu ra thì còn là gì được nữa?

Nghĩ xong, Trần Gia Hâm vội kêu lên: "Mau đuổi theo!" rồi vừa hô vừa chạy ra phía ngoài nhà kho. Lục Phong Bình mặc dù đã được cần cẩu đưa lên, nhưng nhất định phải có lúc hạ xuống, chỉ cần cảnh sát đuổi kịp thì cũng coi như còn vớt vát được. Nhưng, Trần Gia Hâm chỉ chạy được mấy bước rồi buồn rầu nói: "Chúng ta không ra được rồi!"

Đúng là không ra được, vì cánh cửa sắt của nhà kho đã đóng kín, muốn mở ra thì phải cần đến vân tay của Lục Phong Bình.

"Đội trưởng La!" Máy bộ đàm của La Phi lại vang lên, người gọi vẫn là Tiết Băng cảnh giới bên ngoài.

La Phi lập tức đáp: "Tôi đây!"

"Bên trong đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có vật gì đó bay ra?" Giọng của Tiết Băng có vẻ rất lo lắng, anh cảm thấy có chuyện không bình thường, nhưng dưới ánh trăng rất mờ, không thể nhìn rõ đó là gì.

"Lục Phong Bình chạy thoát rồi, là chiếc cần cẩu tháp kia nâng hắn lên, cậu hãy nhanh chóng đến đài chỉ huy của chiếc cần cẩu!" La Phi truyền đạt mệnh lệnh qua máy bộ đàm.

Tiết Băng đứng ở phía ngoài nhà kho, nhìn chiếc lồng sắt treo lo lửng giữa trời mà sững người. Chuyện này xảy ra quá nhanh, anh không kịp có phản ứng gì. Đúng lúc đó, thì trong máy bộ đàm lại có một giọng nói vang lên: "Rõ rồi, tôi sẽ lập tức tới đài chỉ huy khống chế chiếc cần cẩu đó."

La Phi nghe giọng nói đó thì hơi ngẩn người ra: "Lương Âm? Cô đang ở đâu?"

"Tôi đang ở phía dưới của chiếc cần cẩu. Tôi sẽ tới đó ngay!" Giọng nói của Lương Âm vừa dứt khoát vừa gấp gáp, nghe thì thấy cô đã bắt đầu hành động!

"Đừng, đừng, đừng! Cô không tới đó một mình được đâu, nguy hiểm lắm!" La Phi vội kêu lên đầy vẻ lo lắng.

Giọng nói của La Phi truyền đến người ở đầu dây bên kia, người đang cầm chiếc máy bộ đàm ấy chính là Lương Âm. Cô không nghe theo lời anh mà một mình chạy vào cầu thang giản tiện dưới chân cần cẩu. Cô nhấn nút đi lên, thang máy khởi động, từ từ chạy đến nơi đã xác định, đó là đài chỉ huy cần cẩu.

Lương Âm biết rõ hoàn cảnh mà cô đang đối mặt. Trên đài chỉ huy đó, chắc chắn có kẻ tiếp tay cho Lục Phong Bình, còn cô thì chỉ là một nữ nhân viên pháp y vừa không biết đấm đá lại cũng không có vũ khí, cô sẽ phải đối diện như thế nào với cuộc đâu tranh đầy nguy hiểm sắp tới đây?

Nhưng cô không có thời gian để mà nghĩ nhiều như vậy. Cô chỉ biết rằng mình không thể để cho Lục Phong Bình thoát khỏi vòng vây của cảnh sát, đây là sứ mệnh mà cô buộc phải hoàn thành!

Khi thang máy dừng lại, Lương Âm đưa cổ tay ra, cô hôn lên chiếc vòng ngọc trai. Một dòng máu nóng dâng lên đầu, bỗng nhiên cô cảm nhận thấy một dũng khí vô bờ trong mình.

Cửa thang máy mở ra, phía trước là đài điều khiển cần cẩu giữa không trung. Lương Âm nhìn thấy một người mặc áo đen lưng quay về phía mình đang chăm chú điều khiển tay của chiếc cần cẩu.

"Dừng lại, không được động đậy!" Lương Âm quát to, "Tôi là cảnh sát!"

Người mặc áo đen quay đầu lại, hắn đội mũ và đeo khẩu trang, che mất gần hết khuôn mặt. Khi nhìn rõ người vừa quát đó là một cô gái, hắn bèn cười với vẻ coi thường, sau đó quay người lại tiếp tục điều khiển chiếc cần cẩu, coi như không có Lương Âm.

Cánh tay dài của chiếc cần cẩu đã xoay được một nửa vòng tròn trên không, và bây giờ đang từ từ hạ chiếc lồng sắt xuống dưới đất. Lương Âm biết, khi chiếc lồng sắt chạm đất, cũng là lúc Lục Phong Bình chạy thoát, nên cô nhất quyết không để cho chuyện đó xảy ra. Thế là, cô kêu to một tiếng "a..." rồi lao mạnh về phía tên mặc áo đen.

Thân hình của kẻ mặc áo đen kia cứng như sắt, nên dù bị Lương Âm va rất mạnh cũng không hề ngã. Hắn vẫn giữ chặt chiếc cần điều khiển, để cho chiếc lồng sắt từ từ hạ xuống. Lương Âm càng lo lắng, cô dùng toàn bộ sức lực định giằng lấy chiếc cần điều khiển. Tên mặc áo đen thấy thế cười một tiếng lạnh lùng, đột nhiên quay người, dùng cánh tay túm chặt lấy cổ Lương Âm. Lương Âm bị ngạt thở, vùng vẫy mấy cái, nhưng không sao thoát khỏi bàn tay của đối phương. Rất nhanh sau đó, cảm giác sẽ bị chết ngạt mỗi lúc một rõ rệt, tư duy của cô cũng dần dần mờ đi.

"Không, không được! Mình không thể khuất phục như vậy!" Lương Âm thầm kêu như thế trong lòng. Cô dồn chút sức lực cuối cùng, giơ chân đá về phía tên mặc áo đen. Hắn chỉ hơi né người cũng đã tránh được cú đá của cô, nhưng bàn chân của cô đã đạp vào cần điều khiển. Quỹ đạo vận hành của chiếc cần cẩu xảy ra thay đổi bất ngờ, cánh tay của chiếc cần cẩu nhanh chóng xoay nửa vòng, đồng thời nâng lên cao. Ở một đầu kia của tay cần cẩu, một vật to và nặng theo đà rơi xuống.

"Ầm!", một tiếng động lớn rung chuyển cả một vùng bán kính hàng trăm mét chẳng khác gì động đất. Lương Âm đồng thời mất hết ý thức và rũ người xuống.

Lúc đó, Tiết Băng đang chạy như điên về phía chiếc cần cẩu, thấy tiếng động mạnh từ dưới chân giội đến, anh không khỏi giật mình. Cũng lúc đó, từ trong máy bộ đàm vang lên tiếng của La Phi: "Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì thế ?"

"Không rõ lắm." Tiết Băng chỉ chú ý đến việc chạy đến đích mà không để V đến quá trình vật năng rơi xuống. Lúc này anh mới dừng chân, ngẩng đầu lên quan sát xung quanh, thì thấy cánh tay của chiếc cần cẩu ở phía không xa dường như mất điều khiển đang loạng quạng chúi xuống phía mặt đất, nên anh bổ sung thêm: "Hình như cần cẩu đã xảy ra chuyện gì đó."

La Phi liên tiếp gọi: "Lương Âm! Lương Âm!" nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Anh cuống quýt cao giọng quát lên: "Tiết Băng! Cậu hãy nhanh chóng tăng viện cho đài điều khiển cần cẩu!"

Tiết Băng cũng biết tình thế hiểm nghèo nên vội vã lao đi ngay lập tức. Chạy một hồi thì tới dưới chân của chiếc cần cẩu. Kiểm tra một lượt, không thấy bóng dáng của Lương Âm đâu. Ngẩng đầu lên quan sát thì thấy thang máy đưa lên đài điều khiển đang ở trên cao. Đoán rằng Lương Âm đã lên đó, nên anh bước tới, nhấn nút thanh đi lên. Chiếc tời kéo của thang máy hoạt động, tác động đến sợi dây cáp, cầu thang máy từ từ hạ xuống.

Tiết Băng cài chiếc bộ đàm vào thắt lưng, hai tay cầm súng, trong tư thế cảnh giác cao độ. Chiếc thang máy từ từ hạ xuống, mỗi lúc một gần, cuối cùng thì dừng hẳn. Tiết Băng chĩa nòng súng vào cửa thang máy, sẵn sàng nhả đạn. Cùng với tiếng cót két rất lạ, cánh cửa thang máy từ từ mở ra, bên trong không có bóng người nào.

Thấy vậy, Tiết Băng bước vào bên trong, định lên đài điều khiển tháp cẩu kiểm tra. Đúng lúc anh bước vào khoang thang máy thì chợt nghe thấy phía trên đầu có tiếng động khẽ, anh giật mình, vội ngẩng đầu lên thấy một bóng đen từ trên nóc thang máy tung người nhảy xuống, và bất ngờ xuất hiện sau lưng anh. Tiết Băng thầm kêu lên: "Không được rồi!" và vội quay người nhưng đã muộn. Bóng đen kia vung tay phải lên, giáng mạnh vào gáy anh một cái, Tiết Băng không kịp kêu lên một tiếng nào, gục ngay xuống như một sợi bún.

Đến khi Tiết Băng dần dần tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong lòng của Lương Âm, còn cô thì đang dùng đầu ngón tay cái day vào huyệt nhân trung của anh. Thấy anh tỉnh lại, Lương Âm thở phào, hỏi: "Thế nào? Không sao chứ?"

Tiết Băng đáp: "Không sao", đồng thời ngồi bật dậy, ánh mắt cảnh giác như chim sợ cành cong.

Lương Âm đưa khẩu súng lại: "Đây là súng của anh phải không?"

Tiết Băng gật đầu, đón lấy khẩu súng, tay sờ lên thắt lưng, hỏi: "Bộ đàm của tôi đâu nhỉ?"

"Không tìm thấy, cái của tôi cũng không thấy đâu." Lương Âm nhún vai bất lực, sau đó đưa tay chỉ về phía bên phải, "Khoan hãy lo những việc đó, mau chóng tới đằng kia cùng tôi đã."

"Sao thế ?"

"Tôi nhìn thấy Lục Phong Bình chạy về phía đó." Giọng của Lương Âm rất lo lắng.

Tiết Băng vung súng: "Mau đuổi theo!" thế là hai người cùng chạy về phía trước. Chạy được chừng hai, ba phút thì họ rẽ qua một đống phế thải của công trường tới một vạt đất trống.

Mắt của Lương Âm rất tinh, nên đã nhìn thấy trước: "Chiếc lồng ở đằng kia!"

Tiết Băng cũng đã nhìn thấy. Ở chỗ cách đó chừng ba, bốn chục mét có một chiếc lồng sắt đứng sừng sững trên đất, có thể thấy thấp thoáng bóng của một cô gái mặc đồ trắng trong đó.

Lương Âm rảo bước. Tiết Băng thì nắm chặt khẩu súng, sợ sẽ xảy ra biến cố nào đó. Có điều, chỗ này là một khu vực đất trống khá rộng rãi nên khả năng bị mai phục rất ít.

Lương Âm nhanh chóng tới bên chiếc lồng sắt, cô đã nhìn thấy cô gái bị nhốt trong lồng và lên tiếng hỏi: "Cô là Hồ Phán Phán đúng không?"

Cô gái lờ đờ đưa con ngươi, nhìn lướt qua Lương Âm một lượt, vẻ mặt đờ đẫn, không nói câu nào.

Tiết Băng giơ súng lên, tiến đến trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, tiếp đó hạ thấp giọng hỏi: "Chuyện gì thế ?"

"Là Hồ Phán Phán", Lương Âm xác nhận thân phận của cô gái, sau đó phân tích: "Trạng thái của cô ấy không được bình thường, rất có khả năng là đã bị thôi miên."

"Bây giờ phải làm thế nào? Có đuổi theo không?" Tiết Băng nói, mắt nhìn qua chiếc lồng sắt về phía trước. Anh để ý thấy, cứ chạy về phía trước từ vạt đất trống này thì sẽ tới bờ sông, nếu Lục Phong Bình muốn trốn thoát thì hướng này rất đáng để xem xét.

Lương Âm không trả lời thẳng, cô nhìn bốn xung quanh, đột nhiên kéo Tiết Băng, khẽ nói: "Có người đến đấy!"

Tiết Băng nhìn theo hướng mắt của Lương Âm, thấy phía sau đống đất mà lúc trước họ đi qua có sự chuyển động của luồng sáng, rõ ràng là có người cầm đèn pin đang đi về hướng này. Anh vội giơ súng, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Một lát sau, một bóng người lướt qua đống đất, nhưng rồi lại lập tức lui ra. Có lẽ người đó đã nhìn thấy Tiết Băng và Lương Âm nên không dám liều lĩnh đi tới.

Tiết Băng khẽ thì thầm với Lương Âm: "Cô hãy nhanh chóng tìm một nơi ẩn nấp đi."

Lương Âm hỏi lại: "Thế còn anh?"

"Tôi phải ở lại đây để trông chừng", Tiết Băng vừa nói vừa chỉ vào chiếc lồng sắt phía sau, ý muốn nói là đối tượng cần giải cứu đang ở đây thì làm sao mà tôi có thể đi được?

Lương Âm đáp: "Thế thì tôi cũng không đi đâu."

Tiết Băng có vẻ nôn nóng: "Cô ở lại đây làm gì? Trong tay không một tấc sắt, có tác dụng gì đâu?"

"Còn anh thì có hơn gì?" Lương Âm lườm đối phương một cái, "Khẩu súng kia của anh cũng là do tôi nhặt lại cho!"

Tiết Băng ngây người, trong lòng không vui nhưng cũng chẳng thể phản bác. Đang lúc lúng túng thì đột nhiên nghe thấy có người nói: "Là Tiết Băng phải không?"

Tiết Băng và Lương Âm đưa mắt nhìn nhau rồi cùng đồng thanh nói: "Đội trưởng La!" Lương Âm lập tức vẫy tay và nhảy lên gọi to: "Đội trưởng La, tôi là Lương Âm. Chúng tôi ở đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top