Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10 giờ 7 phút sáng ngày 19 tháng 9. Tại phòng 102 tòa 5, khu Công Nhân Tân Thôn.

Cửa nhà khép chặt, rèm cửa cũng đóng kín. Mặc dù là ban ngày, nhưng cảnh tượng thì lại chẳng khác gì chập choạng tối. Chỉ có không gian như vậy thì mới cách biệt được với mọi sự can thiệp từ thế giới bên ngoài, khiến cho những người trong căn nhà đó chìm ngập trong thế giới nhỏ khép kín.

Nơi đây từng là chỗ ở của Lục Phong Bình, nhưng người đó mãi mãi không trở về nữa. La Phi ngồi ở ghế sofa, một mình suy nghĩ.

Kết quả đối chiếu dấu vân tay xác chết ở công trường đã có và hoàn toàn phù hợp với ghi chép mà Lục Phong Bình để lại ở trại tạm giam. Nhưng trong lòng La Phi vẫn còn rất nhiều điều thắc mắc.

Đã từng cứ mỗi buổi sáng, Lục Phong Bình ngồi ở đây chờ vị khách quý, đó là thói quen không bao giờ thay đổi của anh ta. Vì thói quen ấy, thậm chí anh ta còn từ chối lời hẹn của Lương Âm.

Lục Phong Bình đã theo Lương Âm nên mới tới thành phố này, trong lòng anh ta, còn có ai quan trọng hơn Lương Âm? Đó là một câu hỏi cứ bám riết lấy La Phi.

Câu hỏi thứ nhất là: người đó ở đâu?

Lần đầu tiên La Phi đến nhà, đã từng bị Lục Phong Bình từ chối. Lúc đó, anh ta nói đang chờ một vị khách quý đến thăm, nhưng đồng thời anh ta cũng nói rằng vị khách đó không đi bằng lối cửa lớn. La Phi đã nghĩ đó là những lời nói bừa, bây giờ nghĩ lại thì thấy cần phải xem xét lại vấn đề này.

Hai ngày hôm nay, phía cảnh sát đã tiến hành điều tra toàn diện xoay quanh Lục Phong Bình. Nhưng, cho dù là qua hình ảnh ghi được từ camera hay nhật ký điện thoại cũng đều không tìm thấy người có liên quan khả nghi. Quỹ đạo hoạt động của Lục Phong Bình ở Long Châu cơ bản là đi lại chỉ có một mình, ngoài việc đi tìm thú vui ở những nơi ăn chơi thì liên hệ mật thiết nhất với thế giới bên ngoài chính là việc tham gia tổ chuyên án có Lương Âm.

Vì thế , La Phi tin vị khách mà buổi sáng hàng ngày đến thăm Lục Phong Bình đó đã liên lạc với anh ta bằng một phương thức vô cùng đặc biệt.

Nhưng, dù thế nào thì việc liên lạc đó cũng được thực hiện trong căn phòng này. Vì thế mà La Phi muốn đích thân đến hiện trường, để tìm câu trả lời cho câu đố này.

La Phi tưởng tượng mình là Lục Phong Bình đang chờ vị khách bí mật đến. Vị khách đó rốt cuộc sẽ xuất hiện như thế nào nhỉ?

La Phi đưa mắt từ từ quan sát căn phòng, tư duy của anh cũng xoay quanh căn phòng nhỏ hẹp. Anh tìm kiếm và phân tích từng chi tiết nhỏ, đặt ra các loại khả năng rồi lại loại trừ từng cái một. Cuối cùng, anh thấy đầu óc đã làm việc hết cỡ mà vẫn không tìm thấy bóng dáng vị khách đó đâu.

Sai ở chỗ nào nhỉ?

Muốn hiểu quái vật, đầu tiên phải trở thành quái vật. Mang suy nghĩ đó, La Phi cầm chiếc tẩu thuốc ở bàn lên.

Chất liệu gỗ photinia, phần miệng rất tinh tế, phần tẩu trơn bóng, vừa nhìn đã biết ngay là vật tinh xảo. La Phi mân mê trong tay một lúc, rồi lấy từ trong túi ra một vật.

Đó là một vật có hình dạng như chiếc bánh được ép từ lá cây khô màu hơi vàng. La Phi đưa hai ngón tay khẽ lấy ra mấy chiếc lá khô rồi cho vào tẩu. Anh ngậm chiếc tẩu lên miệng, tay còn lại lật tìm trên bàn trà một lúc và nhanh chóng tìm thấy chiếc bật lửa. Anh bật bật lửa, đưa ngọn lửa đến gần tẩu thuốc, đồng thời khẽ hít một cái bằng miệng.

Khi làn khói đi vào họng, La Phi bất chợt tưởng tượng: nếu như Trần Gia Hâm biết được rằng mình dùng thuốc phiện trong nhà Lục Phong Bình thì cậu ấy sẽ ngạc nhiên thế nào nhỉ?

Suy nghĩ một lúc, La Phi mở miệng cười. Anh biết tác dụng của nhựa thuốc phiện, loại nhựa cây này có thể trực tiếp ảnh hưởng đến trung khu thần kinh của con người, khiến cho người sử dụng thấy phấn khích, thậm chí cười ngốc nghếch, nghiêm trọng hơn còn có thể có các loại ảo giác kỳ quặc.

La Phi thử một lúc, cảm thấy hiệu quả không mấy rõ rệt, thế là anh rít mạnh liền mấy cái. Đã có nhiều khói đi vào phổi hơn rồi dần dần lan vào hệ thống tuần hoàn của máu và cuối cùng lên não, kích thích trung khu thần kinh của La Phi.

Mắt của La Phi trở nên mơ màng, khi anh đưa mắt lên nhìn bốn xung quanh lần nữa, anh nhận ra căn phòng đã có một số thay đổi nhỏ.

Anh nhìn thấy bóng dáng của một người, nhưng không phải là một bóng hình cụ thể, mà chỉ là các dấu vết tồn tại. Một bông hoa trang trí trên bàn ăn, một chiếc đệm tựa màu đỏ ở lưng ghế, nửa chiếc khăn sa quấn trên tay của cánh tủ lạnh, và cả lọ nước rửa tay nhỏ ở bên bồn rửa trong bếp... Từng li, từng tí đó tập trung lại với nhau, khiến anh cảm thấy rất rõ: trong căn phòng này có lẽ còn có một người phụ nữ!

Đúng vậy, vị khách đó hoàn toàn không phải từ bên ngoài vào, mà là luôn ở trong căn nhà này!

Tác dụng của nhựa thuốc phiện đã làm cho đầu óc La Phi hoạt động hết cỡ, khiến tư duy của anh mạnh đến mức có thể sắp xếp lại thời gian và không gian. Ánh mắt của anh nhìn một cách tham lam, không bỏ qua một chi tiết có thể truyền đạt thông tin nào. Cuối cùng, mắt của anh dừng lại ở cửa ra vào, ở trong cửa có một đôi giày của nữ giới, trên chiếc giá áo cách đó không xa còn treo một chiếc áo khoác màu đỏ.

Ánh mắt của La Phi có phần hoảng hốt, anh ra sức lắc đầu, định làm cho mình tỉnh lại. Đúng lúc đó, bỗng nhiên một người phụ nữ xuất hiện. Người đó khom người, một tay bám vào khung cửa, một tay tháo chiếc giày ở chân. Nhìn thì có vẻ người đó vừa mới từ bên ngoài về, trên chiếc áo khoác màu đỏ còn dính cả bụi đường.

"Chị là ai?" La Phi hỏi bằng giọng khàn khàn.

Người phụ nữ ngấng đầu lên, nhưng khuôn mặt người ấy rất mờ.

Nhất định phải nhìn cho rõ mặt của người ấy! La Phi thầm kêu lên trong lòng như vậy. Bàn tay của anh quờ quạng trên bàn một lúc, cuối cùng chạm vào một cốc nước, chiếc cốc rất nặng, có lẽ bên trong đựng đầy nước.

La Phi cầm chiếc cốc lên, dốc hết nước xuống đầu. Anh tưởng rằng làm như vậy thì có thể lấy lại sự tỉnh táo, có thể nhìn rõ mặt của người phụ nữ kia. Tuy nhiên, sự việc lại không như mong muốn. Sau khi mắt của anh đã có thể nhìn rõ hơn thì người phụ nữ kia đã hoàn toàn biến mất.

La Phi ủ rũ tựa người vào ghế, đưa tay khẽ bóp lên chiếc trán đang căng ra. Anh biết mình đã dùng hết sức lực, nhưng cuối cùng vẫn thiếu mất một mảng quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top