Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa tiếng sau, La Phi và Tiêu Tập Phong đã đến bệnh viện Nhân dân thành phố Long Châu. Hai người vừa vào đến cửa phòng bệnh thì gặp Trần Gia Hâm luôn canh chừng ở đó. Trần Gia Hâm báo cáo lại tình hình mới nhất với La Phi.

"Nhân viên tuyến trước vừa tới trường Đại học Long Châu về. Có manh mối cho thấy, buổi chiều ngày thứ tư tuần vừa rồi, Lưu Ninh Ninh đã đến xin giúp đỡ ở Trung tâm tư vấn tâm lý trong bệnh viện nhà trường. Người tiếp cô ấy lúc đó chính là Cao Vĩnh Tường." "Sao?" La Phi hỏi dồn: "Đó là lần đầu tiên Lưu Ninh Ninh và Cao Vĩnh Tường gặp nhau à?"

"Có lẽ như vậy." Trần Gia Hâm giải thích: "Theo phản ánh của đồng nghiệp trong bệnh viện trường, trong lúc tiếp Lưu Ninh Ninh hôm đó, Cao Vĩnh Tường đã hỏi cặn kẽ về tên tuổi, lớp học của Lưu Ninh Ninh. Từ đó có thể thấy, hai người trước đó chưa hề quen nhau."

"Xem ra, Lưu Ninh Ninh vì muốn được tư vấn tâm lý nên mới quen Cao Vĩnh Tường." La Phi trầm ngâm, "Vậy tại sao sau đó cô gái ấy lại đến nhà Cao Vĩnh Tường nhỉ?"

Trần Gia Hâm xòe tay, nói: "Chuyện này thì không rõ. Chỉ nghe nói buổi chiều ngày thứ tư, hai người đó đã nói chuyện với nhau chừng một tiếng đồng hồ, sau đó người trong bệnh viện nhà trường không nhìn thấy cô gái ấy nữa. Không hiểu giữa hai người đã xảy ra chuyện gì."

La Phi lại hỏi: "Có ghi chép gì về việc điều trị buổi chiều ngày thứ tư không?"

Trần Gia Hâm lắc đầu, đáp: "Không ạ."

La Phi quay đầu, nhìn Tiêu Tập Phong bằng ánh mắt dò hỏi. Tiêu Tập Phong mỉm cười, giải thích: "Trung tâm tư vấn tâm lý ở bệnh viện trường không chính quy đâu. Thông thường thì chỉ là nói chuyện với học sinh, gợi mở để họ xóa bó trạng thái tinh thần tiêu cực. Nói chuyện xong là xong. Cũng có lúc liên hệ với người phụ đạo học sinh có liên quan, nhắc họ quan tâm đến. Còn như ghi chép về bệnh sử thì thường là không có. Cũng phải nói lại là, nếu học sinh thực sự ở mức độ nghiêm trọng thì sẽ chuyển đến bệnh viên chuyên khoa dể điều tri "

La Phi "ồ" một tiếng, bắt đầu đi vào vấn đề chính: "Bây giờ anh đã có suy nghĩ cụ thể chưa? Nên gợi lại trí nhớ của Lưu Ninh Ninh thế nào?"

Tiêu Tập Phong đáp: "Nếu đã biết thời gian trong lần đầu gặp mặt giữa Lưu Ninh Linh và anh Cao thì chuyện này dễ giải quyết hơn nhiều rồi. Lúc trước anh nói, bây giờ Lưu Ninh Ninh không nhận ra được ảnh của anh Cao, chứng tỏ trong ký ức của cô ấy đã chặn mọi thông tin có liên quan đến anh Cao. Vì vậy, thời điểm mà cô ấy và anh Cao gặp nhau lần đầu có lẽ là ranh giới bị mất của ký ức. Chỉ cần đưa cô ấy vượt qua ranh giới đó trong khi thôi miên là vấn đề sẽ được giải quyết."

La Phi gật đâu, tỏ vẻ đồng ý với suy luận của Tiêu Tập Phong. Anh khoát tay: "Thế thì đừng lãng phí thời gian nữa, mau chóng bắt đầu đi!"

Trần Gia Hâm đưa tay gõ nhẹ lên cửa phòng. Bên trong lập tức có tiếng đáp của một người đàn ông: "Mời vào."

Ba người bèn đẩy cửa bước vào. Đó là một phòng bệnh đơn, người trong phòng lúc này, ngoài Lưu Ninh Ninh còn có một đàn ông và một phụ nữ. Người phụ nữ chừng 40 tuổi, đang ngồi ở đầu giường cô gái. Người đàn ông chừng 20 tuổi đang đứng bên cửa sổ, hông tựa nghiêng vào mép cửa sổ trong tư thế nửa tựa nửa ngồi.

"Đây là bà Trịnh Bình, mẹ của Lưu Ninh Ninh, còn đây là người phụ đạo của Lưu Ninh Ninh, Tạ Thao." Trần Gia Hâm giới thiệu hai người trong phòng xong thì chỉ vào La Phi, nói: "Đây là đội trưởng La, đội trưởng đội cảnh sát hình sự của chúng tôi."

Trịnh Bình vội đứng dậy, lau khóe mắt, nói: "Cảm ơn các anh đã cứu con gái tôi". Bà cố nở nụ cười, nhưng trong lòng thì vẫn nghĩ đến đứa con đang nằm liệt trên giường.

Tạ Thao cũng rời khỏi mép cửa sổ, bước lên mấy bước, chủ động bắt tay La Phi và chào hỏi: "Chào anh Phi. Anh đã vất vả rồi!" Nói xong, cậu đưa mắt liếc sang Tiêu Tập Phong bên cạnh, nhìn một lượt từ đầu đến chân.

Trần Gia Hâm tiếp tục giới thiệu: "Đây là chủ nhiệm Trung tâm tư vấn tâm lý An Viễn, Tiêu Tập Phong. Trước đây cũng là đồng nghiệp của Cao Vĩnh Tường."

"Ồ, Chủ nhiệm Tiêu! Xin chào!" Tạ Thao một lần nữa lại ân cần bắt tay, "Mọi người đã vất vả rồi!"

La Phi bước đến bên giường bệnh. Lưu Ninh Ninh đang tựa vào đầu giường, tư thế nửa nằm nửa ngồi. Cô gái có khuôn mặt rất xinh đẹp, nhưng nước da nhợt nhạt và vẻ lạnh lùng thì giống hệt như trong ảnh, như thế từ khi sinh ra cô đã mang theo một sự u ám, lạnh lẽo, nên ấn tượng đâu tiên mà cô mang đến cho mọi người đó là khó tiếp xúc.

La Phi hơi khom người, hỏi một câu: "Cô cảm thấy thế nào?"

Cô gái đáp: "Cũng được ạ". Giọng cô rất nhẹ, giống như đang nói cho bản thân mình nghe.

La Phi lại hỏi: "Cô có nhớ là đã xảy ra chuyện gì không?"

Cô gái lắc đầu, lộ vẻ hoang mang.

La Phi quay đầu lại nhìn Tiêu Tập Phong một cái, ý như muốn nói: tình hình là như vậy, giao lại cho anh đấy.

Tiêu Tập Phong gật đầu rồi lên tiếng: "Thưa các vị, nếu được, xin mời mọi người ra bên ngoài phòng bệnh chờ một lát. Tôi muốn nói chuyện riêng với cô gái này một lúc." Trong lúc nói đến từ "các vị", ánh mắt của Tiêu Tập Phong chủ yếu dừng lại trên người của mẹ Lưu Ninh Ninh, trong phòng này, người không muốn rời xa cô nhất chính là người phụ nữ đó.

Quả nhiên, mẹ Lưu Ninh Ninh nhíu mày, hỏi với vẻ buồn rầu: "Tôi cũng phải ra ngoài à?"

"Đúng vậy." Tiêu Tập Phong giải thích bằng giọng nhẹ nhàng: "Tôi phải điều trị cho cô ấy bằng một lần thôi miên. Nếu bà cứ ở bên cạnh, thì cô ấy sẽ không thể nào tập trung được, hiệu quả điều trị vì thế cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn."

Mẹ Lưu Ninh Ninh "vâng" một tiếng rồi quay lại nhìn con gái một cái, như muốn trưng cầu ý kiến của con. Lưu Ninh Ninh đưa tay nắm lấy bàn tay mẹ, khẽ nói: "Mẹ ơi, con sợ." Mẹ cô thấy thế liền thở dài, do dự không biết nên quyết định thế nào.

Lúc đó, Tạ Thao chủ động bước tới khuyên nhủ: "Cô ơi, cô không phải lo đâu ạ. Vị chủ nhiệm này là chuyên gia tâm lý, phương án điều trị mà ông ấy đưa ra chắc chắn là hợp lý nhất rồi. Mọi người chúng ta đều nên tích cực phối hợp, chỉ có như vậy thì mới nhanh chóng giúp cho Lưu Ninh Ninh khỏe trở lại!"

Trong con mắt của các bậc phụ huynh thì vai trò thầy giáo hay người phụ đạo luôn có một quyền uy đặc biệt. Cuối cùng, mẹ của Lưu Ninh Ninh cũng đưa ra quyết định, bà gật đầu, nói: "Thôi được."

Nhưng Lưu Ninh Ninh vẫn giữ chặt lấy tay mẹ không chịu buông, đồng thời nói lại câu lúc trước: "Con sợ."

"Ở đây có bác sĩ, có cảnh sát, đừng sợ." Mẹ cô vỗ khẽ vào tay con gái an ủi, "Hơn nữa, mọi người ở ngoài cửa, không đi đâu xa. Nếu con sợ quá, thì cứ gọi mẹ."

Lưu Ninh Ninh cắn môi, nói: "Vậy thì mọi người đừng đóng cửa."

"Được, được, không đóng cửa."

Sau khi có được lời hứa của mẹ, Lưu Ninh Ninh mới buông tay ra. Thế là mẹ Lưu Ninh Ninh cùng La Phi, Tạ Thao cùng đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn Lưu Ninh Ninh và Tiêu Tập Phong.

Đầu tiên, Triệu Tập Phong không vội nói gì mà đứng ở một khoảng cách nhất định quan sát Lưu Ninh Ninh.

Đó là một cô gái xinh đẹp. Mặc dù da cô nhợt nhạt, thân hình mảnh dẻ, nhưng chính dáng người cao ráo đã khiến cho hai nhược điểm đó càng làm nổi bật lên cái vẻ thời thượng vốn có trong cô. Mắt cô cũng rất sáng, nhưng ánh mắt thì lại rất bất định. Điều đó cho thấy cô đang thiếu cảm giác an toàn, tinh thần của cô không thể nào ổn định ở nơi sâu thẳm trong tâm hồn.

Liên tưởng đến bức ảnh mà mình đã nhìn thấy trước đó, Tiêu Tập Phong cảm thấy cô gái ấy không phải là lúc này mới như vậy, mà đó là trạng thái tinh thần thường trực của cô.

Không muốn rời xa mẹ, thậm chí không chịu để mẹ đóng cửa phòng bệnh, có lẽ đều có liên quan đến cảm giác không an toàn. Trong tình hình đó, nên xây dựng sự tin tưởng đầy đủ cho cô gái ấy như thế nào đây? Là một nhà thôi miên, đầu tiên Tiêu Tập Phong phải giải quyết xong vấn đề này.

Một lát sau, Tiêu Tập phong đưa tay lên ôm lấy bụng, khẽ kêu lên một tiếng "Ui cha!", tiếng kêu đó đã thu hút ánh mắt của Lưu Ninh Ninh một cách thành công, Tiêu Tập Phong lại làm ra vẻ như cố mỉm cười, rồi giải thích: "Đau dạ dày."

Đối phương đã mang lời đến tận miệng, nếu không đáp lại thì sẽ rất mất lịch sự, vì vậy, Lưu Ninh Ninh mới lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"

"Chưa ăn sáng." Tiêu Tập Phong vừa nói vừa kéo chiếc ghế đến, ngồi ở cạnh đầu giường của Lưu Ninh Ninh.

Lưu Ninh Ninh nói bằng giọng coi thường: "Tôi cũng thường xuyên không ăn sáng."

"Cô vẫn còn trẻ mà. Hồi còn trẻ, tôi cũng như cô, nhưng bây giờ thì không được, nếu hôm nào không ăn sáng là lại đau dạ dày."

"Vậy, tại sao hôm nay ông lại không ăn?"

"Chỉ tại cái ông La Phi - là cái người cảnh sát vừa vào cùng với tôi đấy. Vừa sáng ngày ra, ông ấy đã gọi tôi đi, cũng chẳng mời tôi ăn sáng, cô thấy ông ấy như vậy có quá đáng không?" Khi nói, Tiêu Tập Phong đưa tay chỉ ra ngoài cửa phòng bệnh, như thể cố ý thu hút sự chú ý của La Phi.

La Phi bập bõm nghe thấy tiếng của Tiêu Tập Phong, lại thấy ông chỉ vào mình, bất giác ghé vào cửa. Lúc đó, Tiêu Tập Phong lại quay lại nhìn Lưu Ninh Ninh, cao giọng hỏi: "Cô thấy thế nào?"

Lưu Ninh Ninh cúi đầu, khẽ nói: "Tôi không biết... Tôi không quen với ông ấy."

"Ồ, vậy thì nói đến người mà cô quen nhé. Người phụ đạo cho cô, tên là Tạ gì nhỉ? À, phải rồi, Tạ Thao! Cô cảm thấy người đó thế nào?"

Lưu Ninh Ninh im lặng, bối rối, không dám ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa. Ai mà chẳng biết bàn luận sau lưng người khác là một việc rất không hay, huống chi việc bàn luận ấy rất dễ bị người trong cuộc nghe thấy.

Vẻ khó xử của cô gái đúng như những gì Tiêu Tập Phong dự đoán, thế nên ông bèn đề nghị: "Để tôi ra đóng cửa nhé?" Nhân lúc Lưu Ninh Ninh đang do dự, ông đứng dậy khẽ đóng cửa lại.

"Không, xin đừng đóng cửa." Cô gái định thần lại, nói như cầu xin.

"Tôi không đóng cửa, tôi chỉ khép hờ thôi." Tiêu Tập Phong chơi chữ, "Người bên ngoài lúc nào cũng có thể vào được."

Lưu Ninh Ninh hỏi lại: "Tôi cũng có thể ra ngoài bất cứ lúc nào chứ?"

Tiêu Tập Phong trả lời chắc chắn: "Tất nhiên rồi."

Lưu Ninh Ninh thở phào, không nói gì nữa.

Tiêu Tập Phong tiếp tục dẫn dắt câu chuyện. Ông mỉm cười, đổi giọng, nói: "Thực ra, cảnh sát La và giáo viên phụ đạo của cô đều là những người tốt. Họ cũng giống như mẹ của cô, đều hết lòng bảo vệ cô, giúp cô chiến thắng nỗi sợ trong lòng."

"Nỗi sợ trong lòng tôi?" Lưu Ninh Ninh ngẩng đầu lên hỏi, vẻ nhạy cảm: "Đó là gì?"

"Cô không biết thì làm sao tôi biết được?" Tiêu Tập Phong chăm chú nhìn vào đôi mắt của đối phương, "Nó ẩn giấu trong sâu thẳm tâm hồn cô, cô có thể cảm nhận thấy nó, nhưng không nhìn thấy nó, đúng không?"

"Đúng thế." Lưu Ninh Ninh nhìn lại Tiêu Tập Phong, cô bắt đầu bị thu hút bởi câu chuyện của đối phương.

"Tôi có thể giúp cô lôi nó ra." Tiêu Tập Phong chậm rãi nói, "Chỉ cần cô tin ở tôi."

Lưu Ninh Ninh giật mình, cô co người lại và làm động tác lẩn tránh: "Đừng, tôi sợ!"

Tiêu Tập Phong nắm một bàn tay của cô gái, khích lệ: "Bạn hoàn toàn không cần phải sợ, vì chúng tôi luôn luôn bên cô. Mẹ của cô, cảnh sát La, còn có cả giáo viên phụ đạo Tạ Thao. Tất cả chúng tôi đều bên cô. Không gì có thể làm hại cô, chỉ cần chúng ta tìm được nỗi sợ trong lòng cô, rồi đuổi nó đi."

Giọng nói của Tiêu Tập Phong rất dịu dàng, ngữ khí đầy vẻ tự tin. Cô không khỏi dao động trước những lời nói đó, cô khẽ hỏi: "Vậy... Tôi phải làm thế nào?"

"Chỉ cần cô nhắm mắt lại là được."

Giống như nhận được một mệnh lệnh, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Một lúc sau, cô lại nghe thấy tiếng của Tiêu Tập Phong vang lên êm ái.

"Gần đây cô gặp phải một số điều phiền lòng, đúng không?"

Cô im lặng một lúc rồi trả lời: "Đúng ạ."

"Là chuyện phiền lòng về lĩnh vực gì? Có thể nói cho tôi biết được không?"

Cô hơi do dự một lúc rồi mới lên tiếng: "Tôi... quen một người bạn trai..."

"Ồ, đó là vấn đề về tình cảm phải không?" Tiêu Tập Phong cảm thấy cô rất khó mở lời tiếp nên chủ động gợi ra một câu. Bây giờ ông phải đưa cô vào trạng thái thôi miên, bất cứ trạng thái đối kháng nào cũng đều tạo ra ảnh hưởng tiêu cực.

Cô trả lời: "Đúng vậy." Cô lại thả lỏng người.

Tiêu Tập Phong tiếp tục hỏi: "Sau khi có phiền não, cô đã giải quyết nó như thế nào?"

Lưu Ninh Ninh im lặng, không trả lời.

Tiêu Tập Phong gợi mở thêm: "Có lẽ cô đã tới bệnh viện, tìm gặp giáo viên ở Trung tâm tư vấn tâm lý để nói chuyện."

Cô gật đầu, đồng ý với giả thuyết của đối phương.

"Vậy, bây giờ chúng ta đi, được không?"

Hơi thở của cô trở nên gấp gáp.

Tiêu Tập Phong lập tức vỗ về: "Cô đừng căng thẳng, chúng tôi luôn bên cô. Mẹ của cô, cảnh sát La và cả giáo viên phụ đạo, chúng tôi luôn ở bên cạnh cô."

Thật không?" Cô đảo mắt dường như muốn tìm kiếm xung quanh.

"Đúng thế, chúng tôi đều ở bên cô." Hơi ngừng một chút, Tiêu Tập Phong lại đề nghị: "Nếu cô vẫn chưa chuẩn bị xong thì chúng ta có thể nghỉ một chút."

"Nghỉ một chút? Ở đây ư?"

"Đúng thế. Tư thế hiện tại của cô có thoải mái không? Nếu không thoải mái thì có thể chỉnh lại."

Cô hơi dịch chuyển người.

"Được rồi, bây giờ cô đã ở trạng thái dễ chịu nhất. Vậy, hãy thả lỏng người ra, cả đầu óc lẫn thể xác. Tạm thời đừng nghĩ tới bất cứ chuyện gì, chỉ nên chú ý đến cảm giác của cô thôi. Hơi thở của cô sẽ trở nên chậm và rõ, cảm giác của cô vô cùng thư thái."

Giọng nói của Tiêu Tập Phong bình thản, tự nhiên, câu nào cũng kết thúc bằng việc hạ giọng xuống, bất giác tạo ra một không khí thôi miên khiến người ta thấy mệt mỏi. Đồng thời, ông chủ ý khống chế tiết tấu, mỗi lần truyền đạt chỉ lệnh ám thị đều phối hợp với quá trình Lưu Ninh Ninh thở ra. Dần dần, hơi thở của cô bắt đầu theo tiết tấu lời nói của Tiêu Tập Phong một cách có ý thức.

Tiêu Tập Phong tiếp tục nói bằng giọng nhẹ nhàng: "Hãy tưởng tượng, đó là buổi sáng một ngày hè, gió nhè nhẹ, trong lành và mát mẻ. Chúng ta nằm trên thảm cỏ của vườn trường, trên đầu là bầu trời xanh, từng đám mây trắng trôi qua như những lớp bông rộng và xốp. Hương thơm của cây cỏ bao bọc bạn, khiến cô cảm giác như trở về trong nôi thời thơ ấu. Cô hoàn toàn không chống lại, mà chỉ muốn mỗi một cen-ti-mét trên da cũng đều được thả lỏng đến hết cỡ.

Bây giờ, mỗi một lời tôi nói sẽ khiến cô cảm thấy càng thả lỏng hơn. Trong lòng cô rất tĩnh lặng, mọi thứ xung quanh cô đều rất tốt đẹp. Thả lỏng... cảm giác đó bắt đầu từ ngón chân của cô, bây giờ đến bàn chân, lên chút nữa là thắt lưng... Toàn thân của cô đều thả lỏng rồi, không còn gì có thể làm phiền cô, điều duy nhất cô lắng nghe là giọng nói của tôi. Tư duy của cô cũng đang dần trôi xa, cô đã không còn muốn khống chế nó nữa. Bây giờ cô càng thả lỏng người hơn, người cô hơi nặng, đầu gối của cô đang thả lỏng, từ đùi đến bụng, đều đang thả lỏng. Cô cảm thấy như mình đang chìm xuống, chìm xuống dần dần, làn gió ấm áp mùa xuân đang vuốt ve cơ thể cô, cô cảm thấy rât dễ chịu, rất an toàn. Bốn phía xung quanh tĩnh lặng, còn cô thì rất thoải mái và dễ chịu."

Những lời nói liên tiếp của Tiêu Tập Phong cứ chảy vào tai Lưu Ninh Ninh như nước. Cô hoàn toàn thả lỏng người, những đường nét trên mặt cô dần dần mờ đi, vẻ mặt trở nên mềm mại và chân thật.

Dự tính cũng đã đến lúc, Tiêu Tập Phong băt đầu thử với tính chất thăm dò.

"Bây giờ chúng ta đã có thể xuất phát được chưa? Đến bệnh viện nhà trường xem nhé?", ông nói với vẻ đặc biệt nhấn mạnh, "Chúng tôi sẽ vẫn bên cạnh cô. Mẹ của cô, cảnh sát La, giáo viên phụ đạo Tạ Thao, và cả tôi nữa."

"Được ạ." Lần này Lưu Ninh Ninh đáp rất thoải mái.

"Cô còn nhớ cánh cổng của trường như thế nào không?"

"Là một dãy cửa kính, cánh ở giữa khá lớn, có cảm ứng hồng ngoại, khi người đi qua nó sẽ tự động mở ra. Hai bên là cánh cửa nhỏ hơn, kiểu đẩy."

"Cô thích vào bằng cửa nào?"

"Cửa giữa."

"Vậy thì được. Chúng ta sẽ vào bằng cửa giữa. Hôm nay trong bệnh viện có đông người không?"

"Không đông." Bất giác, cảnh tượng giả thiết của Tiêu Tập Phong đã hòa làm một với một số ký ức nào đó trong tâm trí của cô.

"Trung tâm tư vấn tâm lý đi theo hướng nào nhỉ?"

"Sau khi vào cửa xong thì rẽ trái, sau đó lên tầng hai."

"Có cần phải lấy số không?"

"Không, cứ vào thẳng là được."

"Bên trong có giáo viên đang chờ cô, đúng không?"

"... Đúng." Khi trả lời câu hỏi này, cô rõ ràng là có phần do dự.

"Chúng tôi đều ở bên cô, nên cô hoàn toàn không cần phải sợ, không ai có thể làm hại cô được." Tiêu Tập Phong thận trọng nhắc đối phương. Bây giờ đã đến lúc then chốt nhất, chỉ cần đột phá được chướng ngại cuối cùng, thì ký ức bị che giấu đó sẽ được lộ ra.

Cô lặng lẽ gật đầu.

Tiêu Tập Phong cố ý ngừng trong giây lát, cuối cùng đưa vấn đề cốt lõi ra: "Giáo viên tiếp cô là ai? Bây giờ cô có nhớ được ra không?"

Dường như có một trạng thái tinh thần nào đó đã đến ngưỡng, hơi thở của cô gái bỗng trở nên vô cùng gấp gáp, sau ba bốn lần thở mạnh, đột nhiên cô mở bừng mắt, ngồi bật dậy. Tiêu Tập Phong cũng lặng người, biết rằng sự việc không ổn.

"Mẹ ơi! Mẹ ơi!" Cô gái gọi to với giọng rất đáng sợ, "Mở cửa, mau mở cửa ra!!" Tiếng của cô vọng ra từ phòng bệnh, lập tức nhận được phản ứng từ bên ngoài.

"Sầm!", một tiếng, cánh cửa phòng bệnh bật ra, mẹ của Lưu Ninh Ninh chạy vào phòng, hỏi với vẻ quan tâm, lo lắng: "Sao thế? Con?"

Cô gái khóc không thành tiếng, mẹ cô vội chạy đến ôm lấy con gái, bà cũng chảy nước mắt vì thương con.

La Phi cũng đi vào, đầu tiên anh nhìn hai mẹ con Lưu Ninh Ninh, sau đó đưa ánh mắt dò hỏi nhìn Tiêu Tập Phong.

Tiêu Tập Phong lắc đầu, sau đó đưa mắt ra hiệu "Ra ngoài rồi hãy nói." Thế là hai người cùng rời phòng bệnh, đi ra hành lang.

"Chuyện gì vậy?" La Phi nôn nóng hỏi.

Tiêu Tập Phong buồn bã: "Thất bại rồi."

"Không kiểm soát được à?"

"Không phải là vấn đề kiểm soát." Tiêu Tập Phong lắc đầu. Im lặng một lúc, lát sau ông nói nửa tổng kết nửa giải thích: "Cảm giác sợ hãi trong lòng Lưu Ninh Ninh quá lớn. Tôi vừa mới đưa ký ức của cô ấy trở về lúc gặp mặt anh Cao thì tinh thần của cô ấy đã suy sụp. Điều đó đã dẫn tới việc cô ấy tỉnh ngay khỏi trạng thái thôi miên."

La Phi chau mày: "Vậy phải làm thế nào được?"

"Với khả năng của tôi thì bất lực rồi." Tiêu Tập Phong nói với vẻ thẳng thắn, "Các anh phải tìm người khác giỏi hơn."

La Phi chẳng còn tâm trí nào để vòng vo nên hỏi thẳng: "Anh có thể giới thiệu người thích hợp được không?"

"Đúng là có một người, nhưng...", Tiêu Tập Phong định nói rồi lại thôi.

"Sao thế?"

Tiêu Tập Phong do dự nói: "Các anh... chưa chắc đã mời được anh ta."

"Ai mà lại khó đến vậy?" Trần Gia Hâm không nén được, xen vào, "Cho dù là Lăng Minh Đỉnh thì hồi đầu ông ấy cũng đã từng hợp tác với đội cảnh sát hình sự chúng tôi rồi."

Lăng Minh Đỉnh mà Trần Gia Hâm nhắc tới từng là một trong những người đứng đầu giới thôi miên đếm trên đầu ngón tay của Trung Quốc. Vừa rồi, khi nghe Tiêu Tập Phong nói "mời người giỏi hơn", La Phi đã nghĩ ngay đến người này. Chỉ đáng tiếc là Lăng Minh Đỉnh đã rời khỏi Long Châu, cho đến nay vẫn chưa rõ hành tung.

Thuật thôi miên của Tiêu Tập Phong chính là học được từ Lăng Minh Đỉnh, nên cũng có thể nói ông là thầy giáo của Tiêu Tập Phong. Bình thường, Tiêu Tập Phong rất tôn sùng Lăng Minh Đỉnh, nhưng lúc này, thái độ của ông lại rất không rõ ràng.

"Các anh đừng nhắc đến Lăng Minh Đỉnh...", ông lắc đầu bối rối, "người này, anh ta... rất coi thường thầy Lăng."

"Sao?" Mắt của La Phi nheo lại. Những người đối đầu với Lăng Minh Đỉnh trong giới thôi miên cũng không ít, song đó đều xuất phát từ sự khác biệt về lý luận và tranh chấp về lợi ích. Nhưng đúng là chưa nghe thấy nói có ai dám coi thường Lăng Minh Đỉnh. Trí tò mò của La Phi nổi lên, anh hỏi với vẻ quan tâm: "Người đó với Lăng Minh Đỉnh có rắc rối gì?"

"Rắc rối cũng không hẳn, có điều, thầy Lăng đã từng thất bại một lần trước mặt người đó." Tiêu Tập Phong hơi ngừng lại, sau đó bắt đầu kể chi tiết: "Năm ngoái, chẳng phải là thầy Lăng tổ chức đại hội các nhà thôi miên toàn quốc sao? Lúc đó, người ấy cũng là một trong những khách mời. Sau khi nhận được giấy mời, người ấy đã đưa ra một điều kiện, đó là yêu cầu thầy Lăng phải đích thân đến nhà mời."

Trần Gia Hâm "xì" một tiếng, rồi nói với vẻ nhận xét: "Ông ta cũng điệu bộ gớm!"

Tiêu Tập Phong nhún vai: "Đúng thế, người đó tính nết rất xấu, nhân phẩm cũng chẳng ra sao. Có điều, năng lực chuyên môn của anh ta rất cao, điểm này mọi người cũng đều phải công nhận. Thầy Lăng nghĩ đến việc nếu đã tổ chức đại hội ở Long Châu thì tốt nhất là nên mời người đó đến. Thế nên thầy đã dẹp bớt lòng tự trọng, đích thân đến mời, nhưng không ngờ lại bị một vố."

La Phi đoán: "Anh ta không nể mặt, từ chối ngay trước mặt Lăng Minh Đỉnh?"

"Không phải thế." Tiêu Tập Phong liếm môi, rồi nở một nụ cười kỳ quái, "Thực ra, người đó đã tiếp đón thầy Lăng rất chu đáo, hơn nữa hai người còn nói chuyện rất vui."

"Vậy thì sao lại gọi là bị một vố?"

"Vì thầy Lăng quên một chuyện rất quan trọng..."

"Chuyện gì?"

"Hôm đó cũng vừa khéo tôi tìm đến thầy Lăng có việc, giải quyết xong việc, thầy Lăng đi nhờ xe của tôi đến nhà người đó. Khi đến đó rồi, người đó chỉ cho một mình thầy Lăng vào, tôi đành ngồi trên xe chờ. Tôi chờ chừng nửa tiếng thì thấy thầy Lăng từ trong nhà đi ra. Thầy có vẻ rất phấn khởi, vừa lên xe là kể ngay diễn biến cuộc gặp của hai người. Theo như lời thầy, lúc đó hai người họ đều ngưỡng mộ, kính trọng nhau và nói chuyện rất vui, thậm chí còn cảm thấy tiếc vì gặp nhau hơi muộn. Tôi nghe cũng rất lấy làm vui, nên lái xe chở thầy quay về. Chờ sau khi thầy vui vẻ kể xong chuyện, tôi tiện mồm hỏi một câu: nếu đã nói chuyện vui vẻ như thế thì chắc là ông ấy sẽ đến dự đại hội chứ? Câu này hỏi ra tưởng chừng như rất thừa, không ngờ, thầy Lăng nghe xong thì ngẩn người ra. Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ vẻ mặt đó của thầy, trông giống như bị người ta giội cho một gáo nước lạnh. Nụ cười của thầy lập tức ngưng lại, một hồi lâu sau thầy mới khẽ nói: tôi lại quên mất rồi. Lúc đó, tôi nghe nhưng không hiểu, bèn hỏi lại: quên gì ạ? Thầy Lăng lúc này cũng mới định thần lại, cười đau khổ và nói: tôi quên mời anh ấy đến tham gia đại hội các nhà thôi miên. Tôi nói: vậy thầy mau gọi điện cho ông ấy để xác nhận lại đi. Lúc đó tôi nghĩ: chắc hai người nói chuyện vui quá nên mới quên mất việc chính. Nhưng tôi cảm thấy đó cũng không phải là việc gì lớn, chỉ cần gọi điện thoại nói lại một câu là được. Nhưng thầy Lăng không làm như tôi nói. Thầy im lặng một lúc, rồi sau đó lôi ra một vật từ trong chiếc cặp tài liệu mang theo, tôi ghé mắt nhìn, thì ra đó là một tấm giấy mời dự đại hội các nhà thôi miên. Lúc đó, tôi lại nghe thấy thầy Lăng nói với vẻ buồn bã: "Anh ta đã trả lại tôi giấy mời này."

"Sao? Vẫn từ chối à?" La Phi cảm thấy hơi lạ, "Nhưng trong lúc nói chuyện chẳng phải là thầy Lăng không nói gì đến chuyện đại hội các nhà thôi miên sao?"

"Đó chính là mấu chốt vấn đề." Tiêu Tập Phong thở dài, "Kể từ lúc vào nhà, thầy Lăng cứ bị câu chuyện của đối phương dẫn dắt. Thầy càng nói thì lại càng vui, nên đã quên hết chuyện đại hội các nhà thôi miên. Thậm chí, trong quá trình nói chuyện, đối phương đã trả lại giấy mời cho thầy, thầy cũng không phản ứng lại."

"Ý của anh là," ánh mắt của La Phi lóe lên, "Lăng Minh Đỉnh đã bị người đó thôi miên?"

Tiêu Tập Phong trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy. Mãi cho đến lúc lên xe tôi hỏi về chuyện đại hội các nhà thôi miên, thầy Lăng mới tỉnh khỏi trạng thái thôi miên. Lúc đó, thầy nhớ lại đối phương đã trả lại giấy mời cho thầy, và hành động đó đã nói rõ thái độ thật sự của đối phương."

"Người kia muốn Lăng Minh Đỉnh đích thân đến nhà, thì ra là để giễu cợt ông ấy?" Trần Gia Hâm lại bình luận, "Như thế thì hơi quá. Không những không nể mặt mà còn làm người ta mất mặt."

Tiêu Tập Phong xòe bàn tay, vẻ bất lực: "Người đó là như vậy, luôn luôn không hòa hợp với mọi người, miệng lưỡi cũng không tốt. Có điều, nếu nói về khả năng kiểm soát ký ức thì tôi chưa thấy ai hơn được anh ta."

La Phi ngầm tán đồng. Anh biết, kiểm soát ký ức là một kỹ năng rất cao trong thuật thôi miên. Người đó dễ dàng làm cho một cao thủ như Lăng Minh Đỉnh dính chiêu thì có thể thấy tài thôi miên của anh ta không phải thường.

Mà lần này, phía cảnh sát lại đang cần một cao thủ đánh thức ký ức của Lưu Ninh Ninh, cho nên dù tính khí của người kia có tệ đến mấy, nhân phẩm có xấu đến đâu, có làm cao đến cõ nào thì anh cũng phải đến để gặp một lần!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top