Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm đó, tôi đẩy cửa phòng ngủ, bước vào ngôi nhà này. Trong nhà có hai đứa trẻ. Lý Mộng Kiều đã chết, Lý Mộng Nam vẫn còn sống. Đứa bé đã chết tất nhiên rất thảm, còn đứa còn sống thì sao? Hừ, cũng chưa hẳn đã hạnh phúc." Dương Hưng Xuân nhấc chén trà lên, uống ừng ực mấy ngụm. Chén trà đó đã nguội, nhưng anh ta vẫn uống một mạch. Có lẽ, anh ta không có ý thưởng thức hương vị của nó, mà chỉ vì nói nhiều nên cần phải uống cho đỡ khát.

La Phi hiểu ý của đối phương, anh cũng gật đầu, đáp: "Còn nhỏ mà đã gặp phải chuyện như thế , chắc chắn là sẽ gây ra vết thương tâm lý nghiêm trọng cho Lý Mộng Nam."

"Ảnh hưởng của vết thương đó, e rằng đến hết đời cũng không tan biến hết." Dương Hưng Xuân ngừng lại một chút rồi nói: "16 năm trước, chính tôi là người đầu tiên phát hiện ra sự tồn tại của ảnh hưởng đó."

"Thế sao?"

Dương Hưng Xuân nói chi tiết hơn: "Sau khi sự việc đó xảy ra, cảnh sát nhanh chóng bắt Tần Yến, cô ta đã bị xử 10 năm tù giam về tội sai lầm dẫn đến chết người. Khi Tần Yến bị bắt, Lý Quân vẫn chưa ra tù, thế là nhiệm vụ chăm sóc Lý Mộng Nam lại rơi xuống đầu tôi. Chắc hẳn anh sẽ lấy làm lạ, chuyện đó sao lại giao cho tôi? Đúng vậy, giao cô bé Lý Mộng Nam cho tôi chăm sóc đúng là không được thích hợp. Thực ra, lúc đầu tổ dân phố cũng định tìm một đồng chí nữ. Nhưng Lý Mộng Nam lại cứ theo tôi. Chỉ cần tôi rời đi là cô bé lại khóc ầm lên. Nghĩ đến việc cô bé đã chịu cú sốc quá lớn như vậy, tinh thần vẫn chưa ổn định, nên mọi người không dám ép cô bé."

La Phi xen vào: "Tại sao Lý Mộng Nam lại theo anh như vậy?"

"Vì cô bé biết là tôi cứu nó." Dương Hưng Xuân nheo mắt, một lần nữa lại chìm vào ký ức, "Hôm đó, khi tôi tới hiện trường, tôi phát hiện ra là Lý Mộng Nam vẫn còn thở, tôi vội gọi xe cấp cứu, rồi ôm nó chạy xuống tầng. Khi ra đến ngoài tòa nhà, có lẽ bị ánh mặt trời chiếu vào nên cô bé đã tỉnh lại, nó mở mắt nhìn tôi một cái. Mãi mãi tôi cũng không thể quên ánh mắt ấy, nó chứa đầy nỗi sợ hãi và tuyệt vọng. Khi ánh mắt đó nhìn vào tôi, nó giống như những chiếc gai sắt móc vào trái tim tôi, khiến tôi đau đớn vô cùng. Tôi không biết phải đối diện với ánh mắt đó như thế nào, chỉ còn biết ôm nó thật chặt, rồi cố an ủi nó: "Chú đã đến đây rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi". Nói ra thì cũng lạ, mặc dù Lý Mộng Nam còn nhỏ lại đang yếu ớt như vậy, nhưng nó hiểu lời nói của tôi. Tôi thấy rõ sự thay đổi trên mặt của nó, nó đưa tay nắm chặt lấy áo tôi, sau đó từ từ nhắm mắt lại. Đôi môi của nó không còn mím chặt như lúc trước nữa, vẻ rất an toàn, rất vừa lòng. Tôi tin là mấy giây ngắn ngủi đó đã khiến Lý Mộng Nam nhớ rõ tôi, cho nên nó mới không chịu rời tôi ra."

La Phi gật đầu, tỏ ý hiểu tình cảm đó. Có điều, anh vẫn thấy thắc mắc: "Cho dù thế nào thì việc để cho một người đàn ông đơn thân như anh chăm sóc một đứa bé gái nhỏ như vậy cũng vẫn không tiện lắm, đúng không?"

"Tôi cũng không hoàn toàn là đơn thân." Dương Hưng Xuân nói bằng giọng nhắc nhở: "Anh quên rồi à, tôi có vị hôn thê. Lúc đó, chúng tôi đã sống chung. Sau khi xảy ra chuyện đó, tôi và vị hôn thê bàn với nhau, cô ấy cũng thấy cô bé đó thật đáng thương, nên đồng ý giúp tôi chăm sóc nó. Như thế chẳng phải là tiện hơn rồi sao? Vì vậy mà cuối cùng nhiệm vụ đó vẫn giao cho tôi."

Dương Hưng Xuân một lần nữa lại nhắc đến vị hôn thê. Từ giọng nói thì thấy, anh luôn giữ một tình cảm tốt đối với cô ấy.

La Phi rất muốn biết, tại sao cuối cùng căn nhà này đã phá tan cuộc sống giữa Dương Hưng Xuân và người yêu, nhưng anh cũng không muốn phá vỡ mạch của câu chuyện, do vậy anh kìm lại không hỏi mà quay trở lại vấn đề hiện tại: "Vừa rồi anh nói, chính anh là người đầu tiên phát hiện ra sự tồn tại vết thương tâm lý của Lý Mộng Nam, vậy cụ thể có những biểu hiện gì?"

Dương Hưng Xuân đáp: "Nó trở nên trầm lặng, hầu như không bao giờ chủ động nói chuyện với người khác. Tính cách của nó cũng khác hẳn với những đứa trẻ khác, rất nhút nhát và rất nhạy cảm. Ngoài ra, còn có một điểm rất lạ nữa là nó không bao giờ dám ở một mình trong nhà."

"Chứng sợ hãi không gian đóng kín." La Phi gật đầu, chậm rãi nói: "Việc trải qua cảnh ngộ bi thảm đó chắc đã trở thành ác mộng không thể quên suốt đời nó."

"Chuyện này cũng khó nói." Dương Hưng Xuân nhìn La Phi, nói nước đôi, "Thực ra chuyện này vừa khó quên lại cũng dễ quên."

"Sao vậy?" La Phi nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu lắm.

"Sau khi đứa bé đó được tôi cứu ra, nó hôn mê suốt hai đêm một ngày ở bệnh viện, mãi đến buổi sáng ngày thứ ba mới tỉnh lại. Và sau khi tỉnh lại thì dường như quên hết những điều đã trải qua."

"Thật à?"

"Lúc đó, sự việc này đã được lập thành chuyên án hình sự rồi, nên chờ khi Lý Mộng Nam tỉnh lại, người của đội cảnh sát hình sự lập tức đến ghi lại lời khai của nó. Nhưng khi hỏi đến chuyện xảy ra trong mấy ngày đó, thì cô bé không nhớ được gì." Dương Hưng Xuân ngừng một lát rồi bổ sung: "Lúc đó, mắt của nó rất hoang mang, đúng là không nhớ thật, chứ không phải cố tình lẩn tránh."

"Chứng mất trí nhớ vì nguyên nhân tâm lý." La Phi lại đưa ra từ chuyên môn, sau đó anh hỏi với vẻ kiểm chứng, "Kiểu mất trí nhớ này có lẽ là có lựa chọn nhỉ?"

"Đúng vậy. Cô bé chỉ quên những chuyện bị khóa trong nhà, còn những chuyện khác thì vẫn nhớ. Điều thú vị là, cô bé vẫn nhớ được bố mẹ, nhớ được bác hàng xóm, nhưng không nhớ được em gái và cả con chó cùng bị nhốt trong nhà."

"Đó không phải là mất trí nhớ thực sự, mà chỉ là bản năng tự bảo vệ mình, giấu đi những ký ức đáng sợ. Những ký ức đó tồn tại trong tiềm thức của cô bé chứ không mất đi. Vì vậy, cô bé mới mắc chứng hoảng sợ không gian đóng kín."

"Đúng." Dương Hưng Xuân đưa ngón tay, tỏ ý rất tán thành, "Tôi nói rằng vừa khó quên lại vừa dễ quên là với cái ý đó."

La Phi phân tích thêm: "Cô bé đã che giấu những ký ức đau khổ, chỉ duy nhất ấn tượng về anh là sâu. Chính anh đã cứu cô bé khỏi cảnh tuyệt vọng và cô bé đã gửi gắm cảm giác an toàn vào anh."

"Vì vậy mới nói, tôi chính là người thích hợp nhất để chăm sóc cô bé."

Ừ. Lúc đó, mọi người sống cùng tốt chứ?"

"Không phải là tốt, mà là rất tốt. Cô bé rất nghe lời tôi, giống như anh nói, tôi có thể mang lại cảm giác an toàn cho nó. Ngoài ra, vị hôn thê của tôi cũng là một người rất cẩn thận, luôn chu toàn đối với mọi vấn đề của cuộc sống." Dương Hưng Xuân hơi nhắm mắt lại, môi nở nụ cười ấm áp, như đang nhớ về một đoạn hồi ức đẹp đẽ. Một lát sau, anh nói với vẻ tự tin, "Thậm chí, tôi có thể nói rằng, hai tháng ở cùng với chúng tôi là những khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời Lý Mộng Nam."

"Chỉ tiếc là hạnh phúc đó quá ngắn ngủi. Sau khi Lý Quân ra tù, mọi thứ đều thay đổi, đúng không?"

"Đúng." Dương Hưng Xuân chìa tay, vẻ bất lực, "Lý Quân là cha của Lý Mộng Nam, chúng tôi phải trả cô bé về cho anh ta."

"Tôi nghe nói, Lý Quân đối với cô bé cũng rất tốt."

"Chuyện đó phải nói thế nào nhỉ? Nếu so với Tần Yến thì tất nhiên là tốt hơn nhiều. Đơn giản nhất, nếu Lý Quân ở nhà thì hai đứa trẻ ít nhất cũng được ăn no. Nhưng nếu so với những người bình thường thì, hừ...", Dương Hưng Xuân cười khan mấy tiếng, nhắc La Phi: "Anh phải biết, bản thân Lý Quân cũng hút ma túy."

La Phi thở dài, anh hiểu việc sử dụng ma túy là như thế nào đối với một gia đình: "Hãy nói về chuyện sau đó đi."

Dương Hưng Xuân cầm bao thuốc ở bàn lên và lại dốc ra một điếu. Vừa châm lửa, anh ta vừa nói với vẻ không rõ ràng: "Lý Quân đón Lý Mộng Nam, nhưng anh ta không về nhà." Châm lửa xong, rít một hơi dài, Dương Hưng Xuân ngẩng đầu lên nhìn bốn xung quanh rồi nói: "Căn nhà này xảy ra chuyện tham như vậy, là một người cha, đúng là khó có thể đối diện."

La Phi đoán: "Họ đã tìm một nơi ở khác?"

"Ừ, thuê một căn nhà mái bằng, ở khu cũ, có tới mấy gia đình chung một cái sân ấy. Rẻ mà."

"Vì vậy mà anh đã mua lại căn nhà này?"

Dương Hưng Xuân thở ra một hơi khói, cười đau khổ: "Tôi không mua thì ai dám mua?"

La Phi "ồ" một tiếng.

"Lúc đó, Lý Quân vừa ra tù, một mình nuôi con, chắc chắn là rất khó khăn. Tôi vừa không thấy yên tâm, lại cũng thấy nhớ con bé nên thường xuyên đến thăm. Có một lần, Lý Quân bảo tôi. "Tôi muốn bán căn nhà, để có chút tiền cho cuộc sống đỡ khó khăn. Tôi nhờ người hỏi thăm một lượt, căn nhà này không có ai dám mua."

La Phi lặng lẽ gật đầu. Căn nhà đã từng xảy ra sự việc bi thảm như vậy, rõ ràng là một nơi ở dữ, ai mà dám mua?

Dương Hưng Xuân tiếp tục nói: "Lúc đó, chẳng phải là tôi chuẩn bị cưới vợ sao? Trong tay có tiền dùng để chuẩn bị mua nhà. Thấy tình hình đó, tôi liền nghĩ: thôi được, thế thì mình mua căn nhà đó vậy."

"Chuyện này...", La Phi nhíu mày, "vị hôn thê của anh cũng đồng ý sao?"

Dương Hưng Xuân rất thẳng thắn: "Tất nhiên là không đồng ý rồi. Anh nghĩ xem, có người phụ nữ nào lại muốn mua một căn nhà dữ? Cho dù là người phụ nữ có hiểu biết đến mấy cũng không thể chấp nhận được. Nhưng tôi vốn là người rất cố chấp, chỉ cần tôi thấy được thì không ai có thể làm tôi thay đổi ý kiến. Chính là vì chuyện này, chúng tôi đã cãi nhau một trận lớn."

La Phi đoán: "Hai người đã vì chuyện đó mà chia tay?" Trước đó, Dương Hưng Xuân đã nói rằng căn nhà này là "nấm mộ" của hai gia đình nên anh mới hỏi như vậy.

Dương Hưng Xuân lắc đầu: "Không đến mức ấy. Mặc dù vị hôn thê không đồng ý cho tôi mua căn nhà này, nhưng cô ấy cũng hiểu cho lòng tôi cũng vẫn là vì cô bé ấy. Đó là vào cuối tháng 8, Lý Quân hết tiền, Lý Mộng Nam không đi mẫu giáo được nữa, cô ấy biết chuyện này cũng sốt ruột. Tôi rất hiểu cô ấy, đó là một người lương thiện ăn vào máu. Cãi nhau thì mặc cãi nhau, phụ nữ mà, chỉ cần sau đó dỗ một chút là ổn thôi. Nếu nói rằng vì căn nhà này mà cô ấy bỏ tôi thì không phải."

"Về giá cả thì hẳn căn nhà này sẽ rẻ hơn chứ?"

"Không rẻ hơn bao nhiêu." Dương Hưng Xuân dụi tàn thuốc, nói với vẻ kiêu hãnh: "Tôi không muốn lợi dụng sự khó khăn của người khác. Hơn nữa, chúng ta là cảnh sát, vốn cũng không tính toán nhiều. Lúc đó, tôi đã trả 120 ngàn tệ, 16 năm trước mà, trả hết một lần."

"Trả hết một lần?" La Phi tặc lưỡi, "Như thế không thỏa đáng lắm."

Dương Hưng Xuân "ừm" một tiếng, "Tôi biết anh muốn nói gì, lại bị anh nói trúng rồi! Tôi nên giữ khoản tiền đó trong tay, chia làm mấy lần để trả, giống như kiểu cấp tiền trợ cấp cho Tần Yến lúc trước. Đáng tiếc là, lúc đó tôi rất muốn cải thiện cuộc sống của hai cha con họ. Hơn nữa, tôi cảm thấy, dù sao Lý Quân cũng là một người đàn ông, cũng có tinh thần trách nhiệm hơn nên đã không cân nhắc nhiều. Bây giờ nghĩ lại, với một người dùng ma túy, trong tay lại có 120 ngàn tệ thì chuyện này đúng là không tin tưởng được."

"Sau đó thì thế nào?"

"Sau đó? Sau đó, tôi bị anh ta hành cho một trận." Dương Hưng Xuân đưa tay lên gãi gãi da đầu, nói bằng giọng tự chế nhạo: "Tôi nhớ hồi đó cứ vào mỗi cuối tuần tôi lại đến thăm Lý Mộng Nam, mang theo cho nó ít đồ chơi hay quà vặt gì đó. Lúc mới đầu, thực sự không phát hiện ra điều gì không ổn. Căn nhà mái bằng đó tuy hơi cũ, nhưng đồ đạc trong nhà rất đầy đủ, tôi cảm thấy cuộc sống của hai cha con không có vấn đề gì. Lý Quân nói muốn tìm một công việc, mọi việc đều tốt đẹp. Tinh thần của Lý Mộng Nam cũng ổn. Có lần tôi đến vừa đúng lúc Lý Quân mua cho nó bộ quần áo mới, nó mặc vào trông rất xinh và còn múa một bài mới học được ở lớp mẫu giáo. Anh thấy đấy, rất ok."

"Nhưng thực tế có vấn đề?"

Dương Hưng Xuân kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, nói bằng ngữ điệu nhấn mạnh: "Có vấn đề rất lớn!"

La Phi chăm chú nhìn, vẻ chờ đợi.

Dương Hưng Xuân rít một hơi thuốc, nói tiếp: "Khi tôi phát hiện ra là lúc đã gần đến mùa đông. Cuối tuần đó, tôi đến thăm con bé như thường lệ. Vào đến cửa, tôi nhìn thấy Lý Mộng Nam ngồi ở góc tường trong cùng, vẻ đờ đẫn. Tôi gọi mấy tiếng, toàn thân nó run bật lên, như thể gặp chuyện rất đáng sợ. Tôi bước tới hỏi con bé tại sao. Con bé vẫn không nói gì mà chỉ chảy nước mắt. Tôi cảm thấy có chuyện không ổn, bèn đi tìm Lý Quân. Lúc đó Lý Quân đang hút thuốc ở ngoài nhà. Tôi hỏi anh ta, con bé sao lại vậy? Hình như nó đang sợ chuyện gì đó? Lý Quân giải thích với tôi, nói rằng tối hôm qua anh ta làm ca đêm, lúc đi đã khóa cửa nhà lại, đến nửa đêm, Lý Mộng Nam tỉnh dậy, bèn mở cửa sổ trèo ra khỏi nhà, trên người nó chỉ mặc chiếc áo cánh mỏng và đứng ngoài sân suốt hai tiếng đồng hồ.

Tôi nghe vậy thì thấy rất lo, tôi nói anh không biết con bé đã phải chịu đựng những gì rồi à, sao vẫn nhốt nó một mình trong nhà? Lý Quân bèn kể khổ, nói rằng chẳng còn cách nào, vì tôi là người từng có tiền án ngồi tù, công việc thì khó kiếm, chỉ có thể đi làm ban đêm. Anh nghĩ xem, tôi thì phải đi làm, đêm hôm chỉ có một mình con bé ở nhà, không khóa cửa thì có yên tâm được không?

Lời nói của anh ta đúng là cũng có lý. Thế là tôi bèn nói sẽ giúp anh ta tìm một công việc vào ban ngày. Nhưng Lý Quân không có gì là hào hứng, nói nào là làm thế thì phiền anh quá, nào là con bé không thể cứ như thế mãi, cần phải rèn luyện dần dần, nhiều lần như vậy thì sẽ không còn nhát gan nữa."

La Phi không khỏi giật mình, bất giác tiếp lời: "Như thế sao được?" Anh biết, cô bé ấy đã quên đoạn ký ức đáng sợ đó, nhưng kiểu "rèn luyện" này chẳng phải lại đẩy cô bé trở lại vực sâu đau khổ sao?

"Tất nhiên là không được." Dương Hưng Xuân đồng ý với La Phi, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Có điều, những điều đó không phải là trọng tâm của sự việc, trọng tâm nằm ở chiếc đồng hồ đeo tay."

"Đồng hồ đeo tay?" La Phi có vẻ không hiểu đầu đuôi. Chủ đề câu chuyện hình như bị chuyển đổi quá nhanh rồi.

"Trong lúc nói chuyện với Lý Quân, tôi nhìn thấy anh ta đeo một chiếc đồng hồ." Dương Hưng Xuân vừa nói vừa giơ tay trái lên, dùng ngón tay của bàn tay phải chỉ vào chỗ đeo đồng hồ trên cổ tay, "Chính là chiếc đồng hồ đó đã khiến tôi nhận ra tính chất nghiêm trọng của vấn đề."

La Phi xòe bàn tay, vẻ hoang mang: "Tôi không hiểu."

Dương Hưng Xuân mỉm cười, bắt đầu giải thích: "Thời gian tôi và Lý Quân nói chuyện là chiều ngày thứ 7. Trong khi đó, buổi sáng ngày hôm đó tôi vừa nhận được nhiệm vụ phối hợp điều tra về vụ án trộm cắp liên tiếp xảy ra trên địa bàn Cao Linh, thủ phạm nhân lúc đêm tối trèo tường vào nhà dân để lấy cắp đồ. Trọng tâm trong thông báo phối hợp điều tra có nhắc đến một số đồ vật bị lấy cắp, trong đó có một chiếc đồng hồ nam nhãn hiệu Thiên Thoa."

"Ồ?" La Phi nheo mắt, "Là chiếc đồng hồ Lý Quân đeo trên tay?"

"Đúng thế." Dương Hưng Xuân tựa người vào lưng ghế, phân tích bằng những suy nghĩ có sẵn, "Từ trước đến lúc đó, Lý Quân chưa bao giờ đeo đồng hồ, tại sao bây giờ lại đeo? Chiếc đồng hồ đó cũng mang nhãn hiệu Thiên Thoa, hơn nữa nhìn thì thấy là không còn mới. Điều này khiến cho tôi rất nghi ngờ. Thế là tôi bèn hỏi thăm dò: "Này, vừa mới mua đồng hồ à?" Lý Quân sững người, sau đó vội trả lời: "Đúng, tôi làm đêm, có chiếc đồng hồ thì sẽ tiện để xem thời gian." Tôi lại hỏi: "Bao nhiêu tiền vậy?" Lý Quân ấp úng, một lúc rồi mới trả lời cho qua chuyện: "À, mua lại của bạn, hàng dùng rồi, chẳng đáng bao nhiêu tiền. "Hỏi hai câu ấy xong, tôi đã rõ: chiếc đồng hồ đó chắc chắn là đồ không sạch rồi."

La Phi gật đầu đồng ý. Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng từ những lời kể của Dương Hưng Xuân thì thấy phản ứng của Lý Quân đúng là rất phù hợp với đặc trưng tâm lý của người có tật giật mình.

Dương Hưng Xuân cười lạnh lùng tổng kết: "Cái gọi là làm đêm của anh ta thì ra là đi ra ngoài ăn trộm."

La Phi đoán: "Nói như vậy, lúc đó anh ta đã tiêu hết tiền bán nhà rồi?"

Dương Hưng Xuân "ừ" một tiếng, "Sau đó tôi tìm người và điều tra riêng về anh ta thì mới biết, Lý Quân không chỉ sử dụng ma túy mà còn đánh bạc nữa. Tiền bán nhà chỉ trong có mấy tháng đã hết sạch."

"Người đáng thương thì cũng có chỗ đáng ghét." La Phi bình luận một câu, sau đó lại nhìn Dương Hưng Xuân, hỏi: "Chắc anh thất vọng về anh ta lắm, đúng không?"

Dương Hưng Xuân lúc lắc cái đầu, đáp: "Từ trước đến lúc đó, tôi chưa bao giờ hy vọng ở anh ta thì có gì phải thất vọng? Chỉ là tôi lo cho Lý Mộng Nam thôi."

"Anh lo Lý Quân không có khả năng chăm sóc cho nó?"

"Kinh tế chỉ là một mặt...", Dương Hưng Xuân xoay xoay điếu thuốc đã hút hết một nửa trong tay, "điều tôi lo hơn cả là Lý Quân có thể đánh thức cơn ác mộng của Lý Mộng Nam."

"Ồ?"

"Lý Mộng Nam đã quên chuyện bị nhốt trong nhà rồi. Vừa rồi anh cũng đã nói, đó là một kiểu tự vệ. Xuất phát từ góc độ đó, tôi mong muốn cô bé mãi mãi cũng không khôi phục lại trí nhớ về nó. Nhưng còn Lý Quân thì sao? Anh ta đã lại nhốt nó trong nhà một mình, lại còn tìm cho hành động vô trách nhiệm ấy một lý do rất đàng hoàng. Nói nào là rèn luyện dần dần. Như thế chẳng phải rất vô trách nhiệm hay sao? Anh ta hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của cô bé!" Dương Hưng Xuân càng nói càng kích động, anh đập tay xuống bàn, phẫn nộ: "Anh nói xem, đối với loại người như vậy, làm sao tôi yên tâm giao cô bé cho anh ta?"

"Vậy thì anh có thể tạm giam anh ta." La Phi đưa ra đề nghị, "Chẳng phải anh ta lấy trộm đồ sao? Đưa anh ta về trại giam, sau đó anh có thể tiếp tục chăm sóc Lý Mộng Nam."

"Đó cũng là một cách, nhưng...", Dương Hưng Xuân nói "đó chỉ là chữa ngọn chứ không chữa tận gốc. Đối với những vụ án trộm cắp tài sản, giá trị tài sản không lớn thì dù có bắt cũng chỉ giam nửa năm. Đến lúc ra trại, chẳng phải lại giao lại cô bé cho anh ta sao? Cứ ra ra vào vào như vậy không giải quyết được vấn đề thực tế, chỉ tội cho cô bé mà thôi."

"Ừm" La Phi uống một ngụm trà, nhìn đối phương: "Vậy, anh muốn làm thế nào?".

Dương Hưng Xuân trở bàn tay, ngửa lòng bàn tay lên trên, nói: "Lúc đó tôi đã đề nghị, làm cho Lý Quân từ bỏ quyền nuôi nấng Lý Mộng Nam."

"Như thế không được. Cho dù Lý Quân đồng ý cũng không hợp pháp." Dù sao cũng là cha đẻ, nếu từ bỏ việc chăm sóc con cái thì sẽ phạm vào tội vứt bỏ trong luật hình sự.

Dương Hưng Xuân lại nói: "Hợp pháp chứ. Anh có biết không, Lý Quân thực ra không phải là cha đẻ của Lý Mộng Nam."

"Đúng rồi." La Phi cũng nhớ ra, "Tôi đã nghe nói về chuyện này."

"Vì vậy tôi mới đưa ra đề nghị đó. Chuyện đó không những hợp pháp, thậm chí còn hợp lý nữa. Nhưng đáng giận thay, Lý Quân không đồng ý. Anh ta còn cãi nhau với tôi, nói rằng Lý Mộng Nam là người thân duy nhất của mình, đừng ai nghĩ đến việc cướp nó đi." Nhớ lại chuyện đó, Dương Hưng Xuân vẫn giận đến mức nghiến chặt răng.

"Nếu anh ta đã không phải là cha đẻ của đứa bé, lại không thực hiện tốt nghĩa vụ chăm sóc nó, vậy có thể can thiệp bằng hành chính, tước quyền giám hộ của anh ta không?"

"Vốn là có thể được, vì Lý Mộng Nam vẫn chưa được nhập khẩu, giữa cô bé và Lý Quân không tồn tại quan hệ cha con về mặt luật pháp. Nhưng trước đó, vì cô bé phải đi học mẫu giáo nên tổ dân phố và đồn cảnh sát đã chiếu cố nhập hộ khẩu cho nó. Như vậy, về mặt luật pháp đã thừa nhận Lý Quân là cha của Lý Mộng Nam. Nếu muốn chứng minh là không phải thì phải làm giám định cho hai cha con. Và giám định này không thể bắt ép Lý Quân làm được. Cho nên, chỉ cần Lý Quân không chịu từ bỏ Lý Mộng Nam thì chuyện, này chẳng có cách nào làm được."

"Đúng", La Phi nhìn Dương Hưng Xuân với vé suy nghĩ, "vì thế anh đã nghĩ ra cách khác?"

"Đúng thế." Dương Hưng Xuân lấy chén trà, đổ một ít nước trà vào chiếc bát trống bên cạnh, sau đó dụi điếu thuốc vẫn chưa cháy hết vào trong bát. "Xèo" một tiếng khẽ, mẩu thuốc hoàn toàn tắt ngấm. Dương Hưng Xuân mỉm cười, ngẩng đầu lên nói với vẻ rầu rầu: "Đó là một biện pháp tốt, có thể giải quyết triệt để vấn đề.'

Một làn hơi lạnh vô hình tràn đến, khiến La Phi im lặng không nói.

Dương Hưng Xuân bắt đầu kế về cái gọi là biện pháp tốt: "Tôi rời khỏi nhà Lý Quân. Tôi không vạch tội anh ta là một tên ăn trộm, vì tôi không muốn làm anh ta kinh động. Sau đó tôi về đồn, chủ động đề xuất làm thêm ca đêm, phụ trách việc tuần tra trong khu vực. Đó là một công việc vất vả, bình thường mấy ai muốn làm? Đồn trưởng rất mừng, khen tôi một hồi, bảo tôi tích cực phấn đấu, những người trẻ tuổi nên làm như tôi. Thế là tôi tới phòng thiết bị lĩnh một khẩu súng ngắn, bắt đầu đi tuần từ tối hôm đó. Nói là đi tuần, thực ra tôi không tới những nơi khác mà chỉ chốt ở ngoài sân nhà Lý Quân. Anh ta đã hết tiền, bây giờ muốn hút ma túy và muốn đánh bạc nếu không ra ngoài ăn trộm thì còn làm thế nào?

Tôi chờ như vậy trong ba ngày, quả nhiên đã chờ được. Hơn 12 giờ đêm hôm đó, Lý Quân ra khỏi nhà một mình, anh ta lấm lấm lét lét đội một chiếc mũ lưỡi trai to, nhìn thì biết ngay là sẽ đi làm việc không tốt. Tôi lặng lẽ đi theo sau anh ta đến một khu khác gần đó. Lý Quân đi một vòng và tìm được một mục tiêu ra tay. Đó là một ngôi nhà hai tầng có cửa sổ ban công không đóng, dưới tầng một có lắp đặt cửa phòng chống trộm ban công. Lý Quân leo lên tầng hai bằng cửa sổ chống trộm. Tôi nhìn chắc rồi bèn chuyển sang một con ngõ bên cạnh nhà. Sau khi lấy được đồ mà muốn chạy thì con ngõ đó là lối thoát nhất định Lý Quân phải đi qua.

Tôi chờ không lâu thì thấy tiếng chân chạy từ xa đến gần, biết là Lý Quân đã đến. Đúng lúc anh ta rẽ vào ngõ, tôi bèn quật ngã anh ta từ phía sau. Lý Quân không chút đề phòng, lại cũng không dám kêu, nên chỉ còn biết giãy giụa mấy cái. Tôi quật hai tay anh ta ra sau tra vào còng, đồng thời lên tiếng: "Cảnh sát đây! Hãy ngoan ngoãn một chút!"

Lý Quân nghe thấy tiếng tôi, vội nghẹo đầu lại hỏi: "Anh Dương, có phải là anh không?" Tôi giả vờ, hỏi lại: "Lý Quân?" Anh ta bèn như chết đuối vớ được cọng rơm, nói: "Anh Dương, là tôi đây, anh hãy nhanh thả tôi ra đi!" Tôi nói: "Như thế đâu được, tôi là cảnh sát, còn anh là kẻ trộm, tôi phải đưa anh về đồn để thẩm vấn". Lý Quân bèn cầu xin, anh ta cũng biết điều mà tôi quan tâm nhất là Lý Mộng Nam nên nói thẳng: "Anh Dương, anh không thể bắt tôi được, nếu tôi mà lại vào tù, thì con bé sẽ lại không có người chăm sóc". Tôi nghe vậy, giả vờ do dự. Lý Quân lại lên tiếng van vỉ. Cuối cùng tôi nói: "Nếu thả anh ra ngay là không được. Ở ngã tư phía trước có một chiếc camera, vừa rồi tôi đi theo anh, đều đã được camera ghi lại. Anh đội chiếc mũ lưỡi trai to thì không thấy mặt anh. Còn tôi lại mặc thường phục, hình ảnh rất rõ. Nếu để anh đi mất thì tôi biết nói thế nào?" Lý Quân cũng hiểu nên lập tức nói: "Phải làm thế nào, anh nói đi". Tôi tháo còng ra, để Lý Quân đứng dậy rồi hỏi anh ta: "Anh có mang theo dao không?" Lý Quân lắc đầu nói không mang, tôi nghĩ thầm: đúng là đồ nhát gan, đi ra ngoài ăn trộm mà không mang theo vũ khí. May mà tôi đã có chuẩn bị trước, nên lấy từ trong túi ra một con dao díp đưa cho anh ta. Con dao đó hồi ấy rất thịnh hành, là vũ khí mà bọn du côn thường mang theo mình. Sau đó, tôi dẫn theo Lý Quân đi một đoạn đến chỗ phía dưới của chiếc camera kia. Đầu của chiếc camera hướng ra ngoài khu, chỗ chúng tôi đứng không nằm trong phạm vi của nó, nhưng nếu đi về phía trước mấy bước thì sẽ lập tức bị quay. Lúc đó, tôi nói với Lý Quân: "Hãy mở dao ra, đâm tôi đi". Lý Quân giật mình sợ hãi, xua tay lia lịa: "Anh Dương, anh đừng đùa nữa, tôi không dám đâm anh đâu?" Tôi bèn mắng anh ta: "Mẹ kiếp, anh không đâm tôi, thì tôi làm sao có thể tha cho anh đi? Anh đâm một nhát, rồi sau đó chạy về phía camera, tôi đuổi theo mấy bước để camera quay được, như vậy việc anh chạy trốn không phải rất hợp tình hợp lý sao?" Lý Quân nghe vậy cũng thấy dao động, nhưng vẫn không dám, cứ do dự hỏi: "Đâm thật à?" Tôi nói: "Phí lời, tất nhiên là đâm thật. Đâm vào cạnh bụng, không chết được đâu" Lý Quân vì mong chóng được thoát thân nên nghiến răng cầm dao đâm thật. Tôi sợ anh ta run quá, nên còn cố tình đưa người đón mũi dao. Kết quả là mũi dao đó đâm rất sâu. Anh nhìn xem, đây là vết sẹo ấy đấy."

Nói đến đây, Dương Hưng Xuân vén vạt áo lên, để lộ một vết sẹo ở bên trái bụng. Mấy ngày trước La Phi cũng đã nhìn thấv vết sẹo này rồi, nhưng anh không ngờ nguồn gốc của nó lại như vậy. Anh cũng không biết nên bình luận thế nào, đành mỉm cười ái ngại.

Dương Hưng Xuân tiếp tục kể: "Anh ta đâm tôi xong thì ngây người ra một lúc và hỏi: "Anh Dương, anh không sao chứ?" Tôi cáu: "Anh đúng là đồ ngốc, vẫn còn chưa chạy đi, còn chờ gì nữa?" Lý Quân như sực tỉnh, vội quay người chạy. Tôi cố nén đau, đuổi theo mấy bước, ước chừng đã đến phía dưới của chiếc camera rồi, bèn lấy súng ngắn ra bắt đầu ngắm. Anh biết đấy, tôi rời quân ngũ về nên khả năng bắn súng không cần phải nói. Còn anh ta thì lại cứ chạy theo một đường thẳng, chẳng khác gì một chiếc bia sống. Tôi bắt đầu nổ súng. Lý Quân không kịp kêu lên tiếng nào, ngã lăn ngay xuống."

Câu chuyện đã kể xong, Dương Hưng Xuân châm điếu thuốc thứ ba, khóe môi hiện lên nụ cười.

La Phi nhìn Dương Hưng Xuân, vẻ nghiêm nghị. Hai người cứ nhìn nhau như thế trong im lặng. Một lát sau, La Phi trịnh trọng nhắc đối phương: "Cố nhiên là Lý Quân có sai, nhưng tội không đến mức phải chết. Anh làm vậy là cố ý giết người."

"Đúng thế , tội của Lý Quân không đến mức phải chết. Tôi làm như vậy hoàn toàn vì đứa bé thôi." Dương Hưng Xuân chậm rãi rít thuốc, dường như đó là một lý do vô cùng đầy đủ, "Chỉ khi Lý Quân chết đi thì Lý Mộng Nam mới có cơ hội được hưởng cuộc sống hoàn toàn mới."

"Một cuộc sống hoàn toàn mới, anh đặt ra cho cô bé à?" La Phi hỏi lại, "Anh có quyền gì mà làm như vậy?"

"Tất nhiên là tôi có quyền!" Dương Hưng Xuân đột ngột vươn người về phía trước, mắt sáng quắc, "Là tôi đã đưa con bé ra khỏi địa ngục, chỉ có tôi mới biết nỗi đau khổ mà nó đã trải qua! Anh cần phải hiểu, khi đứa bé đó dùng bàn tay bé nhỏ túm lấy áo tôi, khi nó từ từ nhắm mắt lại, khi nó từ sợ hãi trở nên yên lòng, khi nó thể hiện ra sự quyến luyến chưa từng có với tôi. Bắt đầu từ giây phút ấy, thì chúng tôi đã không thể nào chia cắt được. Tôi, chính là người bảo vệ cho nó suốt cuộc đời!"

Những lời đó được nói ra với vẻ chân thật và sâu sắc, nên La Phi cũng khó mà nói lại được. Anh im lặng một hồi lâu, rồi hỏi lại: "Nếu đã như thế , thì sao sau đó anh lại không nuôi nó?"

Dương Hưng Xuân nhìn La Phi chăm chú một hồi, cuối cùng thốt ra hai chữ: "Vì anh."

"Vì tôi?" La Phi hoàn toàn không hiểu- 16 năm trước, anh còn công tác tại đồn Nam Minh Sơn, công việc cũng như cuộc sống của anh chưa hề có bất cứ mối liên quan nào với Dương Hưng Xuân.

Dương Hưng Xuân thu người lại, thôi tư thế công kích. Anh ta rít một hơi thuốc, thả lỏng mình, rồi bắt đầu kể với một sự tưởng tượng: "Đúng thế , nếu như tôi có thể nhận nuôi đứa bé ấy thì sẽ tốt biết bao? Anh có biết không? Lúc đó, mọi điều kiện dường như rất hoàn mỹ. Lý Quân đã chết, tôi còn được lập công, tương lai sự nghiệp rất tốt. Vị hôn thê lại tìm đến tôi, cô ấy đã nghĩ thông, không những chấp nhận sự thật tôi mua căn nhà này mà còn chủ động đưa ra ý kiến cùng tôi nhận nuôi Lý Mộng Nam. Hãy tưởng tượng mà xem, nếu như tôi và người yêu quay lại với nhau, ngoài Lý Mộng Nam chúng tôi còn có thể có một đứa con của mình. Bốn người chúng tôi sẽ sống với nhau, tôi và vợ sẽ dần già đi, hai đứa trẻ sẽ dần dần lớn lên. Đó mới là cuộc sống, đúng không? Khi anh ngồi ở đây, anh sẽ nhìn thấy một gia đình thật sự, chứ không phải là một căn nhà lạnh như băng giá."

"Đúng thế " Đối diện với sự tưởng tượng tốt đẹp đó, La Phi không thể nào phản bác được, nhưng anh vẫn thấy thắc mắc: "Vậy tại sao lại không được?"

Dương Hưng Xuân nhìn La Phi: "Anh thực sự không hiểu?"

La Phi lắc đầu.

Dương Hưng Xuân thở dài nặng nề, vừa thất vọng vừa buồn bã, sau đó khẽ nói: "Vì tôi biết rằng, anh sẽ đến đây, sẽ ngồi trước mặt tôi và nói với tôi: "Anh là một tội phạm giết người, anh sẽ phá hủy gia đình tôi, phá hủy tất cả những gì mà tôi từng có."

La Phi đã hiểu, từ "anh" trong lời của Dương Hưng Xuân không phải là chỉ riêng La Phi, anh ta muốn nói tới sự tôn nghiêm và chặt chẽ của luật pháp. Lưới trời lồng lộng, sẽ không có chỗ hổng. Dương Hưng Xuân hiểu điều đó hơn ai hết.

"Vì vậy, không phải là anh không muốn mà là không dám?"

"Đúng vậy, tôi không dám. Nếu nhà này cuối cùng sẽ bị hủy diệt, thì cần gì phải để cho nó tồn tại? Nếu như tôi không phải là người cân nhắc đến hậu quả sau này, thì giữa tôi và Tần Yến, Lý Quân có gì là khác nhau? Vì vậy, tôi đã từ chối người yêu, tôi nói lời chia tay với cô ấy. Cảm giác đó vô cùng đau khổ, cô ấy đau khổ, tôi còn đau khổ hơn. Nhưng dù thế nào tôi cũng không được làm liên lụy đến cô ấy. Sau này, cô ấy có cuộc sống mới rất hạnh phúc. Đến bây giờ, chúng tôi vẫn là bạn của nhau, tôi mừng cho cô ấy." Nói đến đây, vẻ mặt vốn đau buồn của Dương Hưng Xuân hé nở một nụ cười an ủi.

La Phi im lặng. Cuối cùng anh đã hiểu "nhà" thuộc về Dương Hưng Xuân đã bị hủy diệt như thế nào. Dương Hưng Xuân đã bóp chết nó khi còn đang trong nôi, vì anh ta không muốn nó cuối cùng bị hủy hoại bởi tay của người khác. Một lát sau, La Phi lại hỏi: "Thế còn Lý Mộng Nam? Anh đã sắp đặt cuộc sống cho nó như thế nào?"

"Tôi nghĩ ra một cách có thể làm cho nó hoàn toàn thoát khỏi ác mộng." Dương Hưng Xuân lại rít một hơi thuốc, điều chỉnh trạng thái một lúc rồi kể: "Lúc đó Lý Quân đã chết, Tần Yến thì còn phải tiếp tục cuộc sống trong tù 10 năm nữa. Lý Mộng Nam chỉ có thể coi là trẻ mồ côi để đưa vào cô nhi viện. Thủ tục giao nhận là do tôi làm. Nói ra thì cũng thật may, đúng ngày hôm đó, khu vực của tôi cũng có một đứa bé bị bỏ rơi, đứa bé đó cũng trạc tuổi Lý Mộng Nam, tên thân mật là Nam Nam. Khi tôi và người quen nhắc đến Nam Nam thì thường có người nghe thành Lý Mộng Nam, vì tên của hai đứa đọc lên không có gì khác nhau. Điều này đã cho tôi một gợi ý rất hay."

Dương Hưng Xuân ngừng một chút, như cố ý vòng vo. Nhưng La Phi đã nhìn thấy trước điều đó, bèn xen vào: "Anh đã tráo đổi thân phận của hai đứa."

"Đúng vậy." Dương Hưng Xuân thẳng thắn xòe bàn tay ra, "Lúc đó, cả hai đứa bé đều được đưa đến cô nhi viện, mọi thủ tục bàn giao với bên đó đều do tôi làm. Tôi đã đổi hồ sơ của hai đứa, Lý Mộng Nam biến thành Nam Nam, Nam Nam biến thành Lý Mộng Nam. Như vậy, sẽ không có ai biết những điều kinh khủng mà Lý Mộng Nam đã trải qua. Khi tuyệt đối không có ai nhắc đến thì cơn ác mộng mới thực sự được quên."

"Một biện pháp hay, đó có thể coi như là một sự dối lừa thiện chí. Có điều...", La Phi đổi giọng, "Tần Yến cuối cùng cũng sẽ ra tù, và sau khi ra tù, nhất định sẽ đi tìm con của mình."

"Đúng vậy." Dương Hưng Xuân cười "hừ" một tiếng lạnh lùng, "Vì vậy, tôi cứ ở lại đồn Cao Linh, không chấp nhận bất cứ sự điều động nào. Vì, tôi phải tận tay bảo quản hồ sơ đưa vào cô nhi viện hồi đầu, tôi đang chờ Tần Yến trở về."

"Cuộc chờ đợi ấy đã kéo dài 10 năm?"

"Đúng vậy, 10 năm."

"Là để giết chết cô ta ư?"

"Giết người hoàn toàn không phải là sự lựa chọn số 1 của tôi, tôi cũng không phải là kẻ cuồng sát." Dương Hưng Xuân nhìn La Phi vẻ trách móc, như muốn trách anh là đã hiểu lầm mình.

"Vậy, anh nói đi, sự lựa chọn số 1 là gì?"

"Sau khi Tần Yến ra tù thì đến đồn cảnh sát để tìm hiểu về tin tức của con gái. Tôi đưa cô ta lên tỉnh, vì Nam Nam trong hồ sơ được một cặp vợ chồng trên tỉnh nhận nuôi. Tần Yến đến nhà họ, gặp mặt ba người trong nhà đó. Tôi cứ ngỡ cô ta sẽ không nhận ra con gái của mình, vì dù sao thì cũng đã 10 năm rồi, cô bé 4 tuổi lúc trước giờ đã là một học sinh trung học. Nhưng sự việc không như tôi nghĩ, Tần Yến vừa nhìn đối phương đã lập tức nghi ngờ là tôi nhầm, nói đứa bé này chắc chắn không phải ruột thịt của cô ta. Tôi đã phản bác lại, hỏi cô ta tại sao, cô ta cũng không nói được rõ ràng mà bảo là cảm thấy không đúng. Hừ, chuyện này kỳ lạ thế đấy, có lẽ là vì chung máu mủ nên mới có những linh cảm như thế. Tóm lại là, Tần Yến kiên quyết đòi tra lại tài liệu hồ sơ năm đó, thậm chí cô ta hỏi tôi, lúc đó có phải là có hai đứa bé và chúng tôi đã làm lẫn lộn không? Đã như vậy rồi, tôi chẳng còn cách nào khác. Nên nhớ, lúc đó Lý Mộng Nam đã sống với thân phận Nam Nam được 10 năm rồi, cô bé đã thoát hoàn toàn khỏi cuộc sống trong quá khứ, tôi không thể để cho Tần Yến làm xáo trộn."

"Vì vậy, anh đã giết cô ta, còn cắt bỏ hai tay và đầu cô ta?"

Dương Hưng Xuân rít một hơi thuốc dài, đáp: "Đó cũng chỉ là việc làm bất khả kháng, tôi không thế để cho phía cảnh sát tra ra thân phận của người chết."

"Vậy thì anh đã đạt được mục đích của mình rồi. Vụ án xác phụ nữ không đầu 6 năm trước cho đến nay phía cảnh sát tỉnh vẫn chưa điều tra ra nguồn gốc của cái xác." La Phi hơi ngừng lại, rồi nói tiếp: "Nhưng phía tỉnh vẫn lưu giữ tài liệu xét nghiệm ADN của nạn nhân, chỉ cần đối chiếu với kết quả xét nghiệm ADN của Lý Mộng Nam thì nhân thân của xác phụ nữ không đầu sẽ được làm rõ."

"Các anh đã lấy mẫu của Lý Mộng Nam rồi?"

"Đúng vậy, kết quả đối chiếu sẽ có trong ngày mai, ngày kia."

"Các anh đã nói với cô bé đó như thế nào?" Dương Hưng Xuân liếm môi, vẻ hơi căng thẳng.

"Thì nói rằng chúng tôi đã giúp cô bé tìm cha mẹ đẻ, cần phải có mẫu ADN của cô thì mới xác nhận được."

"Những chuyện khác không nói?"

"Không. Vụ án vẫn đang trong giai đoạn điều tra trinh sát, những nội dung có liên quan đến vụ án đều thuộc cơ mật, điều này hẳn anh cũng rõ."

"Phải, tôi hiểu." Dương Hưng Xuân thở phào một hơi.

"Nhưng chỉ cần là sự thật...", La Phi nói bằng giọng nhắc nhở, "thì sẽ có ngày được vạch trần."

Dương Hưng Xuân nhìn La Phi chăm chăm một lúc, rồi đột nhiên nói với ý tứ xa xôi: "Nếu vụ án này mãi mãi cũng không điều tra ra thì sao nhỉ?"

La Phi đáp với vẻ dứt khoát: "Không thể như vậy."

Dương Hưng Xuân cười "hì" một tiếng: "Anh đúng là rất tự tin. Có điều, đúng là anh có cơ sở để tự tin. Nói thật lòng, hôm anh hẹn tôi đi ăn cơm rồi hỏi thăm về gia cảnh của Lưu Ninh Ninh, kể từ lúc đó tôi đã có một linh cảm không lành. Tôi không ngờ anh lại đến nhanh như vậy. Xem ra, biện pháp ứng phó của tôi trước mặt anh hoàn toàn không có hiệu quả."

"Biện pháp ứng phó... ý anh muốn nói đến việc lấy trộm hồ sơ của Nam Nam trong cô nhi viện?"

"Đúng thế. Vì nhân thân của Lưu Ninh Ninh là giả mà, nên hoàn toàn không qua nổi sự xem xét. Chắc chắn anh sẽ hoài nghi hồ sơ trong cô nhi viện có vấn đề và quay trở lại để xem xét hồ sơ là một việc rất có thể xảy ra. Nếu như anh đọc thấy năm đó, có hai đứa bé gái đồng thời được đưa đến cô nhi viện và đều có tên thân mật là Nam Nam, hơn nữa thủ tục đều là do tôi làm thì anh sẽ nghĩ gì? Vì vậy, tôi đã tới cô nhi viện ngay trong đêm và lấy hồ sơ của Nam Nam mang đi." Dương Hưng Xuân đưa tay búng tàn thuốc, rồi hỏi lại: "Nhưng tôi đã giải quyết rất sạch sẽ, làm sao anh vẫn phát hiện ra?"

La Phi kể lại chuyện mình đã phát hiện ra việc thiếu mất một bộ hồ sơ như thế nào, rồi sau đó phác họa lại chân dung dựa theo trí nhớ ra sao hết một lượt. Dương Hưng Xuân nghe xong vô cùng kinh ngạc: "Anh chỉ vô tình nhìn qua mà đã có thể dựa vào trí nhớ phác họa lại ảnh trong hồ sơ?"

"Đúng vậy."

Dương Hưng Xuân thán phục: "Vậy thì tôi thua anh cũng không oan!"

La Phi khẽ mỉm cười, nói tiếp: "Sau đó, tôi nhờ đến nhà thôi miên, kích hoạt hồi ức của viện trưởng. Chúng tôi biết đứa bé bị mất hồ sơ tên là Nam Nam, năm đó được đưa đến cô nhi viện cùng lúc với Lưu Ninh Ninh. Lúc đó, bố của Nam Nam đã chết, mẹ thì vẫn đang trong tù. Sau đó, Nam Nam được một cặp vợ chồng nhận nuôi và chuyển đến sinh sống ở trên tỉnh. Biết được tình hình đó, tôi lập tức liên tưởng đến vụ án xác phụ nữ không đầu. Nhiều năm qua, cảnh sát trên tỉnh vẫn đang điều tra nhân thân của xác người phụ nữ đó, nhưng không tìm được người phụ nữ nào có đặc điểm tương tự trong số những người bị mất tích. Tôi bèn suy đoán: nếu như xác chết đó là của một người phụ nữ chỉ có một mình, vừa mãn hạn tù thì sao nhỉ? Người như vậy, cho dù có bị mất tích thì cũng không ai quan tâm. Suy đoán này sẽ giải thích tại sao hung thủ lại hủy hoại xác của nạn nhân. Rất rõ ràng, mục đích của người ấy chính là muốn che giấu nhân thân của nạn nhân. Vì những người bị tù đều để lại hồ sơ có dấu vân tay, vì vậy không những phải loại bỏ đầu mà còn phải loại bỏ cả hai tay."

Dương Hưng Xuân gật đầu nhận xét: "Hợp lý."

La Phi tiếp tục nói: "Việc điều tra sau đó rất thuận lợi. Chúng tôi đã tra ra tên của Nam Nam là Lý Mộng Nam, mẹ của cô là Tần Yến, đã mãn hạn và ra tù 6 năm trước, sau đó thì không thấy tin tức gì. Và thời gian mà cô ta ra tù trùng với thời gian xảy ra vụ án xác phụ nữ không đầu. Điều thú vị hơn là, bố của Lý Mộng Nam tên là Lý Quân, người này cũng đã bị cảnh sát bắn chết khi đi ăn trộm đồ, và người bắn chết anh ta chính là anh Dương Hưng Xuân."

"Tất cả mọi manh mối đều nhằm vào tôi." Dương Hưng Xuân tỏ vẻ bất lực, "Cho dù là đồ ngốc cũng có thể nghĩ ra được là tôi đã tráo thân phận của hai đứa bé, và để che giấu bí mật đó, tôi đã lần lượt giết chết vợ chồng Lý Quân và Tần Yến."

"Đúng là rất dễ nghĩ được như vậy. Nhưng lúc đó chỉ là không hiểu được vì sao anh lại làm như vậy."

"Bây giờ thì biết rồi chứ?"

La Phi gật đầu: "Đều là vì cô bé ấy, anh muốn thay đổi quỹ đạo cuộc đời của cô bé."

Có được sự thông cảm của đối thủ, Dương Hưng Xuân nở nụ cười an ủi, anh ta tiếp tục giải thích: "Đứa bé đó thật đáng thương. Nó đã đầu thai nhầm. Đối với đời người mà nói, thì đó là sự bất hạnh lớn nhất. Là tôi đã tạo ra cơ hội tái sinh cho nó, tôi sẽ bảo vệ cuộc sống mới của nó bằng mọi giá." Nói xong, Dương Hưng Xuân đưa điếu thuốc hút gần hết lên môi và rít liên tiếp.

La Phi chờ cho đối phương hút xong điếu thuốc thì hỏi tiếp: "Vậy còn Cao Vĩnh Tường? Cũng là anh giết à?" Những chuyện lúc trước đều là những vụ án cũ, cái chết của Cao Vĩnh Tường mới là chuyện La Phi thực sự quan tâm lúc này.

Dương Hưng Xuân hỏi lại với vẻ không giấu giếm: "Anh cảm thấy còn có thể là ai được nữa?"

La Phi hỏi: "Tại sao?"

Dương Hưng Xuân ném đầu thuốc vào chiếc bát trống, cười lạnh lùng: "Vì anh ta đe dọa đến cuộc sống mới của cô bé."

"Nói kỹ xem nào?"

"Nếu muốn nói kỹ....", Dương Hưng Xuân trầm ngâm, "thì phải kể bắt đầu từ 6 năm trước. Tại sao lại là thời điểm đó? Vì 6 năm trước, tôi với cô bé đó mới liên lạc lại với nhau."

"Ồ?" Câu nói này khiến La Phi không khỏi ngạc nhiên, "Không lẽ trước đó hai người không liên lạc gì?"

"Không. Kể từ lúc tôi đưa cô bé đến cô nhi viện là không liên lạc nữa." Dương Hưng Xuân hơi ngừng một chút rồi giải thích: "Vì cô bé không còn là Lý Mộng Nam nữa mà là Nam Nam. Tôi không muốn để cho bất kỳ chuyện cũ nào làm ảnh hưởng đến cuộc sống mới của cô bé. Bản thân tôi cũng là một phần thuộc về quá khứ."

La Phi hiểu điều đó, anh hỏi thêm: "Vậy, sự thay đổi 6 năm trước là do Tần Yến gây nên à?"

Dương Hưng Xuân đáp: "Đúng vậy. Sau khi tôi giết Tần Yến xong, một dạo tôi đã rất lo lắng. Nếu chẳng may cảnh sát tỉnh điều tra ra nhân thân của nạn nhân, rồi theo đó điều tra tiếp thì chẳng mấy chốc mà tìm đến cô bé. Tôi phải có đề phòng trước tình huống đó. Thế là, tôi tìm đến cô bé, lúc đó nó đã có một nhân thân mới, tên là Lưu Ninh Ninh. Tôi hỏi nó có nhận ra tôi không? Cô bé lắc đầu nói là không. Dù gì thì cũng đã 10 năm trôi qua rồi, ký ức từ hồi 4 tuổi đã không còn tồn tại nữa. Tôi lại nói, tôi không phải là người xấu. Cô bé đáp: cháu biết. Tôi hỏi: sao cháu lại biết? Trước đây chúng ta không quen nhau cơ mà. Cô bé nói: cháu vừa nhìn là biết. Khi cô bé nói những lời đó mắt sáng long lanh, dường như có một tinh thần rất mạnh ẩn giấu trong đó, nhưng lại không diễn đạt ra được."

Có lẽ, đó cũng là một cảm ứng tâm hồn. Mặc dù đối phương không nói thẳng ra, nhưng La Phi cảm nhận được ý tứ trong lời nói đó.

Dương Hưng Xuân nói tiếp: "Trước khi gặp mặt, tôi mua hai chiếc di động, số di động đều là mới, không đăng ký tên thật. Tôi đưa một chiếc cho Lưu Ninh Ninh, còn chiếc kia thì giữ lại. Tôi nói với cô bé liên lạc với tôi qua chiếc di động đó, đây là bí mật giữa hai chúng tôi, không được nói cho bất cứ ai biết. Lưu Ninh Ninh hỏi: liên lạc gì cơ? Tôi nói: nếu sắp tới mà có người lạ tìm đến cháu, hỏi cháu những chuyện lạ lùng, thì cháu hãy gọi cho chú. Khoảng một tuần sau đó, cô bé gọi điện đến, hẹn gặp tôi. Lúc đó tôi đã giật mình, cứ tưởng rằng cảnh sát tỉnh đã điều tra ra. Nhưng khi gặp thì mới biết rằng, chỉ là cô bé bị giáo viên phê bình, muốn gặp tôi để kế. Hôm đó, tôi đã ngồi ở góc sân thể thao nghe cô bé kể các chuyện vặt về cuộc sống và học tập. Tôi không hề cảm thấy một chút phiền phức nào, thậm chí từ đáy lòng còn cảm thấy vui. Vì tôi cảm thấy rất rõ sự tin cậy và dựa dẫm của cô bé đối với tôi, cảm giác đó rõ ràng là sự tiếp tục nào đó của 10 năm trước. Tôi tin chắc là cô bé vẫn còn nhớ, chỉ là bản thân cô bé không biết mà thôi.

Sau đó, cô bé còn gọi cho tôi mấy lần nữa, chúng tôi đã gặp nhau, trò chuyện như những người bạn thân. Cảm giác đó rất tuyệt, thậm chí, tôi còn cảm thấy mình thực sự có một cô con gái. Nhưng tôi cũng ý thức được rằng, tôi không được xen vào cuộc sống của cô bé quá nhiều. Vì, tôi đến từ thế giới quá khứ của cô bé, tinh cảm giữa chúng tôi gần gũi quá sẽ có thể đánh thức những ký ức đã được bụi thời gian bao phủ. Vì vậy, tôi bắt đầu kiềm chế số lần gặp mặt cô bé. Tôi nói với cô bé, chỉ khi xảy ra tình huống vô cùng đặc biệt thì mới tìm cô bé. Sau đó, mỗi khi Lưu Ninh Ninh gọi điện đến, tôi đều hỏi rõ là chuyện gì, có thể không cần gặp thì sẽ không gặp. Mấy lần gì vậy, cô bé dần dần cũng điều chỉnh, không còn gặp một vài chuyện vặt là lại tìm đến tôi nữa. Tôi cảm thấy như vậy thì khá an toàn.

Năm ngoái, cô bé thi đỗ đại học, liên lạc giữa chúng tôi càng ít hơn. Cô bé cũng đã lớn, đã có cuộc sống của mình, tôi cũng thấy mừng cho cô bé. Nghe nói, cô bé còn có cả bạn trai nữa, hà hà, con gái là như vậy, lớn rồi thì không giữ được nữa."

Dương Hưng Xuân thốt ra những lời đó, giống như mộf người cha đang nói về đứa con gái yêu quý của mình.

La Phi có thể hiểu được tình cảm của đối phương, nhưng anh cảm thấy không còn đủ kiên nhẫn, bèn hỏi bằng giọng giục giã: "Cái chết của Cao Vĩnh Tường rút cục là như thế nào?"

"Anh đừng vội. Tôi đang định nói đến đây." Dương Hưng Xuân nhìn La Phi một cái, vẻ không vừa lòng và tỏ ý đối chọi. Tiếp đó, anh ta lại châm một điếu thuốc, chậm rãi rít mấy hơi rồi mới tiếp tục kể: "Chiều ngày hôm đó, đột nhiên tôi nhận được điện thoại của cô bé. Trước đó, có tới mấy tháng cô bé không liên lạc với tôi. Tôi vừa nghe thì đã cảm thấy có chuyện không ổn, vì không nghe thấy cô bé nói gì mà chỉ thấy tiếng khóc. Tôi vội hỏi có chuyện gì? Tôi hỏi mấy lần cuối cùng cô bé mới lên tiếng, nhưng chỉ lặp lại hai từ: cháu sợ. Tôi hỏi, tại sao lại sợ, thì cô bé lại không nói nữa mà tiếp tục khóc. Thế rồi, từ trong điện thoại vọng lại tiếng của một người đàn ông. Người đó hỏi: anh là người giám hộ cho Lưu Ninh Ninh à? Tôi trả lời: phải. Người kia nói: Lưu Ninh Ninh có chút vấn đề, tốt nhất anh đến đây đi. Sau đó ông ta đọc địa chỉ cho tôi là khu nhà ở của trường Đại học Long Châu. Tôi không dám chậm trễ, lập tức chạy ngay đến đó.

Đến nơi nhìn thì thấy trong nhà có hai người, một là Lưu Ninh Ninh, còn người đàn ông kia là Cao Vĩnh Tường. Đầu tiên tôi hỏi cô bé có chuyện gì? Cô bé lắc đầu nói không nhớ gì cả, chỉ cảm thấy sợ. Tôi quay sang hỏi Cao Vĩnh Tường, không ngờ Cao Vĩnh Tường lại muốn hiểu rõ về nhân thân của tôi. Tôi nói mình là bạn thân của cô bé, sau đó chìa tấm thẻ cảnh sát ra, lúc đó Cao Vĩnh Tường mới kể lại sự việc cho tôi nghe.

Thì ra, ông ấy là nhà điều trị tâm lý của bệnh viện Đại học Long Châu. Mấy hôm trước, Lưu Ninh Ninh đến bệnh viện nhà trường xin được giúp đỡ, qua thăm khám ban đầu, Cao Vĩnh Tường chẩn đoán cô bé mắc chứng sợ không gian đóng kín. Vì thế, ông ấy đã bố trí một mật thất trong căn nhà đó định bắt đầu chẩn trị cho Lưu Ninh Ninh bằng liệu pháp bạo phá. Không ngờ, trong quá trình điều trị, cô bé có phản ứng tinh thần rất dữ dội vượt qua mức độ mà Cao Vĩnh Tường dự liệu. Cao Vĩnh Tường tin rằng nguồn gốc bệnh của Lưu Ninh Ninh có liên quan đến những điều trải qua thời thơ ấu, ông mong muốn nhận được sự phối hợp của gia đình, nên đã bảo Lưu Ninh Ninh gọi điện cho bố mẹ, thế là cô bé đã gọi vào di động của tôi. Vì lúc trước, Cao Vĩnh Tường cứ nghĩ tôi là bố của Lưu Ninh Ninh, nhưng biểu hiện của tôi sau khi vào nhà không giống như vậy nên ông ta mới yêu cầu tôi nói rõ thân phận.

Vừa nghe tôi đã thấy lo, thì ra ông ta muốn tìm ra nguồn gốc bệnh của Lưu Ninh Ninh! Điều đó làm sao có thể được? Đầu tiên tôi cố gắng bình tĩnh, đưa ra một số câu hỏi đi thẳng vào vấn đề. Tôi được biết trước đó Cao Vĩnh Tường đã nhốt Lưu Ninh Ninh trong mật thất, trong lúc hoảng sợ đến cực độ, cô bé đã nói ra từ "Hắc Oa", sau đó thì ngất đi. Khi tỉnh dậy, cô bé đã quên mất quá trình điều trị, thậm chí không biết mình đã đến căn nhà đó bằng cách nào.

Rất rõ ràng là, khi ở trong mật thất, cô bé đã nhớ ra những chuyện trước kia. Sau đó, Cao Vĩnh Tường bảo cô bé gọi điện cho bố mẹ, tại sao cô bé lại gọi cho tôi? Vì tiềm thức của cô biết rằng, chỉ có tôi mới cứu được cô ra khỏi cảnh tuyệt vọng. Có điều, trong tình hình cực kỳ hoảng sợ, cơ chế tự bảo vệ của cô đã khởi động lại, khiến sau khi tỉnh lại cô lại quên mất quá trình điều trị.

Tôi thở phào, nếu chuyện này kết thúc ở đây thì cuộc sống của cô bé cũng sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn. Nhưng tôi không ngờ, Cao Vĩnh Tường đã trở thành nỗi phiền phức lớn. Ông ta cứ đòi phải gặp bố mẹ của Lưu Ninh Ninh để tìm hiểu tình hình và còn muốn tiếp tục điều trị cho cô bé. Tôi đã thử khuyên mấy câu nhưng nhận thấy không được. Ông già đó rất cố chấp, cứ như thế nhất định phải lo bằng được chuyện đó. Tôi chẳng còn cách nào khác. Chuyện liên quan đến cuộc đời của cô bé, không cho phép bất cứ sai sót nào, chỉ còn cách giải quyết dứt điểm."

Giải quyết dứt điểm, bốn từ này nghe rất đơn giản, nhưng đằng sau đó là sự biến mất của một mạng người. La Phi lặng lẽ thở dài: "Chính là vì điều này mà anh đã giết ông ấy?" Trước đó, Dương Hưng Xuân đã giết chết Lý Quân, Tần Yến, mặc dù cũng là phạm tội, song nạn nhân dù sao thì cũng có những sai lầm không thể phủ nhận. Còn cái chết của Cao Vĩnh Tường thì hoàn toàn khác, ông ta vô tội.

"Đúng vậy. Tôi không còn sự lựa chọn khác. Đúng là ông già đó có chút oan uổng." Dương Hưng Xuân rít một hơi thuốc, nói. "Có điều, tôi cũng đã có sự bù đắp."

"Bù đắp gì?"

"Toàn bộ số tiền tích cóp được của tôi, tổng cộng 630 ngàn tệ đã chuyển vào tài khoản của Cao Vĩnh Tường. Người nhà của ông ta sẽ được hưởng số tiền đó."

630 ngàn. Xét từ góc độ bồi thường kinh tế thì con số đó đã đủ. Nhưng bồi thường kinh tế không thể nào miễn được trách nhiệm đối với tội ác của người gây ra nó, vì vậy, La Phi vẫn muốn tìm hiểu sâu hơn nữa. Anh bắt đầu hỏi vào một số chi tiết: "Anh đã giết ông ấy như thế nào?"

"Siết cổ, bằng dây điện thoại ở phòng khách." vẻ mặt của Dương Hưng Xuân vẫn rất bình thản.

La Phi nhíu mày: "Trước mặt cô gái đó?"

"Anh cảm thấy là tôi rất quá đáng?" Dương Hưng Xuân cười khan, "Thực ra, tôi đã làm một việc càng quá đáng hơn."

"Ý anh muốn nói..."

"Tôi tìm thấy một chiếc cưa trong nhà, bèn loại bỏ đầu và hai tay của nạn nhân. Chuyện này tôi làm không hề giấu giếm Lưu Ninh Ninh, cô bé sợ đến phát ngất."

La Phi rất không hiểu: "Tại sao?"

"Tôi muốn làm cho cô bé sợ." Dương Hưng Xuân xoay điếu thuốc trong tay, nhìn La Phi với ý tứ sâu xa, "Anh quên rồi sao? Cô bé có một khả năng đặc biệt - nếu trải qua sự việc cực kỳ kinh hoàng, thì sẽ quên một cách có chọn lọc."

Thì ra là như vậy! Dương Hưng Xuân muốn dùng nỗi sợ hãi để xóa đi ký ức đối với hiện trường của Lưu Ninh Ninh.

Dương Hưng Xuân nói tiếp: "Sau đó, tôi lại đuổi Lưu Ninh Ninh vào trong mật thất và khóa trái cửa lại. Việc làm này cũng có chung mục đích. Cô bé sẽ trải qua một quá trình đau khổ, nhưng sau khi tỉnh lại, sẽ không còn nhớ gì nữa, như vậy chẳng phải là một kết quả tốt nhất sao?"

La Phi không còn tâm trạng để nói với đối phương về tốt xấu của kết quả. Trong vụ án này, có quá nhiều nhân tố hết sức phức tạp đan xen vào nhau, khiến cho luân lý và tình cảm đã không còn phân biệt được nữa. Anh cảm thấy mình cần phải tập trung chú ý để tiếp tục quan tâm tới những chi tiết thiết thực có liên quan đến vụ án.

Thế nên, La Phi hỏi: "Anh nói là tìm thấy chiếc cưa trong nhà?" Theo như phản ánh của người nhà nạn nhân trước đó thì hiện trường xảy ra vụ án không có những dụng cụ như cưa đục.

"Đúng thế. Chính là ở trong căn buồng nhỏ được cải tạo thành mật thất. Dưới cửa sổ có một chiếc túi dụng cụ, bên trong không chỉ có cưa mà còn có cả búa, đinh..."

"Ồ", La Phi đã hiểu. Những dụng cụ đó có lẽ đã được Cao Vĩnh Tường dùng khi bưng kín cửa và cửa sổ, nên người nhà của ông đã không biết. Vì trong lúc khám nghiệm hiện trường, cảnh sát không tìm thấy túi dụng cụ nào, vì vậy, vấn đề tiếp theo đã nảy ra: "Túi dụng cụ đó đã được anh mang đi à?"

"Phải", Dương Hưng Xuân đáp, "Tôi cho hai bộ phận thân thể kia của Cao Vĩnh Tường vào trong chiếc túi đó rồi mang đi."

"Chiếc túi đó bây giờ ở đâu?"

"Đã bị tôi ném xuống sông Trường Giang." Khóe môi của Dương Hưng Xuân hơi nhếch lên, lộ một nụ cười đắc ý, "Phải rồi, tôi còn nhét đầy các mảnh xi măng vào đó, chắc chắn sẽ không thể nào nổi lên được."

La Phi chau mày. Thành phố Long Châu nằm bên bờ sông, đoạn sông Trường Giang chảy qua thành phố khá rộng và nước chảy xiết, nếu muốn mò một chiếc túi dụng cụ nhỏ bé ở đó lên thì đúng là còn khó hơn cả lên trời.

Dương Hưng Xuân đọc thấy được những điều La Phi nghĩ: "Anh lo không tìm được vật chứng chứ gì? Không sao, tôi đã để lại cho anh." Nói xong, Dương Hưng Xuân đứng dậy đi về phía phòng ngủ, khi ra trên tay cầm một vật, đó chính là một chiếc cưa gia đình.

Trương Hưng Xuân ngồi xuống chỗ của mình, đặt chiếc cưa đó lên bàn, hất cằm về phía La Phi: "Nhìn đi, đây là chiếc cưa tôi đã dùng để phân xác. Bên trên không chỉ có dấu vân tay của tôi mà còn dính cả máu của Cao Vĩnh Tường nữa. Chứng cứ vô cùng đầy đủ."

Quả nhiên, trên chiếc cưa có vết máu loang, lặng lẽ cho thấy cảnh tượng đáng sợ ở hiện trường lúc đó.

"Nhưng...", La Phi không hiểu, "Tại sao anh lại giữ lại chiếc cưa này?" Dương Hưng Xuân đã ném chiếc túi dụng cụ có đựng đầu và hai tay của nạn nhân đi, thế mà lại giữ chiếc cưa lại, có nghĩa là sợ cảnh sát không tìm được chứng cứ ư?

Quả nhiên, Dương Hưng Xuân đã đưa ra đáp án như vậy: "Tôi sợ các anh không tìm thấy chứng cứ."

"Sao?" Ở đâu mà lại có tội phạm như vậy, chủ động lo chuyện chứng cứ cho cảnh sát?

Dương Hưng Xuân lo lắng thật, anh ta hỏi lại La Phi: "Tôi hỏi anh, khi anh bước vào căn nhà này, anh đã có những chứng cứ gì về các tội ác của tôi?"

La Phi im lặng không nói.

Trước đó chỉ là tra ra thân phận thật của Lưu Ninh Ninh, tiếp theo suy đoán ra Dương Hưng Xuân chính là hung thủ đằng sau của một loạt vụ án. Có điều, những chứng cứ xác đáng thì chưa có. Cũng chính vì như vậy, nên La Phi mới không trực tiếp bắt giam Dương Hưng Xuân, mà là đến thăm nhà đối phương trước, định thông qua việc đối diện trực tiếp sẽ tìm ra được một vài manh mối. Ai ngờ, ngồi xuống chưa nói mấy câu thì Dương Hưng Xuân đã nói tuồn tuột tất cả quá trình phạm tội của mình, bây giờ lại tự tay đưa ra cả chứng cứ quan trọng nhất. Không hiểu rút cuộc anh ta muốn gì?

Dương Hưng Xuân nhìn La Phi một lúc rồi hỏi: "Anh cảm thấy điều mà tôi sợ nhất là gì? Thân bại danh liệt? Bị giải ra pháp trường?"

Câu hỏi này không khó trả lời, "Không, điều mà anh sợ nhất không phải là những điều đó. Anh sợ nhất là việc cô bé kia biết rõ thân thế của anh." La Phi vừa nói vừa nheo mắt lại, tiếp tục đoán dụng ý của đối phương.

"Không sai. Vì vậy, tôi không thể để cho anh điều tra vụ án. Vì quá trình điều tra vụ án sẽ liên lụy đến cô bé. Bên cạnh anh lại có nhà thôi miên rất lợi hại, nếu anh cung cấp thông tin bối cảnh cho anh ta, thì anh ta sẽ có thể đánh thức toàn bộ ký ức đã được chôn vùi của cô bé. Đó là việc mà tôi lo lắng nhất." Dương Hưng Xuân chăm chú nhìn vào mắt của La Phi, "Cho nên, tôi thà là nói hết tất cả cho anh, chỉ xin anh đừng làm phiền cô bé đáng thương ấy."

La Phi cảm thấy vẻ van nài trong lời nói của đối phương, nhưng anh đành lắc đầu bất lực: "Anh có thể che giấu được một lúc, nhưng không thế che giấu được mãi. Cho dù quá trình điều tra không làm phiền đến cô bé đó, thì khi kết thúc và xử vụ án, cô bé ấy vẫn phải xuất hiện với tư cách là nhân chứng."

Dương Hưng Xuân chìm mình vào sự im lặng hồi lâu. Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay dần dần cháy hết, để lại một đoạn tàn thuốc dài. Sau khi đoạn tàn thuốc đó rơi xuống, Dương Hưng Xuân đột nhiên cất tiếng cười, rồi rầu rầu nói với La Phi: "Nếu mãi cũng không kết thúc được vụ án thì sao?"

"Điều đó làm sao có thể được?" Mắt của La Phi nhìn về phía chiếc cưa trên bàn, lời khai và vật chứng đầy đủ, nhân chứng tiềm ẩn cũng đã có, làm sao không thể kết thúc được vụ án?

Dương Hưng Xuân đưa tay ra đầu bàn đằng kia. Ở đó đặt một chiếc túi màu đen, anh ta vớ lấy chiếc túi đó, bàn tay phải thò vào trong túi, đồng thời nói: "Đội trưởng La, hình như anh đã bỏ qua mất một việc."

"Gì cơ?" Bỗng dưng La Phi có một dự cảm không lành.

"Nếu tôi đã biết sớm muộn gì anh cũng sẽ tìm đến cửa, hơn nữa còn dành sức chờ sẵn, thì làm sao tôi lại có thể không có bất cứ sự chuẩn bị nào?" Khi bàn tay anh ta rút ra khỏi chiếc túi, trong tay đã nắm một khẩu súng ngắn nặng trịch.

La Phi giật mình sửng sốt, anh nhanh chóng bật dậy, nhào về phía Dương Hưng Xuân. Nhưng dù động tác của anh có nhanh hơn đi nữa thì cũng không thế nào nhanh hơn viên đạn được.

"Pằng!" Tiếng súng vang lên. Trước mắt La Phi tối sầm. Anh cảm thấy như bị giáng một nhát búa mạnh, cả người ngã vật ra phía bên phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top