Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16 giờ 21 phút chiều ngày 18 tháng 10. Tại khu nghĩa trang thành phố nọ của tỉnh Chiết Giang.

Trên tấm bia bằng gạch men có in di ảnh của người quá cố, đó là một phụ nữ trung niên mặt tròn. Một người đàn ông đứng im rất lâu trước mộ. Sau cùng, người ấy lấy ra một điếu thuốc cuộn, cho lên môi và châm lửa. Rít mấy hơi xong, cảm giác quen thuộc đó bắt đầu xuất hiện.

Người phụ nữ bước khỏi tấm bia, mặt tươi cười như đang đứng trước mặt. Khóe mắt của người đàn ông dần dần nhòa đi, anh ta khẽ gọi một tiếng: "Mẹ ơi!"

Người phụ nữ mỉm cười, hỏi: "Cô ấy vẫn khỏe chứ?"

"Vâng. Cô ấy rất hạnh phúc."

"Mẹ biết là con có thể chăm sóc tốt cho cô ấy." Người phụ nữ tỏ ra rất vui, "Nếu cô ấy ổn, thì việc mà mẹ đã làm rất đáng."

Người đàn ông cũng cười và hỏi lại: "Thế còn mẹ, mẹ vẫn ổn chứ?" Vừa nói, anh ta vừa bước về trước một bước, định kéo tay của đối phương. Nhưng người phụ nữ đã hóa thành đám khói, bay theo làn gió.

Sống mũi của người đàn ông cay cay, anh ta lấy ra điếu thuốc thứ hai, đang định châm lửa thì đột nhiên có người từ phía sau đưa tay đặt lên vai anh.

"Tưởng nhớ một người, nhất định phải dùng ma túy để mê hoặc mình sao?" Người đó hỏi bằng giọng trầm trầm.

Người đàn ông quay lại, sau khi nhìn rõ người đến thì hỏi bằng giọng nửa cười nửa không: "Là anh?"

"Là tôi." Người vừa đến chính là La Phi.

"Anh đến bắt tôi à?"

"Nếu tôi muốn bắt anh thì đã ra tay từ lâu rồi." La Phi đáp bình thản, và chắc chắn.

"Không muốn bắt tôi?" Mượn hơi của thuốc phiện, người đàn ông khẽ nhếch mép châm biếm, "Không lẽ anh muốn nói chuyện với tôi?"

"Đúng vậy. Tôi muốn nói chuyện với anh." La Phi đáp với vẻ mặt nghiêm túc, anh đưa tay chỉ về phía bên phải, ở đó có một chiếc ghế dài dành cho những người đi tảo mộ ngồi nghỉ, "Chúng ta đến đằng kia nhé?"

Người đàn ông gật đầu, đáp: "Thôi được." Nói xong thì đi trước về phía chiếc ghế. Sau khi ngồi xuống, anh ta lại đưa tẩu thuốc lên môi và bật máy lửa. La Phi đi theo, đưa tay giành lấy điếu thuốc, ném xuống đất và lấy chân gí lên trên.

Người đàn ông ngây người nhìn La Phi, rồi lại nhìn điếu thuốc trên đất cho đến lúc nó bị gí nát. Anh ta ủ rũ ngồi dựa vào chiếc ghế, ngửa cổ thở dài.

La Phi ngồi xuống bên cạnh người ấy, nghiêng mặt hỏi: "Tôi nên gọi anh là gì? Lục Phong Bình hay Phó Dật Thông?"

Người đàn ông trợn mắt nhìn La Phi: "Anh biết rồi sao còn hỏi?"

Đúng vậy, một khi La Phi có thể tìm đến được đây thì chứng tỏ anh đã biết rất nhiều chuyện.

Khâu đột phá chính là sự kiện vật đối trọng rơi ở bên sông.

Lúc đó, Lương Âm đi đến chỗ tháp cẩu theo sự gợi ý của khẩu hiệu ở công trường và trong lúc gay cấn, Lục Phong Bình sắp trốn thoát, Lương Âm đã chạy lên đài điều khiển đánh nhau với người mặc áo đen bí hiểm ở đó. Cô giơ chân đá vừa trúng chiếc cần điều khiển. Sau khi bị mất điều khiển, tay của cần cẩu quay nhanh dẫn đến vật đối trọng ở đoạn cuối bị rơi và đè vào trúng Lục Phong Bình đang ở trên mặt đất, khiến cho kế hoạch chạy trốn của anh ta bị tan tành.

Đó là nguyên nhân và kết quả trước sau bề ngoài của sự kiện đó và Lương Âm gọi đó là "ý trời".

Nhưng La Phi lại là người không tin vào ý trời, anh tin là chuyện đó do con người tạo ra.

Khẩu hiệu gợi lại ký ức của Lương Âm, rồi bàn chân đạp tình cờ trong lúc vật lộn và vật đối trọng rơi rất chính xác, cả ba sự việc này là quá tình cờ. Nếu chỉ có một trong ba việc tình cờ đó thì La Phi còn có thể chấp nhận được, nhưng lại là ba sự việc tình cờ cùng xảy ra thì không còn gọi là tình cờ nữa, chắc chắn trong đó ẩn chứa một logic bí mật nào đó.

Hoặc là tất cả những chuyện đó đều xuất phát từ sự tính toán kỹ càng của Lục Phong Bình.

Lương Âm từng bị Lục Phong Bình thôi miên, vì vậy anh ta biết rõ tâm huyệt của cô. Anh ta đã phục chế lại khẩu hiệu đó trong ký ức của cô, từ đó mới khiến cho Lương Âm đi về phía cần cẩu tháp. Như vậy, logic này đã được thành lập.

Lương Âm rõ ràng không thể nào so sánh được với thân thủ của người mặc áo đen kia, vì vậy người đó hoàn toàn có thể kiểm soát được tình hình trong lúc vật lộn. Anh ta đã sớm thiết kế ra trình tự khiến cho tay cần cẩu mất điều khiển và chỉ chờ một thời cơ thích hợp. Vì vậy, cú đạp đó của Lương Âm không phải là mâu chốt, mấu chốt chính là người mặc áo đen đó nắm bắt được khi nào thì cô sẽ tung ra cú đá đó. Cú đá tung ra, vật đối trọng sẽ rơi xuống theo như kế hoạch. Logic này cũng được thành lập.

Điều khiển người ta thấy thắc mắc hơn cả là: tảng đá đối trọng đó làm thế nào để đè lên nạn nhân một cách chính xác nhất?

Nạn nhân đó bị đè nát, phải thông qua dấu vân tay và quần áo để xác định thân phận của người đó.

Dấu vân tay của nạn nhân hoàn toàn trùng khớp với dấu vân tay được lưu lại của Lục Phong Bình khi bị bắt. Nhưng xem xét đến việc Lục Phong Bình có một kẻ tiếp tay lợi hại, thì không thể loại trừ khả năng tài liệu về dấu vân tay ở trại tạm giam đã được thay thế.

Còn bộ quần áo còn sót lại thì lại liên quan đến một điểm nghi vấn lớn khác: tại sao trước lúc xuất phát Lục Phong Bình lại đòi thay quần áo?

Nếu nạn nhân không phải là Lục Phong Bình mà là một người thế thân khác thì điểm nghi vấn này có thể chuyển thành một suy đoán hợp lý: Lục Phong Bình sớm đã có một kế hoạch kim thiền thoát xác hoàn mỹ, nhưng cho dù thế nào thì anh ta cũng không thể nào dự đoán được số áo tù phải mặc sau khi bị bắt. Vì vậy, trước khi xuất phát thay quần áo đã chuẩn bị sẵn thì mới có thể làm lẫn lộn thân phận thật sự của nạn nhân.

Hồ Phán Phán nói rằng tận mắt nhìn thấy tảng đá đối trọng đè trúng Lục Phong Bình, xem xét đến yếu tố lúc đó là ban đêm, giữa chỗ vật đối trọng rơi và chiếc lồng sắt có một khoảng cách, việc Lục Phong Bình lợi dụng địa hình trên đường bỏ chạy để tạo ra một cách che mắt cũng không phải là chuyện khó. Ví dụ như để cho người thế thân nấp sẵn sau một đống đất, rồi chờ đến khi Lục Phong Bình băng qua đống đất thì thực hiện việc thay người.

Nhưng vẫn còn một điểm khó giải thích: vật đối trọng rơi từ độ cao mấy chục mét xuống, cho dù là đã tính toán rất kỹ càng thì liệu có thể đè trúng mục tiêu là một người trên mặt đất được không?

La Phi giả thiết mình là người trong cuộc, nếu đã xây dựng được một kế hoạch tỉ mỉ như vậy, thì chắc chắn sẽ không bao giờ cho phép xảy ra nhân tố không xác định lớn như vậy ở chi tiết then chốt vật đối trong rơi xuống, nhất định phải 100% đè nát người thế thân kia.

Nhưng làm thế nào để đạt được 100%? Dựa vào việc nhắm chính xác từ trên cao hay là định vị trên mặt đất? Những điều đó đều không đáng tin, La Phi không thể chấp nhận phương án đó được.

Lúc đó, La Phi chợt nhớ đến sợi dây thừng kia.

Lương Âm từng nói là khi vật đối trọng rơi, Lương Âm nhìn thấy sợi dây thừng bị đứt cũng bay theo. Điều này đã đưa ra cho La Phi một sự gợi ý rất tuyệt:

Muốn để cho tảng đá đối trọng đó đè trúng người thế thân thì biện pháp duy nhất là để cho người thế thân rơi cùng với tảng đá.

Tác dụng của sợi dây thừng là trói người thế thân ở phía dưới tảng đá đối trọng từ trước, sợi dây thừng ấy sẽ được buộc giống như dây thắt an toàn trên xe. Khi vật đối trọng được thả lỏng, người thế thân nhấn vào nút được thắt, sợi dây thừng sẽ tự động bung ra và rời khỏi tảng đá đối trọng, còn người thế thân sẽ bị tảng đá đối trọng kia đè chặt cho tới lúc tiếp xúc với mặt đất và tan thành mây khói.

Thế là La Phi thử tìm kiếm sợi dây thừng, nhưng tìm khắp công trường mà vẫn không như ý. Điều đó càng làm cho anh chắc chắn với phán đoán của mình. Thứ mà Lương Âm nhìn thấy không phải là sợi sây thừng thông thường mà là một chi tiết trong kế hoạch của đối thủ. Vì thế, kẻ đó đã mang sợi dây đi, vì trên sợi dây thừng ấy lưu giữ manh mối phá giải kế hoạch kia.

Đến đây thì ba sự việc tình cờ kia đã có thể được gắn kết lại với nhau bằng một logic nội tại.

Tuy nhiên, một điểm nghi vấn khác lại xuất hiện.

Nếu nói rằng người thế thân rơi cùng với tảng đá đối trọng, vậy làm thế nào giải thích cho những lời làm chứng của Hồ Phán Phán?

Cô gái đó đã nói rất rõ ràng: cô tận mắt nhìn thầy tảng đá đó đè trúng một người đàn ông đang chạy trên mặt đất. Cảnh tượng đó không thể nào dùng biện pháp che mắt để giải thích được.

Nếu trí nhớ của cô gái không thể nào là giả tạo thì chỉ còn một cách giải thích: Hồ Phán Phán đang nói dối.

Điều này nghe ra không phải là một giải thích hợp lý, lúc đầu đúng là La Phi cũng không nghĩ đến chuyện này, mãi cho đến khi anh nhìn thấy nụ cười của Hoàng Bình. Lúc đó, trong phòng bệnh, hai mẹ con Hoàng Bình bàn chuyện về nhà, Hoàng Bình đã nở nụ cười từ đáy lòng, nụ cười đó vô cùng nhẹ nhõm và chứa đầy hy vọng vào tương lai.

Nhưng họ muốn trở về ngôi nhà vừa mới mất đi người đàn ông trụ cột trong gia đình. Tương lai mà họ sắp đối diện có lẽ là rất khó khăn và hoang mang. Trong tình hình ấy thì nỗi buồn sau tai họa mới là trạng thái tinh thần bình thường.

Nhưng, không hề thấy một chút biểu hiện của trạng thái tinh thần ấy trên khuôn mặt của hai mẹ con.

Chính là từ giây phút ấy, La Phi bắt đầu xem xét lại gia đình này, đặc biệt là quan hệ giữa Hồ Đại Dũng và hai mẹ con.

Theo như lý luận di truyền học: nếu Hồ Đại Dũng và Hoàng Bình đều là mắt một mí, thì con gái Hồ Phán Phán của họ không thể nào là người có mắt hai mí được. Lương Âm đã từng vì thế mà phán đoán rằng mắt hai mí của Hồ Phán Phán là do phẫu thuật mà ra, nhưng La Phi thì lại có một suy đoán khác. Sau đó, anh dò hỏi Tiêu Tập Phong về cảnh tượng hai mẹ con gặp nhau, và sự thật là chứng minh hai người đó không hề quan tâm đến việc sống chết của Hồ Đại Dũng.

Cuốn trắc nghiệm trạng thái tinh thần thu được ở hiện trường Hồ Đại Dũng tử vong cũng là một manh mối đáng lưu tâm. Xét về thời gian, thời điểm hoàn thành trắc nghiệm là vào ngày 2 tháng 3 năm nay, tức là khoảng nửa tháng sau khi Hồ Phán Phán mất tích. Đơn vị thực hiện trắc nghiệm là trung tâm kiểm soát bệnh sức khỏe tâm thần của một huyện trực thuộc thành phố Long Châu. Đến ngày 12 tháng 3, Hoàng Bình nhận được tin nhắn báo bình an của Hồ Phán Phán và đến đồn Nam Thành để đề nghị xóa bỏ vụ án. Vì chuyện này, Hồ Đại Dũng đã tấn công bằng bạo lực đối với Hoàng Bình, sau đó anh ta được bệnh viện tâm thần Long Châu chẩn đoán là bị tâm thần nhưng chi tiết này khiến La Phi có một sự liên tưởng thú vị. Đầu tiên, Hồ Đại Dũng có kế hoạch giả làm bệnh nhân tâm thần, anh ta đã tới huyện bên cạnh để thăm dò tính khả thi của kế hoạch này. Anh ta đã giả điên giả dại ở đó rồi được đưa đến trung tâm kiểm soát bệnh sức khỏe tâm thần và tiếp nhận trắc nghiệm tại đây. Trong lần trắc nghiệm này, anh ta đã cố ý đưa ra những đáp án khác thường, vì thế mà đã để lộ dấu vết. Kết quả giám định là trạng thái tinh thần bình thường, vì vậy mà anh ta đã bị xử phạt hành chính bằng hình thức tạm giam 5 ngày vì hành vi khiêu khích. Nhưng, trải nghiệm lần này đủ để Hồ Đại Dũng rút ra được những kinh nghiệm cần thiết, để từ đó giả vờ là một bệnh nhân tâm thần thành công trong lần trắc nghiệm thứ hai ờ bệnh viện thành phố.

Nhớ lại thì thấy, hành động bắt giữ Lương Âm sau này của Hồ Đại Dũng có dụng ý hết sức hiểm độc. Anh ta đã diễn rất thành công vai của một bệnh nhân tâm thần trước mặt một nhóm cảnh sát, tiếp đó lại trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần, mưu đồ phục kích tấn công Lục Phong Bình. Có thể tưởng tượng ra, nếu anh ta giết được đối phương thì thân phận một bệnh nhân tâm thần có thể bảo vệ cho anh ta tránh được chế tài của luật pháp.

Một người tâm địa độc ác và lên kế hoạch tinh vi như vậy, nếu như biết rằng đứa con gái kia không phải là con đẻ của mình thì anh ta sẽ phải sống như thế nào nốt phần đời còn lại?

Phân tích từ một góc độ khác, nếu Hồ Đại Dũng nhận định Lục Phong Bình đã bắt cóc con gái mình, thì tại sao anh ta lại nôn nóng muốn giết chết đối phương? Lục Phong Bình chết rồi thì chẳng phải anh ta sẽ mất đi manh mối cuối cùng để tìm ra con gái sao?

Kết hợp với việc phân tích thái độ dửng dưng của Hoàng Bình trong vụ án này, thì có lẽ việc mất tích của Hồ Phán Phán không phải là bị người khác bắt cóc mà là cố ý tránh Hồ Đại Dũng. Vậy thì vai trò của Lục Phong Bình có lẽ chỉ là giúp cho hành động trốn tránh của Hồ Phán Phán mà thôi.

Vì vậy mà Hồ Đại Dũng căm hận Lục Phong Bình đến tận xương cốt.

Vì vậy mà Hoàng Bình không muốn cảnh sát xen vào để điều tra.

Vì vậy mà Lục Phong Bình không chịu nói ra sự thật.

Vì vậy mà Hồ Phán Phán đã dùng lời nói dối để giúp cho Lục Phong Bình.

... ...

Thuận theo logic trên, nhiều sự việc đã được giải thích thông suốt.

Và, một điểm mà La Phi chắc chắn nhất đó là Lục Phong Bình không bị đè nát dưới vật đối trọng đó, anh ta đã chạy thoát thành công nhờ sự giúp đỡ của người mặc áo đen và Hồ Phán Phán.

Người mặc áo đen đó rút cục là ai? Trong một thời gian, điều này trở thành câu hỏi mà La Phi quan tâm nhất.

Hồ Đại Dũng rất có thể đã bị người này giết chết, về điểm này La Phi có cùng quan điểm với Lương Âm. Hơn nữa, hung thủ đã cố ý để lại bản hỏi đáp giám định tâm thần ở lại hiện trường, rất rõ ràng là muốn đưa ra một ám thị cho phía cảnh sát.

Người thân thủ bất phàm bí hiểm tại sao lại muốn giúp Lục Phong Bình? Lẽ nào người đó thực sự là một con rối bị điều khiển bởi thuật thôi miên?

Để giải đáp cho những câu hỏi này, La Phi đã đến nơi ở của Lục Phong Bình. Anh muốn tìm manh mối có liên quan đến "vị khách quý". Dưới tác động của thuốc phiện, đúng là anh đã có những phát hiện, có điều những phát hiện đó không có liên quan gì đến người mặc áo đen.

La Phi cảm nhận thấy có sự tồn tại của một người phụ nữ. Đó là một hình tượng hoàn toàn lạ lẫm, vì vậy mà anh không nhìn rõ mặt của người phụ nữ đó. Mãi cho tới hai tuần sau, khi anh nhìn thấy tấm ảnh trong chiếc ví của Lương Âm, khí chất của người phụ nữ trong tấm ảnh khiến La Phi liên tưởng đến ảo giác mà anh cảm thấy khi ở trong nhà của Lục Phong Bình.

Cục diện đến đây bỗng nhiên trở nên rõ ràng.

Đặng Yến, một cái tên bình thường, thuộc về một người phụ nữ bình thường, thế mà 11 năm trước người phụ nữ ấy đã làm một việc hoàn toàn không bình thường, bà đã dùng tính mạng của mình để cứu một cô gái vừa bước vào tuổi thiếu niên.

La Phi tra tư liệu về Đặng Yến thì biết bà có một người con trai tên là Phó Dật Thông. La Phi vừa nhìn đã nhận ra ảnh của Phó Dật Thông chính là nhà thôi miên lấy tên là Lục Phong Bình.

Một người thích ở khu nhà cũ, nếu như không phải do những khó khăn về kinh tế thì chắc chắn phải là vì người ấy không muốn từ bỏ thứ gì đó.

Ngôi nhà mà Phó Dật Thông thuê rất giống với ngôi nhà cũ ở quê, bày biện trong nhà cũng giống hệt như vậy. Áo khoác và giày của Đặng Yến bày ở gần cửa, như thể nữ chủ nhân ấy có thể trở về bất cứ lúc nào.

Buổi sáng hàng ngày, Phó Dật Thông nhốt mình trong nhà, rồi nhờ sự giúp sức của thuốc phiện, anh ta cho rằng sẽ xuyên không đoàn tụ với mẹ mình.

Biết được thân phận thực sự của nhà thôi miên, La Phi cũng biết khởi nguồn vương vấn giữa người đó và Lương Âm, đồng thời anh biết nên đến nơi nào thì có thể tìm được đối phương.

Ngày 18 tháng 10 là ngày giỗ của Đặng Yến. La Phi đã chờ ở nghĩa trang suốt một ngày, cuối cùng cũng đã chờ được đến lúc Phó Dật Thông xuất hiện. Anh vẫn còn rất nhiều câu hỏi cần đối phương giải đáp.

"Vì vậy nên mới nói, tất cả đều là do anh sắp đặt, anh muốn để cho Lương Âm tận tay "giết chết" tên hung thủ kia, có như vậy mới giúp cô ấy cởi bỏ được nút thắt trong lòng. Đúng không?" La Phi nhìn Phó Dật Thông, hỏi với vẻ nghiêm nghị.

Phó Dật Thông mỉm cười đắc ý một hồi rồi đáp: "Đó là lễ thành niên của cô ấy."

La Phi "ồ" một tiếng rồi nói: "Tôi vẫn còn rất nhiều việc muốn hỏi anh."

"Dựa vào đâu tôi phải nói với anh?" Phó Dật Thông ngoẹo đầu nhìn La Phi. Vì chuyện điếu thuốc nên sự bất mãn trong lòng anh ta vẫn chưa hết.

"Anh nói ra thì có thể tôi không cần phải làm phiền Lương Âm nữa."

Phó Dật Thông lập tức xòe tay ra: "Anh thắng rồi, hỏi đi."

Đầu tiên La Phi hỏi: "Người tiếp tay cho anh, người mặc áo đen tấn công Lương Âm trên cần cẩu đó là ai?"

Phó Dật Thông đáp: "Tôi cũng không biết."

"Anh không biết?" La Phi chau mày, vẻ vô cùng nghi vấn.

"Tôi không quen người đó, là anh ta chủ động tìm đến tôi." Phó Dật Thông giải thích, "Anh ta có việc cần đến tôi, vì vậy mà bằng lòng giúp tôi việc đó."

"Anh không biết tên của người đó?"

"Không biết, thậm chí tôi còn chưa nhìn thấy mặt của anh ta."

"Sao? Có thể nói kỹ hơn được không, rút cục chuyện là như thế nào?"

"Đại khái là vào một tháng trước, tôi lên một chiếc taxi giả mạo. Trên xe có người đã làm tôi ngất đi..." Phó Dật Thông đưa mắt nhìn ra xa và đắm chìm trong hồi ức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top