Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ra khỏi nhà hàng Nhạc Phi Phi, Trần Gia Hâm cứ sầm mặt không nói gì. Chuyến đi này bất lợi, lại thêm bị bỡn cợt như thế, nên tâm trạng của cậu khó tránh khỏi nặng nề.

La Phi để ý thấy cậu có phần bất ổn, bèn chủ động an ủi: "Đừng nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa. Trên đời này, hạng người nào cũng có, không đáng để tức giận với loại người đó."

Trần Gia Hâm mỉm cười như tự châm biếm, rồi nói: "Đúng thế, có gì đáng để tức giận? Nhanh chóng phá án mới là việc chính."

"Cậu nghĩ được như thế là tốt rồi." La Phi gật đầu tán thành, rồi nói: "Vừa rồi lúc trong phòng VIP đúng là có phần làm cậu phải chịu ấm ức. Nói thật lòng, tôi chỉ sợ cậu không kìm được sẽ cãi nhau với đối phương."

Trần Gia Hâm im lặng một lát, rồi tự nhận xét: "Tôi là người chưa bao giờ chỉ vì trút giận trong chốc lát mà quên đại cục."

"Ừ", La Phi xem đồng hồ, đã hơn 12 giờ đêm. Kể từ lúc xảy ra vụ án vào chiều hôm qua đến giờ, anh và Trần Gia Hâm chưa chợp mắt lúc nào, nên đến lúc này quả thật là đã rất mệt. La Phi bèn đưa ra quyết định: "Hôm nay đến đây thôi. Tôi sẽ gọi xe về. Cậu nghỉ sớm đi. Ngày mai tập trung ở đội sớm."

Thế là hai người chia tay. La Phi trở về căn hộ của mình, tắm rửa qua loa rồi lên giường nằm. Mặc dù rất mệt, thế nhưng nhắm mắt thì lại không ngủ được. Vật vã như vậy chừng hai, ba mươi phút, cuối cùng phải ngồi dậy lấy hai viên Lorazepam từ trong hộp ở đầu giường ra uống.

Sau khi thuốc phát huy tác dụng, La Phi lập tức đi vào giấc ngủ. Anh ngủ mê mệt không biết trong bao lâu, mãi cho tới khi nghe thấy tiếng chuông di động mới bừng tỉnh. Cầm chiếc di động lên nhìn vào màn hình và nhìn xem thời gian.

Bây giờ là 4 giờ 32 phút sáng ngày 9 tháng 9, người gọi đến là đồn trưởng Vương của đồn Đông Thành.

Giờ này mà đồn khu vực gọi điện đến, chắc hẳn là trong khu vực đã xảy ra vụ án lớn gì chăng? La Phi không dám chậm trễ, vội nhấn nút nghe ngay: "A lô!"

"Đội trưởng La..." Từ trong máy vọng ra tiếng của đồn trưởng Vương, với giọng nói kiểu đang hàn huyên, "đang ngủ à?"

"Vâng, đang ngủ." La Phi chủ động hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Ồ, Tiểu Trần không ở cùng anh à?"

Nghe nói đến Tiểu Trần, La Phi lập tức phản ứng: "Trần Gia Hâm ư?" Trước khi sang đội cảnh sát hình sự, Trần Gia Hâm đã từng làm cảnh sát tuần tra dưới trướng của đồn trưởng Vương, vì vậy quan hệ giữa hai người rất thân thuộc. Nhưng sao đồn trường Vương lại gọi điện đến vào giờ này để hỏi về Trần Gia Hâm nhỉ? Hơn nữa, mình đã nói là đang ngủ, thế mà anh ấy vẫn còn hỏi có ở cùng với Trần Gia Hâm không, chuyện này có gì đó không bình thường. Thế là La Phi lập tức truy vấn: "Sao thế?"

"Có một chuyện... vốn Tiểu Trần không cho tôi nói với anh, nhưng tôi cảm thấy không bình thường, tốt nhất là anh nên tìm hiểu một chút."

Trần Gia Hâm có chuyện giấu mình? La Phi càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề, nên vội hỏi: "Chuyện gì?"

Đồn trưởng Vương đáp: "Tối hôm qua Tiểu Trần đã bắt một người trong khu vực của chúng tôi, sau đó lại một mình mang người đó đi. Vừa rồi tôi gọi cho cậu ấy thì thấy không liên lạc được nữa. Liệu... có chuyện gì đó không?"

"Bắt người? Bắt người nào?"

"Một tay ăn chơi, tên là Lục Phong Bình."

"Tôi biết rồi. Chờ tôi gọi lại cho anh." La Phi vội kết thúc cuộc gọi với đồn trưởng Vương và lập tức gọi đến số máy của Trần Gia Hâm, quả nhiên, tổng đài báo: "Xin lỗi, thuê bao quý khách gọi đến hiện đang tắt máy." La Phi lại gọi điện đến cho đồng nghiệp khác trong tổ chuyên án, kết quả là mọi người đều nói suốt cả buổi tối Trần Gia Hâm không liên lạc với ai. La Phi cuống lên, gọi lại cho đồn trưởng Vương.

"Bây giờ anh đang ở đâu?"

"Đang ở đồn, hôm nay tôi trực ban."

"Lần cuối anh nhìn thấy Trần Gia Hâm là ở đâu? Vào lúc nào?"

"Là ở đồn, khoảng một tiếng đồng hồ trước."

"Anh chờ đấy, tôi sẽ đến ngay." Trong lúc gọi điện thoại, La Phi đã kịp mặc xong quần áo, ra cửa và đến đường. Anh vẫy một chiếc taxi, rồi bảo lái xe chạy đến đồn Đông Thành, trên đường đi tiếp tục gọi điện cho đồn trưởng Vương, và gần như đã làm rõ được quá trình sự việc.

Khoảng 11 giờ đêm, Trần Gia Hâm đến đồn Đông Thành, nhờ đồn trưởng Vương phối hợp bắt một nhân vật mục tiêu. Cậu nói người này là nội tuyến của cảnh sát, nhưng gần đây không chịu nghe lời, cần phải cho anh ta một bài học. Người đó hiện đang giở trò mèo chuột ở quán rượu, tiếp sau đó rất có thể sẽ có hành động mua bán dâm, vì thế đề nghị đồn cảnh sát bắt người đó với danh nghĩa mua bán dâm, chờ đến khi anh ta nếm mùi khổ cực và chịu khuất phục thì sẽ để cho Trần Gia Hâm lộ diện cứu giúp. Diễn mặt đỏ mặt trắng ấy là để tăng cường khả năng kiểm soát của cảnh sát đối với cơ sở. Trần Gia Hâm còn đặc biệt nhấn mạnh rằng đội trưởng La Phi của đội cảnh sát hình sự không mấy tán thành kế hoạch này, vì vậy cần phải được giữ bí mật.

Trần Gia Hâm vốn đã từng công tác tại đồn Đông Thành, nên trên dưới đều quen. Hơn nữa, chuyện này về quy trình cũng không có vướng mắc gì, thế nên đồn trưởng Vương đã thuận tình cử hai cảnh sát phối hợp hành động. Trần Gia Hâm dẫn hai cảnh sát đó mai phục ở cổng nhà hàng. Gần đến 1 giờ, quả nhiên nhân vật mục tiêu ra khỏi nhà hàng cùng với một cô gái rồi đi tới một khách sạn gần đó thuê phòng. Trần Gia Hâm tiếp tục đợi ở sảnh lớn của khách sạn chừng nửa tiếng nữa, đến lúc thấy cũng đã đến thời cơ, bèn tới mở cửa phòng dưới sự hỗ trợ của nhân viên phục vụ của khách sạn. Đôi nam nữ trong phòng bị cảnh sát khống chế, sau đó đưa về đồn Đông Thành và thẩm vấn. Cô gái kia nhanh chóng khai ra rằng mình là gái bán dâm, nhưng khi thẩm vấn người có tên là Lục Phong Bình thì cảnh sát gặp phải một số phiền phức.

Lúc đầu, người thẩm vấn là hai cảnh sát của đồn Đông Thành, cũng là các vai mặt đỏ trong kế hoạch. Nhưng không biết tại sao, trong quá trình thẩm vấn hai người lại xảy ra đấu đá nhau, lúc đầu thì là bằng miệng, sau đó thì động thủ. Xảy ra chuyện đó, tất nhiên là đồn trưởng Vương gọi cấp dưới sang phòng làm việc chỉnh cho một trận. Sau khi anh chỉnh xong, quay lại nhìn thì đã thấy Lục Phong Bình và Trần Cin Hâm đều biến đâu mất. Đồn trưởng Vương xem lại camera trong phòng thẩm vấn thì phát hiện ra Trần Gia Hâm đã đưa Lục Phong Bình đi. Đồn trưởng Vương thấy không vui, nghĩ bụng cậu này cũng thật lạ, tìm đến nhờ giúp đỡ, xong việc rồi đến cả một câu chào cũng không mà đã bỏ đi? Thế là anh liền gọi điện cho Trần Gia Hâm định nói mấy câu, nhưng điện thoại của Trần Gia Hâm đã không thể liên lạc được nữa. Lúc đó, hai cảnh sát đánh nhau cũng như định thần lại, nói rằng cái gã Lục Phong Bình đó rất gian tà, không biết Trần Gia Hâm có xảy ra chuyện gì không? Đồn trưởng Vương nghĩ kỹ cũng thấy có gì đó không bình thường, nên chẳng còn nghĩ đến chuyện giữ bí mật nữa mà vội gọi ngay cho La Phi.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, La Phi thở dài tắt điện thoại. Thì ra, miệng thì nói là không tức giận, nhưng trong lòng Trần Gia Hâm rất ấm ức, do đó mới mượn cớ bắt tội mua bán dâm để định ép Lục Phong Bình phải khuất phục. Có lẽ, phần nhiều cậu ấy đã nghĩ rằng làm như vậy vừa lấy lại được thể diện, vừa hóa giải được cục diện bế tắc của vụ án, chẳng phải là song toàn sao? Nhưng Lục Phong Bình làm sao có thể để mặc người khác sắp đặt được? Sự việc đã đến nước này, thật sự không biết phải giải quyết thế nào cho trọn vẹn.

Đến đồn Đông Thành, đồn trưởng Vương đã chờ ở phòng trực ban. Vừa nhìn thấy La Phi, anh bước ra nói: "Người cung cấp thông tin của các anh đúng là rất xấu xa!"

"Xấu xa như thế nào?"

Đồn trưởng Vương đáp: "Chuyện hai cảnh sát đó đánh nhau cũng là do chính anh ta gây lên!"

La Phi "ồ" một tiếng, trong lòng đã hiểu. Chắc chắn là Lục Phong Bình đã nhân cơ hội tiếp nhận thẩm vấn, dùng lời nói dẫn dắt khiến cho hai cảnh sát kia xảy ra mâu thuẫn ngay tại đó. Có điều, "thớt có tanh thì ruồi mới đậu", Lục Phong Bình cho dù có giỏi thôi miên đến đâu thì cũng phải do hai cảnh sát kia có xích mích từ trước nên mới dễ dàng bị anh ta dắt mũi. Nghĩ vậy, La Phi hỏi: "Hai người đó trước đây chắc cũng có chút mâu thuẫn phải không?"

"Thực ra là quan hệ giữa họ rất tốt, hai người vốn là thầy và trò." Đồn trưởng Vương ngừng một chút rồi giải thích: "Chẳng phải sắp thi tuyển vào vị trí trưởng phòng sao? Cả hai người đều đăng ký nên mới có chút cạnh tranh. Người là sư phụ thì có quá trình công tác lâu năm, nhưng học lực lại kém một chút, còn người là học trò học lực cao hơn, so với sư phụ thì có ưu thế hơn, điều đó khiến cho người làm sư phụ trong lòng ít nhiều cũng thấy không vui. Trong lúc thẩm vấn hôm nay, sư phụ hỏi còn học trò thì ghi chép. Khi trả lời, người cung cấp tin kia cố ý gây khó dễ, khiến cho một số câu trả lời rất không rõ ràng làm người học trò không biết ghi như thế nào. Thế là, người học trò mắng anh ta, anh ta bèn nói chẳng phải là do các anh hỏi trước sao? Và hướng mũi nhọn vào người làm sư phụ. Sau hai ba lần như vậy, sư phụ thấy không vui bèn nói học trò mấy câu. Vốn cũng chẳng có chuyện gì to tát, nhưng gã kia cứ dùng lời để kích động, lúc đó hai người dường như cũng lú lẫn nên cuối cùng xông vào đánh nhau."

La Phi gật đầu. Bây giờ thì rõ cả rồi: Lục Phong Bình thuê phòng ở khách sạn và bị bắt vì mua bán dâm, chắc chắn anh ta đã nghĩ rằng chuyện này có liên quan đến việc anh ta từ chối giúp cảnh sát lúc trước, vì thế trong lúc trả lời thẩm vấn đã dùng thoại thuật thôi miên khiêu khích cảnh sát để báo thù. Còn việc Trần Gia Hâm sau đó đưa Lục Phong Bình đi, chắc chắn cũng là do trúng phải sự mê hoặc của đối phương. Điều này khiến cho La Phi không khỏi lo lắng cho sự an nguy của cấp dưới, anh xua tay nói: "Chuyện khác tạm thời gác sang bên. Nhanh chóng kiểm tra camera, tìm cho được Trần Gia Hâm rồi hãy nói!"

Camera cho thấy sau khi Trần Gia Hâm đưa Lục Phong Bình ra khỏi phòng thẩm vấn, hai người cùng lên chiếc xe mà Trần Gia Hâm lái, rồi lập tức rời khỏi đồn cảnh sát. Kiểm tra camera dọc đường thì thấy chiếc xe đó cuối cùng chạy đến chỗ của đội cảnh sát hình sự.

Đến trụ sở của đội cảnh sát hình sự ư? Lẽ nào Lục Phong Bình thật sự muốn phối hợp với cảnh sát điều tra vụ án? La Phi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Có điều, nếu đã ở đội cảnh sát hình sự thì ít nhất an toàn con người không có vấn đề gì nữa. La Phi chào tạm biệt đồn trưởng Vương và một mình đi đến đội cảnh sát hình sự.

Đến trụ sở đội cảnh sát hình sự, đầu tiên La Phi nhìn thấy chiếc xe của Trần Gia Hâm đỗ ở dưới sân tòa nhà, ngẩng lên nhìn thì thấy đèn trong phòng làm việc của mình bật sáng. Anh vội đi lên đó. Cửa phòng chỉ khép hờ, La Phi đẩy cửa bước ngay vào.

Không ngoài dự liệu, hai người mà anh đang tìm quả nhiên đang ở trong đó.

Lục Phong Bình đang ngồi ở chiếc ghế của La Phi, tay cầm một tập tài liệu, giở xem với vẻ rất phấn chấn. Còn Trần Gia Hâm thì nằm ngửa mặt trên ghế bất động.

"Trần Gia Hâm!" La Phi gọi một tiếng, rồi đi đến chỗ cấp dưới của mình trước.

"Khẽ một chút!" Lục Phong Bình ngẩng đầu lên, cười ranh mãnh, nói: "Hãy để cho cậu ta ngủ thêm một chút."

Bước đến gần hơn thì thấy hơi thở của Trần Gia Hâm đều đều, không có vẻ gì là bị làm tổn hại. La Phi thở phào một cái, quay người sang hỏi Lục Phong Bình: "Anh đang làm gì ở đây?"

Lục Phong Bình ném đám tài liệu trong tay lên bàn, sau đó cầm chén trà bên cạnh lên uống một ngụm. La Phi để ý thấy có một hộp bạch trà vừa mới mở, đó chính là món quà mà Lương Âm cho ngày hôm qua. Xem ra, Lục Phong Bình rất tự tại, không cho rằng mình là người ngoài ở đây.

Sau khi uống xong chén trà, anh ta chậm rãi nói: "Đội trưởng La, các anh làm việc rất không đàng hoàng. Con người tôi tự do tự tại, rất ghét bị người khác ép buộc. Các anh dùng cách này ép tôi, theo tính khí của tôi, thì tôi nhất định sẽ làm cho các anh hối hận." Ngữ khí khi nói của anh ta bình thường, nhưng lời nói thì lại toát ra vẻ lạnh lùng tăm tối.

La Phi chỉ người phụ tá nằm trên ghế, hỏi: "Anh đã làm gì cậu ấy rồi?"

"Là do cậu ta mệt quá, nên để cho ngủ một lát. Phải rồi, trước khi ngủ, cậu ta lấy những tài liệu này đưa cho tôi. Chẳng phải các anh muốn tôi phối hợp phá án sao? Thì cũng phải cho tôi xem trước một chút chứ," Lục Phong Bình chìa tay gõ xuống mặt bàn, "ồ, ở tất cả trong đây rồi."

"Chỉ như thế?" La Phi không tin lắm. Vừa rồi đối phương đã nói ra những lời rất ghê gớm, sao bây giờ lại bằng lòng cho qua? Có lẽ anh ta đã dùng thuật thôi miên thiết lập thứ gì đó như tâm miêu đối với Trần Gia Hâm, tạm thời thì không thấy tổn hại gì, nhưng ẩn họa thì khó mà lường trước.

Lục Phong Bình hiểu ý của La Phi, anh ta nói với vẻ không hề ngượng: "Tôi đã nói rồi, nếu các anh đã ép tôi, thì tôi sẽ làm cho các anh phải hối hận. Có điều...", anh ta nâng chén trà trong tay, khẽ nhấp một ngụm nhỏ xong thì nói: "Tôi đã đổi ý."

La Phi cố giữ vẻ bình thản, hỏi: "Đổi ý gì?"

"Bây giờ tôi bằng lòng giúp các anh phá án." Lục Phong Bình nói, "Chỉ cần các anh thỏa mãn một điều kiện của tôi."

"Điều kiện gì?"

"Cho tôi một trợ thủ."

"Không có vấn đề gì." Mặc dù không biết đối phương tại sao lại có sự thay đổi đó, nhưng đối với yêu cầu đơn giản đó thì La Phi lập tức đồng ý, "Anh cần một trợ thủ thế nào thì chúng tôi cũng đều có thể đáp ứng cho anh."

"Tôi đã lựa chọn người rồi." Lục Phong Bình đưa ngón tay trỏ của bàn tay phải chỉ vào tập tài liệu trước mặt, nói: "Tôi muốn cô ấy."

La Phi bước lên mấy bước, ghé sát bàn làm việc. Anh nhìn thấy trang tài liệu trên cùng là bản báo cáo khám nghiệm tử thi, bản báo cáo đã được lật đến trang cuối cùng, còn chỗ mà ngón tay của Lục Phong Bình chỉ vào là chỗ ký tên của người viết báo cáo.

Nét chữ mềm mại, nhưng đồng thời vẫn ẩn chứa vẻ cứng cáp, nhuần nhụy.

Lương Âm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top