Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11 giờ 42 phút đêm, trong nhà hàng Nhạc Phi Phi.

Cô gái uống rượu cùng với Lục Phong Bình đêm nay tửu lượng rất khá, thân hình lại càng bốc lửa hơn. Lục Phong Bình đã rất muốn được "giao lưu" sâu thêm. Nhưng uống được nửa chừng, anh ta phát hiện ra cô em này lén đổ cốc rượu không uống hết vào thùng rác. Hành động lén lút đó khiến anh ta mất cả hứng, thế là anh ta bèn gọi phục vụ đến thanh toán và chuẩn bị ra về. Cô gái kia vẫn không biết chuyện cứ dính chặt vào người Lục Phong Bình, hy vọng anh ta sẽ đưa cô đi. Lục Phong Bình hừ một tiếng rồi đá vào thùng rác, nói: "Muốn đi theo tôi à? Vậy thì hãy bồi thường chỗ rượu nợ đi!" Cô gái kia thấy vậy, đành lủi thủi rút lui.

Lục Phong Bình ra khỏi quán rượu một mình, bước chân của anh ta có phần chệnh choạng. Một chiếc taxi đang chờ đón khách ở bên đường nhanh chóng đi tới, rồi dừng ngay trước Lục Phong Bình. Lục Phong Bình kéo cánh cửa xe sau, ngồi vào trong rồi nói địa điểm: "Tân Thôn Công Nhân."

Lái xe nhanh chóng chạy về trước, Lục Phong Bình cảm thấy ngột ngạt, bèn kéo kính cửa xuống cho thoáng. "Nếu mà biết con đàn bà đó giở trò thì cần gì phải uống với nó nhiều đến thế!" Anh ta thầm nói với mình, không biết là trách đối phương ranh mãnh hay là kiểm điểm lại sự sơ suất của mình.

Lúc này đêm đã khuya, đường rất thoáng. Chiếc taxi nhanh chóng qua hai ngã tư, sau đó lại rẽ về bên trái. Lục Phong Bình ngây người, thò người ra quan sát.

Trung tâm của Tân Thôn Công Nhân nên rẽ về bên phải, nhưng đường này lại đi về phía ra khỏi thành phố. Sau khi xác định là mình không nhầm, Lục Phong Bình lên tiếng: "Này, đi đường này không đúng rồi!"

Trước lời nhắc của khách, tài xế taxi không hề giảm tốc độ và cũng chẳng quay đầu lại, cứ tiếp tục lái xe về phía trước, như thể không nghe thấy lời của anh ta. Lục Phong Bình lại lớn tiếng kêu lên: "Này, anh đi sai đường rồi!" Vừa nói, anh ta vừa nhìn người tài xế, thì thấy người đó đội mũ và đeo khẩu trang, chỉ còn lộ đôi mắt. Trong bóng tối, rất khó nhận được mặt của đối phương.

Lần này, tài xế đã lên tiếng: "Tôi không đi sai đâu, tôi biết đường." Giọng của người ấy khàn khàn, giống như cổ họng bị bỏng lửa.

Lục Phong Bình kiên nhẫn giải thích: "Đường đến Tân Thôn Công Nhân phải rẽ phải, còn đường này là ra ngoại thành."

Tài xế hỏi lại: "Ai bảo là tôi đi đến Tân Thôn Công Nhân?"

Cho dù Lục Phong Bình có uống nhiều rượu hơn nữa thì lúc này cũng biết là có điều không bình thường rồi. Anh ta hít một hơi sâu, ổn định tinh thần, nhíu mày hỏi: "Ý của anh là gì?"

"Đây là xe của tôi." Người kia cười lên một tiếng kỳ quái, "Muốn đi đến đâu, tất nhiên là do tôi quyết định."

"Thế sao? Xem ra anh không phải là tài xế taxi." Lục Phong Bình nheo mắt, càng chú ý quan sát đối phương.

"Tất nhiên là không rồi." Người đó cứ nhìn về phía trước, không thèm nhìn Lục Phong Bình dù chỉ một cái.

"Vậy là anh nhằm vào tôi?" Lục Phong Bình đoán ý đồ của đối phương, vừa lặng lẽ mở nắm đấm của cánh cửa sau. Anh ta phát hiện ra cửa xe không khóa, nhưng lúc này xe đang chạy trên đường cao tốc, nếu mà nhảy xuống sẽ rất nguy hiểm.

"Anh không ngốc." Người kia ngừng một lát rồi lại khen, "Tôi thích làm bạn với người thông minh."

"Nhưng, có phải anh đã nhận nhầm người rồi không?" Lục Phong Bình nói bằng giọng nhắc nhở, "Anh nên quay lại nhìn mặt tôi xem."

"Tôi sẽ không quay đầu đâu." Người kia từ chối, "Tôi biết tài thôi miên của anh. Để cho anh nhìn thấy mắt của tôi thì sẽ rất nguy hiểm."

Lục Phong Bình đưa tay sờ lên đầu của mình, vẻ lúng túng khi bị người khác thấy được mánh lới. Sau đó anh ta cười đau khổ rồi nói với vẻ tự trào: "Thôi được, bây giờ thì tôi tin anh không nhận nhầm người."

Người kia không nói gì mà vẫn chăm chú vào việc lái xe.

Lục Phong Bình vẫn tiếp tục nói: "Vậy, tôi có thể hỏi một câu không, bây giờ anh định đi đâu?"

Người kia đáp: "Biết nhiều sẽ không tốt cho anh đâu."

Lục Phong Bình chìa tay, nhìn con đường trước mặt: "Nhưng tôi sẽ phải biết, chỉ là sớm hoặc muộn mà thôi."

"Nếu như anh có thể ngủ một giấc trên xe thì sẽ tốt hơn đấy."

"Thật không? Nhưng tôi không ngủ được." Lục Phong Bình thở dài, "Vừa rồi nếu uống nhiều hơn một chút thì đã tốt rồi."

"Nếu không ngủ được thì tôi sẽ giúp anh." Người kia nói, vẻ bình tĩnh với ý định sẵn trong đầu.

"Anh giúp tôi?" Lục Phong Bình cười, "Trừ phi anh cũng biết thuật thôi miên?"

"Đúng thế." Người kia ngừng một chút rồi nói: "Nhưng là một kiểu phong cách khác."

Lực Phong Bình hỏi dồn với vẻ hứng thú: "Phong cách gì?"

"Anh thích xâm nhập vào thế giới tiềm thức của người khác, khống chế tinh thần và tư duy của người khác từ trong ra ngoài. Đó là thủ pháp thường dùng của những nhà thôi miên như anh. Còn phương pháp của tôi thì lại từ ngoài vào trong, so sánh thì sẽ đơn giản hơn nhiều và cũng trực tiếp hơn nhiều."

"Ô?" Lục Phong Bình càng thấy hứng thú, "Vậy thì đúng là đáng để thỉnh giáo."

Người kia đáp thẳng thắn: "Chỉ cần dùng tay kẹp lấy cổ của anh, thì chỉ trong vòng một phút là có thể làm cho anh ngủ say."

"Như vậy sẽ gây ra thiểu oxy cho não của tôi..." Lục Phong Bình đáp, "sẽ rất nguy hiểm."

"Anh yên tâm, tôi ra tay rất có chừng mực." Người kia thong thả nói, "Đầu tiên, tôi sẽ không bóp chặt khí quản của anh, nên anh sẽ không thể ngạt. Ngoài ra, cổ của anh có hai dây động mạnh lớn, tôi sẽ bóp một trong hai động mạch đó. Do đó sẽ không làm cho não của anh bị chấn thương. Anh sẽ cảm thấy mệt mỏi, sau đó sẽ ngủ một giấc, không có gì đáng sợ."

Anh thật chuyên nghiệp. Có điều...", Lục Phong Bình trầm ngâm, "nếu anh đang lái xe, thì anh làm thế nào để bóp cổ tôi được?"

Cho dù người đó có phải là tài xế taxi hay không thì chiếc xe mà người ấy lái đúng là một chiếc taxi. Tấm lưới phòng chống cướp đã ngăn cách hoàn toàn hai vị trí. Nếu muốn bóp cổ Lục Phong Bình, thì người kia buộc phải xuống xe vòng ra sau mới được.

Chỉ cần chiếc xe dừng lại là đã có cơ hội tháo chạy. Lục Phong Bình thầm tính trong đầu. Nhưng rồi, anh ta nhanh chóng biết được rằng mình đã nghĩ quá nhiều.

Một bàn tay đột nhiên vươn ra từ ghế sau, vòng qua đầu của Lục Phong Bình, ghìm chặt cổ anh ta vào lưng ghế. Lục Phong Bình dùng hết sức.

Một bàn tay đột nhiên vươn ra từ ghế sau, vòng qua đầu của Lục Phong Bình, ghìm chặt cổ anh ta vào lưng ghế. Lục Phong Bình dùng hết sức để giằng ra, nhưng bàn tay kia rất khỏe, nên sự cố gắng của anh ta trở nên vô ích. Không đầy một lát sau, Lục Phong Bình cảm thấy đầu mỗi lúc một căng ra, tư duy cũng mỗi lúc một mờ nhạt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top