Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 4:CÁNH CỬA KÝ ỨC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Ngày 10 tháng 9, lúc 9 giờ 17 phút sáng, tại phòng họp của đội cảnh sát hình sự.

"Tiếp khách? Anh ta thì có thể có khách nào? Hay là lại một bọn bạn đầu trộm đuôi cướp!" Người nói ra những câu trách móc đó là Lương Âm, cô vừa mới nói chuyện điện thoại với Lục Phong Bình xong. Lục Phong Bình nói có khách đến nhà, nên không hẹn trước được.

"Anh ta cố tình làm ra vẻ đấy, gã này luôn như thế." Trần Gia Hâm đứng bên cũng tỏ ra tán thành. Hai ngày trước, khi cậu và La Phi đến nhà Lục Phong Bình, cũng bị đối phương đóng cửa từ chối bằng lý do đó.

Nhìn vẻ mặt bực bội của Lương Âm, La Phi cũng chớp được chút tâm tư của thiếu nữ. Lục Phong Bình bám riết Lương Âm bao nhiêu năm, khiến cô phát bực mình vì sự phiền nhiễu của anh ta. Dù đã như thế, bây giờ Lương Âm bị đối phương đối xử lạnh nhạt, đúng là khó mà tránh khỏi cảm giác hụt hẫng. La Phi không nén được thầm kêu lên: tâm tính của phụ nữ đúng là khó mà nắm bắt được, có lúc e là đến cả chính họ cũng không hiểu được về bản thân mình.

Nhưng, điều khiến La Phi lấy làm lạ vẫn là phản ứng của Lục Phong Bình. Một người đàn ông theo đuổi một cô gái không biết mệt mỏi trong bao nhiêu năm, bây giờ cuối cùng đã có cơ hội tiếp xúc với đối phương bỗng dưng không hiểu sao lại làm bộ? Không lẽ là có khách thật, và người khách đó đối với Lục Phong Bình mà nói còn quan trọng hơn cả Lương Âm? Nhưng với phán đoán của La Phi thì người khách đó hoàn toàn là không có thật, đó chẳng qua chỉ là cái cớ từ chối người khác của Lục Phong Bình mà thôi.

"Anh ta vẫn cứ tưởng là chúng ta đến cầu cạnh anh ta thật?" Cơn giận dữ của Lương Âm vẫn chưa hết, cô đề nghị với La Phi: "Tôi thấy, chúng ta cũng không cần để ý đến cái tật xấu đó của anh ta nữa mà cứ trực tiếp gửi một giấy mời xem anh ta có đến không. Nếu anh ta không đến thì ra lệnh triệu tập."

La Phi lắc đầu, nói: "Chúng ta chưa có chứng cứ, cho dù triệu tập cuối cùng cũng vẫn phải thả người. Hơn nữa, chỗ Lưu Ninh Ninh vẫn cần đến sự giúp đỡ của anh ta, không cãn thiết phải làm cho quan hệ trở nên căng thẳng, vẫn cứ theo kế hoạch đã định đi."

Lương Âm biết La Phi nói là có lý do, nên chỉ còn biết trề môi vẻ không cam tâm. Cảm giác bất lực này dường như chưa hề được thay đổi trong những lần va chạm với Lục Phong Bình suốt những năm qua.

"Nếu Lục Phong Bình tạm thời không đến được," La Phi vẫy tay về phía Trần Gia Hâm: "Thì chúng ta hãy thảo luận về việc xác phụ nữ không đầu."

Lương Âm ngây người: "Gì vậy? Lại mọc ra xác phụ nữ không đầu à?"

Trần Gia Hâm mỉm cười, nói: "Cô đừng căng thẳng, không phải là vụ án ở chỗ chúng ta, là của trên tỉnh."

Lương Âm lại càng không hiểu: "Chúng ta thảo luận vụ án của tỉnh làm gì?"

"Hôm trước chẳng phải cô đã phân tích về mấy tình huống xác chết không đầu sao?" Trần Gia Hâm giải thích, "Sau đó đội trưởng giao cho tôi tra xem trước đây có vụ án tương tự không, tôi đã tra ra là trên tỉnh có một vụ như vậy."

"Thế à?" Lương Âm lập tức thấy hứng thú, "Tình hình cụ thể thế nào?"

Trần Gia Hâm mở cặp tài liệu mang theo, lấy một tấm ảnh ra đưa cho Lương Âm.

Đó không phải là tấm ảnh nguyên bản, mà là một tấm được photo lại trên trang giấy A4. Trong ảnh là hình một xác phụ nữ trong tư thế nằm ngửa giữa một bãi cỏ hoang, không quần áo, cái xác đó không đầu cũng không có hai tay, máu từ các vết thương chảy ra khắp mặt đất.

Lương Âm nhíu chặt mày. Cảnh tượng rất giống với tình hình hiện trường vụ án mạng Cao Vĩnh Tường!

Trần Gia Hâm nói với Lương Âm: "Đây là một vụ án xảy ra trên tỉnh cách đây 6 năm, đến nay vẫn chưa phá được."

La Phi cũng nhìn Lương Âm: "Nói thử xem, cô thấy thế nào?"

Lương Âm "Hả?" một tiếng, rồi nói: "Chỉ có một tấm ảnh này, muốn tôi nói gì bây giờ?"

La Phi gật đầu: "Đúng, chỉ có một tấm ảnh này."

"Anh Phi, anh đang ra đề cho tôi đây à?" Lương Âm dẩu môi, vẻ rất ấm ức, nhưng trong lòng thì đã thầm vào cuộc. Cô cầm bức ảnh lên tay nhìn kĩ một hồi lâu, sau đó bắt đầu phân tích: "Nạn nhân là nữ giới, cao chừng 1 mét 6, nặng chừng 50 kg. Từ trạng thái của làn da và ngực thì thấy nạn nhân chừng 34 đến 40 tuổi. Trên tử thi không thấy có dấu vết phân hủy rõ rệt, vì vậy thời gian phát hiện ra nạn nhân cách thời gian tử vong không quá 24 tiếng đồng hồ. Đầu và hai tay của nạn nhân không còn nữa là do hành động hủy hoại xác chết của hung thủ chứ không phải là nguyên nhân tử vong. Nạn nhân có lẽ đã bị chết vì ngạt, nói một cách chính xác hơn: chị ta cũng giống như Cao Vĩnh Tường, đầu tiên là bị siết cổ chết, sau đó lại bị hung thủ dùng vật sắc lấy đi đầu và hai tay."

La Phi truy vấn: "Nói cụ thể xem, tại sao lại biết là bị siết cổ chết?"

"Cũng giống như Cao Vĩnh Tường, trên người nạn nhân không có vết thương do chống cự. Hơn nữa, ở gần chân của nạn nhân, ở đây," Lương Âm đưa ngón tay chỉ vào ảnh, "mọi người nhìn xem, vạt cỏ chỗ này ở trạng thái đổ rạp, hơn nữa có dấu vết cọ xát nhiều lần. Tôi tin những đặc trưng này chính là dấu vết khi nạn nhân bị siết cổ hai chân vùng vẫy đạp vào cỏ để lại."

Trần Gia Hâm chìa ngón tay cái khen: "Phân tích của cô hoàn toàn trùng khớp với kết quả khám nghiệm tử thi."

Lương Âm ngẩng đầu lên, để lộ nụ cười kiêu hãnh.

La Phi dường như nghe chưa đã, tiếp tục hỏi Lương Âm: "Nếu muốn phá án, cô sẽ có đề nghị gì?"

Lương Âm đáp: "Từ tấm ảnh thì thấy, môi trường hiện trường vụ án phức tạp, khả năng tìm thấy manh mối trực tiếp e là không nhiều. Vì vậy phải bắt đầu từ thông tin bên ngoài, phải điều tra quan hệ xã hội của nạn nhân, nhất là xem xem chị ta đã từng qua lại với những ai vào trước ngày xảy ra vụ án."

"Tư duy đúng đấy, nhưng đáng tiếc là...", La Phi chìa tay vẻ lấy làm tiếc, "Phía cảnh sát không biết thân phận của nạn nhân, nên không có cách nào điều tra quan hệ xã hội của chị ta được."

"Gì cơ?" Lương Âm rất bất ngờ, "Đến bây giờ vẫn chưa điều tra ra thân phận của nạn nhân?"

"Đúng vậy. Việc xác định thân phận của nạn nhân đối với những vụ án xác chết không đầu ở nơi hoang vu như thế này đúng là một công việc quan trọng nhất và cũng khó nhất. Xác chết này bị mất đầu và hai tay, bên cạnh cũng không có vật gì để lại, đúng là rất khó điều tra. Ngoài ra, cô có để ý không? Nạn nhân không còn quần áo, nhưng trên tử thi lại không hề có dấu vết xâm hại tình dục." La Phi vừa nói vừa trao đổi bằng ánh mắt với Lương Âm.

"Như vậy có thể thấy, hung thủ cố tình che giấu thân phận của nạn nhân...", Lương Âm dường như đã hiểu ra điều gì đó, cô đưa tay vỗ lên trán, "Vừa rồi tư duy của tôi hình như hơi lộn xộn."

"Cô cảm thấy vụ án này rất giống với vụ án của Cao Vĩnh Tường, nên tiềm thức đã gắn hai vụ án đó lại. Trong vụ án Cao Vĩnh Tường, hung thủ hoàn toàn không có mục đích che giấu thân phận của nạn nhân, nên trong vụ án này cô cũng coi nhẹ khả năng đó, mặc nhận rằng thân phận của nạn nhân rất dễ dàng xác định, đúng không?"

"Đúng vậy. Tôi đã để cho nhận thức lúc trước chiếm vị trí chủ đạo quá rồi." Lương Âm bẹt môi, tỏ ý lấy làm buồn.

"Điều đó không thể trách cô được. Hai vụ án này quả là rất giống nhau." Trần Gia Hâm nói như an ủi Lương Ầm, "Cô vẫn còn chưa biết nhỉ, hung thủ cũng dùng cưa để lấy đi đầu và hai tay của người phụ nữ này, cách thức giống hệt với vụ án hiện nay."

Tinh thần của Lương Âm phấn chấn trở lại: "Thế à? Vậy, hai vụ án này có thể tiến hành điều tra đồng thời không?" Cô nhìn La Phi, vẻ nôn nóng chờ đợi phán đoán của đối phương.

La Phi cũng không nói dứt khoát, mà chỉ là: "Ít nhất thì cũng có thể đi sâu đối chiếu với nhau. Thực ra, những vụ án như thế này không thấy nhiều, tôi cảm thấy khả năng cùng do một hung thủ cũng khá lớn."

"Đúng." Lương Âm lập tức tán thành, "Hồ sơ chi tiết của vụ án trên tỉnh đâu? Mau mang ra đây để chúng ta nghiên cứu xem."

La Phi và Trần Gia Hâm đột nhiên im lặng, không đáp lại lời của Lương Âm, vẻ mặt của họ có phần khó xử. Lương Âm không hiểu nguyên cớ, bèn dùng cùi chỏ huých Trần Gia Hâm, hỏi: "Sao vậy?"

Trần Gia Hâm mỉm cười nhăn nhó: "Ở tỉnh không chịu cho mượn hồ sơ... Tấm ảnh này là tôi nhờ bạn lén sao cho."

Lương Âm không hiểu: "Tại sao lại không cho?"

"Đội trưởng đội hình sự trên tỉnh là Hàn Dĩnh nói rồi, nếu muốn gộp thì phải do đội hình sự của tỉnh gộp vụ án của Long Châu, nên không chịu cho mượn hồ sơ, ngược lại còn định lấy hồ sơ ở đây của chúng ta." Khi Trần Gia Hâm nói đến cụm từ "đội trưởng Hàn Dĩnh", cố ý dùng ngữ điệu nhân mạnh để thể hiện sự bất mãn của mình.

Lương Âm cũng "hừ" một tiếng, "Anh ta sợ chúng ta phá được vụ án đó thì đội cảnh sát hình sự trên tỉnh không biết giấu mặt vào đâu chăng?"

"Đừng nói những lời đó nữa, chẳng có ý nghĩa gì đâu." La Phi xua tay, chấm dứt không khí không mấy hữu hảo, sau đó phân công cho Trần Gia Hâm: "Cậu nhanh chóng chỉnh lại hồ sơ trong tay chúng ta rồi gửi cho đội cảnh sát hình sự trên tỉnh một bản photo."

"Được ạ." Trần Gia Hâm mặc dù không vui nhưng cũng chỉ biết làm theo.

"Nếu họ mà phá được vụ án đó thì cần gì phải chờ đến bây giờ?" Lương Âm vẫn chưa thấy phục, "Tôi thấy vụ án này, điều quan trọng nhất vẫn là điều tra rõ thân phận của xác chết phụ nữ không đầu. Sáu năm mà họ vẫn không điều tra ra manh mối, thì cho dù có lấy được hồ sơ vụ án ở chỗ chúng ta cũng có tác dụng gì đâu?"

La Phi đồng ý với nhận định của Lương Âm. Nếu hung thủ đã cố ý che giấu thân phận của nạn nhân, thì điều đó chứng minh rằng thân phận đó có ý nghĩa to lớn đối với việc phá án. Lúc đầu nên nắm lấy điểm đột phá này và tấn công mạnh, bây giờ thời gian trôi qua đã lâu, nên đã bỏ lõ mất thời cơ tốt nhất cho viêc điều tra.

"Đừng lo việc của người khác nữa, hãy làm tốt việc của mình đi." La Phi nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ. Anh hỏi Lương Âm: "Cuối cùng thì cô và Lục Phong Bình có hẹn thời gian chính xác không?"

Lương Âm nhún vai: "Anh ta nói phải đến chiều mới đến được."

"Vậy, buổi chiều chúng ta cũng gặp nhau." La Phi đứng dậy, làm động tác giải tán.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top