Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 5: HUNG THỦ KỀ BÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

18 giờ 32 phút tối ngày 12 tháng 9, tại khu Tường Hinh Uyển.

Buổi chiều cuối hạ, trời vẫn còn chưa tối hẳn. La Phi đến trước một tòa nhà khu cư dân, anh nhìn lên tấm biến ở lưng tòa nhà: tòa 12.

Đúng rồi, chính là ở đây.

Nơi sẽ đến là đơn nguyên 406. La Phi không vội lên lầu, anh bước tới một chỗ đất trống gần đó. Đây là vị trí trung tâm của cả khu, cũng là sân chơi của cư dân.

Tường Hinh Uyển là một khu tái định cư, các hộ dân ở đây phần lớn đều vốn là dân làng Phương Hồ ở ngoại ô phía đông thành phố, nên họ biết rất rõ về nhau. Sau khi La Phi, một người ngoài bước vào khu vực này, lập tức thu hút sự chú ý của mấy người hay hóng chuyện. Họ cứ nhìn anh và thầm đoán ý định của vị khách không mời này.

La Phi không để ý đến điều đó. Anh dừng bước, đưa mắt nhìn mấy lượt như muốn tìm ai đó để nói chuyện. Đúng lúc đó, có người chủ động hỏi: "Anh tìm ai?" Người hỏi câu đó là một phụ nữ chừng 60 tuổi, bà ta đang ngồi trên chiếc ghế đá ở cạnh bồn hoa hóng mát với vẻ nhàn tản.

La Phi bước tới ngồi xuống đầu ghế bên kia, chào và hỏi: "Chào bác, chắc bác ở đây lâu rồi phải không?"

"Đúng thế." Người phụ nữ nhìn La Phi chăm chú một lượt, mắt ánh lên vẻ tự hào là chủ nhân ở đây, sau đó hỏi bằng vẻ cảnh giác: "Chắc anh không phải người trong khu này?"

La Phi rút tấm thẻ ngành đưa đến trước mặt người phụ nữ và giới thiệu: "Tên tôi là La Phi, tôi là cảnh sát."

"Cảnh sát?" Người phụ nữ hơi ngây người, rồi lập tức trở nên nghiêm nghị, "Khu của chúng tôi xảy ra chuyện gì à?"

"Bác đừng căng thẳng, không có chuyện gì đâu." La Phi mỉm cười, rồi hỏi: "Tên bác là gì ạ?"

"Tôi họ Vương."

"À, bác Vương...", La Phi đưa mắt nhìn tòa nhà phía trước bên trái sân chơi. "Tôi đến đây là muốn tìm hiểu một chuyện trước đây. Là chuyện xảy ra ở khu này, từ hồi lâu rồi."

"Chuyện gì, anh hỏi xem." Bà Vương ngồi thẳng dậy, vẻ đầy tự tin, "Chỉ cần là chuyện của khu này, tôi khẳng định là nhớ được. Anh đừng thấy tôi lớn tuổi, trí nhớ của tôi vẫn tốt lắm!"

La Phi đưa tay chỉ: "16 năm trước, trong tòa nhà ở trước mặt kia..."

"Tòa 12?" sắc mặt của bà Vương đột nhiên thay đổi, dường như chợt nhớ ra điều gì đó: "Ý anh muốn nói tới hai đứa bé đó?"

"Vâng, hai đứa bé đó..." Nói đến từ "đứa bé", La Phi chợt thấy lòng nặng trĩu.

"Sao lại nói đến chuyện đó? Thảm lắm... Rất thảm." Bà Vương lắc đầu than thở như không muốn nhớ lại chuyện cũ đó.

"Đúng là rất thảm...", La Phi im lặng một lúc, rồi quay lại hỏi: "Bác có nhìn thấy hai đứa bé đó không?"

Bà Vương thở dài: "Có nhìn thấy."

La Phi gật đầu, anh mở túi tài liệu mang theo, lấy một tấm ảnh từ bên trong ra, "Bác nhìn xem, đứa bé này là đứa lớn phải không?"

Bà Vương đón lấy tấm ảnh, rồi ghé đến chỗ có đèn đường nhìn kỹ một hồi. Trong bức ảnh là một bé gái mặt mày thanh tú chừng ba, bốn tuổi. Sau khi xem xong, bà Vương nói với vẻ đắn đo: "Có phần hơi giống, nhưng không nói chính xác được. Một là thời gian lâu quá rồi, hai là cô bé trong ảnh mặt mũi sạch sẽ, còn khi tôi nhìn thấy đứa bé ấy, thì nó không còn ra hồn người nữa. Vì vậy, thật sự không dễ nhận ra."

"Không còn ra hồn người nữa?" La Phi đoán: "Là khi cuối cùng đứa bé được cứu ra phải không ạ?"

Bà Vương lắc đầu: "Lần đó tôi không nhìn thấy, ý tôi nói đến lần trước đó."

"Trước đó còn có lần nữa?" Chuyện này nằm ngoài điều mà La Phi biết.

"Đúng vậy. Trước đó hai đứa bé này cũng đã từng bị nhốt một lần rồi. Lần đó là tự đứa lớn mở cửa chạy ra, đi tha thẩn trong khu. Một cô bé xinh xắn mà trông hệt như một đứa ăn mày. Hôm đó trời còn lạnh, chúng tôi đều mặc áo len, thế mà đứa bé ấy không mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần bông, trên quần còn dính đầy phân và nước đái, tóc tai cũng rối bù lên." Bà Vương tả một hồi, sau đó nói tiếp: "Chúng tôi nhìn thấy thương nên đến gần hỏi: Này, con cái nhà ai thế? Sao lại không có người trông thế này? Con bé nói mẹ không có nhà, sau đó chỉ gào lên là đói. Mọi người đưa nó đến chỗ bảo vệ, còn mua mấy chiếc bánh bao nhân thịt cho nó ăn. Nó ăn ngấu nghiến, hệt như chưa bao giờ được ăn một bữa no."

La Phi nhíu mày, hỏi: "Lần đó mấy đứa trẻ bị nhốt mấy ngày?"

"Nghe nói hai, ba ngày gì đó. Nếu dài hơn nữa thì chắc bọn trẻ không trụ nổi."

La Phi "vâng" một tiếng rồi hỏi: "Sau đó thì sao ạ?"

Bà Vương nói: "Sau đó chị Đặng của tòa 20 đến phòng bảo vệ, nhận ra đứa bé ấy ở cùng đơn nguyên với mình và ở tầng trên. Chị Đặng nói, nhà đó có lẽ còn có một đứa bé nữa. Mọi người nghe vậy đều hoảng, vội chạy đến tòa 20. Kết quả phát hiện ra cửa bị khóa, đứa lớn khi ra khỏi cửa đã tiện tay sập lại. Thế là mọi người gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát mang theo thợ khóa đến mở cửa ra. Chúng tôi vào bên trong thì thấy quả nhiên còn một đứa bé nữa, lúc đó nó đang nằm úp mặt vào bồn xí, không động đậy, toàn thân toàn là phân. Lúc đầu, mọi người tưởng là đứa bé đã chết, nhưng khi kêu tên thì nó ngẩng đầu lên nhìn. Chị Đặng vội chạy về nhà pha một bát sữa bột mang sang. Đứa bé vừa ngửi thấy mùi sữa, bèn há mồm đòi uống. Uống hết bát sữa, nó bắt đầu cất tiếng khóc oang oang. Lúc đó mọi người mới thở phào và biết là đã cứu được đứa bé."

"Lần đó bác có nhìn thấy mẹ của đứa bé không?"

"Không. Sau đó cảnh sát đưa hai đứa bé đến bệnh viện để điều trị, nên tôi không đi theo. Nghe nói tối hôm đó mẹ của chúng cũng đến bệnh viện nhưng tôi không nhìn thấy." Bà Vương ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Thực ra, tôi vẫn rất muốn nhìn thấy người đàn bà đó, xem rút cục làm mẹ kiểu gì mà có thể để cho con của mình ra nông nỗi ấy. Đáng tiếc là, tôi chưa bao giờ gặp chị ta ở khu này cả. Chỉ có sau này mới nhìn thấy trên tivi."

La Phi vốn định nói chuyện với bà Vương về người phụ nữ đó, nhưng vừa nghe nói vậy liền biết là không còn chuyện để nói, bèn đổi sang mục tiêu khác: "Vừa rồi bác nói đến chị Đặng, vậy chị ấy còn sống ở đây không?"

"Có. Anh muốn nói chuyện với chị ấy à?" Bà Vương nói với vẻ vui vẻ: "Anh không cần tìm chị ấy đâu, trước 7 giờ rưỡi, chị ấy nhất định sẽ xuống sân này."

"Thế ạ. Bác chắc chắn như thế chứ?"

"Tất nhiên rồi. Buổi tối hàng ngày sẽ có một nhóm chị em lớn tuổi thường tập nhảy múa ở đây. Chị Đặng rất mê môn này, nên dù mưa gió cũng xuống tập!"

Bà Vương nói quả không sai, hơn 7 giờ, các chị em lớn tuổi lần lượt xuống tập hợp ở sân. "Chị Đặng" mà La Phi muốn gặp cũng ở trong số đó.

"Chị Đặng" năm nay đã 65 tuổi, thân hình hơi béo, mặt mũi phúc hậu, vừa nhìn đã biết là người rất nhiệt tình. Sau khi biết thân phận của La Phi, bà nhận lời yêu cầu của La Phi rất thoải mái. Hai người tìm một chỗ tương đối yên tĩnh nói chuyện.

"Đúng vậy, nhà đó ở trên tầng nhà tôi, nên chuyện của họ từ chân tơ kẽ tóc tôi là người hiểu hơn ai hết. Nói theo lời của các cụ thì đúng là tạo nghiệp!" Cho dù là ai, khi nhớ lại chuyện cũ đó thì cũng đều kèm theo một tiếng thở dài nặng nề.

La Phi đi thẳng vào vấn đề: "Cho nên bác cũng rất biết về người đàn ông của nhà đó đúng không ạ?"

"Biết chứ. Trước đây ở cùng một làng mà. Tên cậu ta là Lý Quân, chúng tôi đều gọi là Tiểu Quân Tử."

"Anh ta là người như thế nào?"

"Thằng bé đó bản chất không xấu, đáng tiếc chỉ vì kết bạn lung tung nên mới vậy."

"Nói cụ thể ra thì là những người bạn như thế nào ạ?"

"Thì là những tên du côn trong xã hội ấy. Hồi còn nhỏ, Tiểu Quân Tử học không tốt, nên chưa hết cấp hai thì đã bỏ học đến làm thợ học việc trong xưởng sửa chữa xe, kể từ đó dần dần tụ tập cùng với những người bạn xã hội đen. Sau đó, cả bọn cùng đi ăn trộm đồ, bị bắt và giam trong tù một năm."

"Hồi đó mọi người chưa chuyển đến đây, đúng không?"

"Chưa, hồi đó còn ở làng. Chuyển đến khu tái định cư là chuyện sau khi Tiểu Quân Tử ra tù. Hồi đó nhà họ được phân hai căn, nhưng bán đi một căn. Vì lúc đó bố của cậu ấy bị ung thư, ngoài ra việc hoàn thiện nội thất cũng phải cần đến tiền."

"Bị ung thư? Vậy thì khó chữa khỏi được lắm."

"Thì không chữa khỏi mà. Không hiểu nhà họ phong thủy không tốt hay là có vấn đề gì mà cả bố mẹ Tiếu Quân Tử đều bị ung thư, cố gắng cầm cự được một hai năm, tiền tiêu hết mà người thì vẫn không cứu được. Tiểu Quân Tử chỉ còn lại một mình. Bởi vì cậu ta từng ngồi tù, hàng xóm láng giềng cũng chẳng mấy quan tâm. Anh nghĩ mà xem, cả ngày cậu ta cô đơn như vậy, liệu tâm trạng có tốt được không? Thế là lại tụ tập với đám bạn xã hội ấy. Không chỉ ăn trộm đồ, còn hút hít ma túy nữa. Mà, ma túy thì ai cũng biết, không nên dính vào, nếu dính vào thì là hỏng cả đời." "Chị Đặng" vừa nói vừa lắc đầu, vẻ rất buồn và lấy làm tiếc.

Tình hình về Lý Quân coi như cũng đã hiểu được không ít, La Phi bắt đầu chuyển sang một góc độ khác: "Bác hãy nói về người phụ nữ ấy đi ạ. Chị ta tên là Tần Yến đúng không? Chị ta và Lý Quân đã quen nhau như thế nào?"

"Cũng là quen ở bên ngoài, quá trình cụ thể tôi không biết, chỉ thấy đưa về đây. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ta là vào mùa đông, nên mặc rất nhiều quần áo, nhưng cái bụng thì phình ra, nhìn qua là biết ngay đang có bầu. Hai người cũng chẳng làm thủ tục gì mà ở với nhau luôn. Thanh niên bây giờ mà, nên tôi cũng chẳng chú tâm đến những chuyện đó. Đến mùa hè năm sau thì đứa bé ra đời, là con gái, trông xinh xắn. Tiểu Quân Tử đặt tên nó là Lý Mộng Nam. Nhìn vẻ phấn khởi của cậu ta cứ như thể nó là con đẻ không bằng."

La Phi ngắt lời bà. hỏi: "Sao thế a? Đứa bé đó không phải là con đẻ của anh ta?"

"Không phải, khi hai người quen nhau Tần Yến đã có bầu rồi."

"Vậy, đứa bé đó là con của ai?"

Chị Đặng" lập tức nói ngay ra hai từ: "Không biết." Từ ngữ khí của bà mà suy đoán thì không chỉ là bà nói bà không biết, mà còn ý nói: "Không có ai biết."

La Phi "ồ" một tiếng, cảm thấy rất ngạc nhiên.

"Chị Đặng" giải thích: "Trước đó Tần Yến làm việc ở phòng trà, qua lại với không ít đàn ông. Sau đó, bụng to rồi thì không đi làm nữa và mới theo Tiểu Quân Tử về đây. Đứa bé đó rút cục là con ai đến cả cô ta cũng không biết chính xác."

"Chuyện này bác nghe ai nói vậy?"

"Tiếu Quân Tử nói mà." "Chị Đặng" biết La Phi có phần bán tín bán nghi, nên càng nói với giọng chắc chắn hơn, "Chuyện này khẳng định là không sai! Anh nghĩ mà xem, một người đàn ông đã trưởng thành, có ai lại vô duyên vô cớ tự cắm sừng cho mình như vậy?"

Nếu là Lý Quân tự nói ra thì đúng là không sai fôi. La Phi lắc đầu bất lực, anh cũng có thể coi là người quen nhiều hiểu rộng, nên không thể không thấy ái ngại trước kiểu sinh sống như vậy. Sau đó anh lại hỏi: "Còn đứa bé sau này thì là con của Lý Quân chứ?"

"Chẳng lẽ đứa nào cũng không phải là con đẻ được sao?" "Chị Đặng" nhìn La Phi một cái, ý như muốn nói: anh cũng suy diễn quá rồi đấy!

La Phi mỉm cười tự chế giễu, còn "chị Đặng" thì nói tiếp: "Tiểu Quân Tử tâm thiện, thích trẻ con. Nhưng đứa lớn không phải là con đẻ của cậu ta, cậu ta có phần không cam tâm, nên hai năm sau đòi đẻ đứa thứ hai. Lần này cũng lại là con gái, còn xinh hơn cả đứa lớn. Tên cũng là do Tiểu Quân Tử đặt, là Lý Mộng Kiều."

"Nhà đã có hai đứa con, họ làm thế nào để nuôi chúng?"

"Tiểu Quân Tử làm bảo vệ ở bên ngoài, lương tháng một ngàn tệ, cố gắng chắt bóp để sống qua ngày. May mà cũng còn có cái nhà nên mới cầm cự được."

"Tần Yến không đi làm à?"

"Ôi dào!" "Chị Đặng" thở dài một cái rồi hỏi lại bằng giọng không vừa lòng: "Cô ta thì có thể làm được gì? Mẹ của hai đứa con rồi, chả nhẽ lại đến phòng trà làm tiếp tân?"

"Cũng phải, nếu đã không tìm được công việc phù hợp thì thà là ở nhà trông con còn hơn."

"Chị Đặng" càng lắc đầu: "Anh còn mong chờ cô ta chăm sóc bọn trẻ ư? Nếu cô ta biết chăm sóc bọn trẻ thì đã không xảy ra chuyện như thế rồi."

"Vậy, ai chăm sóc bọn trẻ?"

"Tiểu Quân Tử. Cậu ta vừa làm cha vừa làm mẹ. Không những đi làm ở ngoài, về đến nhà lại cơm nước, giặt giũ." Chị Đặng ngừng lại một lúc, rồi nói tiếp với giọng kết luận: "Nếu không có cậu ấy cầm cự thì cái nhà đó đã tan rồi."

La Phi lặng lẽ thở dài. Thực ra, ngay từ 16 năm trước, hiện thực đã dùng cách thức tàn khốc nhất để chứng minh cho nhận xét của "chị Đặng".

Năm đó, cuộc sống của cả một gia đình gắng gượng qua ngày nhờ sự cố gắng của Lý Quân. Nhưng sau đó xảy ra một chuyện đã phá tan sự cân bằng mong manh đó.

Khoảng hai tháng trước khi Lý Mộng Kiều ra đời, một người bạn của Lý Quân đưa một người đến ở nhờ nhà anh ta, những người này đã sử dụng ma túy trong suốt ba ngày liền. Sau đó, hai người kia đã gây chuyện ở quán bar sau khi sử dụng xong ma túy và bị cảnh sát bắt. Bọn họ đã khai ra là sử dụng ma túy tại nhà Lý Quân. Thế là cảnh sát đến đưa Lý Quân đi. Do Tần Yến sắp đến ngày lâm bồn nên Lý Quân được tạm tha chờ xét xử.

Sau khi về nhà, Lý Quân tưởng chuyện đó coi như là xong. Không ngờ, một năm sau, anh ta bất ngờ nhận được triệu tập của tòa án. Chuyện thật ra không lớn, có thể nộp tiền phạt để được xét xử tạm giam trong thời gian ngắn hoặc là quản chế. Nhưng Lý Quân không có tiền, cuối cùng tòa xử phạt giam có thời hạn trong 6 tháng với tội danh chứa chấp người sử dụng ma túy.

Trước khi đến, La Phi đã nghiên cứu các tài liệu có liên quan, nên không hỏi thêm về quá trình Lý Quân vào tù nữa. Điều mà anh quan tâm là chuyện khác.

"Bác hãy nói về chuyện sau khi Lý Quân ra tù đi a." Giọng của La Phi trở nên trầm xuống, "Tôi vừa nghe nói, Lý Mộng Nam đã từng có lần chạy ra khỏi nhà mình."

"Đúng vậy, lần đó nếu nó không chạy ra ngoài thì có lẽ cả hai đứa đều đã chết rồi."

"Chuyện đó đã xảy ra một lần rồi, làm sao lại còn có thể xảy ra lần thứ hai?"

"Chà, có cách nào đâu? Người làm cha đã vào tù, còn người làm mẹ thì chẳng quan tâm, chăm sóc, như thế liệu có thể không xảy ra chuyện được không?" Giọng của "chị Đặng" lộ vẻ bất lực.

La Phi lắc đầu, thực ra là anh muốn hỏi tại sao mọi người lại không giúp hai đứa bé ấy? Nhưng, nếu vậy thì lại có vẻ chất vấn, nên anh đành tìm cách nói uyển chuyển hơn.

"Chị Đặng" cũng đã thấy được ý của La Phi, bèn chủ động nói: "Thực ra, tôi cũng đã giúp chúng."

"Vậy à?" La Phi tỏ vẻ muốn nghe chi tiết.

"Chị Đặng" nói: "Sau khi xảy ra chuyện lần đầu, tôi đã chủ động gặp Tần Yến, tôi đề nghị cô ta lần sau có đi vắng thì đừng khóa cửa, như thế hàng xóm mới có thể trông giúp bọn trẻ. Kết quả, Tần Yến nói ngay là cháu gửi bác một chiếc chìa khóa. Tôi nghĩ, thế cũng được, nên đã cầm một chiếc chìa khóa từ cô ta. Buổi chiều, trước khi chuẩn bị đi, Tần Yên nói với tôi: cháu ra ngoài một chút, cháu sẽ về trước 6 giờ tối. Đến hơn 5 giờ, tôi mang bát cơm sang cho bọn trẻ ăn, mở cửa ra nhìn thì thấy Tần Yến đã về. Lúc đó, tôi đã lấy làm mừng, nghĩ bụng, ít ra cũng còn chút lương tâm của người mẹ. Nhưng, tiếc là chuyện đó chẳng kéo dài được bao lâu, lần thứ hai cô ta ra ngoài, cũng nói là một lát sẽ về, cuối cùng mấy ngày trời cũng không thấy đâu. Mấy ngày đó, ngày ngày tôi mang cơm cho bọn trẻ ăn, mệt một chút cũng không sao, có điều áp lực trong lòng thì quá lớn, đêm nào tôi cũng không ngủ được."

La Phi gật đầu, tỏ ý thông cảm. Lần đi đó của Tần Yến chẳng khác gì đổ trách nhiệm sang cho đối phương. Hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy, nếu có mệnh hệ nào thì "chị Đặng" đúng là khó mà gánh vác nổi.

"Vì thế mà sau này bác không tiếp tục nữa?"

"Đúng thế, chờ Tần Yến về, tôi trả lại chìa khóa cho cô ta. Không phải là tôi không muốn quan tâm đến hai đứa trẻ đó, mà là không quan tâm được."

La Phi đưa mắt nhìn về tòa 20 phía xa, tưởng tượng ra cảnh tượng bi thảm đã từng xảy ra ở đó. Đối với hai đứa trẻ, điều bất hạnh lớn nhất là có một cặp cha mẹ không đáng trông cậy. Còn người ngoài, cho dù có cố gắng thế nào cũng khó mà thay đổi được số phận bi thảm của chúng.

Lát sau, La Phi lại lên tiếng, anh giữ lại câu hỏi quan trọng nhất vào lúc sau cùng: "Bác có biết Hắc Oa không?"

"Hắc Oa?" "Chị Đặng" ngây người một chút, không nghĩ ngay ra câu trả lời.

"Đúng. Tôi nghe nói Lý Mộng Nam rất sợ Hắc Oa, nhưng tôi không biết Hắc Oa là ai."

"À...." chị Đặng kéo dài giọng, "Tôi nhớ ra rồi! Hắc Oa là con chó mực mà nhà đó nuôi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top