Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#6: " Mình ơi "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng bao lâu đã đến cái ngày anh Hoài đưa em lên bệnh viện để khám, đêm trước hôm đi Thất hồi hộp đến nỗi quên cả ngủ, cứ cục cựa cả tối không chợp mắt nổi, mà ngay cả em Lúa trong bụng cũng hồi hộp chẳng kém gì Thất, nửa đêm mà em cứ đấm đá thùm thụp, nghe chừng háo hức được đi chơi lắm rồi. Anh Hoài cũng phải dở khóc dở cười với hai thầy con nhà này, hết dỗ em bé trong bụng ngủ thì lại đến dỗ thầy nó ngủ, Hoài dỗ thế nào mà mệt, anh ngủ trước cả hai người luôn. Đến gần sáng, khi em Lúa đạp mệt rồi đi ngủ thì Thất mới thiu thiu chìm vào giấc ngủ được, ấy là lúc thầy Hoài lại bật dậy lo chuẩn bị đồ đạc cho Thất và em Lúa.

Từ hôm qua bu Hà đã chuẩn bị cho Thất biết bao là đồ, nào là bánh mì, giò, chả rồi lại đến mấy chai nước suối chất đống trong túi xách, bà nội còn đưa cho anh Hoài cái chiếu nhỏ để Thất ngồi đợi cho đỡ mỏi, rồi khăn giấy ướt, áo khoác chất đầy cả hai túi. Lúc chuẩn bị đi, bu Hà còn cố dúi thêm vào tay em Thất đang ngái ngủ ngồi lắc lư trên yên xe máy cái bánh bao mới hấp lúc sáng bảo em ăn trên đường cho đỡ đói.

- Bọn bây cứ mang theo vài cái bánh, thừa thì mang về đây, chịu khó một tí chứ đồ trên đấy vừa đắt lại vừa ôi thiu, hai đứa bây lơ mơ khéo lại bị chém cho cái giá trên trời thì khổ.

- Ôi dào bu cứ lo quá, con làm trên đấy mấy năm rồi chứ có phải mới lên tỉnh lần đầu đâu, cả nhà cứ yên tâm, con đưa nhà con lên đấy rồi tối con lại đưa nhà con về liền.

Anh Hoài nắm tay Thất kéo vòng lên đằng trước ôm eo anh, nói mấy câu cho bu với bà nội yên tâm rồi phải phóng xe đi luôn chứ không ở lại thì bu còn dúi thêm cho Thất mấy thứ nữa.

Con xe cub chạy bon bon trên đường làng, hai bên đường là những hàng rêu xanh leo trèo lên bức tường màu đỏ gạch, những cây quả cao mà trụi lá, thoáng thoảng còn nghe được tiếng gà gáy vang cả xóm, trời còn chưa hửng sáng mà mọi người đã vội vã ra đồng bắt đầu cấy cho vụ lúa xuân, trông ai nấy cũng đều tất bật, vội vã, gặp anh Hoài đang đèo Thất thì có hỏi chuyện mấy câu rồi lại vội đi ngay.

Ra khỏi con đường làng là những cánh đồng lúa xanh mơn mởn rộng khắp về phía chân trời. Từng cơn gió lạnh buốt luồn qua tấm áo len giày trên người Thất làm em hơi tỉnh giấc vì rùng mình nhưng em lại nhanh chóng tìm thấy hơi ấm cùng mùi hương quen thuộc từ áo anh, chiếc bụng bầu to tròn đặt giữa hai người khẽ rung, hình như em Lúa cũng vừa tỉnh dậy. Thất tựa cằm lên vai anh Hoài, yên lặng mở mắt thưởng thức khung cảnh trên đường...

Khi cả hai đến được bệnh viện thì trời cũng chỉ vừa mới hửng sáng, vậy mà đằng trước quầy đăng kí đã xếp thành cả một hàng dài, nhốn nháo lộn xộn vô cùng, tiếng em bé khóc vang cả dãy chờ rồi thêm tiếng trẻ con đùa nghịch chạy vòng vòng, mấy người lớn đi theo cũng có vẻ mệt nên chẳng quan tâm lũ trẻ con, mặc kệ tụi nó chạy nhong nhong. Dãy ghế ở phòng chờ khám chật kín người, hết chỗ thì những người đến sau cứ thế ngồi bệt xuống cái sàn ở hành lang bệnh viện, nằm vạ vật ở đó. Mùi thuốc khử trùng và mùi cồn trộn lẫn vào nhau xộc lên một thứ mùi rất khó chịu.

Trước kia Thất chưa bao giờ đến trạm xá hay bệnh viện, có đánh nhau sứt đầu mẻ trán thì cũng chỉ được anh em khiêng về nhà băng bó qua loa, ông bà phù hộ thì sống, còn không thì hết đời. Em từng nghe mọi người nói nhiều về bệnh viện lắm, rằng chỉ cần vào viện là bệnh nan y cũng được chữa khỏi, vì vậy nên từ sâu thẳm trong tâm trí, Thất đã luôn muốn được đến cái chỗ gọi là bệnh viện một lần, nhưng cảnh trước mắt em hôm nay khiến em vỡ mộng....

Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi khiến Thất buồn nôn, em cố kìm lại cơn nghẹn ở cổ họng, vùi đầu vào áo anh Hoài để tránh đi cái thứ mùi hắc ấy. Hoài nhìn thấy Thất khó chịu thì cũng xót, anh lại trông thấy mọi người ngồi kín cả dãy hành lang, giờ có vào đợi thì chắc cũng phải lâu lắm mới xong nên mới cúi dìu Thất ra cửa, vừa đi vừa hỏi

- Mình có muốn nôn không để anh đi tìm nhà vệ sinh cho mình? Giờ vào đăng kí thì cũng còn lâu lắm, mà mình lại khó chịu như này hay là thôi?

Ra khỏi cửa thì không khí cũng thoáng hơn nên Thất lắc đầu.

- Thôi cái gì mà thôi, đã mất công lên đây rồi phải làm cho trót chứ, anh cứ để tôi ngồi ngoài này rồi vào trong đăng kí là được, khi nào đến lượt thì mình vào. Thôi đi nhanh đi không lại phải đợi lâu nữa.

Nói rồi Thất đẩy anh Hoài vào bên trong còn mình thì quay ra ngoài ngồi trải chiếu, bắt đầu bày bánh mì, bánh bao, bánh giò mà bà với bu dúi cho từ sáng ra trước mặt y như đang bán đồ ăn. Người em to, lại thêm cái bụng bầu trước mặt nên sau khi bày đồ ăn xong phải loay hoay một hồi mới ngồi xuống được, Thất xoa bụng, ngả lưng vào bức tường lạnh như băn phía sau thở dài, không biết sau này khi bụng to hơn nữa thì em đứng lên ngồi xuống làm sao? 

Ngồi ăn được một nửa chỗ đồ ăn trước mặt rồi mà anh Hoài vẫn chưa có quay lại, dòng người ngồi trong bệnh viện thì ngày càng đông hơn, hình như còn gấp mấy lần lúc em đến đây, tràn ra cả bên ngoài chỗ cầu thang lên xuống. Thất ngồi ngay cửa hành lang vào phòng chờ vậy mà sau em cũng phải có đến tận mấy người kê chiếu nằm ngửa mặt lên trời ngủ.Thất ngồi chán cũng chẳng biết làm gì nên em học theo mọi người, rón rén nằm xuống chiếu đếm mấy con kiến bò qua.  

- Này, đằng ấy cũng chửa à? 

Tiếng gọi nhẹ nhàng từ phía sau cùng cái đập vai khiến Thất bừng tình từ cơn buồn ngủ, em khó chịu xoay người, nặng nề chống tay ngồi dậy, nghiêm túc nhìn thẳng vào bản mặt của người vừa đánh thức em khỏi giấc ngủ mà mãi em mới có được. 

 Cậu trai trước mắt Thất cũng mang một cái bụng như em, có khi còn to hơn cả em, vậy nhưng nếu so sánh với thân hình của cậu ấy thì lại chẳng cân xứng tẹo nào, người cậu ta gầy nhom, suýt thì chạm đến cái mức da bọc xương, làn da đen sạm đầy những vết bầm tím ở khắp hai cánh tay, trên khuôn mặt thanh tú của cậu cũng có một vết bầm bên má nhìn như vừa đi đánh nhau về. Cậu ấy thấy em cứ nhìn chằm chằm thì ngượng nghịu lấy tay che đi bên má của mình, chỉ vào chỗ bánh mì em để dành cho anh Hoài, nói: 

- Đằng ấy có thể bán cho tôi cái bánh mì được không? Chồng tôi bảo muốn ăn bánh mì mà tôi chạy quanh đây từ sáng tới giờ chẳng thấy quán nào bán cả, bao nhiêu tôi cũng trả nên đằng ấy thương tôi cùng cảnh ngộ với nhau mà bán cho tôi được không? 

 Gương mặt của cậu trai ấy đen xạm nhưng em vần nhìn ra được vẻ tiều tụy mệt mỏi trên khuôn mặt đáng lẽ rất xinh đẹp ấy, mồ hôi trên trán lấm tấm thấm ướt cả lưng chiếc áo mỏng mà cậu đang mặc trên người, xem chừng là đã chạy rất lâu rồi nên cậu mới có thể đổ mồ hôi giữa cái tiết trời buổi sáng rét buốt như thế này. 

Thấy em không trả lời, cậu toan bỏ đi thì bị em kéo lại đỡ ngồi xuống cái chiếu nhỏ xíu, em đặt ổ bánh mì chả còn hơi nóng vào tay cậu ấy, nói: 

- Cậu ăn trước đi đã, cái này là tôi để dành cho nhà tôi, nhưng nhà tôi ăn ít lắm, ăn cái bánh giò là đủ rồi, có hai cái bánh mì tôi cho cậu một cái, cái còn lại để cậu mang về cho cái người mà cậu gọi là chồng cũng được. 

Cậu ấy thấy em nhiệt tình như vậy thì hốt hoảng đặt lại bánh mì vào tay em.

- Ấy chết sao lại thế được, của chồng cậu thì làm sao tôi dám ăn được chứ, lát nữa chồng đằng ấy về sẽ đánh chết đó, thôi thôi trả cậu, tôi thà bị đánh chứ nào dám để đằng ấy bị liên lụy, tôi nhận tấm lòng là được rồi. 

- Ôi không sao cậu cứ cầm đi, coi như quà gặp mặt cho em bé, chẳng đáng là bao nhưng mà ăn cái bánh mì lót dạ cậu ạ, nhà tôi hiền lắm cậu không phải lo, tôi trèo lên đầu nhà tôi ngồi còn được nữa là. 

Em Thất cười để cậu trai trước mặt yên tâm mà ăn bánh, nom bộ dạng cậu và cái bánh vào mồm như người chết đói năm 45 mà tự dưng trong lòng em thấy vừa thương vừa xót, rốt cuộc là cậu ta đã gặp phải nghiệp gì mà lại cưới được thằng chồng vừa rách vừa nát đến vậy? Nhìn những vết bầm, vết sẹo chằng chịt trên cánh tay gầy của cậu ấy mà em sôi cả máu, nói thật ra cũng phải may cho thằng chồng rẻ rách ấy, chứ nếu cưới phải Thất ngay từ đầu em đã đập cho hắn ta một trận không ra hình người rồi. 

Nghĩ nghĩ một hồi, nghĩ thế nào mà tự dưng em lại thấy tò mò khuôn mặt của tên đàn ông kia ra sao nên em len lén bảo với cậu trai ấy. 

- Này, giờ nhà tôi đi vào tận trong kia chẳng biết là lạc đâu rồi, mà tôi ngồi đây một mình thì lại lo, hay là cậu đưa tôi theo vô trong có khi tôi lại thấy nhà tôi... 

Lúc đầu cậu ấy cũng lưỡng lự một chút, nhưng may sao mà vì nghĩ đến ổ bánh mì mà em đưa cho nên cậu ấy cũng đồng ý. Vậy mà lúc vừa bước vào trong cửa bệnh viện là em đã tái mét mặt mũi, quay ngược ra ngoài nôn khan mấy hồi, cậu ấy thấy vậy đưa em một cái khẩu trang dày màu xanh, lo lắng nói: 

- Đằng ấy bịt vào cho đỡ mùi, hồi mới tới đây tôi cũng phải nghén thêm lần nữa với cái mùi này đấy, may sao mà có cô thấy tôi nôn dữ quá nên tặng tôi cái khẩu trang, từ đó mới đỡ đi một chút. À tôi tên Hòa, nói chuyện nãy giờ mà không biết tên nhau cũng kì. 

 Quả thật là mùi bị át đi nhiều, mặc dù hơi khó thở nhưng vẫn còn đỡ hơn cái cảm giác buồn nôn hồi nãy, Thất nhanh chóng thu cái chiếu lại, mọi người phía sau thấy vậy thì chen lấn mà dịch lên trên, em cắp một tay là chiếu, tay còn lại lỉnh kỉnh đồ ăn với đồ dùng, lạch bạch đi theo sau cậu Hòa.

Con đường trong bệnh viện thì bớt đông hơn bên ngoài một chút nhưng nhìn chung thì vẫn là cái cảnh chen lấn không có chỗ ngồi, nếu có khác thì khác là mọi người được phân chia thành từng cái phòng nhỏ để chen lấn chứ không tràn lan ra ngoài hành lang. Thất thấy có cái giường tận 3 người lớn nằm, rồi còn có cái giường để tràn ra ngoài cửa, bệnh nhân nằm trên ấy còn người nhà nằm dưới đất, nhìn mà phát hãi cả lên, Hòa thấy vậy thì cười, nói: 

- Vậy là dạo này ít hơn trước rồi, ngày trước ở đây bệnh nhân còn chẳng có phòng, người bị thương máu chảy be bét cũng cho nằm ngoài hành lang, suy cho cùng là dân thì cũng chỉ biết chịu vậy, chứ mấy ông lớn có phòng riêng hết đấy, nằm tít trên tầng cao kìa. 

Hòa xem vậy mà hoạt bát, thấy có người trò chuyện là sẵn sàng tiếp lời ngay, cả đoạn đường nhờ có cậu mà Thất cũng thấy vui hơn hẳn. 

Phòng của chồng Hòa nằm cuối dãy phòng bệnh, trong phòng cũng có không ít người nhưng trông nổi bật nhất thì chắc vẫn là tên đầu trọc lốc, tay chân xăm trổ kín hình phượng hoàng rồi lại rồng bay hổ gầm, lông mày của tên đàn ông ấy giao nhau tán loạn, xương lông mày nhô cao, mũi tẹt, xấu, mắt lại nhỏ hằn tia máu, vừa nhìn là thấy rõ tướng vũ phu.

- Thất ngoài này nhé, tôi vào đưa đồ ăn cho chồng tôi rồi tôi ra ngay. 

Hòa nói rồi chạy vào trong luôn, Thất gật đầu đứng bên ngoài đợi, vậy mà còn chưa đầy mấy phút đã nghe thấy tiếng chửi nhau loạn xạ bên trong.

- D*t m* m*y chứ! Mày làm cái đ*o gì mà lâu thế hả? Hay mày muốn để ông đây đói chết rồi chôm tiền của ông hả thằng chó? 

- Ôi em xin mình, oan cho em quá, sáng giờ em chạy tìm mãi mà có thấy  hàng bánh mì nào đâu, may mà có người bán cho em thì em mới mang về ngay cho mình chứ có dám chậm trễ đâu ạ? 

Tiếng chửi mắng vang cả hành lang, mọi người trong phòng bệnh cũng chỉ biết lắc đầu làm ngơ, người không chịu nổi thì đi ra ngoài, người thì coi như không nghe, không thấy gì, mặc cho Hòa bị chồng đánh chửi té tát, giật tóc đánh đập không thương tiếc thì cũng chẳng ai dám can. 

- Chối à? Mày còn chối à? Ông đây cho mày chối m* cái thằng nửa người nửa quỷ, ông bỏ tiền mua mày về là phúc ba đời nhà mày rồi mà giờ mày tính trở mặt với ông à? Ông đạp cho chết cái thứ ma quỷ trong bụng mày đi, ông đạp cho chết! 

Thằng đàn ông kia bị điên rồi! Đó là suy nghĩ đầu tiên của Thất khi trông thấy hắn ta đạp vào chiếc bụng bầu của Hòa những cú thật mạnh, nắm tóc cậu giật lên giật xuống đập vào tường. Hòa lúc bấy giờ chỉ biết ôm bụng bảo vệ con khỏi những cú đạp không thương tiếc của hắn, tiến trẻ con khóc la gọi ba vang phòng bệnh.

 Sau đó Thất chẳng biết tên đàn ông kia làm gì tiếp theo vì em đã chẳng kiểm soát được lý trí cũng như chân tay của mình mà lao thẳng vào trong phòng nện lên mặt hắn ta vài cú đấm rồi không thương tiếc giẫm nát của quý của hắn dưới chân mình. Người tên kia cao to hơn cả Thất, từng tấn cơ bắp cuồn cuộn làm người ta phải khiếp sợ, nhưng ai sợ thì sợ chứ Thất không sợ, chẳng nhẽ đi đòi nợ thuê được mấy năm rồi mà đánh cho cái thằng rẻ rách này một trận Thất cũng làm không xong thì còn gì là mặt mũi với anh em? 

Mặc dù Thất từng hứa với anh Hoài là sẽ ngưng việc đánh đấm vì con, nhưng máu điên trào lên trước lý trí thì Thất cũng chỉ biết thì thầm xin lỗi em Lúa trong bụng rồi nhào lên tẩn cho hắn một trận thôi. Chồng của Hòa bị đánh bất ngờ, chưa phản ứng lại đã bị Thất đá cho quay cuồng đầu óc, có vài lần Thất cũng bị tên kia đè ngược lại tát cho mấy cái nhưng cũng chẳng được bao lần là bị em quay ngược tình thế. Thất vớ được cái gì đánh cái đấy, cầm cái chiếu quật cái chiếu, cầm túi đồ đập túi đồ. Có thể là thương Hòa, cũng có thể là do tức mình không thể làm được gì cho cậu ấy nên em vừa đánh, vừa chửi, nước mắt cũng rơi lã chã trên mặt. 

- M* kiếp cái thằng chó ch*t này! Mày xứng đáng vào tù, mày đối xử với vợ mày thế à? Hôm nay tao không cắt của quý của mày thì tao không xứng được gọi là.... 

Đang nói hăng tự dưng em bị ai đó bế bổng lên nhưng em chẳng quan tâm mà vẫn giãy giụa đòi xuống, vừa nức nở vừa chửi.

- Sao lại cản tôi? Sao lại cản tôi? Hôm nay tôi phải gi*t nó, nó không xứng đáng được sống! Buông tôi ra!! 

Nhưng vòng tay đang siết chặt em trong lòng cũng không buông, người kia ôm em thật chặt, xoay người chắn ngang tầm mắt Thất, vừa xoa đầu, vừa dỗ dành em.

- Mình ơi anh đây, anh Hoài của mình đây, có anh ở đây rồi, không sao đâu... mình đừng đánh nữa đau tay mình đấy, nó không xứng để nhà anh phải đánh nó nhỉ mình nhỉ? 

 Giọng nói quen thuộc vang bên tai khiến Thất chẳng kìm chế được cảm xúc nữa mà òa lên khóc trên vai anh, Hoài vẫn rất kiên nhẫn ôm Thất bảo vệ chặt trong lòng, xoa lưng em để em bình tình lại

-  Không sao, không sao, có anh đây rồi, anh đi lâu quá cho anh xin lỗi mình nhé, mình không khóc nữa anh thương nào. 

- Mình ơi... hức... hức... Hòa... cứu Hòa... em phải đánh ch*t nó! Nó chẳng xứng làm người! Mình ơi, sao em lại vô dụng thế hả mình, em chẳng cứu được Hòa, em cứ trơ mắt mà nhìn Hòa bị đánh đấy...! 

- Không, mình cứu được Hòa rồi... mình giỏi lắm, nhà anh đâu có vô dụng đâu nhỉ, nhà anh giỏi thế cơ mà. 

Hai người cứ một khóc một dỗ như thế giữa phòng bệnh của người ta cũng ngại nên Hoài ôm Thất vẫn còn nức nở đi ra chỗ ghế đá ngoài cổng bệnh viện ngồi cho đỡ bị soi mói. Các bác sĩ may đã kịp thời đưa Hòa đi cấp cứu nên chỉ hi vọng là Hòa vẫn khỏe, còn tên đàn ông kia thì chỉ chờ giao cho pháp luật xử lý thôi. 

 Hoài ngửa mặt lên nhìn trời, rồi lại nhìn Thất sau khi khóc mệt đã dựa vào vai anh mà ngủ thiếp đi. Anh không biết cái lúc nhìn thấy Thất đang đánh nhau anh đã suy nghĩ cái gì, Hoài lúc đấy hình như cũng chẳng nghĩ được gì nữa, anh chỉ biết theo bản năng mà chạy nhanh đến ôm em vào lòng mà bảo vệ. Cái lúc thấy mọi người tụ tập bên ngoài cửa phòng đông anh đã có cảm giác không lành, vậy mà lại đúng như dự cảm của anh.... 

Lau đi giọt nước mắt còn ướt trên khuôn mặt Thất, Hoài bông dưng lại chợt mỉm cười, chắc đây là lần đầu tiên Thất chịu gọi anh một tiếng " mình ơi" dù cho đó là tiếng gọi trong cơn hoảng loạn, anh đắp thêm một cái áo nữa cho Thất rồi tựa đầu mình lên đầu em, nhìn về phía vườn hoa trước mặt, trong đầu ngổn ngang suy nghĩ. 

p/s: Lần đầu tiên có một cái chap mà tôi viết đến hơn 3k4 từ, viết xong mà tim đập bình bịch luôn, có thể sẽ có vài lỗi type thì mai tôi xem rồi sửa sau nghen mọi người, tôi chỉ sợ viết nhiều thành ra viết dai viết dại thôi ấy, tôi cũng sợ mình miêu tả không đủ hoặc tình tiết nhanh, vì chỉ có 3k4 mà xong cả một câu chuyện thì cũng hơi nhanh. Vậy nên mọi người góp ý giúp tui nhé, tối rồi nên đầu óc nhiều khi nó không có minh mẫn chỉ viết theo tiếng gọi con tim thôi. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top