Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3 : Chân mệnh khó lường

 Dạo này mẹ của Lục Tử Thiên thường xuyên lâm bệnh nặng . Tử Thiên lo lắng hầu như không hề đi chơi , Kiến Luân thấy vậy cũng không muốn làm phiền cô bé , chỉ biết nhìn cô ngồi  bên giường mẹ khóc sướt mướt mà lòng cũng đứng ngồi không yên theo . 

Ba Tử Thiên từ phòng bác sĩ đi ra , không giấu nổi sự tái nhạt trên khuôn mặt . Bác Lâm nhẹ nhàng đi đến đứng cạnh ông Lục , Kiến Luân cũng vội vàng chạy theo sau , còn Thiên Thiên thì đang gục vào lòng mẹ bật khóc nãy giờ trong phòng bệnh . 

Ông rầu rĩ nói , giọng nói nhỏ nhẹ , mệt mỏi nhưng cũng đủ nghe được :

-" Căn bệnh ung thư máu của cô ấy đã đến giai đoạn ... hai  " Nói đến đây , hai người kia sửng sốt mở to mắt , chân lùi lại hai bước , cố gắng giữ vững tư thế cầm cự trên mặt đất . 

-"... tôi đã cùng bàn bạc với bác sĩ , phẫu thuật gấp , nếu không cứu chữa kịp thời...thì ... có thể... dẫn đến ... " Ông Lục bỗng nhiên im lặng , vài giọt nước mắt từ từ rơi .

Kiến Luân nhẹ nhàng ôm lấy ông Lục , tỏ vẻ đau xót lẫn đồng cảm : " Bác Lục , bác Nghĩa sẽ không sao đâu . " 

Đáp lại câu nói của Kiến Luân là một cái ôm và vài giọt nước mắt khẽ rơi .

- "Anh Lục , anh yên tâm , Như Nghĩa là người mạnh mẽ như vậy , chắc sẽ qua được cơn nguy hiểm này , cô ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ gia đình hạnh phúc này được đâu , anh yên tâm , yên tâm đi ". Bác Lâm vừa nói , vừa vỗ vỗ đôi vai gầy mệt mỏi đã khổ sở chạy đôn chạy đáo  khắp các bệnh viện hỏi việc điều trị  ung thư .

- " Tôi cũng hi vọng là vậy ..."

-" Thôi anh Lục , anh qua ghế nghỉ ngơi đi "

-" Hai cha con cậu cũng hãy về nhà nghỉ ngơi đi , hai người cũng đã giúp tôi trực mấy ngày liền trong bệnh viện rồi ."

- " Được rồi , nhưng em sẽ qua xưởng trước , thu xếp công việc giúp anh .  Luân Luân , con đưa Tử Thiên về nhà trước đi , con bé cũng đã mệt mỏi lắm rồi . "

- " Dạ cha ! "

- " Cám ơn hai cha con nhiều , tôi có vẻ nợ hai người nhiều lắm rồi đó . "

- " Chuyện thằng con trai tôi , cả đời cả kiếp tôi cám ơn anh còn chưa đủ nữa là , với lại , cũng như anh đã nói , chúng ta đều là người một nhà cả mà , anh còn khách sáo . Thôi chúng tôi đi đây , chào ông anh "

 Ông Lục cười hiền dịu rồi đứng lên đi vào phòng bệnh . 

Tử Thiên trên đường vừa đi vừa khóc , làm Kiến Luân cứ sốt ruột theo . Về đến nhà , cô bé cứ khóc không ngừng , càng lúc càng to , những giọt nước mắt vừa đến má đã được hai mu bàn tay nhỏ xinh lau sạch.

Càng nhìn lại càng xót xa , Kiến Luân bèn ôm Tử Thiên vào lòng , an ủi :

- Thôi thôi đừng khóc , đừng khóc nữa , mọi chuyện sẽ qua ngay thôi ...

- hic...hic...

- "Không sao đâu mà . Ngốc quá , cậu nghĩ nước mắt sẽ giải quyết được gì , cô Nghĩa thấy cậu như vậy thì buồn lắm đó ! Cậu nghe tớ nói đây này , nếu cậu cứ khóc , tâm trạng cô Nghĩa sẽ hạ bậc , cô ấy sẽ càng lo lắng và mệt mỏi mà thôi , cho nên , nếu muốn mẹ cậu khỏe hơn , cậu hãy vui vẻ tươi cười trước mặt cô ấy , như vậy cô ấy mới có tinh thần thành công trong cuộc phẫu thuật chứ ! Cảm xúc thật sự rất quan trọng trong con người ! Cậu hiểu chưa ... nín ... nín ... ngoan đi nào " Nói rồi , Kiến Luân xoa xoa đầu cô bé , giọng càng nói càng dịu dàng và ấm áp .

- " Thật sao ? "

-" Ừ ! Tớ nói rồi , tớ không rảnh đi lừa đảo cậu làm gì ? " 

Tử Thiên mỉm cười ôm chặt Kiến Luân hơn , coi cậu như chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất , hic hic hic hic một hồi , Thiên Thiên thiếp đi khi nào chẳng hay . - " Chắc em ấy mệt mỏi lắm rồi ..." 

Khuôn mặt bầu bĩnh trắng mịn còn đọng lại dư âm của nước mắt , trông tội nghiệp , đau thương biết nhường nào ...

Kiến Luân đưa tay với lấy chiếc gối trên ghế sô pha , nhẹ nhàng lót dưới mái tóc được cắt ngang vai búi lên gọn gàng kia , lòng thầm thở phào rồi xuống bếp phụ cô giúp việc làm bữa tối .

Một ngày mệt mỏi chợt đến lại không dễ dàng rời đi ...!

Giọt nước còn đọng trên kẽ mắt , khẽ rùng mình bởi những cơn ác mộng , từng vui vẻ một cách ấm áp , hạnh phúc một cách điên cuồng , giờ đây lại phải khốc liệt chiến đấu mà chỉ để dành lại hai từ bình yên . 

Khuôn mặt trắng hồng của cô bé , nhạt nhòa bởi thứ chất lỏng chứa đầy đau thương , lặng lẽ chui ra từ đôi mắt sâu trũng chứa đầy tư tình .

Trong cơn mê , cô bé Tử Thiên ra sức kéo mẹ lại , mẹ lại nỡ lòng mỉm cười hiền từ rời đi . Chiếc bóng lớn mất hút dần , chỉ còn lại hình ảnh của bé gái thu mình ngồi dưới gốc cây , trầm lặng , đơn độc ! 

Tiếng nấc càng ngày càng to , kéo dài như không thể kết thúc . Bản thân tự dày vò bản thân , trí tượng tượng dày vò bản thân , sự thật dày vò bản thân , sự lo sợ lại càng dày vò bản thân . Không phải muốn , mà cuộc sống lại tàn nhẫn ép vậy , bắt vậy . Hạnh phúc trọn vẹn cứ như chỉ muốn thoáng qua . 

Kiến Luân vội vàng chạy qua , khuôn mặt lộ rõ vẻ đau thương và đồng cảm , bản thân cứ muốn lấy bớt nỗi đau san sẻ cho chính mình , mà muốn thì sao ? Vô ích !

Kiến Luân vuốt vuốt đuôi tóc cô bé , Thiên  Thiên cũng im ắng dần , khẽ co người lại , chìm vào giấc ngủ sâu hơn , nhưng tĩnh lặng hơn , có lẽ cô bé ao ước mình  là một dòng suối mát , không âu không tư , chỉ biết hòa mình vào thiên nhiên , sống cuộc sống bình lặng của chính mình ...

Vài tiếng đồng hồ trôi qua . Bốn giờ sáng , ông Lục lật đật đi về , quần áo toàn nếp nhăn , vẻ mặt cũng hốc hác vì lo lắng . Tiếng bước chân lục đục trên nền gỗ xa xỉ đánh thức cô bé Tử Thiên bừng tỉnh trong mê mang . Cô chạy vội ra hành lang theo cha :

- Ba , ba , mẹ con sao rồi ?

- "Mẹ sắp phẫu thuật " Giọng ông Lục lanh lảnh trong đêm tối , pha theo một chút tuyệt vọng , xác suất tỉ lệ thành công không hề cao .

- "Đi , đi , con đi với "

Tử Thiên vội chạy vào phòng thay quần áo , xong liền chạy sang căn phòng bên cạnh gõ gõ cửa , Kiến Luân bước ra , thần thái trông rất tỉnh táo , Tử Thiên ngạc nhiên :

-" Cậu không ngủ hả!? " Kiến Luân không ngủ .

Luân Luân bình tĩnh đáp : " Không ! Tôi vừa ngủ dậy , nghe tiếng bác Lục với cậu nên thay đồ chuẩn bị đến bệnh viện cùng hai người . "

- " Ờ . Mau, nhanh thôi . "

Tử Thiên nghĩ : cậu ta thật kì quái , có lúc dịu dàng , lại chu đáo , nhưng nhiều khi lạnh lùng , bình tĩnh hết sức . Mà thôi , Tử Thiên , Tử Thiên , chuyện này từ từ tính . Mẹ , con đến đây !

Cuộc phẫu thuật diễn ra căng thẳng vô cùng , lẩm bẩm cầu nguyện , bóp tay lo lắng .

... 9 giờ sau

- Bác sĩ , bác sĩ , vợ tôi sao rồi , cô ấy , cô ấy sao rồi ?

- "Bác sĩ , bác sĩ , mẹ con , mẹ con ...." Cô bé khóc hu hu .

Bác Lâm nhẹ nhàng nhắc nhở , nhưng giọng vẫn không giấu nổi lo lắng : " Mọi người bình tĩnh , bác sĩ , chúng tôi muốn biết tình hình của bệnh nhân . "

- Được ! Xin chúc mừng , cuộc phẫu thuật đã thành công !

Cô bé Tử Thiên vui mừng hét lên aa , lau khô nước mắt nước mũi chạy vào phòng mẹ . Tảng đá đè nặng trong cơ thể của bốn người dường như đều đã được nhấc lên . Lúc này , bác sĩ mới nói tiếp :

- Mời người nhà bệnh nhân vào phòng đợi tôi một lát .

Ông Lục lặng lẽ theo sau người bác sĩ kia . Ánh mắt xa xăm còn lộ rõ vẻ xót xa .

- Bác sĩ !

- Anh Lục , như anh cũng đã biết , tình trạng của cô ấy ... cũng không phải sớm nữa , cuộc phẫu thuật cũng đã thành công , nhưng ... chỉ có thể kéo dài sự sống cho cô ấy , không loại bỏ được hoàn toàn căn bệnh . Năm năm tới đây , hi vọng anh có thể chăm sóc người nhà , tạo hạnh phúc cho cô ấy vào những ngày ngắn ngủi còn lại của đời mình !

- Vâng . Cảm ơn bác sĩ .

Ông lặng lẽ bước ra , lặng lẽ đi trên khoảng hành lang vắng vẻ , ngang qua một căn phòng , nghe người ta đang trò chuyện với nhau :" Tốt quá , tốt quá ! Bà nhà ta khỏe mạnh lại rồi ,  đợi chắt của con trai được rồi đấy nhé !" , cùng những tràng cười không ngừng nghỉ . Nước mắt ông chực trào , có lẽ là tủi thân , cũng có lẽ là ghen tị . ' Bà nhà tôi ơi , Thiên Thiên nhà ta còn chưa lớn nữa kìa !' .

Ông bước ra khỏi cổng bệnh viện , đến từng địa điểm hai người từng hẹn gặp , từng hình ảnh hạnh phúc ùa về , nước mắt ông lại rơi , chảy dài trên gò má , rồi ngang qua khuôn miệng , ngang qua nụ cười , bỏ lại hạnh phúc nơi đâu ? ... Có một số người , họ có được cuộc sống bình lặng , ông trời cho họ hạnh phúc , một cuộc sống khá giả , một gia đình đầy đủ , nhưng họ không chịu nhận , ăn chơi , gái gú , gia đình trở thành phù du . Nhưng có một số người , họ thèm khát một cuộc sống giản đơn , một cuộc sống yên bình , đầy ắp tiếng cười , lại không có . Chấp nhận số phận - là điều mà con người luôn nghĩ rằng có thể chịu được nếu cuộc sống cứ mải miết chảy trôi theo thời gian , thực ra thì không , đó là một trong những điều mơ hồ nhất mà thượng đế kiến tạo , mỗi dấu vết , mỗi nhát dao đâm vào tim kia có lẽ sẽ luôn tồn tại vĩnh hằng trong lòng mỗi con người .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top