Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4 : Mỗi một ngày , mỗi một ngày ...

Một buổi sáng trong lành , ánh nắng ấm áp , như mỗi một ngày bình thường , những chiếc lá khẽ lay động trong nắng ấm buổi sớm mai , bầu trời cũng vậy , cũng xanh mát , tươi vui như mỗi ngày bình thường , bất chấp thế nào , dù những yếu tố xung quanh có đang vật vã, khổ sở , mệt mỏi , vui vẻ hay tức giận , hờn dỗi , căm phẫn , hay đau khổ nhường nào , bầu trời vẫn cứ vô tư như vậy , trong sáng như vậy , thần thái trong sạch khiến mọi thứ đều phải ghen tị . 

Thời gian gần đây , ông Lục ở nhà rất thường xuyên , mọi người cười nói như vậy , không còn u ám như trước nữa . Có thể cho là vậy ! bởi đâu ai biết được , có một người , đang đấu tranh tư tưởng như thế nào , đang vật vã với thời gian như thế nào , mỗi một ngày đều cứ mong thời gian , từng giây , từng phúc , từng giờ trôi chậm rãi lại , chậm thật chậm ,đều vì không muốn buông xuôi.

Ánh nắng bên ngoài dù luôn đẹp đẽ đến nhường nào , thì mặt trời trong lòng rồi một ngày nào không xa sẽ trở nên tối tăm nhường nấy . Vẫn là bất chấp không gian , vẫn là  bất chấp yếu tố bên ngoài , cảnh còn người mất , thứ xung quanh bạn sẽ còn ý nghĩa gì nữa . 

Một chiếc lá dù xinh tươi , đẹp đẽ đến đâu , một giây nào đó trong năm rồi sẽ bị cơn gió lạnh mùa đông lật đổ trong phút chốc .

Sống chết có số , con người không thể quyết được .

Sau ngày mẹ xuất viện , Tử Thiên thường xuyên dậy rất sớm , lên mạng tìm hiểu cách nấu món ngon , lụi hụi trong bếp hơn nửa tiếng đồng hồ , mới chạy lên tầng kêu người xuống ăn . 

Bà Lục mắt nhắm mắt mở đi xuống , thấy cục cưng cười híp mắt nhìn phía bàn ăn , bà cũng nhìn theo . Ồ ! Mắt chữ O mồm chữ A đa nghi quay sang hỏi con gái : " Hả ? "

- " Hả ?! , con nấu mà , mẹ đừng không tin ! "

- " Ồ ! Con gái cưng của mẹ hôm nay biết nấu ăn luôn hả ta ? " 

-" Mẹ ! Con lớn rồi mà , phải tập nấu cho bố mẹ ăn nữa chứ ! Nuôi con mấy năm liền , bố mẹ chẳng lẽ không cho con gái báo đáp sao ? " Thiên Thiên chu môi phụng phịu nói . 

- " Ừ , được , bà già đắng của tôi ! Ông xã ơi ! anh Lâm ơi , Luân Luân xuống ăn sáng luôn nào !" 

Mọi người vừa đặt chân xuống tầng một , bà Lục đã mừng rỡ giới thiệu :" Sáng nay Tử Thiên nhà ta xuống bếp nấu bữa sáng cho mọi người đấy nhé !"

- Ồ !

- Ồ !

- Ồ ! 

Ba người kia liên tục đáp duy nhất một chữ , thật mà nói , Tử Thiên ngượng bất chín mặt . 

- "Thôi mọi người ăn đi , để xem thử liệu có ngon hay không ! " Thiên Thiên lí nhí nhắc .

- " Thiên Thiên ! " Kiến Luân mặt nghiêm túc , nhìn thẳng vào Tử Thiên gọi .

- " Hả ? "

- " Cậu ra xem thử bữa nay chim bơi dưới nước hay bay trên trời ?" 

- " Này ! Tớ đánh chết cậu ." Thiên Thiên chạy tới đấm thộp thộp lên lưng cậu .

Mới sáng sớm đã thế làm không khí vui vẻ hẳn lên .

Ngồi vào bàn ăn , bà Lục là người nếm thử trước tiên , gắp một miếng thịt bỏ vào miệng , bà ngẫm nghĩ ngẫm nghĩ , rồi tươi cười nhìn vào Tử Thiên : " Tốt " .

Ông Lục và bác Lâm cũng nếm thử : " Ừ ! Tốt ! "

Đến Kiến Luân , cậu nhíu mắt , nhìn đĩa thịt : " WOW !" 

- Cậu wow gì vậy ? 

Nhìn vào Tử Thiên , cậu thốt lên một từ nữa :"  WOW ! "

Bà Lục che miệng cười nhắc nhở : " Thôi Luân Luân , đừng chọc em nữa ! " . Vừa nói hết câu , mọi người đều không nhịn được bật cười thành tiếng .

Tử Thiên nhìn họ với ánh mắt nghi hoặc , sau đó cũng cầm đũa lên gắp một miếng thịt  , ăn thử : " Phụt . Kinh quá ! Mặn quá ! Dở quá ! Sao mọi người chẳng thành thật tí nào ! " Vừa nói , vừa nhăn mặt , phồng má trông rất đáng yêu .

Cuối cùng ,mọi người đành nhờ cô giúp việc nấu bữa mới , vừa ăn , vừa cười đùa vui vẻ ...

Đông kết thúc , xuân lại về , những ngày đầu xuân mưa rơi lất phất , không khí rộn ràng , đi mua sắm Tết , quần áo mới , đồ đạc mới , nhiều thức ăn mới , lũ trẻ lại càng háo hức không ngừng , đặc biệt là lũ trẻ nơi quê hương cây cỏ nay đây . 

- "Thiên Thiên.... dậy mau.... con gái con đứa kiểu gì mà ngủ nướng ghê vậy , cậu tưởng tôi kêu cậu cả đời đấy sao ? Cậu có dậy không hả ? Cậu có biết hôm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi không hả ? Cậu có nhớ hôm qua cậu háo hức đòi sớm dậy đi chợ rồi lôi kéo tôi đi cho bằng được không hả ? "Mới 7 giờ sáng , Kiến Luân đã hét ầm cả phòng . Lại là bài ca buổi sớm .

- "Ờ ... " Thiên Thiên mắt nhắm mắt mở ngửa người dậy sau đó nằm cái phịch xuống ngủ tiếp .

-"Tử Thiên ...." Lại một trận ầm ĩ 

-" Oái oái biết rồi , biết rồi , cậu ồn chết đi được! "

-"Mau "

- "Ông già"

-"Cái gì ...? "

- " Ồ ... ra là đồ điếc "

- " Tôi nói cho cậu biết , may cho cậu là hôm nay tôi nhiều việc , không thì tôi đánh chết cậu lâu rồi ! " Sặc ! Mặt hắn ta sầm xuống , nhìn giống như sắp đâm dao chém giết thật rồi , ôi rùng hết cả mình !

Nghe Luân Luân xưng tôi tôi , là biết cậu ta đang điên lên dữ dội  , Tử Thiên vội vội vàng vàng xốc tung mền , chạy sẹt vào phòng tắm .

-" Woa ... đông vui quá ha !" Thiên Thiên tung tăng chạy dọc khắp đường phố 

-" Cậu cà tưng cà tưng gì vậy ? "

- " Này, này, tớ cà tưng gì hả ? "

- " Ở đây cách nhà có vài trăm mét , chẳng phải lâu lâu cậu cũng qua đây sắm đồ đó sao ?"

- " Tớ bảo là đông vui cơ mà !... Đồ nhàm chán ! "

- " hả ?"  

Tiếng ồn ào làm lác đi âm thanh của hai đứa , nếu không ... cậu ta nghe được thì chết tui mất . 

Tung tăng tung tăng một hồi , Thiên Thiên chọn được một tiệm quần áo bán đồ đẹp , lôi lôi kéo kéo cả buổi, Kiến Luân mới chịu theo . 

Cửa hàng quần áo kia nhìn bề ngoài trông rất đáng yêu : nền sơn màu hồng , chiếc cửa kính ra vào cỡ vừa được gắn những con gấu bông nhỏ nhỏ xinh xinh , hai bên cửa là hai chậu hoa nhài với mùi hương thoang thoảng nhè nhẹ , ngửi rất dễ chịu , chiếc chuông gió trắng bạc móc nơi giữa cửa chính là thứ đáng yêu nhất , mỗi khi những cơn gió nhẹ thổi qua , chuông đều lắc leng keng leng keng nghe mới vui tai làm sao ! 

Kiến Luân bảo : " Sến ! "

Đẩy chiếc cửa bước vào thực sự rất khác xa vẻ ngoài xinh xắn giản dị của nó , mọi thứ đều được trang hoàng lung linh , không thể nói là không đáng yêu , chính xác chính là đáng yêu đến mức xinh đẹp , xinh đẹp đến mức lộng lẫy . 

Kiến Luân bảo là : " Làm quá ! " 

Những bộ đồ được treo trên tường và mắc ở giá đồ bên dưới , xen kẻ mỗi bộ đồ xinh đẹp là một chú gấu bông màu hồng , những bộ đồ đầy màu sắc , những chiếc cặp sách trong sáng , những giỏ hoa rực rỡ huyền ảo , những thứ đồ đẹp đẽ kia mỗi lúc cứ thôi thúc Tử Thiên , như phát ra những thanh âm dụ dỗ đầy mê hoặc : " Đến đây nào ! Đến đây nào ! "

Thiên Thiên mắt sáng bừng , chạy ào tới : " Á ! Đẹp quá ! Hôm nay tớ phải vác chục bộ về mới được ! "

Kiến Luân : " Màu mè ! "

Thiên Thiên hết thử bộ này đến thử bộ khác , làm Luân Luân cứ hoa cả mắt , cậu hết thở lên rồi lại thở xuống : " Haizzzz "

Tử Thiên đanh đá hất mặt qua bên : " Bộ cậu không thấy ấn tượng khi tớ mặc mấy bộ quần áo xinh xinh đẹp đẹp như vậy hay sao ? " 

Luân Luân làm bộ suy nghĩ một lúc : " Ừm... có chứ ! "

Tử Thiên mắt sáng rỡ hỏi tấp nập : " Thật sao ? " 

- " Có điều ngày nào cậu cũng mặc đẹp như vậy nên giờ tớ ớn rồi ! "

- " Cậu ... " Thiên Thiên nổ đom đóm mắt giật mạnh màn đi thẳng vào bên trong , Kiến Luân được một trận cười khoái chí .







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top