Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

nhói trong tim ơi tình lỡ năm nào.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- ✧⼺

Hà Nội, một chín chín mươi.

Chà, lại một mùa Hà Nội đi qua trong kí ức.

Nhớ lắm cái hạ nắng đổ đầy vai, có hàng phượng sớm chiều chang chói một mảnh đất nội. Nhớ đông về khắp phố mịt mờ hơi sương, bất chợt lả lơi những giọt mưa phùn trên mái ngói đỏ thắm. Rồi một xuân ghé qua khi đông đã rời khỏi, muôn vàn nhành hoa nở rộ nơi ai đỏ hây gò má, rạng rỡ những cành đào thắm như tình em.

Ôi sao mà anh nhớ, nhớ khôn nguôi.

Mà trong tất thảy những niềm da diết ấy, có chăng phải kể về một tháng tám đầu thu. Thu vàng óng, mát rượi, có gió heo mây thổi nhẹ nhàng qua từng kẻ lá xanh, gắn liền với mùa hoa sữa li ti trắng ngần mà thơm ngút ngàn một khoảng trời. Thu Hà Nội, là vệt úa của thời gian.

Đã mười năm rồi anh chưa về thăm Hà Nội.

Mấy mùa thanh thanh đạp con xích lô cũ qua từng ngõ phố, dưới cái nắng chang chang hay cái giá rét chạm bả vai hao gầy, anh lẳng lặng khắc ghi mỗi đoạn đường, mỗi quang cảnh mộc mạc đẹp xinh của quê hương anh yêu. Dầu đạp xe mệt đấy, nhưng được dịp ngắm nhìn nơi mình sinh ra khiến anh vui đôi phần, truân chuyên bao nhiêu thì hạnh phúc bấy nhiêu. Vậy mà ấy sao anh chưa về, lặn lội nơi đất khách quê người làm gì hả anh? Hà Nội nhớ xích lô. Hà Nội, nhớ anh.

Và rồi một thoáng, anh cất bước tìm về chốn thân thương, như đứa con thuở nào trở lại mái ấm nhỏ, có mẹ cha khoắc khoải ngóng chờ.

Anh về vào mùa thu năm chín mươi.

Vẫn những chiếc bàng đỏ ngả nghiêng chờ anh đấy, vẫn bao nhành hoa sữa thơm đong đầy, tuy đã mấy mươi đổi thay nhưng nét bình dị đâu đó hãy còn đọng lại, để đón chào người con xưa nơi quê hương. Trịnh Hiệu Tích - người con của Hà Nội.

" Làng nước ơi ra xem này! Thằng Tích về rồi, thằng Tích về lại rồi!"

Cái chất giọng dõng dạc của bà Tú thường ngày hay rao bán nước, hôm nay lại vì anh mà cất tiếng gọi tên thân thương. Bà bán ở dưới cái nhà tập thể này mấy mươi năm rồi, từ khi Hiệu Tích chỉ là một thằng nhóc lóc chóc chơi cùng bọn trẻ chung xóm đến lúc anh điềm đạm quyết định chạy cái nghề xích lô. Bà là người cô, là người mẹ hiền đã chứng kiến từng khoảnh khắc anh lớn lên theo năm tháng.

"Dạo này vẫn làm ăn khấm khá cô Tú nhỉ?"

"Chừng nào tao còn bán ở cái khu này là chừng đó tao nhịn ăn nuôi con. Nhưng mà kệ, sống thiếu cái nhà tập thể này, tao sống không nổi!"

Thế là anh cười, cái giản dị chất phác của bà vẫn mãi ở đó, chan chứa cả tình thương dành cho khu tập thể cũ mà mới, rách mà thơm.

"Còn mày sao rồi Tích? Tới giờ tao còn chưa tin được bận đó mày nói đi là đi ngay, không chút tính toán kĩ càng mà dám lặn lội ra tận ngoài kia, đúng là gan trời!"

Giở cái giọng trách mắng, ắt bà còn giận anh lắm. Ngày đó anh đột ngột mang đồ rời đi, làm bà một phen sốc đến kinh hồn. Thật tình, bà xem Tích như con ruột bởi bố mẹ anh mất khi còn bé, chưa kịp ngấm nỗi cơ cực đã phải lăn lộn một mình, không ai để nương tựa nhưng vẫn ngày ngày tự lớn khôn. Bà thương anh, vì anh ngoan ngoãn, lễ phép lại còn hiểu chuyện. Lúc ấy bà không cản, anh cũng có cuộc sống của riêng mình, có thể tự quyết định con đường đi cho bản thân. Bà biết cả lý do vì sao anh nhất định đòi đi cho bằng được. Dầu vậy bà vẫn kiên quyết dặn dò, rằng Con ơi, nếu có chuyện gì hãy về, ở đây ai cũng sẽ chờ con, chờ đứa con của Hà Nội thân thương.

"Khuân vác ở Hải Phòng chán lắm, vừa nặng nhọc vừa cô đơn. Con nhớ con xích lô xiêu vẹo ở dưới này, nhớ từng ngóc ngách nơi đây, nhớ mọi thứ. Mà nó đâu rồi hả cô, vẫn tốt chứ ạ?"

"Để ở kia kìa, mày nhờ tao trông hộ nên tao giữ kĩ lắm, không cho ai động vào đâu mà lo."

Và Tích chạy ngay về hướng chỉ tay của bà, hai mắt sáng rực như đèn pha. Con xích lô cũ năm nào hãy còn nằm yên đó, sát góc tường đang bám rêu xanh xanh, tựa như từ rất lâu rồi nó vẫn lặng lẽ chờ ngày anh về.

" Cảm ơn cô!"

_


" Ủa cuối cùng cũng vác mặt về rồi đó hả? "

Một chất giọng trầm trầm mà đầy trìu mến vang lên. Người con trai trạc tuổi Tích tay cầm cốc cà phê đen đặc, nhìn thấy bóng hình quen thuộc của cậu bạn, hai mắt không hẹn hiện lên tia xúc động mà nhanh chân chạy ra đón.

"Chà, dữ ta. Bình thường tao nài dữ lắm mới xách ra cốc trà đá, hôm nay pha hẳn cà phê đấy!"

Ngồi xuống ghế, anh nhận lấy cốc cà phê từ thằng bạn chí cốt, cười tươi rói. Nay mới về, anh không vội chạy xích lô, chỉ thích đi bộ tự thân ngắm nhìn khung cảnh đẹp xinh của quê mình, tiện đường tạt ngang chốn cũ mà anh thường lui tới là đây. Người nọ bắt cái ghế ngồi đối diện, niềm nở hỏi han.

"Lâu quá không gặp, nom cũng còn khoẻ như vâm. Mày sao, ở ngoài đó làm thế nào?"

Bận này về mới thấy Tích vẫn như vậy, dáng hình dong dỏng cao mà chân tay gầy khẳng khiu, vẫn điệu cười hiền mang năng lượng đến cho mọi người, chỉ khác ở cái nước da rám nắng mà thôi. Hà Nội cũng có nắng, có gió, xích lô khiến da anh ngăm đen đôi phần, nhưng Hải Phòng đặc biệt hơn, là thêm mùi của biển cả và sương muối ăn vào da thịt. Mặn mà.

Khẽ nhấp một ngụm, anh lắc đầu.

"Được gì mà bằng ở đây. Có làm ngon tới đâu tao cũng nhớ Hà Nội chịu không nổi, đành cuốn gói về. Mười năm rồi, chắc là sẽ khác. Còn mày sao rồi Tuấn, có gì mới mẻ không?"

"...Vẫn sống tốt, cảm ơn. "

Chàng trai tên Tuấn bật cười, vừa nghe là hiểu cái "mới mẻ" mà cậu bạn đang đề cập đến là gì. Hà Nội tuy cũ nhưng cũng mới, chẳng lẽ Tuấn lại không đổi thay?

Nam Tuấn năm nay ba tư, trạc tuổi Tích. Hai đứa biết nhau cũng nhờ cái quán cà phê cũ của nhà Tuấn bởi đối diện là địa điểm lý tưởng Tích thường chọn để "nghỉ xả hơi" mỗi khi vắng khách. Hắn theo chân mẹ bán ở chỗ này hơn chục năm rồi, mà khoái lắm. Từ thằng nhóc xông xáo chạy bàn cho mẹ, hắn nay hoá thành người đàn ông cao to đầy trách nhiệm, lại còn làm chủ ra dáng chững chạc khiến bao cô ở thủ đô say mê. Chỉ có điều, chẳng cô nào lọt vào mắt Tuấn cả.

"Nào, mày cũng ngót nghét ba mấy rồi còn gì, tìm một cô vợ đảm đang việc nhà đi chứ. Con gái Hà Thành là nhất đó nha, còn mày để già quá rụng cây thì còn ai thèm hốt?"

"Tao ba hai còn mày mới đẻ chắc? Mày nói tao thì phải xem bản thân mình, sao chưa tìm người mới nữa?"

Bỗng nhiên cuộc trò chuyện dừng lại ở một câu hỏi. Hiệu Tích lặng người, lòng thấy nao nao, tựa như cả anh cũng chẳng có lấy câu trả lời cho bản thân mà mình từng một thời trăn trở. Chàng Tuấn chợt nhận ra có điều khác lạ ở cậu bạn, hắn thở dài.

"Đừng nói với tao, mày còn."

"Chắc vậy, haha."

Tích lại cười, nhưng lần này lòng nào có vui. Mặt anh cúi gằm, nhìn xuống chân đang vô thức giẫm lên mảnh thuốc của ai để lại trên nền đất, nát bét.

"Vậy về đây làm gì? "

"Chẳng lẽ ở đó luôn? Tao đã sinh ra ở đất Hà Nội này, thì chết cũng ở đây. Tao nghĩ rồi, không trốn ở ngoài đó nữa, đàn ông con trai mà làm vậy sao được."

"Thế mà mười năm trước có thằng cong mông chạy tưởng trốn lủi mất tăm. Tao khuyên mày, gắng mà bỏ đi, kiểu này chắc mày dằn vặt đến bạc đầu. Lớn cả rồi, nhận thức được cái gì nên, cái gì không nên. "

Tuấn ban nãy tươi như ánh bình minh, thích đùa giỡn mà thoắt cái biến đâu mất, chỉ để lại đây một con người nghiêm túc lạ kì, đôi chân mày cau lại cùng giọng nói chân thực chạm thẳng vào tim anh. Cuộc gặp nhau tay bắt mặt mừng chốc trở nên ảm đạm.

"Cảm ơn, Tuấn. Nếu mày có thể khuyên tao thế, tao mong bản thân mày cũng làm được như vậy. Người đang trốn tránh không phải chỉ có mình tao. "

Trịnh Hiệu Tích không nói không rằng liền đứng dậy, toan rời đi.

Cái nắng chiều thu của Hà Nội rất ấm, nhưng lòng người đã hóa rét căm từ bao giờ. Nam Tuấn tần ngần nhìn bóng lưng gầy mình thầm thương bao năm nay lại ngày càng đi xa, hai mắt bỗng cay xè. Anh trốn tránh, hắn cũng chẳng kém cạnh, vốn dĩ hai ta đều không có đủ can đảm.

Hắn tự nhiên nhớ về một chiều thu của gần chục năm trước, khi anh ghé qua để gửi một lời chào tạm biệt. Tao đi, chẳng biết bận nào về, chắc ở đó luôn, cảm ơn mày Tuấn, da diết. Đột ngột, hững hờ, hắn chẳng kịp hoảng, miễn cưỡng buông mấy câu dặn mà lòng đau xót. Ừ thì mày đi, giữ gìn sức khỏe. Thế nhưng anh chỉ cười, gật đầu cảm ơn rồi vội quay lưng trước ráng chiều len lỏi, để lại hắn một mình ú ớ chẳng nên lời. Rằng Tích ơi, ở lại với tao, không có mày, tao sống chẳng xuể.

Nay Tích về, người bạn thuở xưa ấy đến thăm chốn cũ, khiến Tuấn mừng rỡ xiết bao. Nhưng niềm vui chưa kịp cháy lan ra toàn thân đã vụt tắt, Hiệu Tích lại lần nữa quay gót rời đi, mặc hắn vùng vẫy trơ trọi giữa mảnh niềm tin chơ vơ về một tình yêu vô thực.

Ở cái xã hội khắc nghiệt này, tình cảm giữa hai thằng đàn ông thì làm gì trọn vẹn? Không, có thể đấy, nhưng tiếc là hắn đã chậm mất một bước. Bởi vì Tuấn chẳng phải cậu chàng dáng dấp bé nhỏ với đôi mắt cười chói lóa như Quốc Tổ của năm nào.

_


"Phác Trí Mân, mày muốn dìm cái mặt thằng bố này xuống đến bao giờ? Hôm nay còn dám mở miệng xin cái chuyện động trời này sao? Mày muốn để cả cái khu này rêu rao 'Cháu đích tôn tiệm lụa nhà Phác là đứa bệnh hoạn, yêu đương bậy bạ với một thằng đàn ông nghèo đốn' ư? Liệu hồn! Một là bỏ nó theo tao đi chữa cái bệnh quái gở của mày, hai là cái nhà này không có một đứa con trai nào hết! "

Hà Nội về đêm lúc nào cũng rực rỡ vô ngần. Lặng lẽ dạo bộ quanh bờ hồ, nhớ mấy ngày xưa ấy ra đây cùng hóng gió, xóa tan cái nỗi niềm không tên mà ta gìn giữ. Ngót nghét mười năm ròng, bờ hồ đã bớt yên ả hơn, thế nhưng đâu đó vẫn cảm nhận được nét bình dị qua tiếng xì xào của nhành liễu rũ, qua từng gợn gió thu se mơn man da mặt. Hiệu Tích hít thở thật sâu không khí trong lành chốn quen thuộc, chân mày giãn ra, dễ chịu.

Xa xa có tiếng trò chuyện rôm rả của một đôi trẻ bên băng ghế đá. Nhìn cảnh họ ngồi bên nhau, trao nhau ánh nhìn đong đầy trìu mến làm bao hồi ức nơi anh ùa về. Cũng từng một thời chứ mấy, Mình ra dạo bờ hồ không, anh chờ em nhé, thế là mình có cuộc gặp gỡ. Một lần hẹn ở bờ hồ là cho đi một chút tình, một lần gọi tên nhau là trao đi một chút thương. Mình dắt tay nhau qua mấy mùa thu đầy nhớ, rồi tan vào làn mưa khi nhận ra tình lỡ làng nào thể thành đôi. Nghĩ lại, anh cười buồn.

Tình anh tựa cơn mưa mùa thu, đến thật nhanh mà cũng rời đi thật vội, nhưng để lại cho anh biết bao là cảm xúc như cách giọt mưa hãy còn ướt trên lá. Là niềm hối tiếc về một tình yêu dở dang.

"Anh Tích?"

Hiệu Tích quay đầu về hướng phát ra tiếng gọi, rồi bất chợt cay cay hai mắt.

Ngay phía trước anh, ơi chàng trai năm nào. Anh đã từng mơ về bóng lưng bé nhỏ một thời ngồi trên xích lô anh đưa qua vô vàn con phố, anh mơ về đôi mắt biết cười rạng rỡ, về giọng nói đầy ấm áp mà anh yêu. Vậy mà bây giờ bóng dáng ấy chỉ cách anh vài ba mét, mang bao thương nhớ của anh lại tràn về chân thực. Người đối diện cũng không kém cạnh, hai mắt rưng rưng như chỉ cần anh lên tiếng thôi, em sẽ vỡ òa.

"Mình ra dạo bờ hồ nhé?"

Mỉm cười thật hiền, anh đáp với câu nói thân thuộc mà mình đã chẳng ngỏ suốt mười năm qua.

Họ ngồi bên băng ghế đá cũ dưới những tán cổ thụ xanh. Bỗng cái hoài niệm cứ lâng lâng trong anh, chúng dường như lan ra tay rồi đến chân, cả người đều ngập tràn bao hồi ức về một tuổi trẻ bồng bột mà ngây dại. Đảo mắt nhìn sang, anh thấy con người bên cạnh mình cũng đang tần ngần nhìn vào khoảng không trước mắt, đây là một cuộc hội ngộ bất ngờ, đột ngột đến mức anh chẳng thể thốt lên một lời nào.

"Anh vẫn ổn chứ?"

" Ổn. Anh làm khuân vác cho một xưởng xây dựng ở Hải Phòng, tiền cũng chẳng được bao nhiêu, nhưng đủ để nuôi cái thân tàn tạ này ấy mà."

"Vậy thì tốt rồi. Em không biết anh ở đâu, cũng chẳng có cách nào liên lạc, bây giờ thấy anh sống tốt, em cũng yên tâm phần nào."

Phác Trí Mân tay vô thức vò vò mép áo sơ mi trắng mới toanh. Quả thật là người đẹp vì lụa, nhưng trong mắt anh, lụa đẹp, là nhờ em. Em của hiện tại chẳng khác với khi xưa là bao, vẫn cái dáng dấp be bé nhưng nay đã ra dáng một người đàn ông chững chạc hơn, vẫn đôi mắt cười đó nhưng hồn nhiên bay đi đâu mất, chỉ còn lại vài giọt buồn lất phất như mưa đông rét lạnh hiện hữu trong đôi ngươi tròn.

"Vậy còn em thì sao? Cuộc sống em thế nào?"

Hiệu Tích ngậm ngùi hỏi. Cuộc sống em ra sao hả em? Có còn rệu rã bởi đay nghiến của người cha, hay còn đắng cay khi cái tát hằn sâu gò má? Em hứng chịu cơn đau, anh ôm nghìn cơn xót. Tất cả cũng là vì anh. Và anh chọn cách lặng lẽ rời đi, để em không phải tiếp tục vùng vẫy giữa cay nghiệt cuộc đời.

Họ gặp nhau vào một chiều thu đầy nắng gió. Khi chàng Hiệu Tích lần đầu xách con xích lô ra phố Hà Nội, Trí Mân là vị khách đầu tiên của anh. Và xuân, hạ, thu, đông, bốn mùa luân chuyển anh có bóng hình em phía trước mắt, đưa em qua từng ngõ ngách nẻo đường, anh đưa em vào tim. Cứ ngỡ ta yêu nhau là đủ, thế nhưng đời nào dễ dàng đến vậy em ơi.

Ngày em nói với bố mẹ, bố tát em một cái điếng người, buông không biết bao nhiêu là lời chửi rủa. Âm thanh đổ vỡ, tiếng bố quát tháo và giọng mẹ tha thiết cầu xin. Em trân trân đứng nhìn, má nóng rực, hai mắt đã ướt nhòe hơi sương.

Một thằng nghèo mạt và đứa con nhà khá giả, đành thôi em, khoảng cách giữa tầng lớp giai cấp đã đủ xa, nhưng tình yêu đồng tính lại càng không được chấp nhận. Dẫu có là mảnh ghép tri kỉ của nhau cũng chẳng thể thành đôi, bởi mình chỉ là hạt cát bé nhỏ giữa bão táp cuộc đời.

"Em vẫn tiếp tục quản lý cửa tiệm của bố mẹ, đây là bắt buộc, anh biết em vẫn luôn muốn mở một nhà hàng nhỏ cho riêng mình mà."

Người nhỏ tuổi cười xuề xòa. Nhớ ngày xưa em hăm ba, trẻ măng, ngày ngày nuôi ước mơ bé tí về một cửa tiệm bên góc phố, với mùi phở thơm nức vờn qua mũi và dân Hà Thành già trẻ gái trai ra vào tấp nập. Nay đã ba ba, em thôi không nghĩ về hoài bão ngày trẻ, chỉ ước sao đời bình an không giông tố, thế là đủ.

Như thể vẫn còn điều muốn nói mà ấy sao chẳng dám cất thành lời, cứ mở miệng rồi lại ngưng, cuối cùng em nghẹn ngào.

"Em lấy vợ rồi, anh. Vợ em đang mang thai, tầm ba tháng sau sinh."

Trịnh Hiệu Tích không biết cảm xúc hiện tại trong lòng mình gọi là gì.

Thật hụt hẫng. Nhưng cũng thật an tâm.

"Vậy sao, chúc mừng em nhé!"

Với tất cả những chân thành, em kể anh nghe về người con gái ấy. Em bảo bố mẹ ép cưới khi mình thậm chí còn chẳng biết đối phương là ai, và rồi cô gái kia đã kéo em ra khỏi bóng tối bằng cách nào, về sự yêu thương mà cô ấy dành cho em ra sao. Ngỡ trong tim bừng lên một mảng nhói, anh cười hiền, thầm nhủ may mắn biết bao khi cuối cùng người anh thương cũng có được hạnh phúc sau tháng ngày cùng cực. Cứ tiến về phía trước, rồi sẽ có người yêu em hơn anh, phải không?

"Sẽ thật có lỗi với vợ em nếu nói rằng em đối với cô ấy đều xuất phát từ lòng tôn trọng và tình nghĩa. Vì vậy, em sẽ dành tất cả thời gian bên cạnh, yêu cô ấy thật nhiều, thật nhiều, nhiều hơn cả tình yêu em dành cho anh. "

Tiếng gió xì xào qua kẻ lá, mang giọng nói nơi em vang vọng khắp màn đêm, rót vào lòng anh tất thảy những hối tiếc không tên. Đôi ta cuối cùng vẫn chẳng còn gì ngoài những kỉ niệm cũ kĩ và chút tình sót lại gửi vào Hà Nội, để mãi không quên có một thu ta bên nhau không màng điều chi, rằng anh thương em bé nhỏ nhiều đến nhường nào.

"Hà Nội đẹp thật em nhỉ?"

"Đúng vậy. Đẹp nhất khi nơi đây chứa đầy những kỉ niệm về anh và em."

Hà Nội vẫn nao lòng như ngày mình gặp gỡ, thấm đẫm hoài niệm về tháng ngày đầy nắng trên con đường thơm mùi hoa sữa chiều thu, về cuộc hẹn đầu tiên bên bờ hồ trong vắt. Cái nắm tay ngượng ngùng, dang rộng vòng tay ôm nhau trên cả tình bạn, tất cả những ấm áp ấy mình đều giữ vào lòng như mãi không bao giờ quên lãng. Thu Hà Nội năm ấy, rạng rỡ đều hiện hữu bóng hình em.

Đành thôi em ơi, mình hẹn nhau tại một cuộc đời khác.

Có bình yên, niềm yêu thương và hạnh phúc ngập tràn.

- ✧⼺

the end.
27.03.2020 
waseestae.

" đọc lại mà cứ thấy dở ương kiểu gì... mình vẫn luôn muốn viết thử một bộ như này, nhưng nó vốn không phải thể loại mình theo đuổi và đương nhiên vô cùng khó. nói thế thôi chứ nó vẫn tệ lắm. =)))) vì mình không phải người hà nội nên tất cả dựa trên những gì mình biết, có gì sai sót mong các cậu bỏ qua.

mình đã nói sau ' níu giọt tàn xuân ' thì lâu lắm mới trở lại, vậy mà mới 2 tháng đã comeback lmao =)))) giờ mình nói lần nữa nha, phải lâu lắmm mình mới trở lại, thật đó. "

cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top