Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5/ Mém chết

"Bộp!"_Cả thân người em bị đạp xuống, em vô thức phải nằm bệt xuống sàn nhà như dẻ lau.

"Mày thật là lề mề đó con điếm!"_Giọng nói tức giận của anh ta làm em co rúm mà run người. Trong khi vẫn giữ chân dìm em xuống nền đất dơ bẩn mà ra lệnh: "Đứng dậy mau lên!"_Em vô dụng trong tình thế này, sức em không bằng một người con trai khỏe mạnh, em vô vọng áp má xuống cả sàn nhà lạnh tanh.

"Ha ha ha ha!!! Nhìn cô ta cứ như một con sâu á!"_Mấy giọng cười khúc khích từ đâu không rõ làm em cảm thấy giận mà cũng sợ hãi. Em ghì chặt bàn tay mảnh khảnh chỉ dùng để vẽ của mình. Em dốc sức đứng dậy mặc cho anh ta đang dùng sức để dìm chết em.

Anh ta ngạc nhiên, dù cố đến mấy cũng không đẩy em xuống được, em lấy sàn nhà làm điểm tựa mà lấy sức dậy, cả mắt em nhắm tịt, em bím chặt môi để không khiến cho bản thân mình thảm hại.

"Há há há há!!!"_Một giọng cười hăng say mùi rượu từ đâu đưa tới làm em phải giật mình cố ngoắt đầu, cậu trai cầm chai rượu say mèn biến đổi chất giọng: "Cả một đứa con gái mà mày cũng không giữ lại được thiệt là vô dụng quá à~~~"

"Gì?"_Nghe xong thì anh ta liền nhấn mạnh hơn nữa, trong lúc em đang ngơ ngác thì cả thân thể mình đã lao theo chiều đạp mà dính chặt dưới sàn nhà, anh ta chỉ đạp vào lưng mà bụng em lại cảm thấy đau lắm, mấy vết thương cũ như xòa vào cơn đau mới mà hành hạ em, mặc dù thế, ý chí của em lớn hơn nên một giọt nước mắt cũng không có. Em thả lỏng bàn tay, để mặc cho sức nặng trên người rồi chịu sự trà đạp.

"Bỏ cuộc rồi à?"_Một hồi anh ta nói, em mệt mỏi van nài: "Thả tôi ra... Xin anh đó..."_Nghe được cả câu từ trong trẻo nhưng thắm đẫm cái đau của em làm cho người ta cũng phải cảm thấy thương hại. Nhưng anh ta vẫn kiên quyết nhấn mạnh xuống làm thân người em giờ chỉ hòa vào cái đau.

"Ư..."_Chịu không nổi, em bắt đầu rên đau, anh ta bắt đầu nhấc cái chân lên, tưởng rằng đã kết thúc nhưng giờ cơn đau liên tiếp mà dồn dập đến ngay không chờ. Anh ta dùng chân đạp liên hồi vào cánh lưng nhỏ nhắn của một cô gái như em, nó ép cho mắt em ướt đầu kéo dài thấm cả gò má.

Mọi người đều thấy nhưng chẳng ai giúp em cả, phải chi... Kẻ nào thương hại để cho em một dải băng thôi... Cũng được.

Anh ta vừa mới dừng lại thì chính là lúc em vô thức ngủ mất, khuôn mặt em thao thao mấy giọt nước đã khô từ lâu, anh ta chỉ mới nhìn đã bất giác tỏ ra vẻ thương hại. Nhưng rồi cái tàn nhẫn liền lấn áp chút lòng thương đó. Anh quay về chỗ cũ không chút do dự hay cái ngoái đầu lại nhìn. Tất cả... Chỉ là sự phũ phàng. :')))

Chỉ duy một người đã nhẹ nhàng lót tay qua gò má áp dưới sàn nhà mà đau xót. Người đó không nói không rằng liền bế em như nàng công chúa xuống dưới phòng y tế.

...

Chợt em mở mắt và lại cảm nhận được cảm giác đau đớn từ cả lưng và bụng.

"Chào!"_Đón tiếp em là giọng nói ngọt ngào xen lẫn một nụ hôn trên má, bất ngờ khi bị hôn, em giật người lại rồi đưa mắt nhìn người ta cảnh giác.

"Em còn đau chứ?"_Đó là một chàng trai, một chàng trai dịu dàng mà nhìn vào đều cảm thấy ấm áp. Chàng nhìn em mỉm cười chua xót: "Xin lỗi cho chuyện lúc nãy!"

"Lúc nãy?"_trí nhớ em có vẻ dường như mất rồi, chàng búng trán em rồi nhắc nhở: "Chuyện em bị đánh đó" À phải rồi, giờ thì em mới thắm.

Em gặng hỏi: "Cậu ta là ai vậy? Anh là ai?"

Chàng nhìn em dịu dàng trả lời: "Cậu ta tên Bạch Dương, côn đồ đó tránh xa đi~~~"

Vừa xong, chàng tiến lại nơi em nằm: "Ở gần anh là an toàn nhất đó!"

_END CHAP_

Thấy nhảm kêu So sửa lại nhé? '_') Mà Mã tui cũng không cho bánh bèo quá đâu nhóa~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top