Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hoàng Cúc Mộng (4)

Đến ngày lấy máu rồi mà đại sư phụ vẫn chưa thấy về, thấy ta đứng ngồi không yên Mặc Khinh Trần bèn an ủi ta: "Không sao đâu, võ công của Thẩm thần y cũng tốt lắm, ngài ấy sẽ không có chuyện gì đâu."

Ta lắc đầu, chàng thì hiểu cái gì chứ.

Đột nhiên Mặc Khinh Trần hét lên một tiếng, chàng khụy xuống ôm lấy ngực mình. Ta vội vàng chạy tới đỡ chàng nằm lên giường: "Mặc Khinh Trần, chàng ổn chứ, chàng nhìn ta đi."

Nhìn Mặc Khinh Trần thống khổ, ta không biết phải làm sao, dược chỉ có sư phụ mới có thể điều chế, nhưng còn máu, đúng vậy, máu thì ta có ở đây mà, ta chạy đi lấy ngân châm tự châm lên tay mình, rồi lấy một đoản đao rạch một đường ở cổ tay. Sau khi bảo sư đệ giữ chàng lại, ta mau chóng đưa máu tới miệng chàng.

Cổ độc đã được giải gần xong, lần này cổ độc cũng không hoạt động mạnh lắm, chàng tuy đau nhưng vẫn còn ý thức. Chàng mở to mắt nhìn ta, lại ngậm chặt miệng. Sư đệ nhanh tay ép chàng mở miệng, rốt cuộc cũng có thể để máu nhỏ vào. Cơn đau ập tới khiến ta cong cả người, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến bật máu.

Thật may sao lúc đó ta thấy đại sư phụ mở cửa chạy vào, ông vội vàng bảo sư đệ lấy bát hứng máu rồi quay người chuẩn bị dược liệu.

Máu vừa nãy đã nhỏ, nay lại phải lấy thêm một lượng lớn, cơn đau kéo dài khiến ta hét đến khàn cổ. Vừa đủ lượng máu đại sư phụ nhanh chóng rải thuốc và rút ngân châm để ta không phải chịu đau đớn. Ta nằm sõng soài trên mặt bàn nhìn sang thì thấy Mặc Khinh Trần đang bàng hoàng nhìn ta.

Chết rồi, lần này bị lộ rồi. Ta nhìn sang sư đệ, sư đệ tinh ý hạ châm khiến cho Mặc Khinh Trần ngất thẳng xuống.

Ta mệt mỏi nằm trên mặt bàn, đến sức để bò tới trường kỷ cũng không còn nữa.

Đến lúc Mặc Khinh Trần tỉnh dậy, ánh mắt chàng đau đớn nhìn ta: "Bao lâu rồi?"

Ta biết chàng muốn hỏi ta lấy máu bao lâu rồi, lại là ánh mắt thương hại ấy, giờ thì ta hoàn toàn tin rằng tình cảm của chàng chỉ bắt nguồn từ sự thương hại. Ta mới không cần thứ tình cảm ấy của chàng.

"Từ lúc bắt đầu giải cổ, máu của ta là thuốc dẫn, bảy ngày một lần."

Ánh mắt chàng chấn kinh.

Ta nhận lấy bát thuốc từ trong tay sư đệ đưa tới cho chàng, để đề phòng chàng làm ra hành động thiếu suy nghĩ gì, ta rào trước: "Nếu chàng làm đổ bát thuốc này, ta sẽ phải lấy máu thêm một lần nữa."

Mặc Khinh Trần đành cam chịu uống nốt bát thuốc. Ta nhìn lệ quang trong mắt chàng liền quay người đi lấy ô mai, không biết lần này đại sư phụ kê thuốc đắng đến mức nào nữa.

Ta đưa ô mai cho chàng, chàng lại không chịu ăn. Chàng nắm lấy tay ta kéo cổ tay áo ta lên, bên dưới vết cắt vẫn còn mới, thường là ba ngày mới có thể liền được, hôm nay lại bị chàng nhìn thấy rồi.

Chàng cẩn thận đặt môi mình lên vết cắt, ta nhìn chàng, gằn giọng: "Mặc Khinh Trần, đừng quá phận."

Chàng lần này mặc kệ lời ta nói: "Ta không cần giải cổ nữa, lần sau đừng lấy máu nữa."

Ta rút tay về: "Không có lần sau nữa, lần này là lần cuối rồi."

Chàng không tin mà hỏi lại: "Thật sao? Nàng không lại nói dối ta nữa đấy chứ?"

Ta bật cười, đúng là một lần bất tín, vạn lần bất tin, rũ nhẹ tay áo xuống che đi cổ tay, ta chắc nịch gật đầu: "Không nói dối chàng, lần sau không lấy máu của ta nữa mà lấy máu của chàng."

Ta nghe chàng khẽ thở hắt ra: "Vậy thì tốt."

Đại sư phụ sắc cho ta một thang thuốc, ông nói có thể kéo dài thời gian độc cổ nhập tim. Ta đành phải cắn răng mà uống hết.

Mặc Khinh Trần nghi hoặc tìm đại sư phụ hỏi xem cổ độc đã được giải chưa, lần sau có cần lấy máu của ta nữa không. Ta im lặng ngồi một bên, dù sao ta cũng không nói dối. Đại sư phụ cũng không nói dối: "Độc cổ tuy chưa giải xong, vẫn còn một bước cuối, nhưng lần sau sẽ không cần lấy máu của A Lan nữa mà sẽ lấy máu của hầu gia."

Ta nhún vai, thấy chưa, ta đã bảo rồi mà chàng còn không tin.

Nhờ công hiệu của thang thuốc lần trước, mấy người nay ta cảm thấy bản thân mình bớt mệt mỏi hơn hẳn.

Ta nhìn Mặc Khinh Trần ngồi bên cạnh ta đọc sách, hỏi chàng: "Mặc Khinh Trần, chàng không nhớ Hoa Ngọc à?"

Mặc Khinh Trần kinh ngạc nhìn ta rồi nhanh chóng nhìn sang hướng khác: "Nàng nhắc đến nàng ấy làm gì?"

Ta nhìn xuống đầu ngón tay mình, phần chân móng tay đã đổi sang màu đen, ta cẩn thận rũ tay áo che đi: "Vì hình như nàng ấy nhớ chàng lắm, nhưng theo quy ước đặt ra, nàng ấy không được bước chân vào Đông Viện. Chàng cũng nên trở về Tây Viện đi thôi."

Nhìn Mặc Khinh Trần trầm mặc, ta lại khuyên nhủ: "Chàng cứ về Tây Viện mấy ngày đi, ta cũng cần tĩnh dưỡng, ta còn phải hồi phục sức khỏe sau khi cho chàng máu chứ."

Có lẽ là Mặc Khinh Trần cảm thấy ta nói đúng, có lẽ là chàng cũng nhớ Hoa Ngọc, sau cùng chàng cũng rời đi.

Chàng vừa đi ta quay người đi vào tẩm thất viết thư cho phụ hoàng, ta muốn xin phép tới dược cốc ở một thời gian, gửi kèm còn có thư hòa ly, ta nhờ phụ hoàng ba ngày sau tuyên bố ra ngoài.

Vì sao lại là ba ngày sau, vì hai ngày sau là ngày dẫn cổ.

Đến ngày dẫn cổ, ta sắc một thang thuốc ngủ cho Mặc Khinh Trần, kết hợp với huyệt An Miên, có lẽ chàng sẽ không cảm thấy đau chút nào.

Lần dẫn cổ được thực hiện ở Tây Viện. Chỉ có thể nói là Hoa Ngọc độ lượng hơn ta, nàng ta không cấm ta bước vào viện của nàng ta giống như việc ta làm với nàng.

Dẫn cổ đơn giản nhiều, chưa tới một khắc cổ độc trong người Mặc Khinh Trần đã được dẫn ra.

Nhìn Mặc Khinh Trần an ổn nằm đó, ta hít vào một hơi hạ xuống quyết tâm, quay sang nói chuyện với Hoa Ngọc: "Cổ độc được giải rồi, sau này phu nhân cứ an tâm chăm sóc hầu gia là được. Ta đã không còn là hầu gia phu nhân nữa rồi. Chúng ta sau này có duyên sẽ gặp lại."

Nhưng ta nghĩ sẽ không đâu, dù sao dược cốc cũng không phải là một nơi người bình thường có thể tìm được.

Sau đó đại sư phụ đưa ta trở về dược cốc, nhìn vườn hoa đào luôn có thể nở bốn mùa trong lòng ta lại thấy bùi ngủi, thật nhớ sư mẫu quá.

Ta đi tới ngồi trên xích đu thoải mái đung đưa. Hồi nhỏ ta ngồi lên còn cần sư mẫu bế lên, vậy mà bây giờ chân đã chạm đất rồi.

Đại sư phụ kê cho ta rất nhiều thuốc, mỗi ngày trước khi ra ngoài đều sẽ sắc lên cho ta uống rồi mới an tâm rời đi.

Giờ trong dược cốc chỉ còn bốn người, ta, đại sư phụ, sư đệ và một thị nữ. Vừa khiến dược cốc vắng vẻ vừa khiến những ngày ở trong dược cốc trôi qua vừa vui vẻ, bình yên. Chỉ là sức khỏe của ta ngày sau càng không bằng ngày trước, đại sư phụ không đi ra ngoài nữa mà chỉ ở bên ta. Ông sẽ đưa ta ra sân sưởi nắng, sẽ vừa ngồi dạy sư đệ phơi thuốc vừa cùng ta ôn lại chuyện ngày xưa. Giờ ông còn tự tay xuống bếp làm điểm tâm ngọt cho ta ăn nữa cơ mà.

Đại sư phụ lấy được cổ vương ra rồi, chỉ là độc đã ngấm vào tim, giờ chỉ có thể dùng thuốc để áp chế độc, kéo dài hơi tàn cho ta.

Đoạn thời gian này ta cũng sẽ nhớ Mặc Khinh Trần, nhớ đến những tháng ngày chàng bị ta giữ trong viện.

Sau khi ta dùng hết sức mình mới chỉ có thể ngồi dậy để uống thuốc, tiện tay lấy một viên ô mai thả vào miệng, ta ngồi dựa vào tường nhìn ra ngoài sân viện. Hôm nay thời tiết thật đẹp, đại sư phụ đi sắc thuốc rồi, một lát nữa phải nhờ thị nữ đưa ta ra sân ngồi sưởi nắng mới được.

Cửa phòng mở ra, thị nữ đứng trước cửa phòng ta ấp úng: "Công chúa,... thần y nói công chúa có khách tới thăm."

Ta nhíu mày, vị khách nào của  có thể tìm đến tận dược cốc chứ.

Thị nữ đặt ta lên một chiếc ghế lăn rồi đẩy ta ra ngoài.

Tuy bên ngoài là mùa hạ, nhưng ta lại luôn cảm thấy lạnh lẽo, lúc nào cũng phải ôm theo chăn lông của mình.

Nói là khách cũng đúng, nhưng giờ dùng từ khách lại xa lạ quá. Ta ra đến sân thì thấy Mặc Khinh Trần cúi đầu đáng thương đứng ở cửa viện, trong dược cốc không ai để ý chàng.

Mọi người thật là, ít nhất chàng cũng là khách mà, ta quay sang phân phó thị nữ pha trà.

Từ lúc chàng nhìn thấy ta vẫn đứng yên bất động ở cửa.

"Vĩnh An Hầu hôm nay đại giá quang lâm, không ngại vào uống một chén trà?"

Chàng chầm chậm đi tới ngồi xuống bên cạnh ta, âm thanh có chút nghẹn lại: "Nàng..."

"Hầu gia vẫn nên dùng xưng Tam công chúa của bản cung đi thôi." Ta đánh gãy giọng chàng, chúng ta hòa ly rồi, chàng vẫn nên nhớ điều đó thì hơn.

"Lục Linh Lan!"

"Mặc Khinh Trần! Ngươi vô lễ!"

"Lục Linh Lan nàng nghĩ bản thân mình là ai? Là ai ép bệ hạ hạ chỉ thành hôn, đến hòa ly cũng một mình nàng quyết. Vậy thì ta là gì? Nàng coi ta là gì?"

Ta nhìn chàng nắm chặt tay kiềm nén cơn giận trong lòng hơi chột dạ, hình như đều là một mình ta quyết định thật, cũng khó trách chàng tức giận.

Ta cũng biết vì sao chàng tức giận, Mặc Khinh Trần, chàng chỉ mới động lòng với ta ba tháng mà thôi, chàng vẫn còn cơ hội.

Ta lúc đầu chỉ là muốn ích kỷ ở bên chàng một thời gian thôi, ta cũng không ngờ chàng sẽ rung động.

"Bản cung ép phụ hoàng hạ chỉ là bản cung có lỗi với ngài, nhưng thư hòa ly là do ngài tự viết, bản cung chỉ là đưa nó cho phụ hoàng mà thôi."

Chàng trầm mặc một lúc mới nhỏ giọng phản bác: "Nhưng rõ ràng là lúc đó nàng yêu cầu ta viết."

"Đúng vậy, là do bản cung yêu cầu. Nhưng cũng nói sẵn rồi, bản cung cứu mạng ngài, ngài thành toàn bản cung, ngài cũng biết sẵn rồi, giờ ngài còn muốn gì nữa?"

Ta cũng gật đầu thừa nhận, đúng là ta yêu cầu chàng viết, ta mới không muốn chết rồi còn phải nhìn chàng với Hoa Ngọc đâu.

"Tại sao?" Chàng khẽ thều thào.

Ta nhìn sang hướng khác, đến tay cũng không nhấc lên nổi: "Mặc Khinh Trần, bản cung chỉ đơn giản là không muốn tiếp tục làm Vĩnh An Hầu phu nhân nữa mà thôi. Bản cung không còn tình cảm với ngài nên muốn rời đi mà thôi. Với lại, nếu ngài không thể giữ lễ nghi quân thần thì có thể trở về rồi, bản cung cần nghỉ ngơi."

Chàng vẫn ngoan cố hỏi ta: "Nếu nàng hết tình cảm với ta rồi thì tại sao còn muốn cứu ta, đơn hòa ly là thứ nàng không cần cứu ta vẫn có thể khiến ta viết cơ mà. Tại sao còn phải dùng tính mạng của mình cứu ta?"

Ta lắc đầu, chàng rốt cuộc có nghe ta nói gì không vậy, thôi thì kệ chàng: "Ai nói ta dùng tính mạng cứu chàng chứ, ta như này chỉ vì bệnh cũ tái phát thôi, không liên quan đến chàng."

"Thẩm thần y là người chính trực như thế, sao lại có thể dạy ra một đồ đệ nói dối cũng không chớp mắt như nàng chứ?" 

Ta nhìn chàng, chàng có ý gì, đây là mắng ta à?

"Thẩm thần y nói hết với ta rồi." Chàng nhìn thẳng vào mắt ta.

Ta chột dạ nhìn sang hướng khác, ra là sư phụ đứng trong góc đấy là tránh ta à.

Đột nhiên âm thanh của chàng nghẹn lại: "Phu nhân,... về nhà đi"

Ta lắc đầu: "Mặc Khinh Trần, chúng ta hòa ly rồi."

"Lan Nhi...xin nàng." Nước mắt chàng cũng lăn dài.

Ta thở dài: "Mặc Khinh Trần, chàng đừng làm như ta là người phụ tình chàng như thế. Là chàng phụ ta trước."

Chàng luống cuống gật đầu, nắm lấy tay ta: "Đúng vậy, là ta sai trước, nhưng chúng ta về nhà được không?"

"Mặc Khinh Trần, đây mới là nhà của ta, ta đang ở nhà của mình." Ta gạt tay chàng ra.

"Xin nàng..." Chàng cúi đầu, giọt nước mắt nóng ấm rơi xuống tay ta.

Ta muốn lau nước mắt cho chàng, nhưng lại không vươn tay ra được, ta cụp mắt: "Mặc Khinh Trần, ta cũng từng mong Đông Viện có thể trở thành một phần của hầu phủ. Nhưng sau đó ta mới hiểu ra rằng, những thứ không phải của ta, ta không thể cưỡng cầu. Ta hy vọng chàng cũng có thể hiểu điều đó."

"Ta biết sai rồi, nàng muốn trừng phạt ta như nào cũng được, nhưng xin nàng,... để ta ở bên nàng được không?" Mặc Khinh Trần cứ như vậy ngoan cố.

Ta bất lực: "Chàng... "

Sư phụ cũng không nhìn được nữa, ông đi tới đưa ta vào trong nhà: "Hầu gia, ngài vẫn nên trở về đi, A Lan còn cần nghỉ ngơi, sức khỏe của nó không chịu được sự giày vò của ngài đâu."

Chàng vẫn quỳ ở đấy, yên lặng quỳ đến tận tối. Ta cũng ngồi trong phòng nhìn chàng suốt một ngày. Khinh Trần, sao chúng ta lại phải đi đến mức này chứ. Nếu như ta không ích kỷ, nếu như ta không giữ chàng ở lại Đông Viện, vậy ít nhất hôm nay chàng cũng không quỳ ở đây.

Ta thở dài rồi bảo thị nữ gọi chàng vào, chung quy ta vẫn không nỡ nhìn chàng đau khổ.

Nhìn chàng tập tễnh bước vào, ta cũng bảo thị nữ sang gọi đại sư phụ xem đầu gối cho chàng.

"Chàng ở lại đi. Nhưng chàng phải ở cùng sư đệ."

"Không, ta ở lại cùng nàng, nếu không ta lại ra ngoài quỳ." Chàng kiên quyết lắc đầu

"Được, chàng thắng rồi, chàng muốn gì thì chàng làm đi". Còn mấy ngày, mấy tháng, giờ chàng muốn gì làm làm nấy đi, ta cũng không muốn so đo với chàng nữa.

Mặc Khinh Trần đi ra ngoài thay y phục rồi quay lại leo lên giường, ta nhíu mày: "Chàng xuống đất nằm đi, ta nói chàng được ở lại đâu có nói chàng được nằm trên giường."

Nhưng ta phát hiện giờ chàng giống như lừa vậy, nói gì cũng không nghe, chàng lật chăn lên rồi đắp cùng ta, gì vậy, đang là mùa hè đấy, chàng không nóng sao. 

Kệ chàng, kệ chàng, ta không muốn quan tâm chàng nữa, ta nhắm mắt đi ngủ.

Chàng vươn tay tới, dùng lực kéo ta vào lòng, đồng thời trán ta cảm nhận được nụ hôn dịu dàng của chàng, mở mắt ra là chiếc cằm kiêu ngạo của chàng.

Ta dường như nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đập từng nhịp trong lồng ngực, mất một lúc lâu mới khó nhọc phát ra âm thanh: "Chàng...Mặc Khinh Trần, ...chúng ta... hòa ly rồi. Ta... còn... phải tái giá."

Chàng ghì chặt ta vào lòng, đặt cằm trên đỉnh đầu ta, giọng nghèn nghẹn: "Ta chịu trách nhiệm với nàng. Đợi đến lúc nàng khỏi bệnh, chúng ta lại thành hôn một lần nữa."

Sáng sớm tỉnh dậy, thứ đầu tiên ta thấy vẫn là vòng ngực của Mặc Khinh Trần, chàng vẫn ôm chặt ta. Ta hơi cảm động, nóng như vậy mà chàng cũng chịu được.

Sư phụ nhìn chàng đẩy ta từ trong phòng ra khó chịu liếc chàng một cái rồi mới đi vào dược phòng.

Thuốc thì luôn đắng như vậy, nhưng nhìn đĩa điểm tâm méo mó mà Mặc Khinh Trần làm trên bàn mặt ta chắc còn méo hơn cả miếng bánh kia.

Mà mặt chàng cũng ỉu xìu, chàng mới bị sư phụ mắng một trận tơi tả vì dám làm loạn phòng bếp.

 Ta nhìn đĩa điểm tâm một lúc lâu, đến vị đắng trong miệng cũng không còn nữa: "Ta... không ăn đĩa bánh đó được không? Tấm lòng của chàng ta nhận rồi."

Ánh mắt chàng hơi lóe: "Vậy... nàng gọi một tiếng Khinh Trần đi, không ăn cũng được."

Ta thở dài, vị này bị ấu trĩ sao, ta đành nhắm mắt nhắm mũi ăn bánh. Thật ra vị cũng không tồi, không quá dở, nhưng thật sự cũng không ngon.

Không hiểu sao chàng lại thất vọng nhìn ta, giọng nói ấm ức: "Nàng chưa bao giờ gọi tên ta như thế cả."

Ta không nhìn chàng nữa mà cầm trà lên uống, không phải ta chưa bao giờ gọi tên chàng như vậy, ta từng gọi rất nhiều lần, rất rất nhiều lần, chỉ là chàng chẳng bao giờ nghe được.

Mặc Khinh Trần khỏe mạnh trở lại, vì vậy ta cũng được nhìn chàng luyện võ, mọi lần đều là ta nghe tin thị nữ.

Tập xong chàng ngồi xuống bên cạnh ta nghỉ ngơi, ta đưa cho chàng khăn để lau mồ hôi.

Đột nhiên ta nhớ đến một người, người bình thường khi ta nghe tin về chàng đều sẽ xuất hiện cùng chàng: "Mặc Khinh Trần, chàng đến đây Hoa Ngọc có biết không?"

Chàng dừng động tác lại: "Nàng ấy biết."

Ta hơi mỉm cười: "Đợi đến lúc ta đi rồi chàng nên về với nàng ấy, xin lỗi nàng ấy, nàng ấy có lẽ rất nhớ chàng."

Chàng nhìn ta, hỏi: "Sao nàng lại đột nhiên nhắc đến nàng ấy? Nàng ấy rất hiểu chuyện, nàng ấy sẽ không trách ta đâu."

Chàng ngây thơ quá rồi đấy.

Ta lắc đầu: "Dù có rộng lượng thế nào, cũng sẽ không ai muốn phu quân của mình rời đi lâu như vậy đâu. Cảm giác đó khó chịu lắm, ta từng trải qua nên biết. Nàng ấy có lẽ sẽ rất buồn. Lúc trước, ta từng không thích Hoa Ngọc, về sau ta mới nhận ra, không phải ta ghét nàng ấy, ta chỉ là ghen tị với nàng ấy vì có được tình yêu của chàng mà thôi. Nhưng bây giờ ta không ghen tị với nàng ấy nữa rồi, ta nghĩ mình không cần tình cảm của chàng nữa. Sau này khi ta rời đi rồi, ta không muốn chàng giống đại sư phụ. Chàng nên quay lại yêu Hoa Ngọc đi thôi. Ta rất cảm kích chàng có thể cho ta cảm nhận được tư vị của hạnh phúc trong những ngày này. Nhưng ta nghĩ như vậy là đủ rồi."

Ta nhìn chàng nắm chiếc khăn đến xương khớp trắng bệch, xong rồi, chàng lại tức giận rồi. Nhưng ta cũng chỉ muốn tốt cho chàng thôi. Ta dạo này cảm thấy mệt mỏi lắm, có những lúc ngủ ta chẳng muốn dậy nữa, ta sợ nếu không nói với chàng sẽ không có cơ hội nữa. Ta nhìn đại sư phụ từ lúc sư mẫu mất đi như đã chết đi một nửa vậy. Ta không muốn chàng sẽ giống ông.

Chàng đứng lên rồi đi ra xa, ta cứ như vậy nhìn theo bóng lưng chàng. Có lẽ là chàng sẽ rời dược cốc, có lẽ chàng sẽ trở về hầu phủ, có lẽ chàng sẽ về bên Như Ngọc. Thật tốt. Nhưng tại sao nước mắt ta lại cứ rơi, chàng rời đi tốt lắm mà, là ta muốn chàng rời đi mà, sao ta lại khóc chứ.

Đến tối ta nhìn sang vị trí bên cạnh mình, mấy ngày này chàng đều ở bên cạnh, mỗi tối đều ngủ trong vòng tay chàng, hiện giờ vốn đã lạnh, nay càng cảm thấy lạnh lẽo, ta kéo chặt tấm  chăn đang phủ trên người mình.

 Cánh cửa phòng bị mở mạnh vang lên một tiếng 'rầm', ta giật mình ngồi dậy. Mặc Khinh Trần đi từ ngoài vào đi thẳng lên giường nằm.

Ta nhìn chàng lắp bắp: "Chàng... chàng... sao lại ở đây?"

Chàng lại kéo ta vào lòng như mọi tối, nhẹ vỗ lưng ta: "Ngủ đi."

Chàng cũng thật là... cứng đầu.

Sự cứng đầu của chàng khiến đại sư phụ cũng hết cách với chàng, ông cũng bắt đầu để chàng muốn làm gì thì làm thì phải. Ta còn mấy lần nhìn thấy chàng ngồi nói chuyện với ông đâu.

Nhưng ta thật sự rất mệt, càng ngày càng mệt, ta cảm thấy bản thân mình không mở được mắt ra nữa, cứ có tiếng ù ù bên tai, ta gắng gượng mở mắt, là Mặc Khinh Trần đang nhìn ta lo lắng, là đại sư phụ đang rút từng ngân châm ra.

Ta dùng hết sức mình cũng chỉ vang lên được âm thanh khàn khàn: "Giờ là giờ gì rồi?"

Mặc Khinh Trần nắm chặt tay ta: "Giờ là giờ Thân rồi."

Ta cười yếu ớt, nhìn đại sư phụ: "Đại sư phụ, con đi gặp sư mẫu trước nhé. Thầy cũng đừng nói với phụ hoàng, con muốn ở lại dược cốc."

Rồi quay sang nhìn chàng: "Khinh Trần, ta muốn ngắm hoàng hôn, ở đỉnh núi phía sau ngắm hoàng hôn đẹp lắm."

Chàng gật đầu, rồi dùng chăn ôm ta đi lên đỉnh núi. Chàng đi rất êm, ta nằm trong lòng chàng chẳng cảm thấy xóc nảy gì cả. Chàng đi cũng rất nhanh, chỉ mất một lúc, bọn ta đã ở trên đỉnh núi. Hoàng hôn vẫn chưa buông xuống, chàng ngồi xuống ôm ta trong lòng.

Cũng tốt, dành thời gian cuối cùng của bản thân mình bên cạnh chàng thật tốt, có lẽ đời này ta không tiếc nuối gì nữa rồi.

Mặc Khinh Trần tì đầu lên vai ta, chàng nhỏ giọng: "Lan Nhi, ta yêu nàng."

Ta mỉm cười, đến khoảng khắc cuối của cuộc đời rồi, ta cũng không nên làm gì hối tiếc nhỉ, ta cũng thì thầm: "Khinh Trần, em cũng yêu chàng."

Mí mắt trĩu nặng, ta từ từ nhắm mắt, đến tiếng gió cũng dần biến mất, thế giới của ta trở nên tĩnh lặng.

Ta không đợi được hoàng hôn rồi, nhưng ít nhất ta đợi được tình yêu của Mặc Khinh Trần.

Giữa bóng tối ấy, ta cảm thấy như ngày mình nằm trong hố băng đó, vừa tối vừa lạnh, một bàn tay ấm áp kéo ta ra khỏi đó, trao cho ta một tia ấm le lói, ta mỉm cười: "Mặc Khinh Trần, em chờ chàng lâu lắm rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top